Phương Trượng

chương 608: phật quang trong mưa kiếm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Sơn Lão Ma

Người trong trường lẳng lặng nhìn hai người giằng co bên trong sân, rối rít nín thở, bên trong sân cơ hồ có thể dùng yên lặng như tờ để hình dung.

Phải biết xung quanh sân tỷ võ có chừng mấy ngàn người, tạo thành tràng diện loại này, cơ hồ có thể dùng kỳ tích để hình dung.

Không phải là mọi người không muốn nói chuyện, mà là tình huống bên trong sân bây giờ quá mức đè nén, quá mức nặng nề, làm cho người ta hô hấp cảm thấy nặng nề ngạt thở.

Hai người Mạc Thiên Tà cùng Hoắc Nguyên Chân đứng đối diện cách nhau năm thước, cũng không ai lên tiếng nói chuyện, nhưng nội lực mãnh liệt mênh mông đã bắt đầu va chạm trong vô hình.

Người nhìn bằng mắt thường không thấy được nội lực có hình dáng gì, nhưng bọn họ thấy được sóng gợn trong không khí, thấy được mặt đất không ngừng nứt ra. Thậm chí nghe thấy không khí phát ra tiếng vang đè nén, răng rắc giống như xương đang ma sát, khiến cho tóc gáy người nghe cũng bắt đầu dựng đứng lên!

Đôi mắt Mạc Thiên Tà trợn trừng giống như bò già, lão đã điều động tất cả nội lực ép về phía Hoắc Nguyên Chân.

Nhưng hòa thượng đối diện vẫn an nhiên bất động giống như ngọn núi, mặc cho nội lực của lão chèn ép thế nào, cũng không thể ép lụi hắn dù chỉ nửa bước.

So sánh biểu hiện cố hết sức của Mạc Thiên Tà, thậm chí Hoắc Nguyên Chân có vẻ nhẹ nhàng hơn. Hắn thôi thúc Tam Phân Âm Dương Khí tới cực hạn, luồng khí hai màu xanh vàng thỉnh thoảng ẩn hiện giữa không trung, tạo thành dị tượng khiến cho người ta trông thấy phải trợn mắt há mồm.

Chỉ bất quá tình huống thực tế Hoắc Nguyên Chân cũng không nhẹ nhõm như mặt ngoài của hắn. Áp lực Mạc Thiên Tà quả thật quá lớn, Hoắc Nguyên Chân chẳng qua là dùng mặt không đổi sắc luyện tập đã từ lâu kiên cường chống đỡ, bằng vào đặc tính cường hãn của Tam Phân Am Dương Khí cứng rắn chặn lại nội lực đối phương chèn ép.

Tranh đấu như vậy là hung hiểm nhất, nhất là dưới tình huống hai người cũng không chịu lùi bước trước tiên, một khi có một bên không chịu nổi sẽ đi táng mạng đương trường.

Hoắc Nguyên Chân không muốn bỏ mạng, hắn có thể rút lui bất cứ lúc nào, nhưng trước khi rút lui hắn muốn cho Mạc Thiên Tà kiến thức một chút, không phải là có thể dễ dàng thắng được mình. Từ trước tới nay phương trượng Thiếu Lâm không phải là dễ ăn như vậy.

Mạc Thiên Tà nhiều lần chèn ép không có kết quả, dứt khoát bỏ qua hành động này. So với nội công, lão tin tưởng Phúc Vũ kiếm của mình hơn, chỉ nghe một tiếng long ngâm vang lên, Phúc Vũ kiếm của Mạc Thiên Tà tự động ra khỏi vỏ.

Kiếm quang tựa như sấm sét chớp lóa, lóng lánh toàn trường!

Tất cả mọi người trong trường lúc này đồng loạt phát ra một tiếng ồ rất lớn.

Phúc Vũ kiếm khiếp sợ thiên hạ! Phúc Vũ kiếm trước kia Nhiễm Đông Dạ tự mình ban cho Mạc Thiên Tà, rốt cục cũng đã ra khỏi vỏ.

Mạc Thiên Tà sửa đổi sách lược, xuất kiếm trước, tự nhiên Hoắc Nguyên Chân cũng không thể nào làm như không thấy.

Đây là địch nhân mạnh nhất từ trước tới nay của hắn, hơn nữa còn là chiến đấu trước mắt mọi người. Hoắc Nguyên Chân không thể lùi bước, cũng không thể thủ xảo mưu lợi, chỉ có thể cứng đối cứng đánh bại đối thủ mới có thể bảo vệ vinh dự Thiếu Lâm.

Cao thủ tỷ thí với nhau, tuyệt đối không thể khinh thường. Hoắc Nguyên Chân biết rõ đạo lý tiên hạ thủ vi cường. Đồng thời Mạc Thiên Tà xuất kiếm, Tam Phân Am Dương Khí của hắn cũng bành trướng bay ra, một luồng khí to hơn hai thước rưỡi xuất hiện giống như một mặt trời nhỏ.

Từ trước tới nay mọi người chưa từng thấy qua cảnh tượng như vậy.

Luồng khí to lớn có thể thấy được bằng mắt thường, bên trong ánh sáng hai màu xanh vàng chói mắt, không ngừng xoay tròn, gầm thét.

Mặt đá xanh của sân tỷ võ bị luồng khí phá hủy hết sức dễ dàng. Đá vụn bị kình khí đánh nát bay lên không tung tóe, sau đó tụ lại xung quanh luồng khí. Lúc này trong luồng khí giống như một cơn trốt xoáy quét ngang hết thảy, xé nát hết thảy.

Hai tay Hoắc Nguyên Chân khẽ chộp hờ, luồng khí dưới sự khống chế của hắn mang theo lực lượng lôi đình vạn quân gào thét bay về phía Mạc Thiên Tà.

Không chỉ người chung quanh sợ ngây người, ngay cả Mạc Thiên Tà cũng sợ ngây người.

Từ trước tới nay lão chưa từng thấy qua công kích như vậy, đây quả thực là lực lượng không thể ngăn trở. Nhìn luồng khí to lớn đè ép tới, nhìn đá xanh xoay tròn xung quanh luồng khí, ý niệm đầu tiên của Mạc Thiên Tà chính là rút lui chạy trốn.

Nhưng lão không thể làm như vậy, đây là trận chiến mấu chốt nhất, chẳng những dính líu tới vinh dự bản thân lão, còn dính dáng tới Huyết Ma tàn đồ vô cùng quan trọng.

Y phục tóc tai đều bị luồng khí thổi bay phất phơ, lực lượng ép tới hùng mạnh dường như muốn xé nát thân thể Mạc Thiên Tà, khiến cho lão phải giật mình kinh hãi, đồng thời cũng cảm thấy Hoắc Nguyên Chân thật sự lợi hại.

Thì ra là như vậy! Thì ra là như vậy!

Khó trách Nhất Giới này không chút do dự đáp ứng mình khiêu chiến, thì ra hắn đã có lực lượng hùng mạnh như vậy, cho nên mới không hề sợ hãi.

Đương nhiên Mạc Thiên Tà cũng tuyệt đối không phải là hạng người bình thường, cũng không bị luồng khí to lớn hù trước mắt hù dọa. Rất nhanh lão đã nhìn ra luồng khí này có lực phá hoại kinh người, nhưng khuyết điểm cũng lộ ra rất rõ ràng, chính là tốc độ luồng khí này cũng không phải là nhanh như vậy. Tối thiểu so với tốc độ Tiên Thiên viên mãn của mình không đáng kể gì, muốn tránh né cũng không khó.

Thanh âm của Mạc Thiên Tà trong tiếng nổ cực lớn của Tam Phân Âm Dương Khí có vẻ nhỏ bé, nhưng Hoắc Nguyên Chân cũng có thể nghe thấy:

- Nhất Giới! Có sức lực cũng chỉ là mãnh phu, hôm nay bản giáo chủ sẽ cho ngươi hiểu, Tiên Thiên viên mãn chiến đấu như thế nào?

Lời còn chưa dứt, thân thể của lão đã biến mất tại chỗ, trong nháy mắt chạy ra ngoài xa mấy trượng, tránh thoát mũi nhọn chính diện của Tam Phân Âm Dương Khí. Kế đó dưới chân lão phát lực, Phúc Vũ kiếm mang theo hàn quang, chạy thẳng lăng không chém tới Hoắc Nguyên Chân phía sau luồng khí.

Kiếm quang đi qua chỗ nào, mặt đất đều bị cày lên một đường rãnh sâu, kiếm quang như rắn độc đủ để cắt vàng đoạn ngọc, Mạc Thiên Tà vừa ra tay chính là sát chiêu lấy mạng.

Tất cả mọi người đều khiếp sợ với phản ứng nhanh nhẹn cùng tốc độ của Mạc Thiên Tà, lòng thầm suy nghĩ, nếu đổi lại là mình đối mặt luồng khí to lớn này, e rằng hai chân mềm nhũn, làm sao có thể nghĩ ra phản kích sắc bén như vậy.

Kiếm quang phá vỡ không gian, tựa hồ chém ngang qua người Hoắc Nguyên Chân. Ninh Uyển Quân kinh hãi giơ tay che mặt, không dám nhìn tình huống trên sân.

Mạc Thiên Tà cũng khẽ cau mày, bởi vì trong khoảnh khắc lão xuất kiếm cũng đã biết Hoắc Nguyên Chân đã không còn ở chỗ cũ, hắn đã biến mất với tốc độ nhanh hơn.

Quả nhiên kiếm quang bay vọt ra xa vài chục trượng, chém thật mạnh vào vách tường ở gần đó, chém sụp một mảng tường nhưng lại không thấy tung tích Hoắc Nguyên Chân đầu.

Thân ảnh của Hoắc Nguyên Chân xuất hiện ở phía sau luồng khí, vẫn là cách Mạc Thiên Tà một luồng khí.

- Tốc độ Mạc giáo chủ quả nhiên kinh người, nếu luồng khí này của bần tăng không làm tổn thương được lão, như vậy rút lui đi!

Theo thanh âm của Hoắc Nguyên Chân, luồng khí đột nhiên xoay tròn điên cuồng, hơn nữa cũng đang cấp tốc thu nhỏ lại. Đường kính luồng khí đạt tới hai thước rưỡi ban đầu nhanh chóng co rút lại còn một thước, nửa thước, mười phân, sau đó lại bay vào lòng bàn tay Hoắc Nguyên Chân.

Luồng khí biến mất, nhưng vô số đá xanh tụ tập ở phía ngoài luồng khí cũng không biến mất, theo phương hướng luồng khí xoay tròn, những đá xanh kia bay ra ngoài.

Hình như là bị luồng khí khống chế, đá xanh bay ra đều nhắm vào một phương hướng, chính là hướng Mạc Thiên Tà.

Không người nào có thể làm cho đá xanh bay ra bên ngoài với tốc độ như vậy, chỉ có phương thức luồng khí xoay tròn, sau đó bắn ra mới có thể đạt tới hiệu quả như vậy.

Đá xanh giống như đạn súng máy, nối đuôi nhau xếp thành hàng, từng hàng bắn tới Mạc Thiên Tà.

Trong lòng Mạc Thiên Tà thầm kêu không ổn, những đá xanh này bị luồng khí dẫn động, quán tính rất mạnh, cho dù là mình bị đánh trúng cũng tự không dễ chịu gì.

Dưới chân phát lực, Mạc Thiên Tà nhanh chóng thấp thoáng thân hình ngay tại chỗ, tránh né đá xanh bắn tới, vì vậy xảy ra một cảnh tượng kỳ dị.

Mạc Thiên Tà ở phía trước nhanh chân chạy như điên, phía sau vô số đá xanh như mưa đập tới theo đó. Mặc dù không đập trúng Mạc Thiên Tà, nhưng đập xuống mặt sân cũng phát ra tiếng nổ ầm ầm. Mà Mạc Thiên Tà cũng không dám dừng lại chút nào, thân thể cơ hồ hóa thành tàn ảnh chạy như bay, lại không dám đến gần Hoắc Nguyên Chân.

Bởi vì chỉ lão cần đến gần Hoắc Nguyên Chân, sẽ tạo thành một đường thẳng với Hoắc Nguyên Chân, sẽ có rất ít không gian tránh khỏi những đá xanh kia đánh tới.

Ngược lại Hoắc Nguyên Chân ung dung nhàn nhã giơ tay, thu nhỏ luồng khí của mình lại, từ từ sáp nhập vào lòng bàn tay, cho đến khi những đá xanh bao quanh luồng khí bắn hết ra ngoài.

Trong quá trình này, thậm chí Mạc Thiên Tà đã chạy như bay xung quanh sân hai vòng.

- Bốp, bốp bốp...

Hoắc Nguyên Chân vỗ tay vài cái, vừa như phủi bụi trên tay, vừa như vỗ tay khen ngợi Mạc Thiên Tà:

- Hay quá, nếu không phải hôm nay chính mắt nhìn thấy, bần tăng còn không biết Mạc giáo chủ chạy nhanh như vậy, bội phục bội phục!

Mạc Thiên Tà bởi vì chạy quá nhanh, tóc tai có vẻ xốc xếch, nghe thấy Hoắc Nguyên Chân châm chọc càng đỏ mặt hơn, có vẻ khá chật vật.

- Nhất Giới, người hiểu biết không ít thủ đoạn bàng môn tà đạo, quả cầu nội lực này cũng khá, bất quá hết sức đáng tiếc không làm gì được bản giáo chủ. Kế tiếp ngươi sẽ phải trả giá rất đắt cho thái độ ngông cuồng của mình.

- Mạc giáo chủ, bần tăng cũng khuyên lão nhớ ngày hôm nay, bởi vì bắt đầu từ hôm nay, Thanh Hỏa giáo truyền lưu hơn mấy trăm năm, ngàn năm, rốt cục sẽ biến mất trong tay lão.

- Cuồng vọng, chết trong Bạo Vũ Kiếm của ta đi!

Mạc Thiên Tà không hề cãi vả cùng Hoắc Nguyên Chân nữa, chẳng qua chỉ thao túng Phúc Vũ kiếm danh chấn thiên hạ trong tay mình. Lòng bàn tay lộn một cái, một đạo kiếm quang xé rách trường không, một hóa mười, mười hóa trăm, trăm hóa ngàn vạn, vô số kiếm quang giống như mưa sa chụp xuống đầu Hoắc Nguyên Chân rợp trời phủ đất.

Chiêu Bạo Vũ kiếm này chính là tinh túy trong Phúc Vũ kiếm pháp, lúc trước Mạc Thiên Tà chính là bằng vào một chiêu này liều mạng chiến đấu cùng Lý Dật Phong, đánh nhau không phân thắng bại.

Hiện tại lão đã là Tiên Thiên viên mãn, uy lực của chiêu này cũng theo đó gia tăng không ít, trong phạm vi mấy chục trượng toàn là một mảnh kiếm khí lượn quanh, không thể phân biệt được kiếm nào là thật, kiếm nào là giả.

Ninh Uyển Quân nắm chắc cánh tay La Thái Y, quan sát Hoắc Nguyên Chân cùng Mạc Thiên Tà chiến đấu, trong lòng của nàng vô cùng mâu thuẫn, không biết nên hy vọng ai thắng.

Nhưng vào giờ phút này, nàng mới hiểu được cảm nhận trong lòng mình.

Hình ảnh vị phụ thân cao lớn, có thể chống đỡ mưa gió cho mình đã không còn như trước nữa, trong lòng nàng đã có một hình ảnh khác thay thế, hơn nữa đã chân chính vượt qua địa vị của phụ thân mình.

Thấy một kiếm này của Mạc Thiên Tà, không ai cho rằng Hoắc Nguyên Chân có thể tránh né được, không ngờ rằng lúc này một tiếng hừ lạnh vang lên, rõ ràng lọt vào tai tất cả mọi người:

- Hừ! Chỉ là chướng nhãn pháp mà thôi, có thể làm khó dễ được ta sao?

Giống như một đống lửa trong đêm tối, một ngọn hải đăng giữa biển khơi, một đạo kim quang chói mắt chợt bùng lên, chiếu sáng toàn trường, phiêu diêu trong mưa kiếm.

Xung quanh kim quang, tất cả mưa kiếm bất ngờ biến mất trong vô hình, không còn tồn tại.

Mạc Thiên Tà một mực tin chắc mình xuất ra chiêu Bạo Vũ kiếm này, Nhất Giới trước mắt không chết cũng phải mất nửa cái mạng, thất bại đã thành định cục.

Dù sao không phải là viên mãn, làm sao có thể ngăn cản một đòn toàn lực của mình? Cho dù là chuẩn viên mãn cũng không được.

Nhưng thực tế thường thường cách lý tưởng quá xa, giống như khoảng cách giữa thiên đường cùng địa ngục, một bước thiên đường, một bước địa ngục.

Mặc dù Phật quang bạo phát trong mưa kiếm chói mắt, nhưng trong mắt của Mạc Thiên Tà, lại chẳng khác nào ánh sáng nơi địa ngục.

Bởi vì Phật quang đi tới nơi nào, triệt tiêu mưa kiếm đầy trời tới đó. Một bàn tay màu vàng khổng lồ thình lình xuất hiện, từ xa vỗ ra một chưởng về phía Mạc Thiên Tà.

Đây chính là thức thứ nhất Như Lai Thần Chưởng Hoắc Nguyên Chân mới học xong, Phật Quang Sơ Hiện.

Vốn Hoắc Nguyên Chân muốn dùng công kích chữ Vạn thử trước một chút, nhưng suy nghĩ một chút, hắn vẫn quyết định trực tiếp sử dụng Như Lai Thần Chưởng. Sớm muộn cũng phải dùng đến chiêu này, nếu không không thể nào đánh bại Mạc Thiên Tà. Nếu nhất định phải quyết đấu, vậy không bằng tăng nhanh tiến trình này.

Mặc dù công kích của Mạc Thiên Tà chói mắt, nhưng thân kiếm quá mức phân tán, không bằng một chưởng toàn lực cục bộ của Hoắc Nguyên Chân có lực công kích cao, cho nên mưa kiếm đầy trời kia cứ như vậy bị phá đi.

Đây cũng là lần đầu tiên Hoắc Nguyên Chân chân chính sử dụng ra Như Lai Thần Chưởng, bàn tay màu vàng kia khiến cho mọi người tại đây rung động vô biên.

Bàn tay này hết sức khổng lồ.

Bàn tay này màu vàng, rộng chừng một trượng, hiện lên giữa không trung, kim quang giống như thực chất, năm ngón tay tựa như cây cột, sau khi đánh tan mưa kiếm tiếp tục vỗ về phía Mạc Thiên Tà.

Nhất thời Mạc Thiên Tà toát mồ hôi trán. Lão có thể cảm nhận được uy lực của một chưởng này hoàn toàn không thấp hơn một kiếm toàn lực của mình. Cho dù là Tiên Thiên viên mãn, lão cũng không dám dùng nhục thể thử uy lực của một chưởng này.

Nhưng Mạc Thiên Tà cũng không thể tránh né nữa, nếu như bị hòa thượng này đánh lại tránh né lần nữa, cho dù cuối cùng lão thu được thắng lợi, giá trị của thắng lợi này cũng không cao, Mạc Thiên Tà sẽ mất hết thể diện.

- Hảo chương pháp! Phá cho ta!

Mạc Thiên Tà cũng trở nên điên cuồng, chém ra một kiếm như khai thiên lập địa về phía một chưởng của đối phương.

Ầm!

Cả vùng đất lay động, xung quanh khán đài lay động, diễn võ trường cũng đang lay động.

Những người ở chỗ này, trừ Vô Danh ra, từ trước tới nay không có ai thấy võ học siêu cấp Tiên Thiên viên mãn đấu nhau, uy lực lại kinh người như vậy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio