Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
- Thật ra thì Hoắc Nguyên Chân căn bản là tay mơ võ học, hơn nữa nội lực hắn vẫn chưa đạt tới cảnh giới Hậu Thiên trung kỳ, không thể lưu chuyển nội lực toàn thân, tự nhiên không thể làm được chuyện phóng nội lực ra ngoài, còn tưởng rằng hòa thượng này đang giở trò ma thuật trước mặt mình.
Ngược lại sắc mặt Quan Sơn Nguyệt tỏ ra trịnh trọng, trầm giọng nói:
- Nội lực phóng ra ngoài, Hậu Thiên trung kỳ đỉnh phong, tuổi còn trẻ mà đã đạt tới cảnh giới như vậy, quả nhiên khó được.
Sau khi biểu diễn một chút, Phổ Âm mở mắt ra, thu liễm nội lực, y phục cũng khôi phục bình thường, sau đó tỏ vẻ đắc ý ngồi xuống.
Phổ Hàng một mực nhìn chăm chú Hoắc Nguyên Chân, thấy mặc dù Hoắc lộ vẻ ngạc nhiên nhưng lại không có vẻ gì là khiếp sợ, trong lòng không khỏi cảm thấy khó lòng bảo đảm về mục đích của chuyến đi này, xem ra tầm mắt của vị phương trượng trẻ tuổi này rất cao.
Người có tầm mắt cao như vậy, thường là thủ đoạn cũng không kém, rõ ràng cho rằng cần lượng của tên đồ đệ mình vẫn còn chưa đủ.
Mình phải đích thân ra tay thôi...
- Chuyện này Phổ Hàng nhất định phải được, cho nên chỉ có thể gồng mình ra trận.
Chợt y đứng dậy nói:
- Phương trượng Nhất Giới, tiểu đồ năm nay mười chín tuổi, bêu xấu một ít công phu thô thiển trước mặt ở phương trượng.
Hoắc Nguyên Chân cười nói:
- Không sao, còn trẻ tuổi, còn rất nhiều cơ hội.
Bên kia Phổ Âm đưa mắt nhìn chằm chằm Hoắc Nguyên Chân, lòng nghĩ sợ rằng người còn không bằng ta, giả vờ cái rắm...
- Phương trượng cũng đã nhìn thấy bản lĩnh của tiểu đồ, là Hậu Thiên trung kỳ định phong, không biết lần Đăng Phong lôi đài này có thể trợ giúp một ít cho phương trượng được chăng?
- Miễn cưỡng cũng được. Hoắc Nguyên Chân hờ hững trả lời.
Sắc mặt Phổ Hàng ngưng trọng lần nữa, lại nói:
- Vậy thì mới phương trượng xem thử bản lãnh bần tăng, có thể gánh vác trọng trách được chăng?
Sau khi nói xong, Phổ Hàng đưa một quả thiết cầu trong tay tới trước mặt Hoắc Nguyên Chân, ra hiệu cho Hoắc Nguyên Chân tiếp lấy.
Hoắc Nguyên Chân không hiểu vì sao, nhưng vẫn nhận lấy thiết cầu.
Vừa nhận lấy lập tức cảm thấy hết sức nặng nề, trong lòng Hoắc Nguyên Chân không khỏi nổi cơn giận dữ.
Phải biết hắn mới vừa luyện tập Long Tượng Bát Nhã công tầng thứ bảy, lực lượng cánh tay gần ngàn cân, còn cảm giác được trọng lượng thiết cầu không nhẹ, có thể thấy được thiết câu này không phải là tầm thường
Căn cứ theo Hoắc Nguyên Chân suy đoán, một quả cầu sắt như vậy có trọng lượng chừng sáu bảy mươi mươi cân, chắc chắn không phải là kim loại bình thường.
Phổ Hàng hòa thượng này không có hảo ý, muốn cho mình bêu xấu trước mặt mọi người. Nếu không phải hôm nay mình vừa khéo luyện tập Long Tượng Bát Nhã công, lực lượng tăng nhiều, sợ rằng vừa nhận lấy thiết cầu này không phải rời tay cũng phải ngã lộn cổ.
“Cho ngươi chút bột màu, ngươi cũng dám vẽ cầu vồng bảy sắc, không cho người biết lợi hại là không được.” Hoắc Nguyên Chân thầm giận trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn bất động thanh sắc, nói với Phổ Hàng:
- Bản phương trượng đã biết được bản lãnh Đại sư, không biết Đại sư có yêu cầu gì?
Bên kia Phổ Hàng càng kinh hãi hơn nữa, phương trượng trẻ tuổi này nhận lấy thiết cầu mình, thậm chí ngay cả cổ tay cũng không nhúc nhích. Phải biết rằng đôi thiết cầu của y được chế tạo từ thép ròng, nặng tổng cộng một trăm năm mươi cân, mỗi thiết cầu có bảy mươi lăm cân. Bình thường y cất trong một cái túi da hươu, đeo chếch bên hông mới có thể mang đi. Phương trượng này không có chuẩn bị chút nào, hơn nữa dưới tình huống căn bản không có vận chuyển nội lực, cầm lấy quả cầu thép lại chẳng khác nào cầm lấy hạt đào, đây còn là người sao?
Trong lòng Phổ Hàng, thực lực Hoắc Nguyên Chân lại gia tăng lên một bậc, tối thiểu cũng không thua kém gì mình.
Nhưng rất rõ ràng, mình cũng đã được vị phương trượng này thừa nhận, Phổ Hàng lại nói:
- Trợ giúp Thiếu Lâm không khó, ta cùng đồ đệ Phổ Âm của ta cũng có thể lên đài đánh lôi đài, chúng ta cũng không có mục đích gì, chỉ là vì chúng ta đều là người trong Phật môn, trợ giúp lẫn nhau mà thôi. Nếu như phương trượng không chê, khoảng thời gian này hay cho hai thầy trò ta ở lại Thiếu Lâm, cho chút cơm chay là được, tránh cho hai thầy trò ta phải ra ngoài hóa duyên, dầm mưa dãi nắng là được rồi.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái:
- Yêu cầu này rất đơn giản.
Nhưng trong lòng hắn lại thầm nghĩ: “Hai tên hòa thượng này muốn làm gì? Chỉ vì miếng cơm chỗ ngủ mà đánh thuê, định lừa gạt ai vậy, nhất định là có vấn đề...”
Chỉ bất quá vấn đề ở chỗ nào, Hoắc Nguyên Chân vẫn không nghĩ ra.
Hắn đưa trả thiết cầu nặng chịch này lại cho Phổ Hàng, lại nói:
- Vậy thì khổ cực cho hai vị, Nhất Trần, đệ an bài đưa hai vị đến phòng ngủ đi.
- Dạ, phương trượng,
Quan Sơn Nguyệt gật đầu đáp ứng, sau đó nói với hai người:
- Hai vị, xin mời!
Hai hòa thượng gật đầu, đi theo Quan Sơn Nguyệt ra ngoài.
Dọc trên đường đi, Phổ Hàng nói với Quan Sơn Nguyệt:
- Vị Đại sư này, võ công phương trượng các ngươi đạt tới trình độ nào vậy?
- Rất cao, sâu không lường được!
Quan Sơn Nguyệt chi trả lời nhàn nhạt đối cầu.
Phổ Hàng cũng không hỏi nữa, chẳng qua là tay cầm thiết cầu kia lại siết chặt hơn một chút.
Trên quả thiết cầu vừa rồi y đưa cho Hoắc Nguyên Chân không ngờ rằng có một vết ngón tay mờ mờ, là do Hoắc Nguyên Chân ấn vào trước khi trả lại.
Phải biết mới vừa rồi Phổ Hàng ở bên cạnh Hoắc Nguyên Chân, biết rất rõ ràng đối phương không hề vận dụng nội lực, chỉ dùng tay không đã có thể để lại dấu vết trên thiết cầu.
- --------------------------
Sau khi an bài xong xuôi cho bọn Phổ Hàng, Quan Sơn Nguyệt trở lại chỗ Hoắc Nguyên Chân.
- Phương trượng, để cảm thấy hai người này có mục đích.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu nói:
- Có mục đích là khẳng định, ta cũng vẫn đang suy nghĩ, bọn họ tới Thiếu Lâm ta tính toán làm gì chứ?
Quan Sơn Nguyệt nói:
- Đúng vậy, chẳng lẽ là vì chiêm ngưỡng thần tích Thiếu Lâm?
- Không đúng, nếu như chiêm ngưỡng thần tích, trực tiếp đi xem là được rồi, không cần đánh lôi đài cho chúng ta. Ắt bọn họ có mục đích khác, nhưng Thiếu Lâm ta trừ thần tích ra, còn có cái gì đáng cho bọn họ xuất thủ?
Hoắc Nguyên Chân đi đi lại lại trong phòng, sau khi đi được vài vòng đột nhiên trong đầu chợt lóe linh quang.
Ninh Uyển Quân đem Thiết Ngưu tới Thiếu Lâm tự, bây giờ con hổ kia vẫn còn quanh quẩn ở phía sau núi. Vốn Hoắc Nguyên Chân cho là có thể Ninh Uyển Quần biết hậu sơn có cao nhân có thể luyện chế Đại Hoàn Đan Nam Thiếu Lâm, cho nên mới để cho Thiết Ngưu hoặc là con hổ kia tới tra xét.
Cũng có thể Ninh Uyển Quân chẳng qua là biết một ít tin tức rất nhỏ, cũng không biết tình huống cụ thể.
Nhưng bây giờ lại có hai hòa thượng Ngũ Đài sơn tới, cũng có mưu đồ, làm cho Hoắc Nguyên Chân không thể không trịnh trọng cân nhắc chuyện này.
Bất quá hiện tại vấn đề không lớn, khoan nói Thiếu Lâm còn có cao thủ sắp tiến vào Tiên Thiên như Quan Sơn Nguyệt, cho dù là có người thật sự mạo hiểm tới địa động ấy, cũng chỉ có thể là có đi không về.
Căn cứ Hoắc Nguyên Chân phán đoán, thực lực lão nhân luyện đan trong địa động phía sau núi cao hơn cả Quan Sơn Nguyệt.
Chỉ bất quá trong lòng hắn mơ hồ cảm thấy, tựa hồ chuyện này cũng không phải đơn giản như vậy.
- --------------------
Bên trong Đăng Phong huyện thành có một tửu lầu Tiên Khách Lai, lịch sử đã lầu, lão điểm trăm năm. Món Bạch Thiết Kê và Tương Ngưu Nhục ở nơi này là nhất tuyệt. Hơn nữa Trần Nhường Hoa Điều mà bọn họ đích thân cất lấy càng là cực phẩm trong các loại rượu, rất được hoan nghênh.
Thiết Hành Giả Nhạc Sơn đi tới Đăng Phong ngày thứ hai, liền đi tới tửu lâu Tiên Khách Lại này.
Y là hành giả, không phải là hòa thượng, có thể tùy tiện nhậu nhẹt. Trước đây không thể gia nhập Phật môn một là bởi vì quá mức hiếu dùng hiếu chiến, hai cũng là bởi vì tật xấu nhậu nhẹt này khó lòng sửa đổi, mới nhiều lần bị người cự tuyệt.
Lần này sở dĩ y tới Đăng Phong trợ quyền cho Trần Định, một là vì có một ít giao tình, hai là Lợi Huyền hòa thượng nói chỉ cần đánh sập Thiếu Lâm tự, Pháp Vương tự chính là môn phái nhà Phật duy nhất trong núi Thiếu Thất, đến lúc đó để cho Nhạc Sơn vào Pháp Vương tự làm trưởng lão.
Làm trưởng lão hay không. Nhạc Sơn cũng không cần, nhưng có thể gia nhập Phật môn chính là tâm nguyện của y.
Y vừa tới tửu lâu này lập tức hấp dẫn rất nhiều người chú ý.
Chiều cao Nhạc Sơn tính toán theo tiêu chuẩn hiện tại ước chừng có một thước chín, tóc dài xõa xuống thật dày, trên đầu mang một thiết cô, sau lưng công một thanh Tề Mi Côn dài hơn năm thước.
Côn này cũng không giống bình thường, toàn thân được chế bằng hàn thiết, trọng lượng có một trăm cân, hai đầu dùng đồng đỏ nẹp lại, nhìn bề ngoài cũng gần giống như Kim Cô bảng của Tôn Ngộ Không.
Mà thân thể Nhạc Sơn càng hết sức cường tráng, vai khoác da trâu để lộ cánh tay giống như dã thú ra ngoài, cơ bắp nổi vồng lên, làn da đen bóng, nhìn qua chấn nhiếp lòng người.
Vóc người này vào thời kỳ đó quả thật là đại hán vô cùng vạm vỡ, có lẽ Thiết Ngưu cao to cường tráng hơn Nhạc Sơn, nhưng lại không có được khí tức giống như dã thú của Nhạc Sơn.
Điếm tiểu nhị đang ở cửa đón khách, thấy Nhạc Sơn đi tới trong lòng cũng phát run, ấp úng nói:
- Vị... Vị đại gia này, người muốn tới ở trọ hay là ăn uống vậy?
- Uống rượu, có vị trí tốt hay không?
Đôi mắt to tướng của Nhạc Sơn trừng tiểu nhị một cái, chân tên tiểu nhị chỉ cao một thước sau này lập tức run lên, vội vàng nói:
- Có... Mà không có...
- Ngươi chỉ là một tên tiểu nhị, chẳng lẽ mới sáng sớm đã uống quá nhiều rồi sao, rốt cục là có hay không?
Nhạc Sơn nhích tới gần tiểu nhị một chút, nhìn từ trên xuống, thanh âm như tiếng sấm.
- Đại... Đại gia, vốn là có... Có một bàn ở vị trí nhìn ra cửa sổ, nhưng vị trí này mới vừa bị Lưu công tử đặt trước, cho nên... Đã không còn...
Tiểu nhị vừa nói vừa lau mồ hôi, trên người y lúc này đã toát mồ hôi ướt đẫm.
Đối mặt vị đại gia này, y có cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể bị đối phương bóp chết.
Nhạc Sơn cười lớn một tiếng:
- Chuyện này không có gì, ta đi, chờ tên công tử gì đó tới, cứ bảo y trực tiếp nói chuyện với ta là được.
Sau khi nói xong, Nhạc Sơn sải bước lên lầu, bước chân đùng đùng vang dội, điếm tiểu nhị có lòng mở miệng ngăn trở, nhưng trong lòng lại không có chút can đảm nào.
Nhạc Sơn bước lên lầu, trong quán trà đối diện tửu lâu, Tô Xán để chén trà
Ấy câu với một tiểu khiếu hóa từ bên cạnh, tiểu khiếu hóa tử này lập tức chạy ra ngoài thật nhanh.
Tiểu khiếu hóa chạy một mạch tới một hộ dân ở cửa Đăng Phong huyện thành, vọt vào trong, Hoàng Phi Hồng đang ở trong sân luyện quyền.
- Phi Hồng ca, xuất hiện rồi, Nhạc Sơn xuất hiện rồi, ở Tiên Khách Lai. Dường như lát nữa sẽ xảy ra phiền phức không nhỏ, Tô Đại ca bảo ta tới nói cho huynh biết, mau hồi bấm phương trượng Đại sư.
- Biết rồi, ta đi đây!
Hoàng Phi Hồng đáp ứng một tiếng, lao ra bên ngoài, phóng lên lưng một con ngựa cột sẵn ngoài sân, lao ra huyện thành.
Đăng Phong huyện thành cách Thiếu Lâm tự ước chừng ba mươi dặm, ngựa Hoàng Phi Hồng cưỡi cũng là lương câu, chạy đến núi Thiếu Thất cần chừng hơn nửa canh giờ. Bây giờ y chỉ hy vọng chuyện ở Đăng Phong không có gì quá lớn, để cho mình tới kịp báo tin.
Nhạc Sơn lên tửu lâu thấy một cái bàn bát tiên nằm cạnh cửa sổ, chẳng những thông gió còn có thể thuận tiện ngắm cảnh bên dưới, cười ha hả một tiếng bước tới ngồi xuống, gọi tiểu nhị:
- Tiểu nhị, cho đại gia một con gà, hai cân tương thịt bò, mười cân Hoa Điêu, nhanh lên một chút.
Tiểu nhi âm thầm kêu khổ, vị trí này đã bị Lưu công tử đặt trước, Lưu công tử không phải tầm thường, là con trai đệ nhất phú hào Đăng Phong Lưu Bách Vạn.
Lưu Bách Vạn là người giàu có nhất Đăng Phong, gia tài trên trăm vạn lượng, con lão Lưu Vân Hạc yêu thích tập võ, những tư chất tầm thường. Lưu Bách Vạn nghiến răng bỏ ra hai mươi vạn lượng, đưa Lưu Vân Hạc đến Tung Sơn phái tập võ.
Lưu Vân Học tập võ ở Tung Sơn phái tám năm, võ công cũng không ra hình ra dáng gì, nhưng cũng bỏ ra không ít tiền cũng kết giao được rất nhiều đồng môn huynh đệ. Lần này Lưu Vân Hạc về nhà mang theo chín đồng môn trở lại, tám người ngang hàng, một vị trưởng bối, những người này du sơn ngoạn thủy, rồi rảnh đi dạo khắp nơi, thỉnh thoảng cũng ghé Tiên Khách Lai uống rượu, khoảng thời gian này gây chuyện không ít ở Đăng Phong huyện.
Cũng có một ít người trong giang hồ biết võ công muốn dạy dỗ Lưu Vân Hạc, nhưng mấy đồng môn kia của y quả thật lợi hại, cũng không cần tới vị trưởng bối kia xuất thủ, tới bao nhiêu đều bị bọn họ đánh chạy trở về, từ trước tới nay chưa từng thất bại.
Mà vị đại gia trước mắt này rõ ràng cũng không phải là người tốt lành gì, y chiếm chỗ của Lưu Vân Hạc, Lưu Vân Hạc hà chịu từ bỏ. Lát nữa y đi tới tửu lầu, nhất định sẽ xảy ra xung đột.
Tuy rằng đại hán này nhìn qua uy mãnh, nhưng nếu thật sự động thủ, tiểu nhị cảm thấy không ai có thể đối phó những đồng môn của Lưu Vân Hạc.
Đợi lát nữa nếu như đại hán cầu xin tha thứ còn đỡ, nếu không chỉ sợ sẽ phải ra tay đánh nhau bên trong tửu lâu, mình coi như phải gặp tai ương.
Nhưng y lại không dám chọc tới Nhạc Sơn, chỉ có thể ở tại chỗ cầu nguyện, cầu cho tốt nhất là bọn Lưu Vân Hạc tối nay hãy tới, tốt nhất chờ tên ôn thần này đi rồi hãy tới.
Nhưng trên đời rất hiếm khi có chuyện như ý mình, chừng nửa canh giờ sau, chợt bên dưới tửu lâu vâng lên tiếng cười đùa rộn rã.
- Hỏng bét!
Điếm tiểu nhị vội vàng chạy xuống, đúng lúc thấy chín người bọn Lưu Vân Hạc vây quanh một trung niên đeo kiếm định lên lầu.
- Ôi Lưu đại gia, ngài đã tới, vất vả, vất vả rồi...
Lưu Vân Hạc phát ra một tiếng hừ từ trong mũi, run tay lên, một thói bạc rơi xuống tay của tiểu nhị.
Y đang định đi lên, điếm tiểu nhị chợt ngăn trước mặt bọn họ, sắc mặt Lưu Vân Học lập tức trở nên lạnh lẽo:
- Tiểu nhị, tâm trạng Lưu gia rất tốt, thưởng bạc cho ngươi, ngươi còn chưa chịu cút, còn ở chỗ này vướng tay vướng chân làm gì?
- Lưu đại gia, Lưu đại gia, không phải là tiểu nhân muốn tiền thưởng, tiểu nhân thật sự là... Ôi, các vị có thể khoan hãy ăn uống có được chăng?