Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Nàng cũng không phải là loại tiểu nữ hài nhi đơn thuần, động một chút là đỏ mặt thẹn thùng, nhưng dù sao vẫn là nữ tử. Mặc dù là vì đánh bại người tới khiêu khích, thế nhưng dù sao nội dung này cũng có vẻ quá mức nhạy cảm, vì sao lại nói tới sinh con chứ?
Ánh mắt nhìn Hoắc Nguyên Chân một cái, tâm trạng của Lý Thanh Hoa có vẻ phức tạp.
Hậu sinh áo gấm bên kia kéo Phùng tiên sinh:
- Phùng tiên sinh, bọn ta không thể chịu thua như vậy, ngươi chính là đại diện của bọn ta.
Phùng tiên sinh liên tục lắc đầu:
- Hôm nay đã mất trạng thái, đã mất trạng thái, Biện huynh, hay là người lên đi, Phùng mỗ ở phía sau đứng chân trợ uy cho ngươi.
Tên thanh niên họ Biện này gãi gãi đầu, cuối cùng nghiến răng một cái:
- Được, ta sẽ gặp hắn một hồi!
Mặc dù lời của hắn nói không nhỏ, nhưng bàn về bản lãnh chân chính còn không bằng Phùng tiên sinh kia, đứng lên nhìn Hoắc Nguyên Chân trên dưới hồi lâu, mới tìm ra một chút sơ hở.
Hắn phát hiện chẳng những Hoắc Nguyên Chân cầm trong tay quạt xếp mạ vàng, sau lưng còn đeo một thanh bảo hiểm.
Hắn thấy quạt cùng kiếm, đó đều là đồ chơi của công tử bột, đều là cầm để làm ra vẻ bề ngoài.
Người trước mắt này mày thanh mắt sáng, nhìn qua chính là công tử bột tiêu chuẩn, đeo kiếm chắc chắn cũng là dùng để chơi, sẽ không có bản lĩnh chân thực gì.
Hắn lập tức nói:
- Này, tiểu tử, Biện mỗ thấy người đeo kiếm, chẳng lẽ là người tập võ sao?
Hoắc Nguyên Chân mở miệng nói:
- Tại hạ chẳng qua hơi biết võ nghệ mà thôi, còn chưa nói tới có thành tựu gì.
- Còn rất khiêm tốn, nếu là người tập võ vì sao không đi sa trường chinh chiến, lại ở đây nhi nữ tình trường, nhìn qua cũng là người không có tiền đồ gì.
Sau khi thanh niên họ Biện nói xong, mặt lộ vẻ khinh thường.
Hoắc Nguyên Chân chưa kịp trả lời, đột nhiên Lý Thanh Hoa ở bên cạnh nói:
- Ngươi biết cái gì? Ngươi không biết chuyện của hắn, ta cho ngươi biết, ở trong lòng ta, hắn chính là một đại anh hùng.
Nghe thấy lời của Lý Thanh Hoa, Hoắc Nguyên Chân ý thức được, Lý Thanh Hoa là cố ý đẩy mình đến đầu sóng ngọn gió, chuyện này tựa hồ không phù hợp lắm với ước định của hai người.
- Anh hùng?
Nghe lời của Lý Thanh Hoa, thanh niên họ Biện cười lạnh một tiếng:
- Anh hùng, anh hùng này cũng không phải là ai ai cũng có thể gọi, làm anh hùng không được thì sẽ trở thành cẩu hùng.
Hoắc Nguyên Chân thấy người này lại khiêu khích lần nữa, cũng không khách sáo, nhìn hắn nói:
- Tại hạ không dám tự xưng anh hùng, nhưng dưới trường hợp này, xưng hùng trước mặt các ngươi có lẽ không thành vấn đề.
- Khẩu khí thật lớn!
Thanh niên họ Biện xoay chuyển con ngươi một cái:
- Ngươi muốn xưng hùng? Chỉ có người tài ba mới có thể xưng hùng, người tự nhận là người tài ba?
Hoắc Nguyên Chân cười lạnh một tiếng:
- So sánh với các ngươi, quả thật coi như là người tài ba.
- Tốt lắm, ở đây tại hạ có một câu đố, ngươi có thể đối được không?
- Nói!
- Năng giả đa lao, bào đoạn tứ điều lão cẩu thối.
Câu đố này vừa ra, bên cạnh có người suy nghĩ hết sức, có người chợt hiểu ra, sau đó che miệng cười khẽ, tên họ Biện này quả nhiên là có chút bản lãnh, câu đố này ra có trình độ.
Hoắc Nguyên Chân tự xưng người tài ba năng giả, còn nói có thể xưng hùng ở đây, câu đố này thật ra chính là một chữ Hùng, bởi vì dưới chữ “Năng” cộng thêm bốn cái chân chính là chữ “Hùng”. Chỉ có điều trong câu đố mùi vị sỉ nhục nghiêm trọng, bất kể Hoắc Nguyên Chân đoán ra hoặc không đoán ra đều là mất thể diện.
Người khác có thể nghĩ ra, tự nhiên Hoắc Nguyên Chân cũng có thể nghĩ ra, hắn cũng không có trả lời ngay câu hỏi của thanh niên họ Biện.
Trầm ngâm một chút, Hoắc Nguyên Chân nhìn người này nói:
- Vừa mới nghe người khác gọi người, tựa hồ họ Biện?
- Không sai, tại hạ họ Biện.
- Tốt lắm, câu đố này của ngươi tại hạ đã nghĩ ra, song trả lời như vậy không thú vị lắm, ở đây ta cũng có một câu, vừa hay liên tiếp với câu trên của ngươi. Không bằng như vậy, ta cùng ra một câu đố, sau đó chúng ta cùng nhau đoán, người thấy thế nào?
- Hừ! Dự đoán ngươi cũng không có bản lĩnh gì, nói đi.
- Nghe cho kỹ, câu dưới của tại hạ là: Hạ lưu vô sỉ, lộ xuất nhất điểm ô quy đầu!
Sau khi nói xong, Hoắc Nguyên Chân nhìn hậu sinh họ Biện này nói:
- Sao hả? Có muốn chúng ta cùng đoán không?
Người xung quanh nghe được câu dưới của Hoắc Nguyên Chân đều sửng sốt, sau đó ai nấy đều cố nén cười, mặt chợt đỏ bừng, chờ đợi họ Biện cho ra câu trả lời.
Người này quả nhiên xấu xa, phản kích hết sức sắc bén. Họ Biện kia dùng chữ Hùng của người ta biến thành lời chửi người, cũng không nên trách người ta lấy họ của người để đánh trả. Chữ Hạ của hạ lưu thêm một nét trên đầu, không phải chính là chữ Biện của ngươi sao?
Khuôn mặt của thanh niên họ Biện nhất thời trở nên đỏ rực, câu dưới như vậy hắn làm sao có thể đoán.
- Được! Được! Tiểu tử ngươi có can đảm, Biện mỗ nhớ ngươi, chúng ta sau này còn gặp lại!
Sau khi nói xong, người này xoay người rời đi, mà sau đó Phùng tiên sinh cùng một đám văn nhân bên cạnh hắn cũng đều bối rối chạy trốn theo. Tên tiểu tử này không những đầu óc bén nhạy, hơn nữa xuất thủ không nể mặt, ở lại cũng chỉ có thể là tự rước lấy nhục.
Sau khi đánh bại những văn nhân này, Hoắc Nguyên Chân ngồi trở lại bên cạnh Lý Thanh Hoa.
- Nguyên Chân, giỏi lắm, không ngờ trong người tập võ chúng ta lại xuất hiện một kỳ nhân như ngươi, quả nhiên người là một anh hùng.
Rất thỏa mãn với biểu hiện của Hoắc Nguyên Chân, Lý Thanh Hoa cũng không keo kiệt lời ca ngợi, mở miệng tán tụng.
- Như thế chính là anh hùng sao? Vậy anh hùng cũng có vẻ quá dễ làm rồi, hơn nữa theo ta được biết, anh hùng thông thường đều không trường thọ, ta không muốn làm anh hùng gì cả.
Lý Thanh Hoa lắc đầu một cái:
- Bất kể ngươi có muốn hay không, nhưng ta có dự cảm sớm muộn có một ngày ngươi sẽ trở thành đại anh hùng chân chính, bởi vì người đã có đủ phẩm chất riêng của anh hùng.
- Phẩm chất riêng gì?
- Nan quá mỹ nhân quan!
Lý Thanh Hoa nói xong, Hoắc Nguyên Chân nhìn nàng một cái, hai người nhìn nhau mà cười. Mặc dù cách mạng che mặt, nhưng Hoắc Nguyên Chân biết Lý Thanh Hoa nhất định đang cười.
Vừa cười một cái, Lý Thanh Hoa lại nói:
- Ồn ào một chút như vậy, mọi người đã chú ý tới ngươi, trong những người ở đây có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm chúng ta, cũng biết thân phận của ta. Yến hội ngày mai, phiền phức của ngươi không phải ít.
- Không sao, nếu đã đáp ứng nàng, vậy nhất định sẽ làm tốt.
Nhìn dáng vẻ tự tin của Hoắc Nguyên Chân, Lý Thanh Hoa đột nhiên nói:
- Ngươi biết không? Dáng vẻ tự tin này của ngươi thật giống một người.
- Giống ai?
- Một người cũng rất tự tin, người này là một anh hùng chân chính, tự tin của hắn luôn luôn làm bạn hắn, khiến hắn làm ra rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Lý Thanh Hoa vừa nói chuyện, giọng nói có chút hứng thú rung động nhẹ nhàng, tựa hồ đang nhớ lại cái gì, tiếp tục nói:
- Hắn luôn luôn vui vẻ, nhiệt tình như thế, chuyện mọi người đều cho rằng không có khả năng, hắn luôn luôn có thể đạt được thành công. Rốt cục có một lần, hắn làm ra một việc khiến mọi người trố mắt đứng nhìn.
Hoắc Nguyên Chân suy nghĩ một chút:
- Ta đoán người này là ý trung nhân của nàng.
Lý Thanh Hoa không trả lời, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì, hồi lâu mới thấp giọng nói:
- Ta cũng không rõ ràng lắm, lẽ ra ta phải rất rõ ràng, nhưng bây giờ ta thật không rõ lắm, bởi vì chuyện của ngươi...
Câu nói sau cùng Hoắc Nguyên Chân không có nghe rõ, hỏi lại:
- Nàng nói gì?
- Không có gì, được rồi, thời gian cũng không còn sớm, chúng ta trở về đi thôi, sáng mai còn phải đi tham gia yến hội.
Dường như Lý Thanh Hoa đã mất đi hứng thú nói chuyện, muốn đi trở về.
Đã đạt được mục đích, Hoắc Nguyên Chân cũng không muốn tiếp tục dừng lại bên ngoài, gật đầu một cái, đứng dậy muốn đi.
Không ngờ Lý Thanh Hoa lại ngồi đó không hề nhúc nhích, mà là nhìn Hoắc Nguyên Chân nói:
- Ngươi cứ như vậy một mình lên đường rời đi sao?
Hoắc Nguyên Chân cười một cái, nhìn Lý Thanh Hoa đưa tay ra, Lý Thanh Hoa giơ tay lên, hai tay hai người nắm lấy nhau, Hoắc Nguyên Chân hơi dùng lực một chút kéo Lý Thanh Hoa từ mặt đất lên.
Song sau khi kéo dậy, Lý Thanh Hoa cũng không có buông tay, hai người dắt tay nhau chậm rãi trở về.
Người xung quanh chăm chú nhìn vào bọn họ, đủ loại ánh mắt nhìn theo không ngớt.
Trong đó có một người nhìn Hoắc Nguyên Chân cùng Lý Thanh Hoa dần dần đi xa, nhìn người bên cạnh nói:
- Lập tức trở về bẩm báo Giang đại nhân, nói tim Thánh Mẫu đã có chủ, nam tử kia rất có thể là nam nhân của nàng, cứ bẩm báo sự thực tất cả chuyện hôm nay.
- -----------------------------------------
- Một người trẻ tuổi tài văn rất cao?
Giang Lưu ở trong phủ của mình, sau khi nghe được tôi tớ bẩm báo, chìm vào trầm tư.
Căn cứ tôi tớ bẩm báo, Giang Lưu đã căn bản xác định, nhất định là Hoàng đế Mã Đạo Viễn nói không sai, Lý Thanh Hoa cùng nam tử kia thân mật như vậy, nói không chừng giữa hai người đã sớm thành hảo sự.
Nhưng nếu như bẩm báo Mã Đạo Viễn chuyện này, nhất định là hắn sẽ nổi trận lôi đình. Vì thể diện quốc gia, Giang Lưu quyết định để chuyện này đến ngày mai xử lý.
Văn đã không được, như vậy ngày mai sẽ tới võ.
- Thánh Mẫu có bằng lòng tham gia yến hội ngày mai không?
Giang Lưu hỏi đầy tớ trong nhà mình, cho người đưa tin tức tham gia yến hội là thuộc công việc của hắn.
- Giang đại nhân, tin tức ngày hôm qua đã đưa đến, Thánh Mẫu đã bằng lòng dự yến hội.
- Nàng có từng nói là tới một mình, hay là còn có những người khác cùng tới?
Bởi vì yến hội phải xác định nhân số đại khái, mới thuận tiện làm ra an bài cụ thể, cho nên sau khi cho người đưa tin tức, thường thường đều xác định được nhân số.
- Thánh Mẫu nói là hai người tham gia, nhưng nàng không có nói một người khác là ai.
Giang Lưu gật đầu, nếu nói như vậy, rất có thể ngày mai người cùng Thánh Mẫu dự yến hội chính là người trẻ tuổi ở Tửu Tuyền hôm nay.
Giang Lưu không lo lắng người trẻ tuổi này, hắn lo lắng là, nếu như muốn động tới người trẻ tuổi này, Thánh Mẫu sẽ không đồng ý, võ công của Thánh Mẫu cực cao, điểm này Giang Lưu rất rõ ràng.
Nhưng thân là thần tử, hắn cần phải tiêu tai giải nạn vì Hoàng đế bệ hạ, nhất định phải diệt trừ người trẻ tuổi này.
- Chuẩn bị biện pháp, xem tình hình cụ thể sáng sớm ngày mai mà định, nếu như Thánh Mẫu và người khác tới, như vậy hãy sai phái cao thủ đi Lạc Hoa thần giáo, cần phải giết chết người này!
- Không! Sáng sớm ngày mai hơi trễ, tranh thủ tìm cách giải quyết tối hôm nay.
- Dạ, Đại nhân, bất quá nếu như người đó vẫn ở chung một chỗ với Thánh Mẫu, chúng ta phải làm thế nào?
- Đây đúng là một vấn đề, nếu như Thánh Mẫu vẫn ở chung một chỗ với hắn, chuyện này quả thật là khó làm. Hay là như vậy, ta đây sẽ vào cung xin bệ hạ hạ chỉ, gọi Thánh Mẫu vào cung thương nghị đại sự, tin tưởng Thánh Mẫu còn không đến mức mang theo người này cùng đi vào Hoàng cung. Chỉ cần Thánh Mẫu rời khỏi Lạc Hoa thần giáo, cơ hội của chúng ta đã tới.
Đầy tớ gật đầu đáp ứng, xoay người rời đi.
Giang Lưu đã bố trí xong tất cả, lập tức đứng dậy đi về phía Hoàng cung. Hắn còn phải làm cho Mã Đạo Viễn hạ chỉ, khẩn cấp gọi Thánh Mẫu vào trong cung, nếu không có Thánh Mẫu ở đây sẽ không cách nào động thủ.
Hoắc Nguyên Chân đi theo Lý Thanh Hoa trở lại Lạc Hoa thần giáo, trở lại trong phòng nàng.
Cách sáng sớm ngày mai còn có một khoảng thời gian, Hoắc Nguyên Chân trong lúc rảnh rỗi lấy bí tịch Bắc Minh Thần Công của mình ra.
Những bí tích khác Hoắc Nguyên Chân vẫn không cần mang theo, chỉ có quyển Bắc Minh Thần Công này hắn vẫn chưa có hoàn toàn lĩnh ngộ, cần học tập kỹ càng một chút.
Hoắc Nguyên Chân vẫn nắm giữ phương pháp vận hành nội lực của Bắc Minh Thần Công. Hắn muốn học tập chủ yếu là mấy môn võ học đặc thù bổ sung thêm của Bắc Minh Thần Công, đây mới là trợ giúp lớn nhất đối với mình.
Trong Bắc Minh Thần Công bổ sung thêm Hấp Tinh đại pháp và Hóa Công đại pháp, bây giờ đã học được Hấp Tinh đại pháp, hiện tại khoảng thời gian này, Hoắc Nguyên Chân đúng dịp chuyên nghiên cứu Hóa Công đại pháp.
Nhưng hắn cũng không có lập tức nghiên cứu, mà là trước hết lật đến trang cuối cùng xem thử.
Trên trang cuối cùng vẫn là một mảnh trống không có chữ viết.
Chuyện này vẫn là một mối nghi ngờ trong lòng Hoắc Nguyên Chân, vì sao trang cuối cùng lại là trống không, dù sao hắn vẫn cảm giác trên trang cuối cùng có gì đó, thế nhưng lại không thấy được.
- Vì sao không vận dụng Thiên Nhãn bí thuật xem chứ?
Hoắc Nguyên Chân đột nhiên nghĩ đến bây giờ mình đã có Thiên Nhãn bí thuật, không biết có thể nhìn ra được chút manh mối nào không?
Nghĩ tới đây, nội lực trong cơ thể Hoắc Nguyên Chân tràn lên, bắt đầu ngưng tụ vào hai mắt.
Thiên Nhãn bí thuật chỉ Tiên Thiên viên mãn mới hiểu đã được Hoắc Nguyên Chân học xong, nhưng bản thân hắn bởi vì cũng không phải là viên mãn, cho nên lúc thi triển nhất định phải dựa vào nội lực hỗ trợ, vì vậy bình thường cũng sẽ không sử dụng thường xuyên.
Nội lực ngưng tụ vào mắt, lúc Hoắc Nguyên Chân mở mắt ra, thần quang hai mắt lóe lên, con ngươi cũng nổi lên màu vàng.
Đây chính là trạng thái thi triển Thiên Nhãn. Hoắc Nguyên Chân vận đủ thị lực, bắt đầu xem trang cuối cùng của Bắc Minh Thần Công.
Vốn Hoắc Nguyên Chân chỉ muốn thử xem, nhưng hắn tuyệt đối không dưới Thiên Nhãn bí thuật, trang cuối cùng của Bắc Minh Thần Công lại mơ mơ hồ hồ xuất hiện chữ viết.
Lập tức giật mình kinh hãi, đây đúng là không phải chuyện đùa. Hoắc Nguyên Chân vội vàng tiếp tục thúc giục nội lực, tỉ mỉ quan sát chữ viết trên đó.
Mặc dù trên mặt đã xuất hiện chữ viết, thế nhưng lại vô cùng mơ hồ, chỉ có thể xem được từng chữ nhỏ lờ mờ, nhưng cụ thể là viết cái gì vẫn không phân biệt được.
Hoắc Nguyên Chân không tin chuyên quỷ quái này, tiếp tục thúc giục nội lực tăng Tam Phân Âm Dương Khí lên tới cao nhất, hai mắt cũng bị nội lực xung kích có chút sưng tấy, cố gắng xem cho bằng được là cái gì viết trên đó.