Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Một chữ Cấm rất lớn nằm trên đó, có thể thấy trước mắt phần thưởng này là cấm không cho quay trúng.
Hoắc Nguyên Chân cười khổ một cái, Hệ Thống thật đúng là có biện pháp, như vậy làm cho mình không có cách nào tiếp tục lợi dụng sơ hở này nữa. Nhưng hắn cũng không bực tức chút nào, tính thế nào mình cũng đã có lời, lần thứ hai có thể quay trúng bất cứ thứ gì cũng hết sức vui vẻ.
Hiện tại không có áp lực, tâm trạng hắn cũng thoải mái nhẹ nhàng, thậm chí không cần nhìn xem trên luân bàn Hệ Thống có những phần thưởng gì, đã nhắm vào Thưởng Lớn tiếp tục quay thưởng.
Có lẽ là Hệ Thống cảm thấy hổ thẹn với Hoắc Nguyên Chân, có lẽ là vận may của hắn đã trở nên tốt hơn, lần này điểm sáng Hệ Thống hết sức thuận lợi ngừng lại đúng vào ô Thưởng Lớn.
Đã rất lâu Hoắc Nguyên Chân không có quay trúng Thưởng Lớn, thậm chí hắn đã quên mất lúc này mình nên hoan hô, chẳng qua chỉ sững sờ nhìn điểm sáng Hệ Thống đã ngừng lại, còn không dám tin khẽ giụi giụi mắt.
Lại là Thưởng Lớn, Thưởng Lớn cách biệt mình không biết bao lâu, rốt cục hôm nay đã xuất hiện lại trước mặt mình. Cho đến khi thanh âm nhắc nhở của Hệ Thống vang lên, hắn mới có phản ứng lại.
- Lại trúng Thưởng Lớn rồi! Thật là hay quá!
Hoắc Nguyên Chân vui sướng trong lòng, lão ngoại nhân Hán Tư kia dám tới Trung Nguyên giương oai, còn xem như dưới mắt không người đi tới Lạc Dương, rõ ràng không coi Thiếu Lâm ta ra gì, bần tăng há có thể tha cho ngươi!
Thậm chí hắn quên mất mình bất quá chi quay trúng Thưởng Lớn, có thể quay trúng thứ tốt hay không lại là chuyện khác.
Cho đến khi điểm sáng Hệ Thống xuất hiện lần nữa, quay nhanh từng vòng, mới kéo thần trí Hoắc Nguyên Chân trở về thực tại.
- Thật là đáng chết, không ngờ lại quên mất không xem phần thưởng xuất hiện lần này.
Lúc này, Hoắc Nguyên Chân mới nhớ trợn to hai mắt, cố gắng quan sát những ô phần thưởng giữa điểm sáng lập lòe trên luận bàn Hệ Thống.
Hắn cố gắng nhìn, nhưng không chờ hắn thấy rõ ràng, phần thưởng thứ nhất của Thưởng Lớn đã xuất hiện.
Thanh âm nhắc nhở của Hệ Thống nói:
- Chúc mừng túc chủ quay trúng Phật quang tầng thứ sáu, có sử dụng chức năng đánh bạc hay không?
Mới vừa rồi chính là đánh bạc Phật quang thắng, nhưng lần này Hoắc Nguyên Chân đã không có can đảm tiếp tục đánh bạc.
Theo lý thuyết, lần trước đánh bạc thắng, lần này xác suất thua tương đối lớn. Mặc dù Hoắc Nguyên Chân biết mỗi lần đánh bạc đều là một khởi đầu mới, không có liên quan tới kết quả của lần đánh bạc trước, nhưng hắn vẫn mê tín.
Hơn nữa ý nghĩa Phật quang tầng thứ sáu cũng rất trọng đại, chỉ cần quay trúng Phật quang lần nữa, như vậy sẽ có cơ hội lựa một môn võ học cao cấp làm phần thưởng.
Đối với Kim Cương Bất Hoại Thể cùng Kim Cương Phục Ma Quyền, Hoắc Nguyên Chân vẫn có mong đợi rất lớn.
Nhưng hắn cũng không có lập tức cự tuyệt đánh bạc, mà là thừa cơ hội này xem xét phần thưởng Hệ Thống.
Đầu tiên nhìn qua, ánh mắt Hoắc Nguyên Chân liền rơi xuống viên Trung Cấp Võ Học Tấn Cấp Đan.
Không ngờ rằng xuất hiện Trung Cấp Võ Học Tấn Cấp Đan, nếu như mình quay trúng, vậy sẽ lập tức có được võ học siêu cấp.
Hoắc Nguyên Chân cảm giác huyết dịch toàn thân như sôi trào, chỉ cần có võ học siêu cấp, như vậy cho dù là đối mặt Tiên Thiên viên mãn phổ thông, hắn cũng tin rằng mình có sức đánh một trận.
Trừ Trung Cấp Võ Học Tấn Cấp Đan ra, Hệ Thống còn cho ra mấy món đồ tốt, nhưng so sánh với Trung Cấp Võ Học Tấn Cấp Đan cũng không tốt bằng.
Đương nhiên là không tính võ học.
Bởi vì Hoắc Nguyên Chân đã thấy, Cửu Dương chân kinh quyển thứ tư đang lặng lẽ xuất hiện trên luân bàn, chiếu sáng óng ánh trước mắt hắn.
Giữa Cửu Dương chân kinh quyển thứ tư cùng Trung Cấp Võ Học Tấn Cấp Đan, Hoắc Nguyên Chân thật sự không biết nên lựa chọn cái gì.
Có Cửu Dương chân kinh, có lẽ nội lực của hắn sẽ thật sự tới gần Tiên Thiên viên mãn, cho dù còn có một chút chênh lệch suy đoán cũng là vô cùng nhỏ bé, sẽ có trợ giúp lớn lao cho chiến đấu tương lai.
Nhưng không có nghĩa là Hoắc Nguyên Chân có thể xao lãng cám dỗ của võ học siêu cấp.
Hoắc Nguyên Chân nhìn hai phần thưởng này, mắt như có lửa đang bừng bừng cháy. Hắn vừa lựa chọn bỏ qua đánh bạc, điểm sáng thứ hai của Hệ Thống đã xông ra ngoài.
Đáng tiếc vật này không chịu Hoắc Nguyên Chân khống chế, hắn không thể làm gì khác hơn là trơ mắt nhìn điểm sáng Hệ Thống chạy tới Pháp Tướng tầng thứ năm dừng bước.
Đối với câu hỏi của Hệ Thống có đánh bạc hay không, Hoắc Nguyên Chân lựa chọn bỏ qua. Pháp Tướng tầng thứ năm cũng không tồi, hiện tại toàn bộ Phật quang cùng Pháp Tướng đạt tới tầng thứ năm, như vậy còn cách cơ hội lựa chọn võ học cũng không xa nữa.
Sau khi bỏ qua đánh bạc, Hệ Thống bắt đầu quay thưởng lần cuối cùng.
Hoắc Nguyên Chân chợt cảm thấy tim mình nhảy thình thịch như trống trận, dường như có chuyện gì bất ngờ sắp xảy ra.
Hắn không dám nhìn luân bàn Hệ Thống, mặc dù hắn tự nói với mình đã thỏa mãn, nhưng giờ phút này vẫn không thể tránh khỏi muốn đạt được nhiều hơn.
Đây là lòng tham không đáy của con người, đúng ra tâm trạng này không nên xuất hiện trên người Hoắc Nguyên Chân. Dù sao hắn cũng tự coi mình là phương trượng, tự nhận mình đã rất có tu dưỡng, rất có hàm dưỡng, khác hẳn người thường.
Nhưng hắn vẫn cảm thấy hồi hộp căng thẳng, lẳng lặng chờ đợi thời khắc tối hậu tới, hoàn toàn không có phong độ điềm tĩnh của một vị phương trượng.
Còn muốn quay trúng Phật quang, Pháp Tướng cùng Phạm âm là không thể nào, Hoắc Nguyên Chân chỉ mong đợi ở hai thứ này
Cũng không biết đợi bao lâu, rốt cục thanh âm nhắc nhở của Hệ Thống lần nữa vang lên:
- Quay thưởng tháng Sáu đã kết thúc, có lập tức nhận lấy phần thưởng hay không?
- Nhận lấy...
Hoắc Nguyên Chân theo bản năng trả lời một tiếng. Nhưng vừa trả lời xong, đột nhiên hắn ý thức được có chuyện khác thường.
Lần này không ngờ rằng Hệ Thống không nói mình quay trúng thứ gì, thậm chí cũng không cho mình đánh bạc.
Không trúng phần thưởng gì cả là không có khả năng, nhưng vì sao Hệ Thống lại không cho mình đánh bạc?
Trong lòng hết sức nghi ngờ, thậm chí Hoắc Nguyên Chân không kịp nhìn Tẩy Tủy Kinh xuất hiện trong tay, mà là đưa mắt nhìn lại kết quả cuối cùng xuất hiện trên luân bàn Hệ Thống.
Nhìn qua lập tức Hoắc Nguyên Chân sững sờ, nghĩ thầm có phải Hệ Thống đang đùa giỡn với mình hay không?
Điểm sáng dừng lại đúng vào ô Phạm âm, ô Phạm âm mà Hoắc Nguyên Chân cho rằng không thể nào quay trúng được nữa.
Chỉ bất quá ô Phạm âm này có vẻ hơi chói mắt, bởi vì trên ô đó có một chữ Cấm thật lớn, không phải là phần thưởng ô này đã bị Hệ Thống cấm rồi sao?
Vậy rốt cục là lần cuối cùng mình quay thưởng trúng được phần thưởng gì?
Hoắc Nguyên Chân cảm thụ một cái, cũng không có cảm nhận được Phạm âm mình có thay đổi gì. Thậm chí hắn không biết mình vừa nhận được thêm cái gì
Bất chấp lập tức học tập Tẩy Tủy Kinh, Hoắc Nguyên Chân vội vàng hỏi:
- Ta quay thưởng lần cuối cùng thu được phần thưởng gì? Phạm âm đó không phải là bị cấm chỉ sao? Vì sao không cho ta cơ hội đánh bạc?
Ánh sáng luân bàn Hệ Thống đã mờ đi, nhưng đối với câu hỏi của túc chủ, nó vẫn lựa chọn trả lời:
- Hạng mục Phạm âm bị cấm chỉ là thật, nhưng bởi vì đồ án kia bị cấm chi, túc chủ bớt đi một cơ hội lựa chọn, tình huống như thế là không công bình, cho nên Hệ Thống tăng thêm một phần thưởng khác, xin túc chủ hãy tự động nghiên cứu, là có thể lấy được bí mật của phần thưởng này. Về phần không cho túc chủ cơ hội đánh bạc, là bởi vì trong số phần thưởng xuất hiện trên luân bàn lần này không có phần thưởng nào tương xứng cả.
Hoắc Nguyên Chân nghe rõ, nguyên nhân Hệ Thống không cho đánh bạc là bởi vì phần thưởng cuối cùng này tương đối quý trọng, không có phần thưởng nào tương xứng, cho nên không thể đánh bạc.
- Hơn nữa nghe ý của Hệ Thống, chữ Cấm trên ô Phạm âm kia chỉ là ngụy trang, ngụy trang không thể nói rõ.
Hệ Thống làm như vậy cũng chỉ là thay đổi bồi thường cho Hoắc Nguyên Chân, chỉ bất quá lần này hắn đặc biệt may mắn, cho nên quay trúng vật phẩm bồi thường này.
Nhưng Hoắc Nguyên Chân nghiên cứu một hồi, vẫn không phát hiện mình có biến hóa gì lớn.
Thời gian không đợi người, cần phải lập tức lên đường đi Lạc Dương, Hoắc Nguyên Chấn bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là lấy Tẩy Tủy Kinh ra học tập trước.
“Bách xích can đầu bộ, nguyên thủy canh vô thủy. Ngộ đắc kỳ trung ý, phương khả ngôn tẩy tủy.”
Đây là danh ngôn và chân ý của Tẩy Tủy Kinh. Muốn tham ngộ đạo lý này cũng giống như leo lên cây sào trăm thước, vất vả lắm mới lên được tới ngọn, nếu muốn tiến thêm một bước nữa quả thật vô cùng khó khăn. Cũng cùng đạo lý, nói trở về nguyên thủy là vô thủy, càng có thể tưởng tượng là chuyện khó khăn tới mức nào. Nhưng chỉ có hiểu được đạo lý này mới có thể có tư cách bắt đầu nói tới công phu tẩy tủy.
Nói cách khác, chỉ có ngồi tĩnh tọa đấm bóp, Tý Ngọ ân cần săn sóc, Mão Dậu tắm rửa vẫn không coi là công phu chân chính của Tẩy Tủy Kinh. Phải hiểu được lấy dụng cầu thể, trở về nguồn gốc của nguyên thủy, tham ngộ đạo lý thể dụng thảy đều không lập mà luyện, mới thật sự là công phu Tẩy Tủy Kinh.
Nếu như Hoắc Nguyên Chân không có Hệ Thống này phụ trợ, không có bản lãnh vừa học liền biết, như vậy chỉ một Tẩy Tủy Kinh này đã đủ cho hắn nghiên cứu rất lâu.
Dĩ nhiên trước mắt cũng không có vấn đề này, Hoắc Nguyên Chấn học võ học của Hệ Thống vừa học liền biết, cầm lên Tẩy Tủy Kinh xem ước chừng hai canh giờ, đến khi trời sắp sửa tờ mờ sáng, rốt cục đã hoàn toàn học xong quyển kỳ thư Thiếu Lâm này.
Đây là Đạt Ma tổ sư lưu lại, trấn tự chi bảo Thiếu Lâm, người khác rất khó học được, Hoắc Nguyên Chân học được cũng có cảm giác khác hẳn.
Đầu tiên là ở bên trong thay đổi khác.
Dựa theo truyền thuyết, Tẩy Tủy Kinh tu luyện hoàn thành cần chín năm, sau khi tu luyện thành công cả người sẽ thoát thai hoán cốt, thậm chí giống như có thể bỏ đi thân xác cũ, có thể vũ hóa phi thăng.
Nhưng Hoắc Nguyên Chân không có cảm giác này, hắn cũng không thể phi thăng, hắn cảm nhận được là căn bản toàn thân cải biến, khác biệt từ trong xương tủy.
Xương cốt, kinh mạch của hắn, nhất là trong xương cốt đã có biến hóa căn bản.
Một ít vết thương trên thân thể trước kia, hiện tại đã hoàn toàn biến mất không thấy, một ít địa phương khó chịu cũng đã hoàn toàn lành lại, tất cả tốc độ, phản ứng và lực lượng toàn thân đều gia tăng rõ rệt không chỉ một bậc.
Thậm chí kinh mạch trong lúc vô tình phát triển, thân thể từ trong ra ngoài bộc phát lực lượng hùng mạnh, toàn thân cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái rất nhiều.
Đó không phải là thực lực gia tăng, không phải là sức chiến đấu gia tăng, nhiều nhất cũng chỉ là giúp cho thân thể Hoắc Nguyên Chân trở nên nhẹ nhàng. Nhưng hắn cũng hiểu được giờ phút này mình đã là một thiên tài chân chính, thiên tài không sai được, thiên tài trong thiên tài.
Để nghiệm chứng chuyện này, Hoắc Nguyên Chân tiếp tục yên lặng ngồi tĩnh tọa tu luyện một hồi trên đài sen, để thể hội Tẩy Tủy Kinh mang tới cải biến cụ thể thế nào.
Không thử nghiệm không biết, thử nghiệm một lần, quả thật Hoắc Nguyên Chân mừng rỡ như điên.
Vừa thử nghiệm đã lập tức nói rõ vấn đề.
Hoắc Nguyên Chân mới chiêu thu bốn đồ đệ, làm cho tốc độ tu luyện đài sen đạt tới gấp mười hai lần, cộng thêm Phương Trượng viện gia tốc năm lần. Vốn hắn cảm giác đây đã là tốc độ tu luyện nhanh nhất trên thế giới, nhưng hôm nay hắn mới biết không có nhanh nhất, chỉ có nhanh hơn.
Sau khi tu luyện Tẩy Tủy Kinh, tốc độ tu luyện của hắn tăng vọt lần nữa, những địa phương làm cản trở hắn trong dĩ vãng hiện tại đã hoàn toàn biến mất không thấy, tu luyện vô cùng sảng khoái.
Tam Phân Âm Dương Khí trong cơ thể đang không ngừng khuếch trương, tiến bước về phía bình cảnh Tiên Thiên hậu kỳ.
Cơ hồ là gia tăng một phần ba tốc độ tu luyện!
Tốc độ này cơ hồ là không thể tưởng tượng, nếu như nói lúc trước Hoắc Nguyên Chân cần tu luyện ba tháng mới có thể đi vào Tiên Thiên hậu kỳ, như vậy bây giờ chỉ cần hai tháng là đủ rồi, thậm chí còn phải nhanh hơn một chút.
Trong lòng Hoắc Nguyên Chân vui mừng như điên dại, mặc dù không có lấy được Cửu Dương, nhưng Tẩy Tủy Kinh này cũng đủ để đền bù hết thảy. Thậm chí Hoắc Nguyên Chân hối hận không chịu quay trúng Tẩy Tủy Kinh từ sớm, nếu không rất có thể mình đã là Tiên Thiên hậu kỳ.
Bình phục tâm trạng một trận, Hoắc Nguyên Chân mới kiểm tra xem phần thưởng quay được cuối cùng là cái gì.
Bởi vì hắn đã tẩy tủy, dĩ nhiên là hiểu rõ biến hóa trong thân thể như lòng bàn tay, nhưng lại không cảm thấy được mình lấy được phần thưởng gì.
- Thật là kỳ quái, là cái gì chứ?
Hoắc Nguyên Chân lấy tay vỗ đùi một cái,
Nhưng tay của hắn vỗ xuống thình lình dừng phắt lại giữa không trung.
Bởi vì dư quang của khóe mắt Hoắc Nguyên Chân vừa phát hiện, trong lòng bàn tay mình tựa hồ có vẻ gì đó khác thường.
Vốn Hoắc Nguyên Chân không phát hiện trên người của mình có thêm bất kỳ năng lực nào, quả thật không biết được thu được phần thưởng cuối cùng là cái gì.
Nhưng lúc tay hắn vung lên vỗ xuống, rốt cục cảm thấy điểm khác thường.
Màu sắc lòng bàn tay hắn có vẻ khác thường.
Chẳng những khác thường, thậm chí Hoắc Nguyên Chân cảm giác trong lòng bàn tay mình xuất hiện một chữ mờ mờ.
Kinh hãi trong lòng, Hoắc Nguyên Chân xem xét cẩn thận.
Chữ viết mờ mờ ảo ảo, nhìn không rõ ràng, nhưng hắn có thể xác định chắc chắn ở đó có một chữ.
Chữ viết không lớn, chiếm chừng một phần năm diện tích lòng bàn tay.
Nhưng bất kể Hoắc Nguyên Chân trợn to hai mắt thế nào, cũng không thấy được rốt cục trên bàn tay mình viết chữ gì.
Hoắc Nguyên Chân có chút không phục, có chuyện gì vậy? Vất vả lắm mới quay trúng, còn không cho mình thấy rõ ràng là vật gì sao?
Tâm niệm chuyển động, Hoắc Nguyên Chân dùng tới Thiên Nhãn thần thông, hai mắt nổi lên tinh quang, Tam Phân Âm Dương Khí vọt vào trong hai mắt.
Theo nội lực rót vào, Hoắc Nguyên Chân cảm giác chữ viết kia hơi rõ ràng một chút, nhưng vẫn chưa thể đọc được cụ thể là chữ gì.
Hắn dứt khoát thúc giục nội lực một hơi đạt đến cực hạn, nói gì cũng phải xem cho bằng được là chữ gì.