Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Cần phải hút địch nhân vào trong ảo cảnh của mình, hơn nữa phải là ảo cảnh Chương Trung Phật Quốc, sau đó sử dụng Ngũ Hành trấn pháp bên trong ảo cảnh.
Toàn bộ nội lực của mình sẽ hóa thành một đống đá, giam cầm đối phương.
Bằng vào nội lực vô hạn dưới cảnh giới Ngự này, Ngũ Hành trấn pháp sẽ phát huy ra uy lực cực lớn, đủ để trấn áp đối thủ thực lực vượt qua mình.
Nhưng cũng không phải là không có khuyết điểm, đầu tiên tiêu hao nội lực quá lớn, với nội lực trước mắt của mình không thể nào sử dụng được, thậm chí mới vào cảnh giới Tiên Thiên viên mãn cũng không dùng được.
Hơn nữa tựa hồ Ngũ Hành trấn pháp này cũng không hoàn mỹ, có thể trấn áp người có thực lực vượt qua mình không sai, nhưng người khác cũng có thể thoát thân từ trong Ngũ Hành Sơn này.
Dường như còn có phưởng pháp hoàn thiện nào đó, những giải thích của Hệ Thống chỉ có bấy nhiêu, cũng không có nói cho Hoắc Nguyên Chân biết hoàn thiện như thế nào.
Nhưng Hoắc Nguyên Chân cũng bị chấn động thật sâu, không nghĩ tới bên trong Hệ Thống này còn ẩn chứa một môn cấm pháp thần kỳ như vậy, nếu không phải là mình tình cờ quay trúng Phạm âm mà không được thưởng, vật này vẫn chưa xuất hiện.
Thứ này quả thật đã không thuộc về phạm vi võ công, bất quá Hoắc Nguyên Chân cũng không quá đặc biệt để ý. Hệ Thống đã cho hắn vô số bất ngờ, rất nhiều thứ đều không thuộc về phạm vi võ công. Tỷ như thần thông Thiên Nhãn, tỷ như Bất Động Căn Bản ấn, thậm chí còn có rất nhiều ảo cảnh, nghiêm chỉnh mà nói đều không phải là võ công.
Ngũ Hành Sơn này nói chính xác là một môn thần thông, chẳng qua là yêu cầu quá hà khắc, cũng không biết mình có thời gian thi triển hay không.
Hắn nhớ lại mạng mình chỉ còn có một năm, lại nghĩ tới muốn thi triển Ngũ Hành sơn này còn phải quay trúng bốn chữ nữa, trong lòng không khỏi cảm thấy nổi giận. Cũng không biết trước khi mình chết còn có cơ hội quay trúng hoàn chỉnh môn thần thông này không.
Về phần điểm chưa hoàn thiện kia, Hoắc Nguyên Chân cũng gần như đã nghĩ ra là cái gì, bất quá hắn chưa có cách nào xác định.
Nhìn qua rất hùng mạnh nhưng không thể dùng, quay trúng phần thưởng giống như gân gà vậy, Hoắc Nguyên Chân cũng không biết là mình nên cao hứng hay là thất vọng.
Hy vọng trong khoảng thời gian ngắn ngủi còn lại có thể quay trúng tất cả năm chữ Ngũ Hành Sơn, dù sao trong lòng hắn vẫn có cảm giác mong đợi.
- ---------------------------------------------
Một tiếng điểu gáy vang lên, một bóng đen to lớn vút qua trên không, vòng một vòng quanh đỉnh núi Thiếu Thất, sau đó vỗ cánh biến mất trong màn đêm.
Xuyên qua bóng tối trước khi tờ mờ sáng, Kim Nhãn Điêu bay nhanh về phía Lạc Dương.
Từ núi Thiếu Thất đi Lạc Dương, khoái mã chạy khoảng chừng một ngày là có thể tới, nếu như là Kim Nhãn Điêu phi hành, thậm chí còn không tới nửa canh giờ.
Lúc Hoắc Nguyên Chân từ núi Thiếu Thất đi ra, mắt thấy mặt trời sắp sửa xuất hiện từ phía Đông, đã có tia sáng le lói phá tan bóng tối trước khi trời sáng.
Nhưng khi hắn tới bầu trời Lạc Dương, chân trời vẫn y như trước, dường như phi hành nửa canh giờ qua, Thời Không bị tạm ngừng lại.
Thấy tình huống như thế, Hoắc Nguyên Chân sửng sốt một chút, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Suy nghĩ kỹ nửa ngày Hoắc Nguyên Chân mới nhớ ra, thì ra là vấn đề chênh lệch múi giờ, mình ngồi Kim Nhãn Điêu phi hành có hiệu quả như ngồi máy bay.
Nếu như Kim Nhãn Điều có thể phi hành khoảng cách dài, tốc độ mau thêm chút nữa, thậm chí mình có thể từ Thịnh Đường bay thẳng tới nước Mỹ.
Lúc cất cánh là ban ngày, bay mười hai giờ tới đó vẫn là ban ngày.
Chỉ bất quá vào thời này có lẽ Tây bán cầu còn là một mảnh hoang vu, Hoắc Nguyên Chân không hề có kích động hay dục vọng muốn nhảy ngang qua Thái Bình dương.
Sau khi tới bầu trời Lạc Dương, hắn không dừng trên bầu trời Lạc Dương, bay thắng tới phía Đông thành, đi hội hợp cùng Thập Bát La Hán.
Ánh mắt Kim Nhãn Điêu từ trời cao nhìn xuống, cũng tương đương Hoắc Nguyên Chân quan sát từ trên cao, nhìn một hồi cũng không phát hiện tung tích Thập Bát La Hán.
Trong lòng Hoắc Nguyên Chân âm thầm kỳ quái, những người này chạy đi đâu?
Nhìn một hồi vẫn không tìm được người, ngược lại tìm được Long Môn khách sạn.
Ô Long Môn khách sạn là sản nghiệp của Ma giáo, ban đầu bất quá là điểm tụ tập phân đà Ma giáo ở Hà Nam, tên Long Môn khách sạn này còn là Hoắc Nguyên Chân đặt cho.
Chỉ bất quá khi đó Hoắc Nguyên Chân trợ giúp La Thái Y, bây giờ La Thái Y đã đi theo Ninh Uyển Quân tới Thiếu Lâm tự, đang ở hậu sơn.
Hoắc Nguyên Chân nhất định phải trợ giúp La Thái Y, đó là người hắn định sau này chăm sóc.
Nhưng Long Môn khách sạn bây giờ, cũng chưa cần thiết như vậy.
Ma giáo hiện tại đã không phải là Ma giáo trước kia, Mạc Thiên Tà cũng không còn như trước. Hoắc Nguyên Chân không có nghĩa vụ trợ giúp bọn họ, ngược lại người nơi này còn là địch nhân của hắn.
Nghĩ tới đây, đột nhiên Hoắc Nguyên Chân thoáng động trong lòng. Hán Tư cũng là khách nhân Ma giáo, cũng là từ phía Tây Thiên Sơn tới, đi Lạc Dương hẳn là sẽ đi qua Long Môn khách sạn này, có thể nào y ở khách sạn này không?
Dựa theo tin tức Tu La Sát mang cho hắn, sáng sớm hôm nay, Hán Tư cùng Ba Tư Tứ Đại Thánh Hỏa sứ giả hắn cũng sắp tới Lạc Dương, như vậy rất có thể là đi tới Long Môn khách sạn.
Mà lúc này cũng không thấy bóng dáng Thập Bát La Hán cùng Vô Danh lẽ bọn họ cũng đi Long Môn khách sạn?
Trong lòng tính toán, Hoắc Nguyên Chân cũng không có lập tức đáp xuống đất, bởi vì dường như Long Môn khách sạn không có động tĩnh gì. Nếu như bọn Vô Danh chạm mặt với Hán Tư ở đó, nhất định là sẽ bộc phát xung đột. Bây giờ còn không có động tĩnh gì, chứng minh nơi đó không có chuyện gì..
Đang muốn tìm một hồi, đột nhiên bên Long Môn khách sạn có mấy người đi ra.
Hoắc Nguyên Chân nhận biết Hán Tư, từ trên trời cao nhìn xuống, phát hiện quả nhiên là y.
Bên cạnh y còn có bốn người, mỗi một người đều không phải là nhân sĩ Thịnh Đường hơn nữa đều là công lực cao thâm, xem ra chính là Ba Tư Tứ Đại Thánh Hỏa sứ giả.
Hoắc Nguyên Chân vội vàng ra lệnh cho Kim Nhãn Điêu bay lên không, tiến vào trong tầng mây tránh né.
Hán Tư là Tiên Thiên viên mãn, công lực phi phàm, cảm giác cũng rất bén nhạy, nếu như bị y phát hiện ra mình, vậy không tốt lắm.
Hán Tư cũng không nhận ra sự tồn tại của Hoắc Nguyên Chân, y lên một chiếc xe ngựa. Hai người trong Tứ Đại Thánh Hỏa sứ giả cũng theo y cùng tiến vào, hai người còn lại ở mặt trước lo việc đánh xe.
Xe ngựa chậm rãi đi tới dọc theo quan đạo, cuối quan đạo chính là thành Lạc Dương.
Trong lòng Hoắc Nguyên Chân có chút nóng nảy, chỉ bằng vào một mình hắn là không có cách nào đối phó Hán Tư, cũng không biết bọn Vô Danh đã đi đâu.
Vừa lúc đó, đột nhiên một tiếng thiên lý truyền âm tiến vào tai Hoắc Nguyên Chân:
- Phương trượng, nhìn trong rừng cây.
Là thanh âm của Vô Danh!
Thiên lý truyền âm lọt vào tai, Hoắc Nguyên Chân có thể men theo thanh âm tìm được người, lúc này nhìn lại chỉ thấy trong một rừng cây ở vào bên cạnh quan đạo, cách bọn Hán Tư ước chừng bảy tám dặm, quả nhiên là có một ít người đang mai phục.
Hoắc Nguyên Chân vừa thấy, quả thật là có chút dở khóc dở cười.
Khó trách lúc trước không phát hiện ra bọn họ, thì ra Vô Danh mang theo Thập Bát La Hán, tất cả đều trốn ở trong rừng cây, trên đầu bọn họ còn đội nón cỏ có kết lá cây ngụy trang, mặc tăng bào lộn ngược, một thân màu xám, lẫn trong rừng cây chẳng khác nào tắc kè đổi màu.
Không nhìn ra bọn họ là hòa thượng, ngược lại cũng chẳng khác nào cướp đường thổ phỉ.
Vô Danh nhìn lên bầu trời, lão chú ý đã lâu rồi, vì biết Hoắc Nguyên Chân phải ngồi Kim Nhãn Điêu tới, tự nhiên cũng có thể phát hiện Hoắc Nguyên Chân tiến vào trong tầng mây.
Vô Danh tiếp tục truyền âm nói:
- Phương trượng, ngươi khoan đáp xuống, tới thời khắc quan trọng nhất, ta sẽ gọi người...
Hai người lặng lẽ trao đổi, trận chiến này là bắt buộc phải thắng.
- ---------------------------------------------
Bọn Hán Tư nằm mơ cũng không nghĩ tới bọn họ sẽ bị tập kích giữa quan đạo, hơn nữa người chặn bọn họ lại là một đám hòa thượng.
Kể từ khi đi tới Thịnh Đường, sau khi gặp phương trượng Thiếu Lâm kia, Hán Tư hết sức chán ghét hòa thượng.
Một đám đầu trọc trước mặt khiến cho y cảm thấy khó chịu, lão hòa thượng đầu trọc lớn tuổi nhất kia khiến cho y cảm thấy trong dạ không yên.
Bởi vì đây là một Tiên Thiên viên mãn.
Hơn nữa là một Tiên Thiên viên mãn Hán Tư cũng không nhìn thấu.
Nhưng những chuyện này cũng không quan trọng, quan trọng là những hòa thượng này không chỉ chặn bọn họ lại, hơn nữa chưa nói được mấy lời đã lập tức xông lên như lang như hổ.
Hòa thượng không phải là sắc lang, bọn họ cũng không phải nữ nhân, phản kháng là nhất định, chiến đấu cứ như vậy nổ ra.
Hoắc Nguyên Chân ở trên không, trên tầng mây, cũng không có lập tức đi xuống mà là lẳng lặng quan sát trường đại chiến kinh tâm động phách phía dưới kia.
Vô Danh chiến đấu cùng Hán Tư chiếm cứ thượng phong tuyệt đối, công lực Vô Danh tiến bộ lần nữa, uy lực Giáng Long Thập Bát chưởng cũng theo đó tăng. Chưởng pháp lão hết hợp lại phân, giống như thiên mã hành không, đi vô ảnh tới vô hình, đánh cho Hán Tư không còn chút sức đánh trả nào. Y chỉ có thể nhờ vào kim luân phòng ngự chặt chẽ ngoan cố kháng cự, thất bại chỉ là chuyện sớm muộn.
So sánh với Vô Danh, biểu hiện của Thập Bát La Hán càng làm cho Hoắc Nguyên Chân vui mừng hơn.
Hắn thật sự không ngờ rằng đối mặt bốn tên Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong, Thập Bát La Hán cũng có thể chiếm cứ ưu thế.
Mười tám người phối hợp ăn ý, tiến thoái trật tự, chia ra ba người làm một tổ phát huy phối hợp tới cực hạn. Mỗi một lần công kích cũng có thể đánh lui một trong bốn người đối phương, khiến cho bọn họ không thể thoát thân.
Thậm chí có lúc sau khi ba tổ điên cuồng tấn công lập tức phối hợp sáu người liên thủ hợp kích, đánh cho một Thánh Hỏa sứ giả nội thương ra máu.
Chiến đấu như vậy kéo dài không quá lâu, nếu như Hán Tư còn có cơ hội chạy trốn, như vậy bốn tên Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong kia không có chút cơ hội chạy trốn nào, bị đánh ngã chẳng qua là vấn đề thời gian mà thôi.
Sau khi Hán Tư nghênh đón Vô Danh một chiêu Thương Long Xuất Hải, sắc mặt đã trở nên tái nhợt.
Lão hòa thượng trước mắt này là cao thủ bình sinh y mới gặp, Hán Tư biết mình không chống nổi.
Lòng khinh thị võ lâm Thịnh Đường của y đã hoàn toàn không còn, Hán Tư cảm thấy đã đến lúc mình nên bỏ chạy.
Về phần thủ hạ Tứ Đại Thánh Hỏa sứ giả của mình, lúc này y đã không rảnh bận tâm.
Nhưng muốn chạy trốn khỏi tay Vô Danh, không bỏ ra một chút gì là không được.
Cuối cùng Hán Tư liều mạng chịu Vô Danh ba chưởng, hơn nữa kim luân vỡ tan tành, mới coi như thi triển phương pháp hao phí nội lực chân nguyên lướt đi như làn khói. Trừ phi Vô Danh cũng dùng phương pháp đặc thù nào đó đuổi theo, nếu không ít không đuổi kịp.
Hán Tư cũng cảm giác được Vô Danh thiếu sót chính là tốc độ, cho nên y cũng không lo lắng mình trốn không thoát.
Vô Danh nhìn Hán Tư điên cuồng chạy thục mạng, biết tốc độ mình không được, sau khi thở dài một tiếng nhìn lên trời truyền âm nói:
- Phương trượng, bây giờ phải trông vào người. Bất quá ngươi phải cẩn thận, mặc dù người này bị lão nạp đánh trọng thương, nhưng vẫn còn sức chiến đấu nhất định.
Hoắc Nguyên Chân vẫn theo dõi cuộc chiến từ trên không cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, dùng Phạm âm truyền âm nói với Vô Danh:
- Trưởng lão yên tâm, ta tự có tính toán, lão không cần tới giúp ta, lần chiến đấu này ta sẽ tự giải quyết. Lão chỉ cần giúp ta trông chừng mười tám người bọn họ, bốn Thánh Hòa sứ giả này không thể chết, cũng không thể phế trừ võ công, bần tăng còn có chỗ dùng bọn họ.
Vô Danh cũng không biết đặc tính Bắc Minh thần công của Hoắc Nguyên Chân, chẳng qua là gật đầu đáp ứng, nếu phương trượng đã nói như vậy, cứ làm theo là được.
Sau khi căn dặn Vô Danh xong, Hoắc Nguyên Chân lập tức giá ngự Kim Nhãn Điêu đuổi theo phương hướng Hán Tư vừa bỏ chạy.
Cho dù là Hán Tư chạy mau hơn nữa, cũng không thể nhanh hơn tốc độ của Kim Nhãn Điêu, sau khi chạy được chừng hai mươi dặm đã bị Kim Nhãn Điêu đuổi kịp.
Cảm giác được bóng đen cực lớn trên trời xẹt qua, Hán Tư biết là ai tới. Lần trước ở Đại Hạ Hoắc Nguyên Chân chính là ngồi con đại điêu này rời đi, Hán Tư còn dùng kim luân đánh lén hắn, chỉ là không thành công.
- Quả nhiên là ngươi! Hòa thượng đáng chết!
Khóe miệng Hán Tư vẫn còn đang ứa máu, có vẻ sợ hãi nhìn lại sau lưng. Y lo lắng nhất là lão hòa thượng đó đuổi theo, ngược lại không cảm thấy sợ Hoắc Nguyên Chân.
- Không cần nhìn, nơi này chỉ có ngươi cùng bần tăng.
Hoắc Nguyên Chân từ trên bầu trời đáp xuống, ở vùng hoang dã chặn đường Hán Tư đang bỏ chạy thục mạng.
Hán Tư dùng Thiên Nhãn quét một cái, thấy được tình cảnh ngoài hai mươi dặm, thở ra một hơi thật dài, trong lòng thầm cảm thấy may mắn. Quả nhiên lão hòa thượng kia không có đuổi theo, mình còn có cơ hội chạy trốn.
Về phần hòa thượng trước mặt không biết trời cao đất rộng này, mình phải bắt hắn lại, sau đó cân nhắc mang hắn đi trao đổi thủ hạ của mình. Hòa thượng này không phải là phương trượng sao, hẳn là có giá trị trao đổi. D
- Xú hòa thượng, người phải trả giá thật lớn cho sự cuồng vọng của ngươi!
Hán Tư lau vết máu trên khóe miệng, mặc dù y bị thương, nhưng cũng không xem một đối thủ không phải là Tiên Thiên viên mãn ra gì.
Y chỉ cần phòng hòa thượng này đột nhiên sử xuất chiêu số gì đó có lực sát thương đặc biệt cường hãn là được rồi.
Nhìn Hán Tư trước mắt, Hoắc Nguyên Chân cũng nở một nụ cười:
- Giáo chủ đến từ Ba Tư, không biết ngươi có từng nghe qua chưa, có một loại công phu có thể “hút” đi thứ gì đó trong cơ thể người?
Hán Tư nhìn hòa thượng trước mắt cười có vẻ quái dị, nhìn mình giống như nhìn một miếng bánh thật ngon, đột nhiên có cảm giác da đầu tê dại. Hòa thượng này có biến thái gì không vậy...
Hoắc Nguyên Chân là một nhân vật tinh minh bực nào, từ trong ánh mắt Hán Tư, hắn dễ dàng nhìn thấu một ít đầu mối.
Bất quá phát hiện này làm cho Hoắc Nguyên Chân vô cùng căm tức.
- Giáo chủ Ba Tư, người đang vũ nhục bần tăng!