Phương Trượng

chương 437: minh chủ cũng không nhận ra

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Sơn Lão Ma

Hoắc Nguyên Chân ngẩng đầu nhìn một cái, chỉ thấy Đông Phương Tình một thân trang phục lộng lẫy, đầu đội châu quán, thân mặc quần đỏ, ngoài khoác áo choàng lông cáo trắng như tuyết, mặt như mỹ ngọc, nghiêng nước nghiêng thành.

Không cần thị nữ đỡ, Đông Phương Tình xuống cỗ kiệu, đứng trên thảm đỏ, liếc mắt nhìn vào trong cửa chùa.

Sau khi nhìn thấy Hoắc Nguyên Chân, đôi mắt đẹp Phương Tình lóe sáng, tựa hồ có ý chạy tới.

Nhưng nàng phải chú trọng thân phận, đây là tình cảnh long trọng, không phải là gặp gỡ riêng tư. Đông Phương Tình đi tới từng bước một, dáng đi uyển chuyển, phong tình vạn chủng, đi thẳng vào trong chùa. Sau khi tới gần Hoắc Nguyên Chân cố ý đổi giọng trầm ổn một chút, lên tiếng nói:

- Phương trượng Thiếu Lâm, hôm nay bản Minh chủ tới đây là vì khảo sát Thiếu Lâm người xem có đủ tư cách trở thành môn phái nhất đẳng Võ Lâm Minh hay không, ngươi có từng nhận được thông báo?

- Đông Phương Minh chủ, bản tự đã được thông báo.

- Vậy thì tốt, bản Minh chủ nhất định sẽ khảo sát công bình, tuyệt sẽ không thiên vị, không cố ý cho người nào thông qua, cũng sẽ không để cho người nào có ý thông qua.

- Đa tạ Minh chi, Minh chủ đi đường cực khổ, mời vào trong Phương Trượng viện bần tăng dùng trà.

Hoắc Nguyên Chân dứt lời, đưa tay ra hiệu mời, Đông Phương Tình khẽ gật đầu, quần dài phết đất, chậm rãi đi tới Phương Trượng viện của Hoắc Nguyên Chân.

Trước mặt có người thường xuyên thay đổi thảm đỏ, để cho bước chân của Minh chủ thủy chung sẽ không bước xuống đất, không để quần Minh chủ vấy bẩn.

Mới vừa đi chưa bao xa, đột nhiên xa xa trước mặt, Minh Tính đang nổi giận đùng đùng chạy tới.

Y còn cách Hoắc Nguyên Chân khá xa, chỉ thầy Hoắc Nguyên Chân cùng một đám người đi tới bên này, xa xa hét lớn:

- Nhất Giới! Đã đến giờ, ngươi muốn làm gì, chẳng lẽ muốn cố ý trốn tránh hay sao? Tại sao lại có nữ nhân đến, nữ nhân này muốn làm gì?

Hoắc Nguyên Chân đi cùng Đông Phương Tình vào Phương Thượng viện, trừ những người đi theo trải thảm và bốn tên Tiên Thiên hậu kỳ ra, rất nhiều thủ hạ của Đông Phương Tình cũng không có theo vào, những người còn lại được những tăng lữ Thiếu Lâm tự khác mời vào thiền phòng nghỉ ngơi.

Người của Thiếu Lâm tự cũng không có đi theo, chỉ có hai đệ tử Hoắc Nguyên Chân còn theo bên người, cho nên số người lúc này cũng không phải là rất nhiều.

Nhưng nếu như người bình thường thấy Đông Phương Tình, thấy hành động phô trương hoành tráng của nàng như vậy, cũng sẽ biết đây là võ lâm Minh chủ đến.

Đáng tiếc Minh Tính là một ngoại lệ.

Y cũng không nhận ra Đông Phương Tình, đại hội xếp hạng Võ Lâm Minh những năm qua, y cũng không đi tham gia.

Hơn nữa trước kia Đông Phương Tình gọi là Đông Phương Minh, là thân phận nam nhân. Hiện tại hóa thành nữ nhân, dù sao Nam Thiếu Lâm cũng là Phật môn, cũng sẽ không thảo luận một nữ nhân đẹp hay không.

Minh Tính còn là thủ tọa Giới Luật viện, tính tình nóng nảy, rất là phản cảm đối với những chuyện ngoài lề trên giang hồ, càng sẽ không thảo luận những chuyện này.

Còn có một điểm là hiện tại y vô cùng tức giận, đặc biệt tức giận, mắt thấy đã đến thời hạn, Minh Tính không kịp chờ đợi đi ngay tìm Hoắc Nguyên Chân, bảo hắn lập tức đưa ra câu trả lời chắc chắn. Nhưng đến chỗ Hoắc Nguyên Chân mới phát hiện không có ai, đi ra hỏi mới biết đi đón khách rồi.

Nghênh đón khách nhân nào có thể quan trọng hơn cả chuyện Nam Bắc Thiếu Lâm hợp nhất? Bản năng Minh Tính liền cho là Hoắc Nguyên Chân đang trốn tránh.

Trốn ư! Ngươi trốn không thoát đâu, ta đi tìm ngươi.

Cho nên y đùng đùng nổi giận chạy tới, từ xa thấy Hoắc Nguyên Chân liền lớn tiếng quát hỏi, hơn nữa thấy lại tới một nữ tử như hoa như ngọc, trong lòng càng thêm tức giận.

Hồng nhan họa thủy, vì sao bên cạnh Nhất Giới này lại có nhiều siêu cấp họa thủy như vậy? Người nào cũng là tai nạn quốc gia, lại còn tới không ngừng, thân là thủ tọa Giới Luật viện, y thấy nữ nhân liền có chút cảm giác khó chịu, đây đều là kẻ đầu sỏ gây họa cám dỗ đệ tử Phật môn.

Y vừa một lớn tiếng quát hỏi, Đông Phương Tình lập tức liền mất hứng.

Vì sao ta ở bên cạnh Hoắc Nguyên Chân người còn muốn quản, ngươi là ai vậy...

Lặng lẽ nhìn Hoắc Nguyên Chân một cái ra vẻ hỏi thăm, Hoắc Nguyên Chân thấp giọng giải thích với nàng:

- Đây là thủ tọa Giới Luật viện Nam Thiếu Lâm Minh Tính Đại sư, coi như là sư thúc bần tăng, muốn hợp nhất Bắc Thiếu Lâm ta vào Nam Thiếu Lâm.

Đông Phương Tình liếc Hoắc Nguyên Chân một cái, trong lòng nhất thời hiểu được vài phần.

Bên kia Minh Tính đi nhanh tới, còn lớn tiếng la hét với Hoắc Nguyên Chân.

- Nhất Giới, ta đang hỏi người, phải chăng là người đang cố ý trốn tránh chúng ta?

Hoắc Nguyên Chân khẽ thi lễ nói:

- Sư thúc nói gì vậy, bần tăng bất quá là bạn đón tiếp vị nữ thí chủ này, chờ xong chuyện này, nhất định sẽ cho sư thúc một câu trả lời chắc chắn.

Nghe Hoắc Nguyên Chân nói xong, Minh Tính quan sát trên dưới Đông Phương Tình mấy lần.

Mặc dù dung nhan nữ tử này đẹp đẽ phi phàm, nhưng đầu mày cuối mắt còn toát ra anh khí, không giống như loại đại tiểu thư yểu điệu, có cảm giác như là thiếu nữ giang hồ.

Nhưng Minh Tính lại không cảm giác được nàng là biết võ công hay không, thông thường người tập võ có thành tựu có cảm giác rất bén nhạy, sau khi tới Tiên Thiên hậu kỳ lại càng không thể nhìn lầm. E rằng cảnh giới như Không Phàm thần tăng, trong mắt Minh Tính cũng có thể cảm giác được rõ ràng, mạnh hơn mình rất nhiều, không hơn mình bao nhiêu, hay kém hơn mình rất nhiều, đều có được phán đoán căn bản.

Nhưng Minh Tính lại không cảm giác được nữ tử trước mắt một chút gì, tựa hồ chỉ là một người bình thường.

