Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Mạc Thiên Tà không biết Đông Phương Thiếu Bạch muốn đi nơi nào, không biết y muốn làm gì, mà bản thân Đông Phương Thiếu Bạch cũng không biết.
Mạc Thiên Tà chỉ biết là Đông Phương Thiếu Bạch đã không giống như trước nữa, dường như y bị thứ gì đó triệu hồi, có vẻ tâm thần bất ổn.
Nếu như nói trước đây Đông Phương Thiếu Bạch là một kẻ đần độn, như vậy bây giờ Đông Phương Thiếu Bạch càng thêm đến gần một tên ngu ngốc, tỉnh tỉnh mê mê, không biết gì cả.
Cho nên Mạc Thiên Tà rất lo lắng, thứ nhất là lo lắng Đông Phương Thiếu Bạch biến hóa đưa đến thực lực bị Ma giáo tổn thương, thứ hai là lo lắng không thể khống chế Đông Phương Thiếu Bạch, dù sao công lực thực tế của Đông Phương Thiếu Bạch vẫn còn xếp trên Mạc Thiên Tà.
Nếu chỉ có mình Đông Phương Thiếu Bạch còn đỡ, Động Huyền Tử mới gia nhập Ma giáo gần đây cũng làm cho Mạc Thiên Tà rất không yên lòng người này lấy được truyền thừa Huyết Ảnh thần công rất là kiêu ngạo vô lễ. Cho dù là ở trước mặt của Mạc Thiên Tà, người này cũng tỏ ra ngông cuồng không kềm chế cơ hồ xem Mạc Thiên Tà chỉ như đồng minh của mình, chứ không phải xem như là giáo chủ thật sự.
Một người thừa kế Huyết Ảnh thần công, một người thừa kế Hóa Huyết Ma công, biểu hiện dị thường của hai người này làm cho Mạc Thiên Tà suy nghĩ không thôi. Bất quá thỉnh thoảng có một ý nghĩ nào đó nảy sinh trong đầu, cũng khiến cho lão cảm thấy trong dạ không yên.
Hiện tại lão chỉ có thể gởi gắm hy vọng chiến thắng trong trận chiến cùng Nhất Giới lần này, sau đó lấy được toàn bộ Huyết Ma tàn đồ, cuối cùng đi tìm bí mật của Đinh Bất Nhị. Hy vọng có thể lấy được chút gì ở đó, giúp cho thực lực của mình tiến bộ hơn, đạt tới mức độ không sợ hãi gì nữa.
Bên ngoài truyền tới một loạt tiếng bước chân, Mạc Thiên Tà thu hồi suy nghĩ, nhìn đệ tử Ma giáo bên ngoài tiến vào.
- Tra rõ là chuyện gì xảy ra chưa?
- Khải bẩm giáo chủ, tra rõ rồi, là Thiếu Lâm tự Nhất Giới hai năm trước đã từng đi Thiên Trúc, bảo vương tử Thiên Trúc đi tới Thịnh Đường thỉnh kinh, hôm nay chính là vương tử Thiên Trúc tới Thiếu Lâm tự nghe Nhất Giới dạy bảo.
- Hừ, hòa thượng này cũng rất biết chơi đùa, theo người hắn làm những chuyện vô dụng như vậy để làm gì, đưa kinh thư tới Thiên Trúc hắn có thể được gì? Vào thời khắc mấu chốt sắp sửa quyết đấu với ta, hắn không lo làm thế nào ứng đối, lại làm ra những chuyện chỉ có vẻ bề ngoài như vậy, có thể thấy lần này hắn sẽ mất Thiếu Lâm.
Mấy tên thủ hạ bên cạnh vâng dạ liên tục, duy chỉ có Đông Phương Thiếu Bạch mặt không lộ vẻ gì đứng sau lưng Mạc Thiên Tà, đôi mắt màu đỏ máu hơi chuyển động, tựa hồ có một ít tư tưởng.
- Tra rõ tình huống bọn Uyển Quân chưa?
Tên thủ hạ kia gật đầu:
- Đã tra rõ, Thánh Nữ...
- Không được gọi nó là Thánh Nữ nữa, nó không xứng đáng!
Mạc Thiên Tà lạnh giọng cắt đứt lời tên kia, tên thủ hạ này nhất thời toát mồ hội lạnh toàn thân, vội vàng quỳ xuống thỉnh tội.
- Đứng lên đi, sau này chú ý.
- Dạ, giáo chủ, là như vầy, Ninh tiểu thư cùng La Thái Y đang cư ngụ ở hậu sơn Thiếu Lâm tự. Sau khi ra khỏi Thiên Sơn, các nàng bèn tới nơi này, nhưng hậu sơn Thiếu Lâm cấm không cho người ngoài tiến vào, cho dù là đệ tử nội bộ Thiếu Lâm cũng không được phép. Trừ phi được Nhất Giới chấp thuận, nếu như không được Nhất Giới chấp thuận xông vào hậu sơn, nghe nói kết quả sẽ vô cùng thể thảm.
Mạc Thiên Tà gật đầu một cái:
- Xem ra Nhất Giới vẫn thi triển biện pháp bảo vệ bọn Uyển Quân rất đắc lực. Cũng tốt, mặc dù nó đã không còn là nữ nhi của ta, nhưng dầu gì có hơn mười năm tình cha con, nể tình nó, lần này sẽ chừa cho Nhất Giới một con đường sống.
Mạc Thiên Tà nói ngoài miệng như vậy, trong lòng lại cân nhắc sẽ lưu lại tính mạng Hoắc Nguyên Chân, nhưng cũng nhất định phải lấy được Huyết Ma tàn đồ. Huống chi nếu như công khai đánh chết Nhất Giới ở Thiếu Lâm, cao thủ viên mãn Thiếu Lâm cùng tất cả đệ tử Thiếu Lâm cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho lão.
Mạc Thiên Tà phải lấy được Huyết Ma tàn đồ, cũng không muốn hiện tại dưới tình huống Đông Phương Thiếu Bạch không yên khai chiến toàn diện cùng Thiếu Lâm.
Nhìn thời gian, mặt trời sắp đến đỉnh đầu, sắp tới buổi trưa, Mạc Thiên Tà nói với thủ hạ:
- Thời gian cũng không còn nhiều lắm, chúng ta lên đường đi Thiếu Lâm tự.
Đông Phương Thiếu Bạch do dự một chút, ánh mắt nhìn về phía Đông Bắc một cái, sau đó lặng lẽ đi theo sau lưng Mạc Thiên Tà.
Mạc Thiên Tà cũng dùng dư quang quét nhìn Đông Phương Thiếu Bạch một cái, cảm giác bất an trong lòng lại hiện lên, tên tiểu tử này càng ngày càng làm cho người ta không yên tâm.
Sau khi Tuệ Minh cùng Tuệ Hiền đọc xong tên kinh thư, tập hội trong Phương Trượng viện cũng kết thúc.
Dưới sự hướng dẫn của Tuệ Minh cùng Tuệ Hiền, A Dục Già đi Tàng Kinh các, đi gặp cao thủ trưởng lão Thiếu Lâm trong truyền thuyết, chỉ có đến nơi đó mới có thể có được kinh thư.
Theo A Dục Già thấy, cầu thỉnh kinh thư cũng là một chuyện rất khó, nhưng y không nghĩ tới cửa này sẽ thuận lợi như vậy, Thiếu Lâm tự làm việc hiệu suất quá cao. Sau khi y tới Tàng Kinh các, đã có rất nhiều tiểu hòa thượng chính lý sửa sang toàn bộ kinh thư, năm sáu cái bao lớn cột sắn ở đó, vô cùng chắc chắn kỹ càng.
Mới vừa tiến vào Tàng Kinh các chưa kịp tham quan một chút, đã bị những tiểu hòa thượng kia dẫn đi ra ngoài.
Trên bầu trời một trận bình phong đập vào mặt, Kim Nhãn Điêu to lớn đáp xuống.
Những kinh thư này nặng có hai ba trăm cân, coi như tương đương với trọng lượng hai người, thêm vào A Dục Già cũng tương đương với trọng lượng ba người. Chuyện này đối với Kim Nhãn Điêu có thể chở gần như năm người là hết sức dễ dàng.
Các tiểu hòa thượng lấy ra mấy sợi dây, buộc mấy bao kinh thư kia lên lưng Kim Nhãn Điêu, sau đó gọi A Dục Già:
- Sư thúc, đã đến lúc rồi, phương trượng đã thông báo bảo sư thúc mau mau trở về Thiên Trúc, hiện tại lên đường đi thôi.
A Dục Già ngẩn người một chút, có chút không xác định nói:
- Bây giờ bảo ta đi ngay tức khắc sao?
- Không sai, phương trượng có lệnh, bảo sư thúc lập tức lên đường.
- Nhưng... Nhưng ta còn chưa ăn cơm nữa...
A Dục Già có hơi bối rối, mình lặn lội thiên sơn vạn thủy, trường đồ bạt thiệp đi tới Thiếu Lâm tự, mới vừa tới đây được một buổi, kinh thư đã vào tay.
Nhưng tốt xấu gì mình cũng đã tới đây một chuyến, cho dù là không được ở lại đầy mười ngày nửa tháng, tham quan phong thổ nhân tình Thịnh Đường, tối thiểu cũng phải cho mình ở lại vài ba ngày, ăn no uống đủ, nghỉ ngơi mạnh khỏe rồi mới lên đường mới phải.
Mười vạn tám ngàn dặm đường đi dễ dàng sao...
Thậm chí giờ phút này A Dục Già có vẻ oan ức, không dám tin tưởng hỏi thăm lần nữa:
- Phương trượng sẽ không nói như vậy chứ... Ta... Như vậy cũng quá...
Thật ra thì không chỉ A Dục Già cảm thấy không hiểu, dù là những tiểu hòa thượng này, thậm chí Vô Danh đứng yên ở cửa Tàng Kinh các cũng có vẻ không hiểu.