Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Hoắc Nguyên Chân một mực tin chắc, trên thế gian này không có cái gọi là thần Phật, cũng không có yêu ma chân chính, hơn nữa sự thật nhiều lần cũng đã chứng minh được điểm này. Cái gọi là yêu ma quỷ quái vẫn vẫn đều là bịa đặt mà thôi, cũng không thật sự tồn tại.
Mặc dù không có thần ma chân chính, nhưng có một ít thứ vẫn phải có, tỷ như Ma công.
Nếu Như Lai Thần Chưởng của mình cũng có thể tồn tại, nếu Đại trưởng lão Thần Long giáo học được Hồn Thiên Bảo Giám, như vậy tồn tại những một ít kỳ môn công phu khác cũng là bình thường.
Một thân hắc khí của An Mộ Phong trước mắt kia không phải là bài trí, được loại hắc khí này gia trì, bất kể là lực lượng công kích hay tốc độ di chuyển của An Mộ Phong đều được gia tăng rất nhiều.
Mà hắc khí đại biểu cho công phu của Ma môn. Trước kia An Mộ Phong là giáo chủ Ma giáo, thật ra thì Ma giáo cũng không gọi Ma giáo, mà gọi là Thánh Hỏa giáo, sở dĩ gọi Ma giáo cũng là bởi vì đệ tử của bọn họ hành sự không theo phương pháp chính đạo, làm nhiều chuyện thất đức, cho nên mới bị người giang hồ xưng Ma giáo.
Cho nên võ công mà Ma giáo học tập cũng không phải là Ma công gì, bởi vì thành viên của Ma giáo viên vô cùng phức tạp, cho nên công phu cũng cực kỳ rộng lớn, không có giới hạn. Nếu như nói có một môn võ công có thể đại biểu võ học Ma giáo, như vậy dĩ nhiên là Huyết Ảnh thần công nhất mạch truyền thừa.
Tất cả các đời giáo chủ Ma giáo đều là do truyền nhân Huyết Ma đảm nhiệm, ít nhất ở trước Đinh Bất Nhị đều là như vậy. Mà mỗi truyền nhân Huyết Ma đều biết Huyết Ảnh thần công, cho nên cũng chỉ có Huyết Ảnh thần công có thể đại biểu Ma giáo, Hóa Huyết Ma công do Đinh Bất Nhị tự nghĩ ra cũng không phải.
Nhưng An Mộ Phong thi triển cũng không phải là Huyết Ảnh thần công, mà là một môn võ học Hoắc Nguyên Chân chưa từng biết, một môn Ma công cực kỳ tà ác. Nhưng Hoắc Nguyên Chân có cảm giác dường như An Mộ Phong cũng không bình thường, công phu của y rất cổ quái, cụ thể là chuyện gì Hoắc Nguyên Chân cũng không biết được.
Hắn chỉ cảm thấy dường như có ma quỷ ở trong thân thể người này, võ công của y cũng xuất phát từ ma quỷ này. Cũng không biết có phải là vì làm hòa thượng đã lâu, có lòng hướng tới trừ ma vệ đạo hay không, tóm lại Hoắc Nguyên Chân có cảm giác này, cho nên mới thốt lên hai chữ ma chủng.
Hắn nói những lời này, khiến cho An Mộ Phong đã rơi vào trạng thái bùng nổ chợt sững người ra một chút, sau đó phẫn nộ quát:
- Con lừa trọc ngươi nói nhăng nói còn gì vậy, hôm nay quả thật lão phu đã xem thường ngươi, bất quá vận may của ngươi cũng chỉ tới đây là hết, nằm xuống cho ta!
Sau khi nói xong, hắc khí hộ thân lượn quanh, bất ngờ hơi đè ép Phật quang của Hoắc Nguyên Chân xuống. Phải biết Phật quang có tác dụng khắc chế hắc khí, hiện tại bất ngờ bị hắc khí áp chế, có thể đưa tới cục diện này cũng là vì nội lực giữa hai người chênh lệch quá lớn.
Hoắc Nguyên Chân thầm nghĩ không xong, nếu như mặc cho An Mộ Phong này tiếp tục bộc phát, chỉ sợ mình không kiên trì được mấy chiêu, dù sao công lực mình vẫn còn kém y rất nhiều.
Mặc dù tên tiểu tử Tang Cách kia cũng là cảnh giới Ngự, những cảnh giới Ngự của y so với An Mộ Phong hiển nhiên không ở cùng một đẳng cấp.
Đang suy tính xem nên tiếp tục kiên trì mấy chiêu để giữ thể diện, hay là lập tức chạy trốn vào trong nhà, cầu viện Nhiễm Đông Dạ cùng Đông Phương Tình, đột nhiên bên trong phòng truyền tới thanh âm nhàn nhạt của Nhiễm Đông Dạ:
- An giáo chủ, bỏ đi, đây là khách nhân của ta!
Thanh âm giống như châu rơi trên mâm ngọc, thanh thúy dễ nghe, Hoắc Nguyên Chân nghe qua lập tức cảm thấy thoải mái.
An Mộ Phong đối diện dừng một chút, ma khí ngập trời lập tức biến mất không tăm tích, nam tử trung niên nho nhã xuất hiện trở lại như trước, chẳng qua là trên mặt còn mang theo chút vẻ không cam lòng
- Đông Dạ, vì sao vậy?
- Ngươi không cần hỏi nhiều, trở về đi thôi.
An Mộ Phong tựa hồ có hơi sợ hãi Nhiễm Đông Dạ, sau khi nghe thấy lời nàng có vẻ không cam lòng trợn mắt nhìn Hoắc Nguyên Chân một cái:
- Con lừa... Tiểu hòa thượng, tốt nhất người ngoan ngoãn một chút cho ta, nếu để ta phát hiện người giở trò bất chính ở Cao Xương quốc, ta bảo đảm người chết không toàn thây!
Sau khi nói xong, An Mộ Phong lập tức cất bước rời đi.
Y không phải là cất bước đi bình thường, mà là giống như đang bước lên thang, từng bước từng bước đi tới trong hư không, dần dần biến mất ở phía bên kia căn phòng không thấy đâu nữa.
Hoắc Nguyên Chân biệt đối phương muốn thị uy với mình, hơn nữa đòn thị uy này cũng quả thật rất có hiệu quả. Tối thiểu một chiêu Hư Không Tán Bộ này, chỉ sợ tên tiểu tử Tang Cách kia luyện mấy chục năm nữa cũng chưa chắc có thể làm được.
Cho đến khi An Mộ Phong chân chính rời đi, Hoắc Nguyên Chân mới thở ra một hơi thật dài, mới vừa rồi đánh một trận mặc dù chỉ giao thủ có mấy chiêu ngắn ngủi, mình cũng coi như chân chính kiến thức cao thủ.
Cao thủ mà mình gặp được từ trước tới nay, có thể nói ngoại trừ Nhiễm Đông Dạ chưa từng xuất thủ, không biết đạt tới trình độ nào, An Mộ Phong này chính là đệ nhất cao thủ.
Đông Phương Tình, Lý Thanh Hoa, Vô Danh, so sánh với An Mộ Phong cũng không phải là chỉ kém đôi chút, huống hồ y còn là nhân vật trăm năm trước, còn là nhân vật đứng đầu, phần công lực này quả thật là biến thái. Nhưng Hoắc Nguyên Chân cũng không vì vậy mà coi rẻ bản thân mình, mình học võ vẫn chưa tới bốn năm đã có thể đấu với lão ma đầu bậc này, cũng đủ để kiêu ngạo.
Chỉnh đốn tâm trạng lại một chút, Hoắc Nguyên Chân nói vọng vào trong phòng:
- Tình nhi, lệnh sư thay y phục xong chưa?
- Vào đi, đã qua lâu như vậy, bao nhiêu y phục cũng đã mặc xong.
Giọng của Đông Phương Tình cũng để lộ ra vẻ nhẹ nhõm, hiển nhiên vừa rồi Hoắc Nguyên Chân giao thủ ngắn ngủi với An Mộ Phong cũng làm cho nàng quan tâm không ít.
Cảm giác được Đông Phương Tình lo âu cho mình, Hoắc Nguyên Chân cũng im thấy chút an ủi, cất bước vào bên trong phòng.
Đông Phương Tình đang ngồi ở bên người Nhiễm Đông Dạ, tay nhỏ bé nhẹ nhàng nắm cánh tay của đối phương, tựa hồ cũng rất hưởng thụ cảm giác thân mật ít có với sư phụ mình.
Nhiễm Đông Dạ lại tỏ ra bình tĩnh, thấy Hoắc Nguyên Chân đi vào mới mở miệng nói:
- Biểu hiện của ngươi không tệ, có thể giao thủ với An Mộ Phong, hơn nữa không hề thua thiệt, trên thiên hạ này cũng không có mấy.
- Đó là dĩ nhiên, bần tăng có Phật tổ phù hộ, dĩ nhiên là người hiền tự có... À quên, ha ha, may mắn, may mắn mà thôi.
Hoắc Nguyên Chân tính toán tự biên tự diễn mấy câu, nhưng nhìn thấy Nhiễm Đông Dạ hơi cau mày, Đông Phương Tình cũng trợn mắt nhìn mình một cái, vội vàng đổi lời nói, nói thật.
Đúng là may mắn, nếu như không phải là Như Lai Thần Chưởng cường hãn, nếu như không phải là thân pháp Đại Na Di xuất kỳ bất ý. Nếu như không phải là An Mộ Phong chưa quen thuộc phương thức chiến đấu của mình, sợ rằng trong khoảnh khắc vừa rồi mình đã nằm xuống.
Nghe thấy Nguyên Chân đổi lời nói, Nhiễm Đông Dạ mới mở miệng lần nữa:
- Lần này ta đã biết nguyên nhân người cùng Tình nhi tới đây, hẳn là người muốn tìm phương pháp đối phó Đại Thủ ấn bí truyền cùng Hàng Ma Phi Xử.
- Không sai, đại tuyển võ lâm Minh chủ, truyền nhân Mật tông cũng tham gia, hơn nữa lại là một cao thủ cảnh giới Ngự, điểm này ngoài dự liệu của bần tăng, cho nên làm thế nào phá giải võ học của y chính là chuyện gấp trước mắt.
Nghe thấy mấy chữ Mật tông, Nhiễm Đông Dạ tựa hồ có hơi mất tự nhiên, giọng nói có một tia dao động hiếm thấy:
- Lại là đám người Mật tông này... Được rồi, ta cũng biết một ít về hai môn võ công này, người tìm ta coi như là tìm đúng người, trong thiên hạ không còn người nào có thể cho ngươi đáp án thích hợp hơn.
- A Di Đà Phật! Đã như vậy, bần tăng xin đa tạ.
- Trước hết khoan hãy cảm tạ ta.
Nhiễm Đông Dạ mở miệng cắt đứt lời của Hoắc Nguyên Chân:
- Ta có thể dạy ngươi phương pháp phá giải Đại Thủ ấn cùng Hàng Ma Phi Xử, nhưng trước hết người phải đáp ứng ta một điều kiện, hơn nữa nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ, nếu không chắc là ta sẽ không dạy ngươi.
Hoắc Nguyên Chân ngẩn người một chút:
- Nhiễm cô nương, a... Nhiễm tiền bối..
Hoắc Nguyên Chân gọi Nhiễm Đông Dạ là Nhiễm cô nương, trên mặt Nhiễm Đông Dạ chợt xuất hiện vẻ sững sờ, Hoắc Nguyên Chân nhất thời cảm giác mình xưng hô sai rồi. Đầu tiên đây là sư phụ Đông Phương Tình, mình gọi nàng là cô nương hiển nhiên là không thích hợp, cho nên mới vội vàng đổi lời nói.
Nhiễm Đông Dạ cũng chỉ là ngẩn người một chút, dường như lập tức quên mất cách gọi của Hoắc Nguyên Chân:
- Ngươi nói đi.
- Là như vậy, bần tăng kém cỏi bất tài, nếu như là vấn đề Nhiễm tiền bối cũng không giải quyết được, chỉ sợ bần tăng cũng không có cách nào.
Không ngờ Nhiễm Đông Dạ khoát khoát ngọc thủ nhỏ nhắn:
- Chuyện này không liên quan gì với công phu cao hay thấp, đây là một chuyện làm khó ta đã từ lâu, chỉ có người đầy đủ thông minh mới có thể giải quyết, ta không giải quyết được, An Mộ Phong cũng không được, không có bất kỳ người nào được. Ta đã nghe nói qua một ít chuyện về ngươi, có lẽ ngươi còn có một chút hy vọng.
Hoắc Nguyên Chân suy nghĩ một chút:
- Nếu Nhiễm tiền bối thương yêu nâng đỡ như vậy, bần tăng cũng chỉ có thể cung kính không bằng tuân mệnh, bất quá không biết là vấn đề gì lại có thể làm khó tiền bối như vậy?
Thấy Hoắc Nguyên Chân đồng ý, Nhiễm Đông Dạ nhìn Đông Phương Tình một cái:
- Tình nhi.
Đông Phương Tình hiểu ý Nhiễm Đông Dạ, đứng dậy nói với Nhiễm Đông Dạ:
- Sư phụ, Tình nhi đi ra ngoài trước.
Nói xong lại nhìn sang Hoắc Nguyên Chân nói:
- Ngươi phải biểu hiện thật tốt đó, chỉ có thỏa mãn sư phụ, người mới có thể được thỏa mãn.
Đông Phương Tình nói xong cũng đi ra ngoài, sắc mặt Hoắc Nguyên Chân có vẻ kỳ quái nhìn Nhiễm Đông Dạ, thầm nghĩ vì sao nha đầu kia nói không lựa lời, nàng không thể nói cho rõ ràng hơn một chút hay sao?
Sắc mặt Nhiễm Đông Dạ cũng ửng hồng, có vẻ căm tức trợn mắt nhìn bóng lưng Đông Phương Tình rời đi, hiển nhiên nàng cũng nghe thấy Đông Phương Tình nói câu này có vẻ ám muội.
Vốn còn trông cậy Hoắc Nguyên Chân không nghe thấy, nhưng vừa nhìn sắc mặt của Hoắc Nguyên Chân, Nhiễm Đông Dạ vội vàng hốt hoảng nhìn sang nơi khác, nét thẹn thùng có thể khiến cho nam nhân trong thiên hạ chết không có chỗ chôn.
Hoắc Nguyên Chân ho khan một tiếng, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, nói với Nhiễm Đông Dạ:
- Nhiễm tiền bối, bây giờ người có thể nói có chuyện gì chứ?
Nhiễm Đông Dạ hốt hoảng cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, rất nhanh lại khôi phục bình thường.
Nơi này là phòng ngủ của nàng, bên trong trừ một cái giường lớn ra còn có một bàn trang điểm. Trên mặt bàn trang điểm có một tấm gương đồng, phía dưới là một hộc tủ nhỏ, Nhiễm Đông Dạ kéo hộc tủ ra, lấy từ bên trong ra một cái hộp.
Hoắc Nguyên Chân ở bên cạnh tò mò nhìn, Nhiễm Đông Dạ đưa tay ra, đang muốn mở hộp ra đột nhiên nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Ngươi có biết chuyện Thất Tinh Liên Châu hay không?
Hoắc Nguyên Chân ngẩn người một chút, cũng không tiện giấu giếm cái gì, khẽ gật đầu:
- Nghe nói qua một chút.
- Thật ra thì nếu như có thể, Thất Tinh Liên Châu cũng có thể không cần phát sinh, nhưng hết thảy đều có vẻ không còn kịp nữa. Hôm nay bảo ngươi giải quyết vấn đề này thật ra cũng không phải quan trọng như vậy, nhưng dù sao có còn hơn không, cũng coi như giải quyết được một mối tâm sự của ta.
Sau khi nói xong, Nhiễm Đông Dạ nhẹ nhàng mở hộp ra.
Hoắc Nguyên Chân ghé đầu nhìn vào trong hộp, lộ vẻ không hiểu. Làm gì vậy, bắt mình làm phép biến hóa hay sao?
Nhiễm Đông Dạ mở ra hộp nhỏ đó, Hoắc Nguyên Chân nhìn vào chỉ thấy bên trong lại là ba viên đan dược..
Một viên đan dược màu vàng, mùi hương thoang thoảng xông vào mũi, vừa nhìn cũng biết là hảo dược.
Một viên đan dược màu bạc, ngân quang lóe lên, mùi thơm lạnh lùng, cũng hết sức bất phàm.
Còn có một viên đan dược màu đen, đen như mực, không có mùi gì, không nhìn ra lộ số.
Hoắc Nguyên Chân nghi ngờ nhìn về phía Nhiễm Đông Dạ, chờ đợi nàng mở miệng.
Nhiễm Đông Dạ lấy ba viên đan dược ra, nhất nhất bày trên bàn trang điểm của mình, sau đó nhẹ nhàng ngồi trên giường, ra hiệu cho Hoắc Nguyên Chân cũng ngồi.
Dĩ nhiên Nhiễm Đông Dạ ra hiệu cho Hoắc Nguyên Chân ngồi lên ghế cạnh giường, nhưng bởi vì tinh thần Hoắc Nguyên Chân quá mức tập trung, lại không chú ý tới chi tiết này, lập tức ngồi lên giường Nhiệm Đông Dạ.
Thấy hắn ngồi trên giường mình, Nhiễm Đông Dạ hơi nghiêng đầu một chút, có vẻ hơi bất ngờ, nhưng cũng không có biểu lộ gì khác. Cũng không biết là hàm dưỡng của nàng cực tốt, hay là tâm tình cực kỳ lãnh đạm.
- Nói cho người biết vấn đề này trước, ta kể cho ngươi một câu chuyện trước, nghe xong chuyện này, ngươi cũng sẽ biết ta muốn hỏi gì.
- Xin Nhiễm tiền bối cứ nói.
Nhiễm Đông Dạ bên cạnh toát ra hương thơm cực kỳ dễ ngửi, hiện tại ngồi đây nghe nàng nhỏ nhẹ nói, nhớ lại mấy lần gặp mặt ở Thiếu Lâm, Hoắc Nguyên Chân không khỏi có chút hối tiếc đã làm cho nàng thương tâm, thật sự không phải là mình mong muốn.
- Ta muốn nói là một chuyện rất xưa, tính toán thời gian có một trăm năm rồi!
Nhất thời tinh thần Hoắc Nguyên Chân liền tỉnh táo, chuyện trăm năm trước, vậy hẳn là có quan hệ cùng Đinh Bất Nhị, vừa hay mình cũng đang muốn biết. Mặc dù trước kia cũng nghe rất nhiều người nói, nhưng cơ hồ chỉ là những lời đồn đãi, không có vẻ đáng tin chân thật do một người trong cuộc như Nhiễm Đông Dạ kể lại.
Quả nhiên, đề tài của Nhiễm Đông Dạ chính là chuyện của Đinh Bất Nhị.
- Khi đó Định Bất Nhị hơn hai mươi tuổi, ta cũng không đến hai mươi tuổi, tuổi An Mộ Phong nhỏ hơn Đinh Bất Nhị một chút, lớn hơn ta một chút.
Thì ra giữa ba người này có chuyện, Hoắc Nguyên Chân tập trung tinh thần chăm chú lắng nghe.
- Đinh Bất Nhị này là thiên tài chân chính, độc nhất vô nhị. Tên Tang Cách của Mật tông mà ngươi vừa nhắc tới, thật ra không thể nào sánh bằng Đinh Bất Nhị.
- Vậy cũng chưa chắc, Tang Cách ba mươi tuổi đã đạt tới cảnh giới Ngự, chỉ sợ Đinh Bất Nhị năm đó cũng không có phần công lực này.