Phương Trượng

chương 530: còn có thể chiến đấu?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Sơn Lão Ma

Đang muốn hỏi Lý Thanh Hoa, nhưng chợt thấy mặt Lý Thanh Hoa đã đỏ như lửa, nhìn hắn nói:

- Nguyên Chân, ngươi không nên để ý ta, bây giờ ta không thể hành động, ngươi cũng không nên chạm vào ta.

Lúc này, trong đám sứ giả quốc gia khác đối diện đột nhiên có người sợ hãi kêu lên:

- Không xong! Vì sao nội lực của ta không thể thúc giục được!

Một tiếng kêu to đã thức tỉnh những người bị vũ điệu kia làm ngây ngất, những ai biết võ công vội vàng thử vận chuyển nội lực, nhưng kinh hãi phát hiện, nội lực của bọn họ đều không thể thúc giục.

- Bệ hạ Đại Hạ quốc! Ngươi làm như vậy là ý gì?

Có sứ giả lập tức đặt câu hỏi.

Lúc này Mã Đạo Viễn đầu tiên là nhìn Lý Thanh Hoa một chút, chỉ thấy Lý Thanh Hoa nhắm mắt ngồi xếp bằng ở nơi đó, không nhúc nhích, trên mặt triều đỏ dâng trào, rất hiển nhiên không phải là trạng thái bình thường.

Lúc này hắn mới hài lòng nhìn những người khác nói:

- Chư vị, trẫm không có ý gì, chư vị chính là khách quý, đương nhiên trẫm sẽ thịnh tình khoản đãi, tạm thời áp chế nội lực của chư vị chính là để phòng có người quấy rối trong cung điện ngầm. Bây giờ mỗi người đều có thể mang theo một ca cơ rời đi, phía sau cung điện ngầm này có nơi để cho chư vị truy hoan tầm lạc, kế tiếp mời mọi người tự tiện đi!

Thấy còn có sứ giả tựa hồ muốn nói gì đó, Mã Đạo Viễn hừ lạnh một tiếng:

- Chư vị, hiện tại các ngươi không có lựa chọn khác, chỉ có thể tin tưởng bản vương không có bất kỳ ác ý nào, bây giờ tất cả rời đi đi! Bản vương phải xử lý một ít chuyện nhà!

Giọng nói lạnh như băng của Mã Đạo Viễn làm cho mọi người xung quanh thanh tỉnh một chút, nơi này là hoàng cung của Đại Hạ, hắn là chủ nhân của nơi này.

Hơn nữa những sứ giả này cũng quanh năm ở bên ngoài, can đảm đều không phải người bình thường có thể so sánh. Chuyện cho tới bây giờ cũng không có gì đáng nói, lục tục đứng dậy mang theo ca cơ vừa ý rời khỏi đại sảnh, đi về phía mặt sau.

Hoắc Nguyên Chân lại ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích.

Chuyện phát sinh hiện tại đã vượt ra ngoài suy đoán ban đầu, cũng đã vượt khỏi phạm vi ước định của hắn và Lý Thanh Hoa.

Trong ước định của hai người, cũng không có kế hoạch liên quan đến chuyện đột nhiên phát sinh.

Sứ giả trong đại sảnh đều đã đi hết, thay vào đó là rất nhiều quân binh và thị vệ thủ hạ của Mã Đạo Viễn, mấy trăm người tràn vào.

Cửa bốn phía cũng đóng lại hết, hiện tại trong toàn bộ đại sảnh, ngoại trừ người của Mã Đạo Viễn, cũng chỉ có hai người Hoắc Nguyên Chân và Lý Thanh Hoa.

Lúc này Mã Đạo Viễn cuối cùng cười lạnh một tiếng, nói với Lý Thanh Hoa:

- Thánh Mẫu, thật là vô cùng xấu hổ, trẫm đã làm ra quyết định này, thế nhưng nàng yên tâm, nàng vẫn là Thánh Mẫu của Đại Hạ, chỉ là từ nay về sau, nàng lại phải có thêm một thân phận, đó chính là Vương hậu của Đại Hạ.

Lý Thanh Hoa mặt ửng hồng, thân thể mềm mại đang run rẩy nhè nhẹ, nghe được lời nói của Mã Đạo Viễn, nàng miễn cưỡng mở mắt, lên tiếng nói:

- Mã Đạo Viễn, người làm như vậy chẳng lẽ không nghĩ tới hậu quả sao?

- Ha ha, trẫm không phải là người hồ đồ, đương nhiên đã cân nhắc qua tất cả hậu quả. Nếu nàng đã hỏi, như vậy trẫm sẽ nói cho nàng biết, hậu quả chính là, Lý giáo chủ nàng từ nay về sau không còn bất kỳ võ công gì, vĩnh viễn ở trong hoàng cung của trẫm.

Lý Thanh Hoa cười lạnh một tiếng:

- Ngươi là đang nằm mơ.

- Không, trẫm rất thanh tịnh, thay vì bên cạnh có một nữ nhân trẫm thích lại vĩnh viễn không thể nắm trong tay, vậy còn không bằng kết quả này. Hôm nay Đại Hạ quốc gia ổn định, Thịnh Đường cũng đã mất đi tâm tư đoạt lại quốc thổ, yên ổn phòng thủ phòng tuyển Hoàng Hà. Dưới tình huống này, võ lực hùng mạnh của Thánh Mẫu đã không quan trọng nữa, chí ít đối với Đại Hạ, đối với trẫm mà nói không quan trọng rồi.

- Hừ, vậy ngươi cứ thử một chút xem sao.

- Thánh Mẫu, trẫm biết nàng là Tiên Thiên viên mãn, thế nhưng Tiên Thiên viên mãn cũng là người. Trẫm nói rõ cho nàng biết, trong quả trứng đưa cho nàng có Hóa Công Tán, hơn nữa trẫm cũng biết Hóa Công Tán kia không thể làm khó được nàng. Bởi vì công lực nàng cao, có thể bức dược tính ra, điều này trẫm cũng biết rõ ràng.

Mã Đạo Viễn vô cùng đắc ý, giờ phút này nếp nhăn trên mặt dường như đều biến mất:

- Thế nhưng Lý giáo chủ nàng đã quên một điểm. Chính là nàng quá tin tưởng công lực của mình rồi, nàng cho rằng Hóa Công Tán kia không thể làm gì được mình, thế nhưng nàng đã bỏ quên một chuyện, chính là mê tình dược vật bị Hóa Công Tán che giấu.

Hô hấp của Lý Thanh Hoa đã bắt đầu trở nên dồn dập, đôi mắt to trong khi khép mở có một tầng hơi nước mông lung, nghe được lời nói của Mã Đạo Viễn, nàng dường như có vẻ không cách nào tỉnh táo.

- Hóa Công Tán sử dụng là vì che mắt nàng, dược vật chân chính nấp ở dưới Hóa Công Tán. Khi nàng cho rằng đã xua tan Hóa Công Tán, chính là lúc mê tình dược bắt đầu tiến vào thân thể của nàng, mà khi tâm tư của nàng phiền loạn, chính là lúc thật nhiều Hóa Công Tán bên trong cánh hoa của những ca cơ kia đắc thủ.

Trên mặt Mã Đạo Viễn lộ ra một nụ cười mập mờ:

- Lý giáo chủ, Lạc Hoa thần giáo các nàng chính là lấy hoa rơi mà nổi tiếng, như thế nào? Nhìn thấy hoa rơi nàng quá quen thuộc phải không, không nghĩ đến sẽ có một ngày cũng thua trên phương diện này.

Lúc này Lý Thanh Hoa nặng nề thở ra một hơi, thậm chí Hoắc Nguyên Chân ở bên cạnh nàng có thể cảm nhận được nhiệt độ của hơi thở này.

Cổ tay của Lý Thanh Hoa ở bên cạnh cũng nổi lên màu hồng, xem ra Mã Đạo Viễn nói không sai, đây quả thực là một loại dược vật kích tình cực kỳ mạnh, thậm chí ngay cả Lý Thanh Hoa cũng có vẻ không kiên trì nổi.

Có lẽ khi công lực của nàng vẫn còn thì không có gì, nhưng công lực của nàng mất đi, dược tính đã bắt đầu xâm chiếm toàn thân nàng.

Thế nhưng Lý Thanh Hoa vẫn không nghĩ tới chuyện bỏ cuộc, vẫn đang kiên trì, không bị dược tính kia mê hoặc.

Cuối cùng Mã Đạo Viễn đã đứng lên:

- Thánh Mẫu, rốt cuộc nàng vẫn là một nữ nhân, vẫn nên làm tốt bổn phận của nữ nhân đi, ngoan ngoãn ở bên người của trẫm. Trẫm có thể chiếu cáo toàn quốc, chỉ cần trẫm còn sống một ngày, nàng còn sống một ngày, nàng sẽ vĩnh viên là trung cung của trẫm, vĩnh viễn là thê tử của trẫm, chẳng lẽ điều này còn chưa đủ sao?

- Không cần.

Giọng nói của Lý Thanh Hoa có chút dừng lại, chậm rãi nhắm mắt lại, nàng có vẻ sắp sửa không kiên trì nổi.

- Hừ, tại sao? Chẳng lẽ là bởi vì tên công tử bột bên cạnh nàng sao?

Đến lúc này Lý Thanh Hoa vẫn kiên trì như vậy, làm cho trong lòng của Mã Đạo Viễn vô cùng khó chịu, cuối cùng chuyển hắn mục tiêu nhằm lên người Hoắc Nguyên Chân ở bên cạnh Lý Thanh Hoa.

Là sự xuất hiện của nam nhân này, mới bức bách mình không thể không đi một bước này, đối với Hoắc Nguyên Chân, Mã Đạo Viễn hận không thể bằm thây vạn đoạn.

Lý Thanh Hoa lần nữa gian nan mở đôi mắt ngập hơi nước nhìn Hoắc Nguyên Chân bên cạnh, do dự một chút:

- Không phải bởi vì hắn, ngươi nên để hắn rời đi.

- Không có khả năng này.

Mã Đạo Viễn lắc đầu một cái:

- Người này tuyệt đối không thể thả, dám động vào nữ nhân trẫm thích, người này nhất định phải chết.

Hoắc Nguyên Chân cũng không có bị mê dược mê hoặc, nãy giờ vẫn lắng nghe hai người đối thoại, cuối cùng mở miệng nói:

- Mã Đạo Viễn, ngươi không cảm thấy lời nói của ngươi có chút quá mức tự cho là đúng sao?

- Ngươi nói cái gì?

- Ta nói, ngươi một mực ở chỗ này tự nói một mình, chẳng lẽ ngươi chưa nghĩ qua, những chuyện này chỉ thành lập trên căn bản ngươi nhất định sẽ thắng sao? Nếu như ngươi thua thì sao?

Mã Đạo Viễn lạnh lùng nhìn Hoắc Nguyên Chân nói: - Tiểu tử thối, ngươi không cần cố giả bộ thâm trầm vào lúc này, Lý Thanh Hoa là Tiên Thiên viên mãn đều mất đi nội lực, ngươi còn có thể làm gì, chẳng lẽ còn muốn làm ra một chút chống cự vô vị sao? Chẳng lẽ công phu ngoại gia của ngươi cũng làm người tự tin đến trình độ này sao? Có thể đối kháng đại quân của trẫm được sao?

Nói đến đây Mã Đạo Viễn suy nghĩ một chút:

- Chống cự một chút cũng tốt, trẫm còn muốn xem ngươi có thể kiên trì đến trình độ nào, nếu không trực tiếp xử tử ngươi cũng không tránh khỏi quá mức nhàm chán.

Nói đến đây, Mã Đạo Viễn nói với Lý Thanh Hoa:

- Thanh Hoa, hôm nay nhất định nàng sẽ là nữ nhân của trẫm rồi, chẳng qua trẫm không vội, trẫm chờ nàng chủ động đưa tới cửa, như vậy mới có tình cảm một chút.

Sau khi nói xong, Mã Đạo Viễn lấy ra một chiếc bình nhỏ màu xanh nhạt, nhỏ từ bên trong ra một giọt chất lỏng, sau đó nói với Lý Thanh Hoa:

- Đây chính là xuân dược làm cho nàng gục ngã, hiện tại trẫm cũng thử một chút, chẳng qua trẫm chỉ cần một giọt rất ít, sau đó chờ đợi nàng chủ động tới đây, hắc hắc.

Sau khi lộ ra nụ cười tà ác, Mã Đạo Viễn dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng nhấp một giọt chất lỏng kia.

Rất nhanh, trong mắt của Mã Đạo Viễn đã lộ ra vẻ kinh ngạc:

- Quả nhiên là tốt thật, con bà nó, chỉ một giọt như vậy đã làm cho lão tử có cảm giác không chịu nổi rồi, thật là bội phục định lực của Thanh Hoa nàng, chẳng qua hắn là nàng không kiên trì được bao lâu nữa.

Mã Đạo Viễn vừa nói chuyện, hạ thân không ngờ không tự kìm hãm được nhất trụ kình thiên, trên mặt cũng bắt đầu ửng đỏ.

Lúc này thân thể Lý Thanh Hoa động một cái, hai chân ma sát một cái, đột nhiên trong miệng phát ra một tiếng rên rỉ không kiềm hãm được, thanh âm kia quả thật là tiêu hồn tận xương, Hoắc Nguyên Chân ở bên cạnh nghe được cũng phải run lên trong lòng.

Thế nhưng ý chí hùng mạnh của Tiên Thiên viên mãn vẫn còn đang chống đỡ cho nàng, nàng nói với Hoắc Nguyên Chân:

- Nguyên Chân, ngươi có cơ hội hãy lập tức rời đi, ta cho ngươi biết, Đông Phương Tình quả thực không có chết, hẳn là nàng ở phụ cận thành Lâu Lan, ngươi qua bên đó tìm đi.

Hoắc Nguyên Chân đột nhiên lấy được đáp án mình muốn biết, thế nhưng giờ phút này không có cảm giác mừng rỡ quá nhiều, bởi vì trong lời nói của Lý Thanh Hoa dường như lộ ra một loại khí tức làm cho người ta bất an.

Đại cao thủ Tiên Thiên viên mãn này dường như đã làm ra quyết định nào đó.

- Nếu như ngươi có thể rời khỏi đây, hi vọng ngươi có thể giúp ta tìm một người, nói cho nàng, ta đã chết ở nơi này.

Lý Thanh Hoa còn chưa nói ra là ai, Hoắc Nguyên Chân đột nhiên nói:

- Ước định giữa ta và nàng đã hoàn thành, chuyện giúp nàng truyền tin tức sợ rằng ta không thể làm được.

Khuôn mặt hồng nhuận của Lý Thanh Hoa lúc này bất ngờ có dấu hiện trắng bệch trong nháy mắt, mặc dù chỉ là trong nháy mắt ngắn ngủi.

- Chẳng lẽ chút chuyện này ngươi cũng không chịu đáp ứng ta sao?

Nghe được lời của Hoắc Nguyên Chân, Lý Thanh Hoa tâm tàn ý lạnh, ngón tay run rẩy lấy ra một thanh tiểu phi đao tinh xảo.

Phi đao danh chấn thiên hạ vào khoảnh khắc cuối cùng này đã xuất hiện trước mắt của Hoắc Nguyên Chân.

Đây là phi đao ngay cả Tiên Thiên viên mãn cũng kiêng kỵ không dứt, đao xuất quỷ thần kinh. Cứ như vậy được chủ nhân của nó nhẹ nhàng cầm ở trong tay.

- Phi đao của ta, cuối cùng là vì bản thân ta mà chuẩn bị.

Lý Thanh Hoa vừa nói, gian nan dùng phi đao đưa tới gần cổ của mình.

Lúc này Hoắc Nguyên Chân đột nhiên nói:

- Ta thật không thể đáp ứng nàng, bởi vì ta cảm thấy, chuyện này vẫn nên do Lý giáo chủ nàng tự mình hoàn thành thì tốt hơn.

Lời nói của Hoắc Nguyên Chân làm cho Lý Thanh Hoa sửng sốt:

- Ngươi nói gì vậy? Ta đã không có cơ hội rời khỏi nơi này rồi.

- Đó là nàng cho rằng như vậy, ta cũng không có nói như vậy.

Hoắc Nguyên Chân lúc này đột nhiên cúi đầu, khoảng cách với Lý Thanh Hoa chỉ gần trong gang tấc, nói với nàng:

- Lý giáo chủ, ta chỉ hỏi nàng một câu, trạng thái hiện tại của nàng còn có thể kiên trì bao lâu?

Lý Thanh Hoa sửng sốt một chút, miễn cưỡng nói:

- Thời gian nhiều nhất một nén nhang, cho nên trước khi ta không kiên trì nổi, ta sẽ kết thúc tánh mạng của mình, cũng tuyệt đối không để cho tên khốn Mã Đạo Viễn này được như ý.

- Vậy cũng tốt rồi, trong một nén nhang ta sẽ mang nàng rời khỏi nơi này.

Nghe được đối thoại của hai người Hoắc Nguyên Chân và Lý Thanh Hoa, cuối cùng Mã Đạo Viễn không kiềm chế được, phẫn nộ quát Hoắc Nguyên Chân:

- Tiểu tử thối, người đang nằm mơ sao? Chẳng lẽ ngươi cho rằng trẫm sẽ bỏ qua cho ngươi sao?

Hoắc Nguyên Chân xoay người lần nữa đối mặt với Mã Đạo Viễn:

- Ta cũng không có nói muốn ngươi bỏ qua cho ta, hơn nữa lời này cũng không thích hợp ngươi nói, ngươi vẫn nên cân nhắc lưu lại một ít ca cơ, tránh cho chút nữa dược tính phát tác không khống chế được.

Hô hấp của Mã Đạo Viễn cũng đã có chút dồn dập, nhưng hắn vẫn tạm thời không dám đến gần Lý Thanh Hoa, dù sao cái danh Tiên Thiên viên mãn vẫn vô cùng dọa người, hắn muốn xác định mình tuyệt đối an toàn mới có thể động thủ.

Hơn nữa hắn cũng không muốn những thị vệ kia của mình đến gần Lý Thanh Hoa, hắn không chấp nhận được Lý Thanh Hoa bị những nam nhân khác đụng chạm.

Cho nên hắn còn đang kiên trì.

Mạnh mẽ đè nén sự xung động trong cơ thể, Mã Đạo Viễn ra lệnh một câu với những thủ hạ bên cạnh:

- Lên cho trẫm, người này không được giết hắn quá nhanh, trẫm muốn xem hắn bị róc thịt từng đao một.

Theo tiếng hạ lệnh của Mã Đạo Viễn, phía sau hắn một đội quân binh đã lao ra.

Hôm nay trong đại điện này khắp nơi đều tràn đầy Hóa Công Tán, nội lực của bất kỳ người nào cũng không tồn tại nữa. Cho nên những cao thủ của Mã Đạo Viễn lúc này cũng không có tác dụng gì, ngược lại những quân binh này đã trở thành sức chiến đấu mạnh nhất.

Dù sao đi nữa không có nội lực sử dụng, đồng người chính là bản lĩnh, Mã Đạo Viễn tin chắc điểm này, đây cũng là chỗ dựa lớn nhất của hắn.

Nhìn thấy mấy chục người tay cầm đao, thương gỗ lao về phía Hoắc Nguyên Chân, Mã Đạo Viễn đã tưởng tượng ra khoảnh khắc sau sẽ có chuyện gì phát sinh.

- Tên tiểu tử không biết sống chết này sẽ bị thủ hạ của mình tàn sát từng chút một, mà Lý Thanh Hoa cũng sẽ vì vậy không ngăn cản được dược tính xâm nhập vào trong lòng mình.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio