Phương Trượng

chương 630: không nên cố ý chọc giận nữ nhân

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Sơn Lão Ma

Nghe thấy lời của Đông Phương Tình, Hoắc Nguyên Chân lập tức đổ mồ hôi, Đông Phương Thiếu Bạch cùng Động Huyền Tử cũng không hiểu đầu cua tai nheo ra sao cả.

Rõ ràng mới vừa rồi nàng dùng tiếng đàn phá hư một đòn của Đông Phương Thiếu Bạch, bây giờ lại để mặc cho hai người mình xuất thủ, lòng dạ nữ nhân này thật đúng là mò kim đáy biển.

Động Huyền Tử còn sững sờ hỏi một câu:

- Ngươi nói như vậy có tính hay không?

Mặc dù y và Động Huyền Tử đã trở thành Tiên Thiên viên mãn, nhưng nỗi sợ trong lòng đối với Đông Phương Tình vẫn phát ra từ bản năng. Trước kia Đông Phương Tình là võ lâm Minh chủ, là chủ nhân Hồ Điệp cốc, Đông Phương Thiếu Bạch là nghĩa tử của nàng, sợ hãi đối với nàng đã thấm sâu tận xương tủy, e sợ chọc cho nàng mất hứng sẽ giết chết mình.

Mà Động Huyền Tử cũng gần như vậy. Đông Phương Tình là Minh chủ, lão là trưởng lão Võ Lâm Minh, chưởng môn môn phái nhất đẳng, bị Minh chủ đè ép, có lòng phản kháng lại lo lắng không phải là đối thủ. Cuối cùng không thể không hợp tác với Phó Minh chủ Triệu Vô Cực cùng nhiều chưởng môn đại phái khác, tổ chức một cuộc bạo động lật đổ Minh chủ oanh oanh liệt liệt.

Nhưng kết quả cuối cùng cũng là Đông Phương Tình đột phá thành viên mãn, nhất cử đánh tan liên minh bọn họ.

Động Huyền Từ bỏ chạy rất sớm, sau khi chạy rồi còn lo lắng Đông Phương Tình truy sát, cả ngày lẫn đêm ăn không ngon ngủ không yên, e sợ Đông Phương Tình đột nhiên xuất hiện đưa mình đi gặp Diêm Vương, có lòng thử dò xét thái độ Đông Phương Tình mà không dám, cảm giác như vậy hành hạ lão muốn phát điên.

Sau đó nghe tin Đông Phương Tình chết, thậm chí Động Huyền Tử đốt pháo ăn mừng, cơm tối cũng phá lệ ăn thêm một chén, cho rằng từ nay thiên hạ thái bình, cao gối không lo.

Nhưng không ngờ rằng sau đó lại nghe nói Đông Phương Tình không chết, Động Huyền Tử bị tin tức này làm cho suýt chút nữa sụp đổ. Cho dù là sau đó lão gặp quái nhân kia ở Tây Vực, được truyền thụ Huyết Ảnh thần công, nỗi sợ Đông Phương Tình của lão cũng không giảm bớt chút nào.

Chuyện này đã trở thành bản năng, cũng giống như Đông Phương Thiếu Bạch.

Cho nên bây giờ mặc dù Đông Phương Tình nói như vậy, nhưng hai người bọn họ không dám yên tâm, đây toàn là người trải qua sự kiện Hồ Điệp cốc, mọi người đều nhìn thấy rõ ràng Đông Phương Tình cùng hòa thượng sát cánh bên nhau không rời, cùng sinh cùng tử. Nếu nói hiện tại Đông Phương Tình có thể bỏ mặc bất kể an nguy của Nhất Giới, nói sao bọn họ cũng khó lòng tin được.

Cho nên sau khi Động Huyền Tử hỏi một câu như vậy, Đông Phương Thiếu Bạch trợn mắt nhìn lão:

- Ngu xuẩn! Nói nhảm làm gì, mau lên đi, lát nữa thương thế hòa thượng này sẽ khỏi.

Lúc này Động Huyền Tử mới tỉnh lại từ trong mộng, hú lên quái dị, cùng Đông Phương Thiếu Bạch một trước một sau xông về phía Hoắc Nguyên Chân.

Vút vút vút...

Một trận hàn quang như mưa, Đông Phương Thiếu Bạch cùng Động Huyền Tử vội vàng chật vật né tránh, lăn lộn ra ngoài thật xa, chỉ thấy vị trí cũ của bọn họ đã bị bắn xuống mười mấy mũi ngân châm.

Động Huyền Tử nghiến răng nghiến lợi nói:

- Đông Phương Tình, ngươi là võ lâm Minh chủ, không ngờ rằng nói lời rồi lại ăn lời. Là người bảo chúng ta động thủ, vì sao còn chen ngang phá đám như vậy?

Gió nhẹ thổi qua giữa vùng núi, cành một cây đại thụ sau lưng Hoắc Nguyên Chân khẽ đung đưa. Những cành cây chợt vẹt sang hai bên như hai cánh cửa, chỉ thấy một thiếu nữ vận một bộ trường quần hai màu đỏ trắng trông như tiên tử giáng trần đang ngồi xếp bằng ở đó, trên đùi gác ngang một chiếc đàn.

Mái tóc đen nhánh như thác nước rủ xuống, ngọc chỉ gảy mấy cái trên dây đàn phát ra mấy tiếng dễ nghe. Lúc này nàng ngẩng đầu lên, vén tóc hai bên tai, chiếc cằm xinh đẹp khẽ hất lên, lên tiếng nói như tiên âm:

- Động Huyền Tử, ta nói các ngươi cứ việc động thủ, nhưng không hề nói ta sẽ không xuất thủ can thiệp.

- Ngươi... Ngươi lừa chúng ta...

Động Huyền Tử là một kẻ bảo thủ cố chấp, tựa hồ sau khi học tập Huyết Ảnh thần công không còn cơ trí như trước kia. Lúc trước ở Hồ Điệp cốc, lão già này chạy nhanh hơn thỏ, bây giờ lại chậm chạp rất nhiều.

- Mặc dù... Mặc dù hắn rất xấu xa, nhưng ta cũng không cho phép hắn bị người khác làm tổn thương, Minh chủ nói như vậy, lão có hiểu không?

Lúc này Hoắc Nguyên Chân cũng chậm rãi xoay người, nhìn Đông Phương Tình phía sau đang ngồi trên cây.

Một năm không gặp, dung nhan nàng vẫn xinh đẹp như trước, chiếc cằm độc nhất vô nhị thiên hạ vẫn làm cho tâm hồn hắn mê ly bay bổng. Bất quá trong ánh mắt nàng có thêm về thương cảm, lúc nhìn vào mắt Hoắc Nguyên Chân, vẻ do dự giãy dụa của nàng bị hắn nhạy bén phát hiện.

- Tình nhi...

Hoắc Nguyên Chân chật vật mở miệng nói một câu, lại phát hiện giọng mình khó nghe giống như bê thợ rèn bị cưa đứt một đoạn ở giữa, khàn khàn chói tai.

Hoắc Nguyên Chân rất giỏi giả bộ, nhưng lần này hắn không phải là giả bộ, hắn dám bảo đảm với Tam Thanh Đạo Tôn.

Nghe thấy thanh âm của Hoắc Nguyên Chân đột nhiên phát ra khàn khàn khó nghe như vậy, thân thể Đông Phương Tình run lên một cái, há đôi môi đỏ mọng tựa hồ muốn nói gì, lại cố gắng nuốt trở vào, đôi mắt đẹp có hơi ửng đỏ:

- Ngươi không nên nói gì với ta, lần này chẳng qua là ta ngẫu nhiên đi ngang qua mà thôi, chờ ta thu thập hai tên phản đồ này xong, sẽ lập tức rời khỏi nơi này.

Đông Phương Tình chật vật nói với Hoắc Nguyên Chân xong, quay đầu lại nhìn về phía Đông Phương Thiếu Bạch cùng Động Huyền Tử, đôi mày thanh tú nhướng cao, rít qua kẽ răng:

- Đông Phương Thiếu Bạch! Động Huyền Tử! Hai người các ngươi là phản đồ Võ Lâm Minh, hôm nay chính là tử kỳ của các ngươi!

Đông Phương Thiếu Bạch cùng Động Huyền Tử thấy Đông Phương Tình lửa giận ngút trời, đồng thời không kìm hãm được lui lại một bước.

Hai người có ngu đi nữa cũng có thể nhìn ra Đông Phương Tình đối phó hai người mình như vậy, cũng không đơn thuần là bởi vì chuyện lúc trước, mà là tựa hồ có chút tai bay vạ gió rơi xuống hai người mình.

Về phần tai bay vạ gió này đâu tới, cũng đã hết sức rõ ràng, nữ nhân này thương tâm vì hòa thượng này, hai người trở thành nơi cho nàng trút giận.

Đông Phương Thiếu Bạch cùng Động Huyền Tử nhìn nhau một cái, hai người đều có vẻ lo lắng. Nhưng dù sao cũng là Tiên Thiên viên mãn, hơn nữa công lực Đông Phương Thiếu Bạch còn cao hơn xa viên mãn phổ thông, mặc dù sợ hãi dưới uy thế của Đông Phương Tình, nhưng cũng không phải là không có can đảm đánh một trận.

Có lẽ đánh thắng trận chiến này, từ nay sẽ thoát khỏi bóng ma ám ảnh trong lòng, hai người đều thấy được thần sắc khích lệ từ trong ánh mắt đối phương.

Chỉ còn thiếu truyền âm cổ vũ lẫn nhau, rốt cục hai người ưỡn ngực thẳng lên.

Động Huyền Tử mở miệng trước:

- Đông Phương Tình, đừng bày ra khí thế Minh chủ của ngươi ở chỗ này, hiện ở tại Võ Lâm Minh chia năm xẻ bảy, không làm được chuyện gì. Vị trí Minh chủ đó cho không cũng không ai làm, danh hiệu của người đã không còn dọa được ai nữa.

- Vậy sao?

Ngón tay của Đông Phương Tình nhẹ nhàng vuốt ve dây đàn, phát ra tiếng vang khe khẽ.

- Bây giờ đã là hạ tuần tháng Tám, chờ Minh chủ trở lại Võ Lâm Minh, sẽ thông báo các phái thiên hạ tụ tập lại ở Hồ Điệp cốc, đại tuyển Minh chủ sẽ cử hành theo lệ thường, uy danh Võ Lâm Minh nhất định sẽ càng hơn trước, bất quá... E rằng lão không thấy được hết thảy chuyện này.

- Hừ! Khẩu khí không nhỏ, đừng nói là bần đạo, Thiếu Bạch hôm nay cũng không phải ngươi có thể đối phó.

Thời khắc mấu chốt, Động Huyền Tử đẩy Đông Phương Thiếu Bạch ra trước, chuẩn bị thử dò xét Đông Phương Tình một chút.

- Y..

Ánh mắt Đông Phương Tình dừng lại trên người Đông Phương Thiếu Bạch, khẽ cười một tiếng khinh thường:

- Một tên tiểu nhân không đáng nhắc tới mà thôi, hôm nay ta sẽ thanh lý môn hộ.

Sắc mặt Đông Phương Thiếu Bạch tái nhợt, y có thể nhìn ra sát cơ của Đông Phương Tình, nếu như có cơ hội, nữ nhân này tuyệt đối sẽ hạ thủ với mình không nương tay.

Đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm Đông Phương Tình, Đông Phương Thiếu Bạch tu luyện Hóa Huyết Ma công, trong xương cốt tràn đầy hung tính. Hiện tại đối mặt với áp lực của Đông Phương Tình, y cũng dứt khoát biểu lộ ra, thanh âm âm độc lạnh như băng:

- Đông Phương Tình! Ta không biết nên gọi người là nghĩa mẫu hay nghĩa phụ...

Đông Phương Thiếu Bạch nói như vậy là làm tổn thương Đông Phương Tình ở mức độ nhất định, đặc biệt xát muối lên vết thương lòng của Đông Phương Tình. Mặc dù hiện tại Đông Phương Tình bình hòa rất nhiều, cũng không chịu nổi kích thích này, sắc mặt biến đổi:

- Quả nhiên là loại người lòng lang dạ sói, hôm nay không thể lưu ngươi!

- Hắc hắc, không thể lưu ta? Là không muốn nghe ta nói lời như vậy phải không? Thật ra thì đứa con như ta hết sức bội phục ngươi, lúc còn là một nam nhân đã có thể câu dẫn hòa thượng này, giỏi thật, giỏi thật!

Ánh mắt quét qua lại hai lần trên người Đông Phương Tình cùng Hoắc Nguyên Chân, Đông Phương Thiếu Bạch tiếp tục nói:

- Chỉ bất quá dường như ngươi hạ thủ chậm một chút, hòa thượng này có không ít nữ nhân, hơn nữa theo ta thấy dường như hắn có quan hệ không tệ với Lý Thanh Hoa. Nghĩa mẫu, vì sao người lại không biết xấu hổ như vậy, chẳng lẽ muốn phá hoại nhân duyên của người ta sao?

Đông Phương Thiếu Bạch còn chưa nói hết lời, gương mặt trắng trẻo của Đông Phương Tình đã đỏ bừng lên, giận quát một tiếng cắt đứt lời Đông Phương Thiếu Bạch:

- Lý Thanh Hoa mới là kẻ không biết xấu hổ, Đông Phương Thiếu Bạch ngươi muốn chết!

Nàng kéo mạnh dây đàn trong tay, chuẩn bị sử dụng Thiên Ma Bát Âm của mình.

Nhưng nàng quên mất một chuyện.

Hiện tại đàn trong tay nàng cũng không phải là Thiên Ma Cầm trước đây. Lúc trước Thiên Ma Cầm bị Lý Thanh Hoa đưa tới Mật tông muốn trao đổi vật phẩm, do Khô Mộc phụ trách áp tải, nhưng giữa đường bị Hoắc Nguyên Chân đoạt lấy, hiện tại còn nằm trong Phương Trượng viện.

Mặc dù đàn này cũng có hiệu quả âm công, nhưng không thể nào sánh được với Thiên Ma Cầm. Đông Phương Tình dưới cơn thịnh nộ dùng sức quá mạnh, bất ngờ bứt đứt cả bảy sợi dây đàn.

Tưng một tiếng vang lên, dây đàn đứt hết, trên ngón tay Đông Phương Tình xuất hiện một vệt đỏ.

Nhưng chuyện này không ngăn cản sát tâm của Đông Phương Tình chút nào, nàng dứt khoát ném đàn sang bên, dang rộng hai tay, một cỗ sóng khí màu trắng bay lên, y phục tung bay theo, toàn thân cưỡi cỗ sóng khí màu trắng kia vọt tới trong nháy mắt.

- Quỳ Hoa Na Di đại pháp!

Cây cối xung quanh bị sóng khí màu trắng thúc đẩy, thi nhau gãy ngang eo, có trên mặt đất bị lột lên từng mảng, bụi đất tung bay, tựa như núi lở đất mòn.

Uy thế như vậy chẳng những làm cho Đông Phương Thiếu Bạch và Động Huyền Tử kinh hãi, thậm chí Hoắc Nguyên Chân cũng cảm thấy chấn động.

Công lực Đông Phương Tình tiến bộ không nhỏ!

Hiện tại nhãn lực Hoắc Nguyên Chân đã hết sức bất phàm, có thể nhìn ra mặc dù Đông Phương Tình chưa đạt tới cảnh giới Ngự, nhưng chỉ còn kém một bước vào cửa mà thôi. Trình độ nội lực của nàng như vậy e rằng còn cao hơn Vô Danh một chút.

Đương nhiên như vậy cũng tính là Tiên Thiên viên mãn hậu kỳ đỉnh phong, còn kém một chút xíu mới đạt tới cảnh giới Ngự, nhưng nếu muốn phân chia cặn kẽ, chỉ sợ cũng có thể coi là một cao thủ chuẩn cảnh giới Ngự.

Phách không chưởng Quỳ Hoa Bảo Điển là nhất tuyệt, tay ngọc xuất ra phách không chưởng đủ để phá núi mở đường, kình phong cương mãnh khiến cho người ta khó có thể tưởng tượng là do một nữ nhân yểu điệu phát ra. Đông Phương Thiếu Bạch và Động Huyền Tử cũng hết sức cường hãn, không ngờ rằng bị Đông Phương Tình công kích dưới cơn thịnh nộ, đánh cho chạy thục mạng, né tránh vô cùng chật vật.

Nhìn Đông Phương Tình giống như phi cơ oanh tạc trên không, Hoắc Nguyên Chân không khỏi âm thầm tặc lưỡi.

Đông Phương Thiếu Bạch này không biết sống chết, lại dám chọc giận một nữ nhân như vậy, bị đánh chết cũng đáng đời, bất quá như vậy vừa hay, có Tình nhi chủ công, tựa hồ bần tăng có thể làm một chút gì đó.

Quả thật công lực Đông Phương Tình tiến bộ rất lớn, nhưng không phải là Đông Phương Thiếu Bạch cùng Động Huyền Tử không có năng lực chống cự.

Sở dĩ bị một trận phách không chưởng đánh cho tơi bời hoa lá, chủ yếu là bởi vì phách không chưởng của Đông Phương Tình đã trải qua cải biến.

Loại chương pháp này không thể dùng lực chống lại, mà phải tránh né, bởi vì Đông Phương Tình xuất chưởng đồng thời còn xuất ngân châm công kích xen kẽ.

Nếu như chỉ đơn thuần đối chưởng với nhau thì không sao, nhưng một khi bên trong chưởng phong ẩn chứa một mũi ngân châm vậy sẽ hết sức phiền phức. Loại châm này chuyên môn phá cương khí hộ thân, bất cứ công phu hoành luyện gì cũng không thể nào ngăn được, cực kỳ độc ác, Đông Phương Thiếu Bạch cùng Động Huyền Tử trong lúc bối rối đánh ra hai chưởng, kết quả cả hai đồng thời trúng chiều.

May là Đông Phương Tình không thích dùng độc, bằng không hai người thật sự có chút phiền phức. Bọn họ chỉ có thể điên cuồng tránh né, cùng lúc vận dụng nội công bức ngân châm ra ngoài cơ thể, đây là biện pháp duy nhất.

Đông Phương Tình thật sự đã bị chọc giận, lời Đông Phương Thiếu Bạch đã đâm trúng nỗi đau trong lòng nàng.

Rốt cục cũng là nữ tử, rốt cục là da mặt mỏng, Đông Phương Tình không chịu được ngôn ngữ mỉa mai như vậy, vốn đã rất hận hai người Đông Phương Thiếu Bạch, giờ phút này càng hận đến tận xương tủy.

Từng đạo chưởng phong vỗ xuống giống như đại bác bắn cấp tập một trận, thanh âm ầm ầm vang lên không dứt bên tai, từng đám bụi đất, cành lá tung bay loạn xạ. Từng đám hố sâu xuất hiện trên mặt đất, mỗi hố đều có đường kính ba bốn thước. Sau khi công lực Đông Phương Tình tăng tiến, uy lực phách không chưởng của nàng đã gia tăng một bậc.

Đương nhiên công kích như vậy không có khả năng kéo dài mãi được, Hoắc Nguyên Chân ở bên cạnh quan sát rõ ràng, cũng một mực tìm kiếm cơ hội trợ giúp Đông Phương Tình.

Vốn Hoắc Nguyên Chân vẫn đang có chút do dự không biết có nên lập tức sử dụng Cao Cấp Võ Học Tấn Cấp Đan hay không. Vốn hắn định đến khi đại hội Võ Lâm Minh diễn ra, gặp được truyền nhân Mật tông hãy sử dụng tới nó.

Bởi vì đây là bảo đảm cho Hoắc Nguyên Chân cướp lấy chức võ lâm Minh chủ, đó là nhiệm vụ chủ yếu của Hệ Thống, vô cùng quan trọng, phải biết rõ chi tiết đối phương, sau đó mới theo toa bốc thuốc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio