Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Trên mặt phủ lên một tầng sương lạnh, nhưng Lý Thanh Hoa vẫn nói:
- Nếu phương trượng người đã yêu cầu, tự nhiên Lý Thanh Hoa sẽ tuân theo, vốn ta cũng tính toán thả bà ấy, sau đó chờ hai tỷ muội các nàng tới giết ta, như vậy ngươi hài lòng chưa?
Hoắc Nguyên Chân nghiêm mặt nói:
- Lý giáo chủ, nàng có thể làm như thế là tốt nhất, cũng tránh cho ta tự tay động thủ.
Sắc mặt Lý Thanh Hoa trong nháy mắt trở nên tái nhợt vô cùng, trên mặt không có một tia huyết sắc, thanh âm run rẩy nhìn Hoắc Nguyên Chân:
- Ngươi... Thật là lòng dạ độc ác.
Sắc mặt của Hoắc Nguyên Chân cũng trầm xuống:
- Tốt nhất Lý giáo chủ không nên nói như vậy, hiện tại nội lực của nàng khôi phục không nhiều lắm, chưa chắc là đối thủ bần tăng, không nên ép ta động thủ.
Tâm trạng tuyệt vọng tràn ngập trong lòng Lý Thanh Hoa, nàng cảm giác mình sống đã không có bất cứ ý nghĩa gì nữa.
Mạc Thiên Tà bên kia đã đi tìm Mã Đạo Viện, có lẽ không bao lâu sẽ tới Lạc Hoa thần giáo, mà mình lại không thể vứt bỏ những người khác bên trong thần giáo chạy trốn một mình.
Ở lại chỉ có một kết quả, chính là chết sống cùng thần giáo.
Chẳng lẽ hôm nay mình phải chết hay sao?
Nếu như thật sự phải chết, Lý Thanh Hoa thà chết trong tay hòa thượng trước mắt, dù sao đây cũng là nam nhân mình từng động tâm qua.
Về phần lúc sắp chết kéo thêm kẻ bồi táng, theo Lý Thanh Hoa thấy đã không còn ý nghĩa gì. Bởi vì nàng cảm giác lòng mình đã chết, làm chuyện gì đều không có ý nghĩa.
Mặt không lộ vẻ gì nhìn Hoắc Nguyên Chân, Lý Thanh Hoa lạnh lùng nói:
- Nếu như phương trượng muốn động thủ, vậy thừa dịp bây giờ đi, Lý Thanh Hoa ta không muốn chết trong tay những người đó.
Hoắc Nguyên Chân cũng khẽ gật đầu:
- Nếu Lý giáo chủ nghĩ như vậy, bần tăng sẽ thành toàn cho nàng.
Nghe thấy lời tuyệt tình này của hắn, lòng của Lý Thanh Hoa tiến thêm một bước chìm xuống vực sâu không đáy, khẽ nhắm mắt lại:
- Đến đây đi, thu hồi lòng từ bi của ngươi, ra tay cho sảng khoái một chút.
Sau khoảnh khắc, khí tức nam tử đập vào mặt, Lý Thanh Hoa cảm giác mình bị ôm vào trong ngực của hắn lần nữa, đôi môi hắn vừa mới tách rời ra không bao lâu lại áp vào môi mình.
Vừa vui mừng vừa ngơ ngác mở mắt ra, Lý Thanh Hoa nhìn về phía Hoắc Nguyên Chân không hiểu:
- Ngươi...
- Thế nào? Ta động thủ rồi, xem đi, đây không phải là ôm nàng rồi sao?
Hoắc Nguyên Chân trừng mắt nhìn, mặt lộ vẻ vô tội.
- Vì sao người lại làm như thế, không phải là người không thích ta sao?
- Không sai, ta là không thích nàng, bởi vì thích có quá nhiều cách, thứ ta thích cũng quá nhiều. Nói cho nàng biết một bí mật, thậm chí ta thích động vật nho nhỏ, nhưng như vậy thì đã sao, cũng chỉ là thích bình thường mà thôi. Đối với nàng, đã không thể dùng từ thích để hình dung.
- Ý ngươi là...
Sắc mặt Lý Thanh Hoa lộ vẻ vui mừng vô hạn, tim nàng dường như vừa từ địa ngục bay lên, mây đen đầy trời trong khoảnh khắc này có dấu hiệu tan đi, có vẻ không dám tin tưởng nhìn Hoắc Nguyên Chân, thậm chí nàng cũng hoài nghi hết thảy trước mắt có phải đang nằm mơ hay không. Thậm chí nàng không dám nghe những lời kế tiếp của Hoắc Nguyên Chân, cuộc đời lúc lên lúc xuống thật sự là quá kích động.
Hoắc Nguyên Chân lặng lẽ dán môi vào tai Lý Thanh Hoa, khẽ nói ra một chữ.
Một giây kế tiếp, thân thể Lý Thanh Hoa run rẩy, nước mắt một mực vất vả đè nén rốt cục không nhịn được cuồn cuộn tuôn xuống, cũng không cách nào giữ vững dáng vẻ Lý Đại giáo chủ của mình nữa, vùi đầu vào ngực Hoắc Nguyên Chân òa lên khóc lớn.
Thấy Lý Thanh Hoa òa khóc, Hoắc Nguyên Chân cũng thở ra một hơi thật dài. Từ trước tới nay tính thích trêu chọc của hắn vẫn hay tác quái, chẳng lẽ trêu chọc Lý Thanh Hoa khóc như vậy là một chuyện có cảm giác hết sức thành tựu sao?
Trong lòng của hắn tìm cho mình một cái cớ.
Lấy cớ chính là, hắn nhất định phải kéo Lý Thanh Hoa về bên cạnh mình, vì ngày sau thời khắc Thất Tinh Liên Châu đến, Lý Thanh Hoa tuyệt đối là sức chiến đấu không thể thiếu.
Đó là Thiên Cơ lão nhân đã nói với hắn, liên hiệp hết thảy có thể liên hiệp lực lượng, muốn đối phó đại kiếp cuối cùng sắp tới, nhất định phải có đầy đủ lực lượng hùng mạnh mới được.
Mà hai người Lý Thanh Hoa, Đông Phương Tình tuyệt đối là sức chiến đấu chủ yếu ngày sau.
Hơn nữa có lẽ phi đao Lý Thanh Hoa sẽ phát sinh tác dụng không nhỏ, vì chuyện này, bất kể thế nào Hoắc Nguyên Chân cũng muốn giữ Lý Thanh Hoa bên cạnh.
Nhưng hắn không có bất kỳ thứ gì có thể sử dụng để đả động Lý Thanh Hoa, chỉ có tấm chân tình có thể sử dụng, dùng để xoa dịu vết thương trong lòng nàng.
Nhưng hết thảy chỉ là vì lời của Thiên Cơ lão nhân sao? Chưa chắc!
Hoắc Nguyên Chân biết mình lấy cớ như vậy không vững vàng chút nào, quả thật hắn cũng có tình cảm với Lý Thanh Hoa.
Đối với nữ nhân có tiếp xúc thân mật nhất cùng mình này, đối với nữ nhân thậm chí mình dâng hiến nụ hôn đầu này, Hoắc Nguyên Chân cũng không cách nào dứt bỏ. Mặc dù tình cảm còn chưa phải là rất sâu, nhưng Hoắc Nguyên Chân cũng không bỏ được.
Đây chính là nhược điểm của hắn, một nhược điểm vĩnh viễn khó có thể tiêu trừ.
Ôm Lý Thanh Hoa không ngừng thổn thức trong lòng, thình lình nàng không nhịn được lại vung quyền lên nện vào ngực hắn:
- Từ trước tới nay ta chưa từng thấy ai xấu xa như ngươi, không ngờ rằng trêu chọc người ta như vậy, ngươi thật là tàn nhân.
Hoắc Nguyên Chân sợ hãi vội vàng nắm quyền Lý Thanh Hoa lại:
- Thanh Hoa, ngàn vạn lần đừng đấm nữa, quyền của nàng quá nặng, chẳng lẽ nàng muốn ta đối với nàng giống như vừa rồi nữa sao?
Nghe thấy lời của Hoắc Nguyên Chân, nhớ tới một phen động tình triền miên mới vừa rồi, rốt cục Lý Thanh Hoa thẹn thùng đỏ mặt, đầu tựa vào ngực Hoắc Nguyên Chân không nói.
Ôm hắn, Lý Thanh Hoa cảm giác như mình đang ôm lấy hạnh phúc tương lai, hết thảy gian nan hiểm trở đều không đáng kể gì.
Lúc này Hoắc Nguyên Chân tiếp tục nói bên tai Lý Thanh Hoa:
- Thanh Hoa, mới vừa rồi chúng ta cũng đã có nói, nếu như hôm nay nàng khóc, như vậy nàng phải đáp ứng bất kỳ yêu cầu gì ta đưa ra, không cho đổi ý.
Nghe thấy Hoắc Nguyên Chân rốt cục nói đến chính sự, Lý Thanh Hoa cũng ngẩng đầu lên, lau sạch nước mắt trên khóe mắt:
- Ngươi đã sắp sẵn kế hoạch gạt nước mắt người, coi như là ta mắc bẫy, được rồi, ngươi nói bất cứ chuyện gì ta cũng đáp ứng.
Lúc này Hoắc Nguyên Chân mới nói ra lời mà hắn đã chuẩn bị từ trước:
- Thanh Hoa, chẳng những nàng phải thả mẫu thân An gia tỷ muội, hơn nữa ngày sau còn phải chung sống thật tốt với Đông Phương Tình. Ta tin tưởng thiên hạ không có thù oán không giải được, hạnh phúc tương lai đều dựa vào tay mình mà giành được.
Lý Thanh Hoa không do dự gật đầu thật mạnh:
- Nếu người đã cho ta hy vọng, Lý Thanh Hoa ta cũng không phải tiểu hài tử không hiểu chuyện, tự nhiên biết nên làm như thế nào, hết thảy nghe theo ngươi vậy.
- Tốt lắm, còn có một việc, chính là lần này bọn Mạc Thiên Tà tới tập kích, chúng ta không thể lựa chọn trốn tránh. Tuy rằng thủ hạ của nàng không giúp ích được gì, nhưng chỉ cần chúng ta ứng đối thật tốt chưa chắc sẽ thua, cho nên lần này chúng ta sẽ cho bọn Mạc Thiên Tà một bài học!