Phương Trượng

chương 501: thật là khó chịu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Sơn Lão Ma

Nhìn thấy Đông Phương Thiếu Bạch lần nữa khôi phục như cũ, Hoắc Nguyên Chân hít sâu một hơi, nói với Vô Danh:

- Trưởng lão, lão hãy mau mau khôi phục, khoảng thời gian này chúng ta sẽ ngăn cản Đông Phương Thiếu Bạch.

Lúc này Vô Danh mới biết người này gọi là Đông Phương Thiếu Bạch.

Thế nhưng điều này cũng không quan trọng, lão không có tinh lực nói chuyện, toàn bộ lực lượng đều dùng để khu trục Hóa Huyết Ma Công trong cơ thể, nếu Hoắc Nguyên Chân có thể trì hoãn lâu một chút, nói không chừng lão thực sự có cơ hội khôi phục.

- Đại Thánh. Chúng ta lên.

Hoắc Nguyên Chân quyết định tranh thủ thời gian cho Vô Danh, chỉ có Vô Danh khôi phục mới có thể ngạnh kháng chính diện với Đông Phương Thiếu Bạch.

Đại Thánh tâm ý tương thông với Hoắc Nguyên Chân, một người một vượn trái phải đột kích, hai mặt giáp công Đông Phương Thiếu Bạch.

Đông Phương Thiếu Bạch trong miệng phát ra một tiếng rít kỳ lạ, thân thể lấy tốc độ hơn xa vật thể rơi tự do đi tới mặt đất, dưới chân giảm mạnh, giống như đạn pháo lao về phía Đại Thánh.

Chỉ thấy mặt đất chỗ Đông Phương Thiếu Bạch giậm xuống trong nháy mắt liền xuất hiện một hố to, phía dưới có một khối đá lớn, hiện tại đã chia năm xẻ bảy, bị một đạp này đạp vỡ hoàn toàn.

Đại Thánh nhìn thấy Đông Phương Thiếu Bạch lao tới với tốc độ cao như vậy, biết không thể ngăn cản, hú lên một tiếng quái dị, đại côn màu vàng chống lên mặt đất, thân thể đột nhiên chống gậy nhảy lên.

Hoắc Nguyên Chân ở bên cạnh, bởi vì Đông Phương Thiếu Bạch lao về phía Đại Thánh, hắn thấy dường như Đại Thánh tránh né hơi chậm một chút, vội vàng thi triển Hấp Tinh đại pháp, trong nháy mắt đột ngột hút thân thể của Đại Thánh lên cao một chút.

Đông Phương Thiếu Bạch cũng không nghĩ đến năng lực nhảy cao của con khỉ này mạnh như vậy, hơn nữa nhờ có sự trợ giúp của Hoắc Nguyên Chân ở bên cạnh, không ngờ tránh khỏi công kích của mình trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc.

Đại Thánh đã tránh khỏi, nhưng thân thể của Đông Phương Thiếu Bạch cũng không có dừng lại, tốc độ lần này của hắn quá nhanh, vẫn đang nhanh chóng vọt về phía trước.

Giống như đạn pháo bắn ra không thể quay đầu chuyển hướng, lần này Đông Phương Thiếu Bạch muốn chuyển hướng cũng không dễ dàng như vậy.

Chẳng qua rốt cuộc là Tiên Thiên viên mãn, còn không phải là cảnh giới viên mãn bình thường, Đông Phương Thiếu Bạch vẫn có thể dùng thân hình lại, giảm tốc chuyển hướng.

Thế nhưng không đợi hắn giảm tốc, đột nhiên đối diện có một bóng mờ cực lớn đánh tới.

Mặt đất đang run rẩy, bóng mờ đối diện chạy tới giống như một ngọn núi nhỏ, cũng lấy tốc độ cực cao, mặt đối mặt, râu đối râu, chính diện lao về phía Đông Phương Thiếu Bạch.

Hổ trên núi gặp phải hổ dưới núi, rồng trong mây gặp rồng trong sương mù, sắp sửa va chạm vào nhau.

Vốn Đông Phương Thiếu Bạch lao quá nhanh, trong lúc nhất thời không thể ngừng lại, lại phát hiện đối diện một bóng đen giống như ngọn núi nhỏ vọt tới.

Nếu như nói Đông Phương Thiếu Bạch là một quả đạn pháo, như vậy bóng đen đối diện xông tới chính là một quả đạn đạo.

Tốc độ của hai bên đều quá nhanh, không thể nào chuyển hướng va chạm vào nhau.

Vô Danh va chạm với Đông Phương Thiếu Bạch không chiếm được phần hơn, Đại Thánh va chạm với Đông Phương Thiếu Bạch bị chấn bay ra ngoài thật xa.

Về phần Hoắc Nguyên Chấn, quả thật là không dám cứng đối cứng với Đông Phương Thiếu Bạch, trừ phi là vạn bất đắc dĩ.

Như vậy có thể thấy được thực lực cường hãn của Đông Phương Thiếu Bạch, hơn nữa sức chịu đựng, sự dẻo dai đều đạt tới một trình độ gần như là cực hạn, dường như không e ngại cứng đối cứng với bất kỳ kẻ nào.

Thế nhưng cuối cùng Đông Phương Thiếu Bạch đã gặp phải đối thủ, cuối cùng đã phải kinh ngạc thật lớn.

Sau khi va chạm với bóng đen đối diện, thân thể của Đông Phương Thiếu Bạch tới nhanh, trở về lại càng nhanh hơn.

Thân thể hai tay hai chân vươn ra trước, bụng bị một chiếc độc giác dài một thước đâm ra một lỗ, sau đó một cái đầu to lớn húc vào thân thể của hắn.

Giống như đạn pháo, thân thể của Đông Phương Thiếu Bạch hóa thành một đạo tàn ảnh bay thẳng ra ngoài trăm thước.

Hoắc Nguyên Chân không cách nào xác định khoảng cách này, bước đầu đoán chừng là khoảng ba trăm thước, hơn nữa còn đánh thật mạnh lên trên một cách núi mới dừng lại.

Nhìn thấy Đông Phương Thiếu Bạch cuối cùng trọng thương, Hoắc Nguyên Chân chỉ kịp vỗ đầu của Ngưu Ma Vương một cái, sau đó cùng Đại Thánh lập tức chạy như bay, hắn muốn nhân cơ hội này hoàn toàn kết liễu Đông Phương Thiếu Bạch.

Ngưu Ma Vương một đòn đắc thủ cũng chạy theo sau lưng Hoắc Nguyên Chân như điên, bốn vó vung lên, giống như tiếng sấm.

Thể trọng đã vượt quá vạn cân của Ngưu Ma Vương sau khi phủ thêm thiết giáp chính là một tòa pháo đài di động, không cần biết đối phương là Tiên Thiên viên mãn gì, dám cứng đối cứng cùng lão ngưu sẽ cho ngươi nếm mùi đau khổ.

Thân thể của Đông Phương Thiếu Bạch giống như khảm lên trên vách núi, trên bụng là một lỗ thủng cực lớn, máu tươi vẫn đang chảy ra ngoài.

Đây là thương thế nặng nhất mà Đông Phương Thiếu Bạch bị từ khi chiến đấu bắt đầu đến bây giờ.

Hắn là Tiên Thiên viên mãn, nhưng có chỗ khác với những viên mãn khác.

Đầu tiên thực lực của hắn cao hơn Vô Danh một khoảng, nhưng đồng dạng, hắn đã mất đi phần lớn thần trí, ngũ quan cũng không nhạy bén.

Vốn hắn cũng biết năng lực Thiên Nhãn Thiên Nhĩ giống như Vô Danh, thế nhưng bởi vì thần trí mất đi đã không còn nhạy cảm, cho nên ở trên chiến trường, nhất là ở trong chiến đấu kịch liệt, hắn cũng không thể mắt nhìn sáu hướng, tai nghe tám phương.

Chẳng qua cũng nhờ như vậy, cảm giác đau đớn của hắn cũng không nhạy cảm, mặc dù bị thương thế nặng như vậy, đổi lại là người bình thường chính là chí mạng, thế nhưng trên mặt hắn thậm chí không lộ ra vẻ đau đớn bao nhiêu.

Huyết khí trong cơ thể phun ra ngoài, thương thế trên bụng hắn đang nhanh chóng khôi phục với tốc độ mặt thường có thể nhìn thấy.

Ánh mắt của hắn vẫn đang nhìn chằm chằm một người hai thú đối diện đang xông tới.

Hắn cũng không e ngại Đại Thánh và Ngưu Ma Vương, mặc dù hai dã thú này lớn hơn hùng mạnh hơn so với dã thú khác, nhưng chỉ cần Hóa Huyết Ma Công của hắn đánh trúng, bọn chúng chẳng qua cũng là thịt nát mà thôi.

Hiện tại hắn cần một chút thời gian để thương thế trên bụng chuyển biến tốt, như vậy mới có thể chiến đấu hữu hiệu.

Thân thể run lên, Đông Phương Thiếu Bạch từ trên vách núi thoát ra rơi xuống bước chân cuối cùng vẫn lảo đảo một cái, một đòn của Ngưu Ma Vương vẫn quá mức trầm trọng.

Người chạy đến đầu tiên chính là Hoắc Nguyên Chân.

Thi triển Trường Hồng Quán Nhật, Hoắc Nguyên Chân gần như là trực tiếp đi tới trước mặt của Đông Phương Thiếu Bạch, không cho đối phương cơ hội thở dốc, bỏ đá xuống giếng là sở trường của hắn.

Khóe miệng của Đông Phương Thiếu Bạch lộ ra một nụ cười âm lãnh, hòa thượng này chính là người thứ nhất.

Chiến đấu cho đến nay, Hoắc Nguyên Chân cùng mấy dã thú phối hợp vừa hay nắm đúng thời cơ, cho nên mới có thể làm cho Đông Phương Thiếu Bạch bị thương tổn nghiêm trọng như vậy. Điều này làm cho Hoắc Nguyên Chân có chút khinh địch, cho là Đông Phương Thiếu Bạch đã không được rồi, cần phải khẩn trương xuất thủ.

Thế nhưng hắn đã sai rồi, Đông Phương Thiếu Bạch cũng không có đạt tới mức độ không chịu nổi, ngón tay của hắn sờ trên bụng một cái, lập tức dính một giọt máu tươi.

Đông Phương Thiếu Bạch nhắm về phía Hoắc Nguyên Chân đang chạy như bay tới, đột nhiên vung tay, giọt máu tươi giống như phá không bay tới, đánh thẳng về phía thân thể của Hoắc Nguyên Chân.

Đây chính là đặc tính của Hóa Huyết Ma Công, chẳng những có thể hóa máu của người khác, hơn nữa máu của mình cũng là ám khí sắc bén, nếu bị đánh trúng, không có nội lực tuyệt mạnh chống cự chỉ còn đường chờ đợi bị hóa thành nước máu.

Tốc độ nhanh chóng của giọt máu này đã vượt tưởng tượng của Hoắc Nguyên Chân, Tiên Thiên viên mãn xuất thủ quả nhiên là không giống bình thường, hắn lại có cảm giác không tránh khỏi.

Trong lòng thầm nói không tốt, mình lao tới quá nhanh, Đông Phương Thiếu Bạch còn có sức chiến đấu.

Đúng lúc này, đột nhiên một con ong vò vẽ từ trên trời lao xuống, vừa kịp đón lấy giọt máu của Đông Phương Thiếu Bạch bắn ra.

Không trung xuất hiện một cỗ khói xanh, thân thể của ong vò vẽ kia lập tức hóa thành một bãi nước máu, từ trong không trung nhỏ giọt xuống. Ông vò vẽ chỉ giãy dụa mấy cái liền rơi xuống đất, trong khoảnh khắc đã hoàn toàn tan rã, bị giọt máu này đánh chết.

Không nghĩ đến một giọt máu của mình lại bị một con ong vò vẽ đỡ được, Đông Phương Thiếu Bạch trong lòng giận dữ, ba ngón tay duỗi ra, ba giọt máu xuất hiện, giống như điểm sáng hình chữ phẩm bên trong Thưởng Lớn, lại lần nữa đánh về phía Hoắc Nguyên Chân.

Lập tức ba con ong vò vẽ từ sau lưng Hoắc Nguyên Chân lần nữa ngăn cản ba giọt máu này.

Lúc này, Hoắc Nguyên Chân ra lệnh cho Đại Thánh và Ngưu Ma Vương dừng lại, công phu trong giọt máu này quá mức âm độc, thân thể của bọn chúng quá lớn, nhất định là không tránh né được, một khi bị đánh trúng coi như xong rồi.

Ở sau lưng của Hoắc Nguyên Chân, một đám ong vò vẽ sắp thành đội ngũ chỉnh tề, lơ lửng trên không trung, đội hình của bọn chúng chằng chịt dày đặc, vừa hay lợi dụng thân thể của Hoắc Nguyên Chân ngăn cản tầm mắt của Đông Phương Thiếu Bạch. Mặc dù phát ra tiếng vù vù, nhưng Đại Thánh và Ngưu Ma Vương thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu quái dị, tiếng vù vù của bọn chúng cũng không nghe được.

Đông Phương Thiếu Bạch giận dữ, những con ong vò vẽ này là thế nào vậy? Vì sao lại chủ động bay ra ngăn cản giọt máu công kích của hắn?

Tâm tư có chút đơn thuần của hắn, cho rằng chỉ cần mình phát ra mấy giọt máu sẽ không có ong vò vẽ nào có thể ngăn cản được.

Lần này, năm ngón tay quét qua vết thương, năm giọt máu nhanh chóng bay ra.

Thế nhưng kết quả của chuyên này không có bất kỳ thay đổi nào, lại có năm con ong vò vẽ giống như chặn cướp bay ra, vừa đúng chặn đường giọt máu của Đông Phương Thiếu Bạch, làm cho hắn lại lần nữa không công mà về.

Đông Phương Thiếu Bạch cuối cùng nổi giận rồi, cũng không quản vết thương của mình còn chưa khỏi, đưa tay bóp một cái ở miệng vết thương, lập tức đầy tay đều là máu tươi, vừa giơ vừa vung, máu tươi đầy trời bay ra, có chừng hơn mấy trăm giọt.

Sau lưng của tên hòa thượng kia cũng có ong vò vẽ đầy trời bay ra, Đông Phương Thiếu Bạch rõ ràng là lệ bất hư phát, mỗi một giọt máu đều có thể tiêu diệt một con ong vò vẽ, thế nhưng những giọt máu kia cũng không có giọt nào đánh trúng tên hòa thượng kia.

Mặc dù Hoắc Nguyên Chân đau lòng vì đám ong vò vẽ tử vong, chẳng qua chút tổn thất này hắn còn thừa nhận được. Tổ ong vò vẽ có chức năng tái sinh, hai là con ong vò vẽ có chết đi sẽ có ong mới sinh ra, đây là vật tiêu hao không sợ tiêu hao nhất.

Đến đây đi, Đông Phương Thiếu Bạch ngươi có bao nhiêu máu cứ việc ném ra đi.

Lúc này Hoắc Nguyên Chân cũng đã bỏ qua phong độ thân là phương trượng người đứng đầu một chùa. Dù sao nơi này ngoại trừ con rối Đông Phương Thiếu Bạch này ra chỉ còn một đám dã thú, bảo trì phong độ cũng chỉ để cho người mù nhìn, nên dứt khoát kích thích tên Đông Phương Thiếu Bạch này đi, tốt nhất làm cho hắn ném hết máu toàn thân đi.

Tăng bào run lên, Hoắc Nguyên Chân hướng về phía Đông Phương Thiếu Bạch nói:

- Đến đây đi, đến đây đi đồ xấu xa, Phật gia gia đang đợi máu của ngươi đây, xem ta đứng ở đây, đáng tiếc ngươi không thể nào đánh trúng.

Vừa nói Hoắc Nguyên Chân còn uốn éo thân thể, huơ tay múa chân, dốc hết khả năng châm chọc.

Trong mắt của Đông Phương Thiếu Bạch màu đỏ càng ngày càng thịnh, liên tục bắn máu tươi ra, công kích về phía Hoắc Nguyên Chân.

Ong vò vẽ phía sau Hoắc Nguyên Chân giống như đội cảm tử, từng nhóm lao về phía trước. Ong vò vẽ là một quần thể, phân công lẫn nhau rõ ràng, phối hợp nghiêm mật, giọt máu bên kia vừa ra, bên này liền có ong vò vẽ lao ra, đều là hai ba con lao về phía một giọt máu, có đụng phải đã chết đi, có con chưa đụng phải sẽ chờ nghĩa vụ hiến máu lần sau của Đông Phương Thiếu Bạch.

Liên tục hơn mười lần vẫy máu đi, Đông Phương Thiếu Bạch đã đánh chết gần hai ngàn ong vò vẽ.

Thế nhưng tên hòa thượng phía sau kia dường như có ong vò vẽ vô cùng vô tận bất kể mình tung ra bao nhiêu máu, cuối cùng vẫn sẽ bị những con ong vò vẽ kia lần lượt ngăn cản.

Chiến đấu thời gian dài như vậy, bị thương liên tục, lại thêm mất một lượng máu lớn, cuối cùng làm cho người có đầu óc đơn giản như Đông Phương Thiếu Bạch ý thức được, cứ tiếp tục như vậy là không được.

Tiếp tục tiêu hao máu ở nơi này, chẳng những vết thương chậm chạp không thể chuyển biến tốt, hơn nữa còn bởi vì mất máu quá nhiều dẫn đến sức chiến đấu giảm xuống.

Mặc dù thần trí mơ hồ, nhưng không có nghĩa là hắn đã mất đi lực phán đoán cơ bản.

Mắt thấy chuyện không thể được, Đông Phương Thiếu Bạch không tiếp tục lấy máu từ trên thân thể mình nữa, mà là bắt đầu toàn lực khôi phục vết thương trên bụng, chờ vết thương lành lại sẽ có thể đánh chết tên hòa thượng đáng ghét này.

Trên tay của hắn còn có một nắm máu tươi, phòng ngừa Hoắc Nguyên Chân và con khỉ con trâu kia tới đánh lén mình.

Hắn làm như vậy Hoắc Nguyên Chân liền biết không tốt.

Thật vất vả mới làm cho Đông Phương Thiếu Bạch thương tổn đến mức độ này, nếu như mặc cho hắn chữa thương xong, vậy chẳng phải là nãy giờ phí công tốn sức hay sao?

Hắn bèn quay về phía vô số ong vò vẽ sau lưng nói:

- Đi, đốt chết tên này, có thể đốt chết tuyệt đối không thể để cho hắn sống.

Hoắc Nguyên Chân ra lệnh một tiếng, ong vò về phía sau lập tức và một tiến bay đi, che trời phủ đất rơi xuống trên người của Đông Phương Thiếu Bạch.

Đông Phương Thiếu Bạch cũng không nhúc nhích, mặc cho ong vò vẽ đáp lên trên người mình.

Đám ong vò vẽ lấy ra độc châm, đều đâm về phía thân thể của Đông Phương Thiếu Bạch.

Hoắc Nguyên Chân có thể cảm nhận được tình huống của đám ong vò vẽ, không ngờ những độc châm cực lớn này không cách nào tạo thành tổn thương cho Đông Phương Thiếu Bạch.

Hơn nữa trên thân thể của Đông Phương Thiếu Bạch bắt đầu toát ra từng tia huyết khí, bao bọc thân thể của hắn lại.

Hoắc Nguyên Chân cảm giác không tốt, trong lòng ra lệnh cho ong vò vẽ, để bọn chúng lập tức rút lui.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio