Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Hơn nữa còn có cao thủ giấu đáy hòm Quan Sơn Nguyệt ở đây, Hoắc Nguyên Chân cảm thấy phe mình không thể nào thua được.
Thậm chí Hoắc Nguyên Chân nhìn ra Quan Sơn Nguyệt cũng là một kẻ không chịu an phận, quá nửa là trong lòng lão cũng muốn đi.
Nhìn ánh mắt mong chờ của Quan Sơn Nguyệt, Hoắc Nguyên Chân cười nói:
- Khẩu thị tâm phi, nếu như không đi tham gia lôi đài này, chỉ sợ bao gồm cả đệ, rất nhiều người đều sẽ cảm thấy rất uất ức.
- Hắc hắc, phương trượng tuệ nhãn, trên thế giới này không có chuyện gì có thể che giấu được ngài.
Ở trước mặt Hoắc Nguyên Chân, Quan Sơn Nguyệt không còn chút phong độ cao thủ nào, nịnh bợ như nước thủy triều, da mặt cực kỳ dày.
- Cũng được, còn có hai mươi ngày, ta sẽ đi gặp hai tên côn đồ ngang ngược này. Pháp Vương tự, hừ hừ, quả thật chết mà không chịu ngã.
Ở trước mặt Quan Sơn Nguyệt, Hoắc Nguyên Chân cũng không có bao nhiêu hình ảnh cao tăng, từ từ lộ ra nanh vuốt sắc bén của hắn.
- -------------
Hoắc Nguyên Chân xem qua Hoàng Phi Hồng cùng Tô Xán, hai tiểu tử này không có gì đáng ngại, đang ở đó nhe răng toét miệng thề có một ngày nhất định phải dạy dỗ Trần Định.
Trước khi Hoắc Nguyên Chân rời đi, hai tiểu tử từ trên giường nhảy xuống, quỳ xuống thỉnh cầu Hoắc Nguyên Chân truyền thụ cho bọn họ nội công tâm pháp.
Hiện tại bọn họ cũng ý thức được công phu ngoại gia quyền cước đao thương vĩnh viễn không thể so sánh cùng công phu nội gia, nhưng đi tới Thiếu Lâm tập võ cũng đã có một thời gian, bọn họ vẫn chưa nghe nói Thiếu Lâm truyền thụ nội công.
Nhưng trong lòng bọn họ, vị phương trượng Hoắc Nguyên Chân này không có gì mà không làm được, sở dĩ còn chưa truyền thụ, nhất định là có nguyên nhân nào đó do bản thân bọn họ.
Có thể là không đủ cố gắng, hoặc là không được phương trượng tin tưởng đúng mức vân vân...
Cho nên sau lần thiệt thòi này, điều đầu tiên mà bọn họ nghĩ tới là tìm Hoắc Nguyên Chân học tập bản lãnh cao thâm, thậm chí không nghĩ tới chuyện tìm Quan Sơn Nguyệt.
Mặc dù Quan Sơn Nguyệt công lực rất cao, nhưng cũng không phải là rất tương xứng cùng võ công Thiếu Lâm, huống chi cũng không có bí tịch gì có thể dạy cho mọi người học tập. Chỉ truyền thụ bằng miệng như vậy, nhiều người như vậy phải truyền thụ tới khi nào mới có thể thấy được hiệu quả.
Hoắc Nguyên Chân đáp ứng bọn họ.
Mặc dù trước mắt mình chỉ có một môn nội lực Đồng Tử Công, nhưng Hoắc Nguyên Chân vẫn đáp ứng. Nhất định phải có nội công mới được, bí tịch Thiếu Lâm không có nội công tâm pháp, hết thảy tất cả chỉ là lầu không gác trống.
Mà trước mắt Đăng Phong lôi đài chỉ còn hai mươi ngày nữa sẽ cử hành, trong khoảng thời gian này, Hoắc Nguyên Chân phải có được một môn nội công tâm pháp.
Mặc dù các đệ tử Thiếu Lâm không thể nào thấy hiệu quả lập tức, nhưng nội lực của mình chắc chắn sẽ tăng trưởng rất nhiều.
Thân là phương trượng Thiếu Lâm, Hoắc Nguyên Chân nhất định phải có bản lĩnh tuyệt đối có thể chấn nhiếp người khác, đây cũng là chiêu bài Thiếu Lâm. Từ ngày Hoắc Nguyên Chân đi tới thế giới này, quyết định làm phương trượng cho thật tốt trở đi, hắn đã âm thầm thề, chiêu bài phương trượng này tuyệt đối không thể ngã.
Nhưng muốn chiêu bài không ngã nói dễ vậy sao, dựa hết vào một Hệ Thống vẫn không đủ, còn phải có tính toán thật tốt.
Nếu quyết định tham gia Đăng Phong lôi đài, Hoắc Nguyên Chân lần nữa trở về bế quan tu luyện Đồng Tử Công. Hắn đã cảm thấy dấu hiệu nội lực lưu chuyển toàn thân, rốt cục khổ tu thời gian dài như vậy đã thu được hiệu quả, nếu như hết thảy thuận lợi, như vậy rất có thể trước khi diễn ra lôi đài, cảnh giới nội công mình sẽ đạt tới Hậu Thiên trung kỳ.
- -----------
Cuộc sống như vậy lại trôi qua, đã tới tới ngày Hai Mươi Bảy tháng Bảy.
Hoắc Nguyên Chân chờ ngày này đã rất lâu. Lần quay thưởng trước đây đã cách một tháng, mà lần quay mồng Bảy tháng Bảy bị mình bỏ lỡ, Hệ Thống cho
Một lệnh bài xây dựng lầu chuông.
Mặc dù lệnh bài xây dựng lầu chuông cũng là đồ tốt, nhưng Hoắc Nguyên Chân vẫn có cảm giác không cam lòng.
Cho nên hôm nay mới vừa vào đêm, Hoắc Nguyên Chân liền đi tới Vạn Phật tháp.
Chuyện này hắn đã suy nghĩ rất kỹ. Trải qua mấy lần quay thưởng trước, Hoắc Nguyên Chân cũng phát hiện, vật phẩm mỗi lần cho sẽ có phẩm chất không đồng nhất, có lúc sẽ ngẫu nhiên xuất hiện một ít thứ tốt, có lúc lại tưởng thưởng không tốt lắm.
Tỷ như hạng mục võ công, lần mà hắn quay trúng Nhất Vì Độ Giang, thật ra vật phẩm thường xuất hiện hết sức tầm thường.
Ngược lại lần đầu tiên hắn quay thưởng, còn xuất hiện phần thưởng lớn như Tẩy Tủy Kinh.
Nhưng sau đó cũng không thấy xuất hiện tưởng thưởng cao cấp như vậy nữa.
Nghĩ tới nghĩ lui không tìm được biện pháp giải quyết, Hoắc Nguyên Chân cũng bắt đầu mê tín, quyết định đi tới Vạn Phật tháp quay thưởng, hy vọng có thể được Phật tổ phù hộ.
Đi tới cửa Phật tháp, hắn dáo dác ngó quanh một vòng, đêm đã khuya, bốn bề vắng lặng.
Mở ra cửa Phật tháp, Hoắc Nguyên Chân leo thẳng lên đỉnh.
Tầng thứ chín Phật tháp là A Di Đà Phật, sau khi Hoắc Nguyên Chân đi tới nơi này bèn ngồi xếp bằng trên bồ đoàn ở trước mặt tượng Phật, yên lặng chờ đợi giờ quay thưởng tới.
Mãi cho đến nửa đêm mười hai giờ, rốt cục thanh âm Hệ Thống đã lâu vang lên lần nữa:
- Quay thưởng Tháng Bảy đã đến giờ, có bắt đầu quay thường hay không?
- Bắt đầu.
Luận bàn Hệ Thống lại sáng lên, ba mươi sáu hình vẽ xuất hiện ở trước mặt Hoắc Nguyên Chân.
Sáu hạng mục vẫn giống y như trước, bất quá mỗi vật phẩm trong đó lại có chỗ khác nhau.
Sáu bản kinh thư: Đại Khổng Tước kinh, Địa Tạng kinh, Phật Bản Hành kinh, Vô Lượng Thọ kinh, Đại Nhật kinh cùng Minh Vương kinh.
Hoắc Nguyên Chân cũng có hứng thú không nhỏ đối với hạng mục kinh thư này, trước mắt Thiếu Lâm kiến thức thiếu thốn, mình đưa cho Nhất Không một quyên Pháp Hoa kinh, kết quả y lĩnh ngộ cực kỳ khó khăn.
Pháp Hoa kinh chính là vua kinh, Nhất Không đưa cho kẻ chỉ có tài nghệ nửa mùa như Nhất Không lãnh ngộ, cũng giống như bảo một đứa trẻ lớp Một học đại số, đối với y chẳng khác nào thiên thư. Theo như Hoắc Nguyên Chân biết được, cho tới bây giờ Nhất Không vẫn chưa nghiên cứu tới trang hai.
Hắn là nhờ thông qua Hệ Thống lĩnh ngộ, nhưng hắn cũng không thể ngày ngày đi ra ngoài giảng kinh thuyết pháp cho người ta. Chỉ hướng của hắn cũng không phải là trở thành một cao tăng hữu đạo chân chính, mà là hoàn tục.
Cho nên một ít kinh thư căn bản, nhất định là đối tượng trọng điểm mà tương lại Hoắc Nguyên Chân sẽ quay trúng.
Bất quá trước khi quay trúng kinh thư, Hoắc Nguyên Chân muốn có năng lực tự vệ nhất định.
Trên kinh thư không nhìn ra dấu hiệu Phật tổ phù hộ, nhưng ở hạng mục ngân lượng có biến hóa rất lớn.
Ít nhất chính là năm mươi lượng bạc trắng, mà nhiều nhất lại có tới một trăm lượng hoàng kim.
Nhìn hình về một đống hoàng kim, Hoắc Nguyên Chân cũng không khói tim đập thình thịch.
Một trăm lượng hoàng kim không phải là bạc trắng, nếu như đổi thành bạc trắng cũng được khoảng gần một vạn lượng, đối với Hoắc Nguyên Chân hiện tại
Cũng là một khoản của cải không nhỏ.
Chẳng qua là bây giờ trừ trả nợ ra, yêu cầu của Hoắc Nguyên Chân đối với ngân lượng cũng không khẩn cấp lắm. Nếu như có được ngàn lượng hoàng kim có lẽ hắn sẽ tranh thủ một chuyến, một trăm lượng tạm thời không động tới.
Hạng mục pháp khí Phật giáo, vật phẩm biến hóa cũng không phải quá lớn, có đài sen, có lư hương, có một chiếc trống lớn, có một ngọn đèn dầu màu vàng, có áo cà sa, còn có một cây Nguyệt Nha sạn.
Thứ khác Hoắc Nguyên Chân không quá chú ý, nhưng thanh Nguyệt Nha sạn này lại có cái tên hết sức nổi danh.
Phong Ma Trượng!
Trong truyền thuyết, Phong Ma Trượng chính là vũ khí của Hoa hòa thượng Lỗ Trí Thâm trong Thủy Hử, vô cùng nặng nề không nói, hơn nữa người sử dụng sẽ bị trượng này ảnh hưởng, công kích cuồng bạo, giống như điên cuồng, dựa theo cách nói trong game là gia tăng lực công kích, dựa theo cách nói của truyện kỳ huyễn là cuồng hóa.
Thấy trượng này, Hoắc Nguyên Chân lập tức liền nghĩ đến Thiết Ngưu.
Thiết Ngưu là Ninh Uyển Quân để lại Thiếu Lâm tự nằm vùng, nhưng đó là ý riêng của Ninh Uyển Quân, bản thân Thiết Ngưu lại rất thích Thiếu Lâm tự. Thậm chí với tính tình chất phác của y cũng không biết là mình ở lại đây để nằm vùng, bất quá chỉ cho rằng Ninh Uyển Quân hy vọng y xuất gia làm hòa thượng, cho nên y mới yên tâm ở lại. Dù sao Thiếu Lâm tự có ăn có uống, hơn nữa y là đệ tử tục gia, thỉnh thoảng đi ra ngoài ăn thịt cũng không sao.
Nếu như có thể quay trúng thanh Phong Ma Trượng này cho Thiết Ngưu dùng, phối hợp với thân cao hai thước của y, người này tuyệt đối còn thực dụng hơn một cao thủ Tiên Thiên trong hỗn chiến thiên quân vạn mã.
Thậm chí Đăng Phong lôi đài mấy ngày sắp tới, bằng vào y lên đài phỏng chừng cũng có thể đánh cả thiên hạ.
Trong lòng không ngừng chuyển động ý niệm này, Hoắc Nguyên Chân cố nén cám dỗ lui về phía sau xem tiếp, nếu như không có vật phẩm nào tốt hơn, mình sẽ nghiên cứu làm thế nào có thể quay trúng Phong Ma Trượng này.
Hạng mục lệnh bài xây dựng có lệnh bài xây dựng Thiên Vương điện, lệnh bài xây dựng lầu trống, lệnh bài xây dựng Địa Tạng điện, lệnh bài xây dựng Giới Luật viện, lệnh bài xây dựng hẻm mộc nhân cùng lệnh bài xây dựng Tàng Kinh các.
Trong những thứ này, Tàng Kinh các vùng hẻm mộc nhân không thể nghi ngờ là tốt nhất, nhất là Tàng Kinh các. Hoắc Nguyên Chân vẫn có một lý tưởng, chính là mình có thể thấy được kinh thư cùng bí tịch võ công chất đầy khắp phòng ở bên trong Tàng Kinh các, sẽ có cảm giác vô cùng màn ý.
Đến khi đó, Thiếu Lâm mới thật sự là tiến vào giai đoạn cường thịnh.
Hạng mục tạp vật gồm có một con lão ưng màu trắng, có một cái giường lớn, một cái hộp gỗ, một sợi xích sắt, một bộ khối giáp cùng điểm sáng chữ phẩm Thưởng Lớn.
Những vật khác Hoắc Nguyên Chân không nhìn tới, mà lão ưng màu trắng kia lại vô cùng thu hút hắn.
Toàn thân ưng này trắng như tuyết, bất quá tròng mắt lại là màu vàng, nhìn hình vẽ cũng biết hình thể rất lớn, không kém con đại điêu trong Thần Điêu Hiệp Lữ bao nhiêu.
Kim Nhãn Ưng!
Truyền thuyết Kim Nhãn Ưng chính là thần vật, chẳng những hung mãnh hơn nữa thông linh, ở trên trời có thể nhìn thấy vật ngoài trăm dặm, còn tốt hơn một ít ra đa thời hiện đại. Quan trọng nhất nó còn là thần vật trừ tà, phàm là yêu ma quỷ quái không thể nào trốn khỏi cặp mắt tròng vàng của nó, là khắc tinh trời sinh của tà ma quỷ mị.
Sau khi lấy được bạch mã, Hoắc Nguyên Chân cùng hướng tới chuyện có thêm một động vật thông linh, tốt nhất là có thể gọi lúc nào xuất hiện lúc ấy. Con Kim Nhãn Ưng này không thể nghi ngờ là sự chọn lựa tốt nhất, thậm chí vào thời điểm chiến đấu cũng có lực trợ thủ.
Nhìn kia cặp trảo nhọn lóe lên hàn quang kia, sợ rằng Thiết Đầu công mình chưa chắc đã chịu được một trảo của nó.
Nếu như chỉ có thể lựa chọn giữa Kim Nhãn Ưng cùng Phong Ma Trượng, Hoắc Nguyên Chân vẫn nghiêng về Phong Ma Trượng.
Nhưng những chuyện này cũng chỉ có thể để lát nữa hãy tính, Hoắc Nguyên | Chân còn muốn xem một hạng mục, chính là võ công.
Hắn nhất nhất điểm qua sáu món trong hạng mục võ công.
Tả Hữu Xuyên Hoa Thủ, Đại Từ Đại Bi chưởng, a, không tệ không tệ, toàn là võ học tương đối cao thâm, nếu như mình có thể quay trúng một thứ, như vậy Đăng Phong lôi đài sẽ không thành vấn đề.
Bích Hổ Du Tường Công, Phá Giới đao pháp, cũng không tồi, xem ra phẩm chất võ công lần này thật tốt, Bích Hổ Du Tường Công là công pháp mà đám trộm cặp đạo tặc nhất định phải có, càng thực dụng hơn cả khinh công.
Phá Giới đao pháp cũng là đao pháp rất tốt, lực sát thương cực mạnh, cho nên gọi là Phá Giới, hòa thượng phổ thông cũng khó lòng sử dụng.
- A, đây là nửa bộ trên Long Tượng Bát Nhã công.
Hoắc Nguyên Chân kích động đến nỗi tay cũng run lên. Bảo bối chân chính này chia làm mười ba tầng, sau khi học thành có thể đạt được thần lực Thập Long
Thập Tượng, nếu như phối hợp với một môn chương pháp cường mạnh, mỗi chưởng đều có lực lượng ngàn cân.
- Nhất định phải lấy thứ này, nhất định phải lấy thứ này...
Hoắc Nguyên Chân không ngừng lẩm bẩm, chẳng qua đến khi hắn thờ ơ xem tới môn võ công cuối cùng, vừa nhìn thấy lập tức trợn mắt há mồm.
Một quyển bí tịch cổ xưa, giấy màu lam nhạt, phía trên có mấy chữ to: Cửu Dương chân kinh quyển thứ nhất!
Thấy được hình về Cửu Dương chân kinh, tim Hoắc Nguyên Chân lập tức đập thình thịch như trống trận.
- Cửu Dương chân kinh... Không ngờ rằng thật sự có loại võ học này!
Căn cứ theo kinh nghiệm tiền kiếp hắn từng xem phim thấy, Cửu Dương chân kinh là tuyệt học khoáng thế trong tiểu thuyết của Kim Dung.
Môn công pháp này Phật Đạo đều có thể nghiên cứu, cương nhu gồm đủ, người vừa mới tu luyện công pháp này đạt được ích lợi rất lớn. Nhưng khi đạt tới quan ải cuối cùng chính là sinh tử kiếp, đầu tiên yêu cầu người tu luyện nhất định phải đả thông tất cả huyệt đạo toàn thân, sau đó chịu đựng qua nỗi khổ bị Cửu Dương Chân Hỏa thiêu đốt. Nỗi khổ này không phải là người bình thường có thể chịu được, sơ ý một chút cũng sẽ bị Cửu Dương Chân Hóa đốt thành tro bụi.
Bất quá đối với mình hắn là không có nguy hiểm này, mình tu luyện bất kỳ võ công nào là của Hệ Thống cho, đều sẽ dung hội quán thông ngay tức khắc, cho nên chỉ riêng điểm này đã chiếm được ưu thế lớn bằng trời.
Sau khi luyện thành toàn bộ Cửu Dương thần công, tốc độ nội lực tự sinh thật nhanh, vô cùng vô tận, giống như tự động bơm mana (nội lực) trong game, hay như pháp lực của ma pháp sư vô hạn, cho dù là thiên quân vạn mà, một mình cũng có thể ngăn cản.
Hơn nữa Cửu Dương chân kinh cũng có thể gia tăng thể chất con người, cho dù là quyền cước bình thường cũng có thể xuất ra lực công kích cực lớn, hơn nữa lực phòng ngự không thể địch nổi. Có thể nói thần công hộ thể, đao thương không vào, thành Kim Cương Bất Hoại chi thân.
Ban đầu Trương Vô Kỵ mới vừa tu luyện Cửu Dương chân kinh, đã đón đỡ được Diệt Tuyệt ba chưởng, phải biết lão ni cô Diệt Tuyệt không hiểu được cái gì gọi là hạ thủ lưu tình, từ đó có thể thấy được Cửu Dương chân kinh phòng ngự cường hãn tới mức nào.
Ngoài ra Cửu Dương thần công còn có trợ giúp cực lớn đối với khinh công.
Khinh công Nhất Vĩ Độ Giang của mình quá thiên về kỹ xảo, yêu cầu về nội lực rất nhỏ, nhưng bằng vào kỹ xảo thì không cách nào vượt qua sông lớn mịt mờ.