Nhưng vì sao người bình thường lại phô trương như vậy, lại có khí thế lớn như vậy.

Chẳng lẽ là người của Hoàng gia hay sao?

Bất quá cho dù là người Hoàng gia, Minh Tính cũng không mấy quan tâm, y suy nghĩ một chút bèn nói với Hoắc Nguyên Chân:

- Người gác lại chuyện của mình đi, hiện tại sư tổ người đang đợi, mau mau cùng ta trở về nói cho xong chuyện kia trước đã, hãy để vị nữ thí chủ này chờ ở đây một lúc.

Hoắc Nguyên Chân nhìn Minh Tính:

- Nàng là khách nhân của bần tăng, làm sao có thể để nàng chờ ở ngoài trời tuyết giá rét như vậy?

- Hừ, khách nhân gì chứ, trước đây có thể là khách, nhưng hiện tại ngươi sắp sửa nằm trong phạm vi cai quản của bần tăng. Thân là phương trượng, không thích hợp tiếp đãi nữ khách như vậy, nếu nàng thật sự có chuyện, vậy phải do Trị Khách tăng thông báo, mà không phải là khua chiêng gióng trống tới đây như vậy.

Minh Tính dứt lời, còn nhìn trên dưới Đông Phương Tình một chút, nghĩ thầm nếu tiếp đãi nữ tử như vậy còn mất thời gian tới mức nào, Bắc Thiếu Lâm này sắp sửa trở thành phần tử của Nam Thiếu Lâm, không thể để xảy ra chuyện như vậy.

Theo giọng điệu bộc lộ, Minh Tính lộ ra vẻ vô cùng ngang ngược, cho rằng chuyện hợp nhất đã chắc như đinh đóng cột.

Y nói như vậy cũng không phải là không có căn cứ, bởi vì tối hôm qua Không Phàm đi tìm Vô Danh đã nói, ban đầu Vô Danh kiên quyết bất kể chuyện này. Sau đó Không Phàm nói tới Không Nhân, Vô Danh mềm lòng, hàm hồ đáp ứng, bảo ngày mai xem tình huống hãy tính.

Sau khi Không Phàm thần tăng trở lại nói với Minh Tính, Vô Danh nói như vậy là đã đáp ứng.

Hơn nữa Không Phàm nói cho Minh Tính biết Vô Danh đã là Tiên Thiên viên mãn, hôm nay ở trong Thiếu Lâm tự, thậm chí toàn bộ thiên hạ, lão là cao thủ tối cao, chỉ cần Vô Danh có thể ủng hộ chuyện hợp nhất, như vậy nhất định có thể thành công.

Cho nên Minh Tính mới tỏ ra phấn khích như vậy, giọng nói cũng rất lớn.

Thậm chí Minh Tính đã nghĩ xong, chỉ cần hợp nhất Nam Bắc Thiếu Lâm thành công, y sẽ lập tức chỉnh đốn phong khí Bắc Thiếu Lâm. Đầu tiên sẽ lấy Nhất Giới này khai đao, lập tức đuổi hai yêu nữ Ma giáo ở hậu sơn ra ngoài, sau đó tuyên bố với giang hồ chuyện này, trách nhiệm cũng là Nhất Giới. Như thể đến lúc đó đuổi Nhất Giới đi Nam Thiếu Lâm cũng có đầy đủ lý do, hẳn là đệ tử Bắc Thiếu Lâm cũng không nói được gì.

Không ngờ rằng y vừa mới nói xong, nữ tử kia chợt lên tiếng nói:

- Tên hòa thượng ngươi là đệ tử Nam Thiếu Lâm đó sao?

Thanh âm mềm mại nhưng lại có vẻ lạnh lùng, ngoài mặt nàng không lộ vẻ gì, bất quá chỉ lạnh lùng nhìn Minh Tính.

- Không sai, bần tăng là thủ tọa Giới Luật viện Nam Thiếu Lâm, bây giờ tìm Nhất Giới có chuyện, nàng chờ ở chỗ này đi.

- Nếu là đệ tử Nam Thiếu Lâm, như vậy chính là một phần tử Võ Lâm Minh, chẳng lẽ ngươi không hiểu rõ điểm này?

Đông Phương Tình thấy thái độ Minh Tính như vậy, trong lòng vô cùng căm tức, trừ bọn Triệu Vô Cực ra, đã rất lâu không ai dám dùng giọng điệu này nói chuyện với nàng.

- Nam Thiếu Lâm dĩ nhiên là một phần tử Võ Lâm Minh, bất quá chuyện này có liên quan gì tới nàng...

Minh Tính nói tới chỗ này, thình lình ngưng bặt.

Y cũng không phải thật sự ngu ngốc, chẳng qua là nhất thời căm tức, không có phân tích sự tình. Hiện tại nghe Đông Phương Tình đặt câu hỏi như vậy, dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán ra đại khái thân phận nữ nhân này.

Trời ơi, chẳng lẽ đây là võ lâm Minh chủ...

Trong lúc nhất thời Minh Tính có chút sững sờ, nhưng y thật sự khó có thể tin tưởng, một tiểu cô nương xinh đẹp như vậy lại là Đông Phương Minh chủ uy danh hiển hách như mặt trời ban trưa trên giang hồ.

Đầu óc có chút không rõ ràng lắm, Minh Tính không nhịn được giơ tay lên, chỉ Đông Phương Tình nói:

- Ngươi... Ngươi là... Là Đông Phương Minh?

Sắc mặt Đông Phương Tình càng trở nên lạnh hơn trước, đầu tiên Minh Tính chỉ tay chất vấn nàng đã làm cho nàng tức tối, hơn nữa còn là dưới tình huống đã đoán ra thân phận nàng.

Quan trọng nhất nàng đã không phải là Đông Phương Minh nữa, Đông Phương Minh bất quá là một đoạn chuyện cũ không muốn quay đầu. Đông Phương Tình sớm đã bỏ quá khứ xuống, chuẩn bị bắt đầu cuộc sống mới, dưới tình huống như vậy hòa thượng này còn nói như thế, lập tức làm cho nàng nảy sinh lòng muốn giết chết y.

Đầu ngón tay vừa động, một cây ngân châm xuất hiện nơi tay, Đông Phương Tình không muốn nhiều lời, chuẩn bị bắn ra một mũi phi châm.

Nhưng Hoắc Nguyên Chân bên cạnh đột nhiên nhìn nàng một cái.

Đông Phương Tình há miệng nhỏ nhắn, muốn lên tiếng nói lại không nói nên lời, ngân châm trong nháy mắt biến mất, mới nhớ lại mình từng nói qua sẽ không khinh suất giết người nữa. Nàng nhìn Hoắc Nguyên Chân một cái với vẻ oan ức, muốn nói người này quá vô lễ.

Hoắc Nguyên Chân chẳng qua là nhìn Đông Phương Tình một cái, cũng chưa nói gì, Đông Phương Tình cũng khôi phục lý trí rất nhanh, quay đầu nhìn mấy thủ hạ sau lưng nói:

- Người này vô lễ với bản Minh chủ, bắt lại, vả miệng!

Bốn tên hộ vệ sau lưng Đông Phương Tình đều là Tiên Thiên hậu kỳ, bất cứ người nào cũng mạnh hơn Minh Tính một chút. Bốn người cùng tiến lên, Minh Tính căn bản không có sức đối kháng, lập tức bị bốn người chế ngự.

Người của Võ Lâm Minh xem Đông Phương Tình như thần linh, nghiêm khắc làm theo lời của nàng, bên này mới vừa chế ngự, bên kia liền có một người vả miệng Minh Tính.

Vừa thấy Minh Tính thật sự sắp bị đánh, Hoắc Nguyên Chân vội vàng nói:

- Đông Phương Minh chủ, sư thúc bần tăng cũng không biết ngài là Minh chủ, trong lúc nhất thời ngôn ngữ có chỗ mạo phạm, kính xin Minh chủ hạ thủ lưu tình. Tuổi tác y cũng không nhỏ, già yếu không chịu nổi...

Minh Tính bị người của Đông Phương Tình bắt lại, đang ra sức giãy giụa, nghe thấy Nhất Giới cầu tha thứ cho mình lại càng thêm căm tức.

Cầu tha thứ không còn lời nào khác dễ nghe hay sao, cái gì mà già yếu...

- Hừ, Nhất Giới ngươi không cần giả vờ có lòng tốt, lát nữa sẽ cho ngươi biết tay...

Lời còn chưa dứt, Đông Phương Tình đột nhiên khoát tay, phát ra một chiều lăng không điểm huyệt, trúng vào á huyệt Minh Tính.

Nhất thời Minh Tính há hốc mồm cứng lưỡi, sắc mặt tái xanh, rốt cuộc cũng không nói ra lời.

Hoắc Nguyên Chân ngẩn người một chút, không ngờ rằng Đông Phương Tình không đợi thủ hạ nàng động thủ, đã ra tay động thủ trước.

Hơn nữa lần này Đông Phương Tình xuất thủ điểm huyệt rất nặng, điểm trúng huyệt đạo Minh Tính, đồng thời cũng cho đối phương một đòn nặng nề.

Nhìn sắc mặt Minh Tính là có thể nhìn ra, nếu không phải có người đỡ lẫy, lúc này Minh Tính đã ngã xuống, rõ ràng là Đông Phương Tình mượn cơ hội điểm huyệt trả thù Minh Tính.

Đông Phương Tình xuất thủ chế trụ Minh Tính, sau đó cúi đầu liếc Hoắc Nguyên Chân một cái, dùng thiên lý truyền âm lặng lẽ nói một câu:

- Ta không thích nghe y nói ngươi.

Hoắc Nguyên Chân gật đầu, hắn cầu tha thứ một câu vì Minh Tính là từ đạo nghĩa căn bản, nhưng Đông Phương Tình xuất thủ dạy dỗ Minh Tính, cũng là vì lòng dạ hẹp hòi.

Có chút bất đắc dĩ nhìn Đông Phương Tình, Hoắc Nguyên Chân nói:

- Quả thật Minh Tính sư thúc có chút kích động, mang về Phương Trượng viện trước rồi hãy nói.

Nói xong, Hoắc Nguyên Chân dẫn bọn Đông Phương Tình tiếp tục đi tới, bốn thủ hạ của Đông Phương Tình lại là kéo Minh Tính theo ở phía sau.

Minh Tính chưa từng bị người đối xử như vậy bao giờ, bị kéo sau lưng người ta, trong lòng xấu hổ tới cực điểm.

Đông Phương Tình điểm ra một chỉ, đã làm cho Minh Tính bị nội thương.

Bất quá như vậy cũng tốt, dáng vẻ như y bị kéo về Phương Trượng viện cũng hay. Bởi vì lúc y tới, Vô Danh cũng tới, hiện tại Vô Danh đang ở Phương Trượng viện cùng Không Phàm thần tăng.

Vốn là Vô Danh còn có chút do dự đối với chuyện trợ giúp Nam Thiếu Lâm, bây giờ nhìn thấy bộ dáng của mình, hắn lão sẽ không ngồi yên không lý đến.

Võ lâm Minh chi thì đã sao? Hừ hừ, bần tăng muốn xem thử lúc ngươi thấy Tiên Thiên viên mãn Vô Danh, còn dám kiêu ngạo phách lối như vậy nữa không...”

Trong lòng Minh Tính vô cùng mong đợi khoảnh khắc này.

Thảm đỏ vẫn tiếp tục trải về phía trước nối tiếp không ngừng, Hoắc Nguyên Chân đi cùng Đông Phương Tình trên thảm đỏ. Bất tri bất giác quay đầu lại liếc mắt nhìn, mới phát hiện người phía sau đều đi ở hai bên, trên thảm đỏ chỉ có hắn và Đông Phương Tình.

Trong lòng có chút cảm khái, nhìn Đông Phương Tình bên cạnh một cái, vừa đúng lúc Đông Phương Tình cũng đang nhìn hắn. Hai người bốn mắt nhìn nhau, Đông Phương Tình nở một nụ cười ngọt ngào, Hoắc Nguyên Chân cũng khẽ mỉm cười, trong lòng chợt cảm thấy ấm áp.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio