Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Người của Thiếu Lâm đã sớm thấy gai mắt Lợi Huyền, hết thảy mọi chuyện đều là do y ngầm thao túng sau màn. Hiện tại thấy y lại bước ra nhục mạ phe mình, Hoàng Phi Hồng cùng Tô Xán cũng không nhịn nổi.
Hoàng Phi Hồng là một kẻ tính tình nóng nảy, nghe vậy xuất ra một quyền vỗ mặt đánh tới.
Lợi Huyền cười lạnh một tiếng, công phu quyền cước Hoàng Phi Hồng không tệ, nhưng y cũng không coi ra gì, đưa tay đỡ quyền của Hoàng Phi Hồng ra, trở tay bổ tới một chưởng.
Không đợi y đánh tới Hoàng Phi Hồng, bên kia Thiết Ngưu vươn tay ra, một quyền Thái sơn áp đỉnh nện xuống đầu Lợi Huyền.
Lợi Huyền vội vàng tránh né quyền của Thiết Ngưu, bên hông lại đột nhiên đau nhói, đã bị Tô Xán đá trúng một cước.
Đang muốn hoàn thủ, Thiết Ngưu lần nữa đập tới một quyền, Lợi Huyền không thể không tránh né. Nhưng y vừa né khỏi, rốt cục Hoàng Phi Hồng đã nắm được cơ hội, xông lên tát cho y một tát tai.
Bốp!
Một thanh âm vang lên, Lợi Huyền bị đánh khóe miệng chảy ra tia máu.
Rốt cuộc là người luyện võ, quyền cước đều nặng, ba người phối hợp ăn ý, Lợi Huyền không có cơ hội hoàn thủ đã bị đả thương, tức giận kêu lên oa oa, nói với phía sau:
- Nhìn cái gì chứ? Lên cho ta!
Phía sau y còn có mấy hòa thượng Pháp Vương tự, đều là trước đây ở lại cùng y, thấy Lợi Huyền bị ba người Thiếu Lâm vây công chịu thiệt, bèn thi nhau vọt lên.
Thiết Ngưu thích nhất chính là cục diện này, những hòa thượng kia bất quá cũng chỉ là Hậu Thiên sơ kỳ, quyền cước cũng không phải quá mức lợi hại, bị Thiết Ngưu vươn hai tay một cái lập tức bắt được hai người, lui về phía sau ném một cái, nhất thời đập xuống thật mạnh.
Hai người này rơi xuống hất đổ hai cái bàn, bọn Sài Nhàn cũng không thể ngồi yên, lập tức đứng phắt dậy.
Bên này vừa đứng dậy, bên kia người của Thiếu Lâm tự cũng đều thủ thế, chuẩn bị hỗn chiến một phen.
Đám đông phía sau ào ào xông lên, đều không muốn bỏ qua trường náo nhiệt này, lôi đài chính thức còn chưa bắt đầu, hai bên đã sắp sửa xảy ra ác đấu rồi sao?
Đăng Phong lôi đài còn chưa chính thức bắt đầu, hai bên đã nổi lên xung đột, ra tay đánh nhau tranh lều.
Mà hòa thượng Lợi Huyền là cao thủ Hậu Thiên trung kỳ, không ngờ bị ba người Hoàng Phi Hồng, Tô Xán cùng Thiết Ngưu liên thủ đánh cho thua thiệt.
Trong này thật ra chủ yếu là Thiết Ngưu, Thiết Ngưu thiên phú dị bẩm, bàn tay khổng lồ của y đánh tới quả thật khó lòng né tránh. Tinh lực chủ yếu của Lợi Huyền đều dùng để đối phó y, Hoàng Phi Hồng cùng Tô Xán cơ bản cũng chỉ là đánh du kích, theo sau quân chủ lực đánh lén là chính, không ngờ rằng cũng có thể đắc thủ nhiều lần.
Hai phe sắp sửa đánh, người giống như là Đoạn Thủy Kiếm Sài Nhàn còn có thể miễn cưỡng nhịn được, nhưng người tức giận không nhịn được cũng có rất nhiều, tỷ như Mạc Bắc Song Quỷ do Trần Định mời tới.
Hai người này đều là Hậu Thiên trung kỳ đỉnh phong, có một bộ chiến pháp liên thủ hợp kích, hai người liên thủ, Sài Nhàn là cao thủ Hậu Thiên hậu kỳ cũng chưa chắc có thể thắng, coi như là nhân vật số hai trước mắt bên phe Trần Định.
Cả hai đều có tính hiếu chiến, thấy sắp sửa xảy ra xung đột lập tức rút quỷ đầu đao ra, bất ngờ đánh thắng về phía nhân vật quan trọng của đối phương, phương trượng Thiếu Lâm Nhất Giới.
Xạ nhân tiên xạ mã, cầm tặc tiên cầm vương, bọn chúng làm như vậy cũng là ý rất hay.
Hoắc Nguyên Chân thấy hai người xông về phía mình, cười lạnh một tiếng, đầu tiên là giơ tay lên ngăn lại Quan Sơn Nguyệt cùng Nhạc Sơn bên cạnh định tiếp viện, đồng thời miệng đọc Phật hiệu:
- Hai vị thí chủ, bỏ xuống đồ đao, nơi đây không thích hợp chảy máu.
Lão Đại Mạc Bắc Song Quỷ Thanh Diện Quỷ quát lên:
- Con lừa trọc, nói cái rắm gì chứ, hôm nay gia gia đưa người đi gặp Diêm Vương.
- Cho dù là bần tăng bỏ mình cũng phải thấy Phật tổ, làm sao lại gặp Diêm Vương?
Hoắc Nguyên Chân vừa nói, thân thể nhẹ nhàng lui về phía sau, tránh thoát quỷ đầu đao của Mạc Bắc Song Quỷ đang chém tới.
- Hai vị thí chủ, mau giác ngộ, bần tăng đã nhường cho các ngươi một chiêu.
Hai người kia không nghĩ tới khinh công Hoắc Nguyên Chân đạt tới trình độ như thế, tốc độ thật nhanh. Một đạo của hai người mình không thể chạm tới vạt áo đối phương, trong lòng có chút sợ hãi nhưng vẫn tiếp tục vọt tới, nổi giận mắng:
- Con lừa trọc, chở có chạy, dựa vào khinh công tránh né có hay ho gì?
Hoắc Nguyên Chân nhìn song đao đối phương bổ ngang trái phải, nhắm vào đầu của mình, trong lòng thoáng động, ngoài miệng lại nói:
- Không tránh các ngươi cũng không làm gì được bần tăng.
Lời còn chưa dứt, hai cây quỷ đầu đao chém tới, trúng vào giữa đầu trọc của hắn.
Choang!
Hai thanh âm hóa thành một, hai cây quỹ đầu đao chém trúng đầu Hoắc Nguyên Chân dội ngược trở về, không để lại chút vết xước nào cả.
Một chiều này làm cho tuyệt đại đa số người sợ đến ngây người, đầu hòa thượng này không khỏi quá mức cứng rắn.
Mạc Bắc Song Quỷ càng bị sợ choáng váng mặt mày, chuyện này cũng hết sức hoang đường, hai thanh đao này chém xuống lực lượng có trên trăm cân, nhưng lại không chém sứt được một miếng da đầu của đối phương.
Hoắc Nguyên Chân bên kia miệng đọc Phật hiệu:
- A Di Đà Phật, bần tăng đã nhường cho hai vị thí chủ hai chiêu, các ngươi còn không giác ngộ sao?
Mạc Bắc Song Quỷ hơi sợ, liếc mắt nhìn nhau, không nói gì, đã sinh lòng thối ý.
Lúc này Sài Nhàn ở phía sau nói một câu:
- Hai vị chú ý, Thiết Đầu công người này lợi hại, không thể công kích vào đầu.
Chuyện Thiết Đầu công của Hoắc Nguyên Chân lợi hại đã không còn là bí mật gì ở Đăng Phong huyện. Lúc trước Ngưu Nhị chém vào đầu Hoắc Nguyên Chân một đao, không thể tạo thành bất cứ thương tổn gì, có tới mấy trăm người chính mắt nhìn thấy.
Song quỷ liếc mắt nhìn nhau, thân hình thấp thoáng một cái, lần nữa công tới.
Lần này, Hoắc Nguyên Chân không tránh, mà là hét lớn một tiếng tại chỗ:
- Ngoan cố khó dạy, đáng đánh!
Sau tiếng trống này, người đối diện hắn là người phe Trần Định có tới một nửa bị chấn cho sùi bọt mép tại chỗ, ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh.
Mà mặc dù Mạc Bắc Song Quỷ xông lên trước tiên công lực không tệ, nhưng cũng phải choáng đầu hoa mắt, trong lúc nhất thời mất đi năng lực hành động.
Hoắc Nguyên Chân đã có thực lực Hậu Thiên trung kỳ, phát ra một tiếng Sư Tử Hống không còn bị suy kiệt nội lực, chi là không thể sử dụng thường xuyên. Thấy tiếng quát của mình đã lập công lập tức phi thân tiến lên, miệng nói:
- Bần tăng đã nhường cho các ngươi ba chiêu, nhưng các ngươi không biết hối cải. Hôm nay không thể không cho các ngươi nếm mùi đau khổ, hy vọng các ngươi có thể hiểu được khổ tâm của bần tăng.
Dứt lời đã tới trước mặt đối phương, hai tay Hoắc Nguyên Chân vung ra, xuất ra Đại Từ Đại Bi chưởng.
Mạc Bắc Song Quỷ còn chưa kịp khôi phục, theo bản năng muốn đưa tay ngắn cản, lại bị Hoắc Nguyên Chân bắt được cỗ tay, một kéo một đấy, cổ tay truyền tới một trận đau nhức, thân thể không khỏi hạ thấp xuống.
Mới vừa cúi xuống một chút, hai tay của Hoắc Nguyên Chân đè lên đỉnh đầu của hai người, bàn tay chợt phát lực.
Nội lực phối hợp Long Tượng Bát Nhã công, một cỗ lực đạo vô cùng to lớn truyền tới, Mạc Bắc Song Quỷ chỉ cảm thấy gáy mình dường như bị một ngọn núi lớn đè lên, lập tức cắm đầu xuống đất thật mạnh.
Một tiếng ẩm rất lớn vang lên, đầu hai người cắm xuống đất, đầu dưới chân trên, giống như bị ai cắm ngược thân mình xuống đất.
Đầu bọn họ cắm sâu xuống đất chừng một thước.
Mặc dù mặt đất không phải là đá xanh, nhưng đường phố trung tâm này hàng ngày bị vô số người qua lại giẫm đạp, mặt đất cứng rắn tới mức nào có thể tưởng tượng được, không ngờ rằng đầu hai người lại có thể cắm sâu như vậy.
Cho dù là bọn họ muốn khẽ gật đầu cũng không được.
Đây chính là quyết chữ Án (đè) của Đại Từ Đại Bi chưởng, sau khi chưởng pháp này được Long Tượng Bát Nhã công gia trì, đã đạt tới uy lực như vậy.
Hoắc Nguyên Chân còn ở bên cạnh hai tay tạo thành chữ thập:
- A Di Đà Phật, hai vị thí chủ ngoan cố không hối cải, bần tăng không thể làm gì khác hơn là hơi trừng phạt một chút, hy vọng hai người có thể vì vậy mà hoàn toàn tỉnh ngộ.
Đòn này đã chấn nhiếp hết thảy mọi người có mặt tại trường.
Bao gồm cả Quan Sơn Nguyệt, mặc dù lão muốn thu thập hai người kia cũng rất dễ dàng, nhưng lại tuyệt đối không làm được ung dung nhàn nhã như Hoắc Nguyên Chân.
Một kéo một đẩy là có thể thu thập hai cao thủ Hậu Thiên trung kỳ như vậy, nếu như lúc ấy hắn không đè mà vỗ xuống thì sao?
Phải chăng là đầu hai người kia sẽ vỡ nát như hai quả dưa hấu?
Trong lúc mọi người còn đang trợn mắt há mồm, Hoắc Nguyên Chân lại nói với người Thiếu Lâm:
- Được rồi, nếu những thí chủ này thích lều này, cứ nhường cho bọn họ đi. Ôi, cứ tranh chấp với nhau mãi, nhường cho bọn họ một bước thì đã sao. Vạn Lý Trường Thành vẫn còn tới ngày nay, mà không còn thấy Tần Thủy Hoàng đầu cả... Chúng ta là người xuất gia, không tranh với các ngươi, chúng ta sang bên kia đi thôi.
Hoắc Nguyên Chân nói như thế, mọi người Thiếu Lâm cùng kêu lên:
- Phương trượng từ bi.
Sau khi nói xong, người Thiếu Lâm đi theo Hoắc Nguyên Chân về phía chiếc lều còn lại, để lại Mạc Bắc Song Quỷ lúc này vẫn còn đang cắm đầu xuống đất.
Trần Định vẫn còn đang đứng ngây người ra đó, lần đầu tiên y cảm thấy tính toán của mình rất có thể vì vậy thất bại.
Lợi Huyền cũng đang đưa tay bụm miệng, ngơ ngác tại chỗ. Hiển nhiên là y đã mất đi lòng tin đối với lôi đài lần này, báo thù vô vọng, không biết làm sao.
Chỉ có Sài Nhàn coi như bình tĩnh, tức giận đạp Trần Định một cước:
- Nhìn cái gì chứ? Còn không mau rút người lên?
Bị đá một cước, Trần Định mới tỉnh táo lại, mới nhớ lại mình còn có một sự thúc ở chỗ này, vị sư thúc này đã nói còn có viện binh nữa.
Lúc này trong lòng y mới dâng lên một chút hy vọng, vội vàng kêu người tới rút Mạc Bắc Song Quỷ lên.
Một số người luống cuống tay chân xông tới, hai người kéo một, mỗi người nắm một đùi, hai tay phát lực, miệng đếm nhịp, rút Mạc Bắc Song Quỷ từ dưới mặt đất lên giống như nhổ củ cải.
Mặt mũi hai người toàn là máu, dường như toàn thân thấp hơn một chút. Vốn dung mạo bọn chúng đã xấu xí, hiện tại chẳng khác nào mà quỷ, cũng không biết là chết hay sống.
Thấy thảm trạng của Mạc Bắc Song Quỷ, trong lòng những người này cũng không nhịn được thầm mắng phương trượng Thiếu Lâm, như vậy cũng gọi là từ bi sao? Từ bi cái rắm...
Sài Nhàn ở bên cạnh chán ghét phất phất tay, lệnh cho người kéo hai người kia xuống.
Mặc dù đây không phải là lôi đài chính thức, nhưng thậm chí sinh ra ảnh hưởng vượt qua một trận thắng bại lôi đài. Đầu tiên bên mình tổn thất hai viên đại tướng, hai nữa chính là thực lực kinh khủng của phương trượng Thiếu Lâm làm cho Sài Nhàn dâng lên cảm giác sợ hãi trong lòng.
Một hồi sẽ còn có người tới trợ giúp mình, nhưng người trợ giúp mình có thể đánh thắng được tên phương trượng kia hay không?
Bọn Hoắc Nguyên Chân tới lều bên kia, Nhất Tịnh lăng xăng chạy tới, trong tay không biết lúc nào cầm một chiếc quạt bồ, vừa quạt cho Hoắc Nguyên Chân vừa nói:
- Phương trượng sư huynh, vừa rồi huynh đánh hai con quỷ xấu xí kia là dùng võ công gì vậy?
Nghe y hỏi như vậy, tất cả mọi người chung quanh đều dựng lỗ tai lên.
Phương trượng quả nhiên là bản lĩnh cao nhất Thiếu Lâm, chỉ bất quá không khinh suất ra tay mà thôi, vừa ra tay thật đúng là kinh thiên động địa.
Hoắc Nguyên Chân cầm lấy bồ phiến quạt quạt hai cái, mới mở miệng nói:
- Đại Từ Đại Bi chưởng.
- Không ngờ là Đại Từ Đại Bi chưởng?
Tất cả mọi người đều lộ ra vẻ nghi hoặc.
Hoắc Nguyên Chân cũng không giải thích nhiều cùng bọn họ, sờ tay vào ngực móc ra bí tịch Đại Từ Đại Bi chưởng của mình, hoa lên trước mắt mọi người một cái:
- Xem đi, chỉ cần bất cứ người nào trong các ngươi có biểu hiện xuất sắc, ta sẽ truyền thụ cho người đó bộ chưởng pháp này.
Trong mắt mọi người đều toát ra tinh quang, thầm hạ quyết tâm nhất định phải tập võ học Phật thật tốt, sớm ngày được phương trượng nhìn trúng, tập được loại võ học cao thâm này.
Trong lòng Hoắc Nguyên Chân cũng âm thầm cảm thấy may mắn, chiến đấu hôm nay quả thật có yếu tố bất ngờ rất lớn. Thực lực Mạc Bắc Song Quỷ rất mạnh, chẳng qua dù thực lực mạnh hơn nữa, không có đầu óc cũng là vô ích.
Đầu tiên là hắn dùng khinh công né tránh đạo của bọn họ, làm cho trong lòng bọn họ có điều cố kỵ, lại dùng Thiết Đầu công hứng chịu một đạo của đối phương, khiến cho bọn họ cảm thấy khó lòng nắm bắt. Cuối cùng đột nhiên thi triển Sư Tử Hống chấn trụ tâm thần đối phương, mới có thể một đòn đắc thủ.
May mà hắn đã luyện Đại Từ Đại Bi chưởng tới hóa cảnh, cộng thêm lực lượng khổng lồ của Long Tượng Bát Nhã công cùng nội lực của mình, mới có thể tạo thành hiệu quả chấn động như vậy.
Cho dù là bảo hắn diễn lại quá trình vừa rồi một lần, chắc chắn sẽ không làm được.
Bất quá phú quý cầu trong chỗ hiểm, hiển nhiên phe Trần Định đã bị mình chấn nhiếp, nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, lôi đài tỷ võ lần này phe mình thắng chắc.
Nhưng Đại Từ Đại Bi chưởng này, Hoắc Nguyên Chân cũng không muốn khinh suất truyền thụ.
Phẩm chất từ bi cũng không phải là ai ai cũng có, cho dù là mình truyền thụ cũng phải truyền thụ cho những người thích hợp. Những đệ tử tục gia này hiện tại còn xa mới với tới được hai chữ từ bi.
Trong lúc hắn đang thầm suy tính ở chỗ này, bên kia chợt có người của huyện nha xuất hiện.
Lúc này người của huyện nha xuất hiện, chỉ có thể là tới tuyên bố lôi đài tỷ võ bắt đầu.
Đăng Phong lôi đài, trận chiến quyết định Thiếu Lâm hững suy rốt cục sắp sửa bắt đầu.
Huyện lệnh Đăng Phong huyện là một tên trung niên vừa mập vừa lùn, lảo đảo tới trước lôi đài, thiếu chút nữa cất tiếng thóa mạ.
Lôi đài này thiết kế tương đối thất đức, không có nấc thang cho người bước lên, chỉ có chín cây cọc gỗ đứng sừng sững nối nhau, mỗi cọc gỗ đều chênh lệch nhau ba thước, cao lên dần dần. Muốn lên lôi đài chỉ có bước lên đầu những cọc gỗ này mà tiến lên, nếu như là người quá mức vụng về quả thật là không thể nào lên nổi.