Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Tay chân An Mộ Phong thình lình dang rộng, khiến cho vách động xung quanh vỡ tan tành.
Thân thể nhanh chóng rơi xuống đất, diện mục An Mộ Phong trở nên đen kịt, chỉ có hai mắt đỏ như lửa, thở dồn dập hổn hển, nhìn chằm chằm Hoắc Nguyên Chân:
- Tiểu hòa thượng! Lão phu đã đánh giá thấp ngươi!
- A Di Đà Phật, không phải là ngươi đánh giá thấp bần tăng, mà là đánh giá cao chính ngươi, giang sơn lúc nào cũng có nhân tài xuất hiện, thời mà các ngươi tung hoành thiên hạ đã qua. An Mộ Phong ngươi tỉnh lại đi, võ lâm thiên hạ này cuối cùng sẽ không rơi vào tay các ngươi!
- Vậy sao? Nhưng lão phu còn muốn thử một chút!
An Mộ Phong đã điên cuồng thật sự, mặc dù mới vừa rồi thậm chí y bị chút nội thương, lúc này cũng bất chấp khí huyết chấn động bên trong thân thể, cả người hóa thành hắc khí, lần nữa vọt về phía Hoắc Nguyên Chân với khí thế sét đánh không kịp bưng tai.
- Bỏ xuống đồ đao, lập địa thành Phật, An Mộ Phong, hôm nay bần tăng phải siêu độ ngươi!
Nhìn An Mộ Phong điên cuồng vọt tới, Hoắc Nguyên Chân hồn nhiên không sợ hãi, dang rộng hai tay, một luồng khí cực lớn đường kính vượt qua ba thước ngang trời xuất thế!
Luồng khí vừa xuất hiện liền điên cuồng xoay tròn, dẫn động khiến cho bên trong thông đạo cát bay đá chạy, cuồng phong gào thét, trong vòng mười trượng không ai có thể tiến vào.
Hiện tại Hoắc Nguyên Chân cũng đã điên cuồng, lập tức phóng xuất ra Tam Phân Âm Dương Khí đường kính đạt tới ba thước.
Luồng khí khổng lồ vừa xuất hiện, An Mộ Phong đang điên cuồng cũng không thể không thể lập tức dừng thân hình lại.
Như vậy cũng giống như một người đang điên cuồng, nhưng lại không có nơi phát tiết. An Mộ Phong không thể cường công chính diện, trong lòng có cảm giác nghẹn uất, mặc dù còn có thể chọn lựa biện pháp tấn công ở mặt bên, nhưng khí thế dũng mãnh đã tiêu tan không ít.
Hơn nữa Hoắc Nguyên Chân cũng sẽ không dễ dàng để cho y được như nguyện, thôi thúc Tam Phân Am Dương Khí to lớn, Hoắc Nguyên Chân hét lớn một tiếng:
- Lên cho ta!
Tam Phân Âm Dương Khí mở đường, Hoắc Nguyên Chân theo sát phía sau, sau nữa là nhân sĩ võ lâm Trung Nguyên, không lý tới những người bên cạnh, đi theo phía sau Hoắc Nguyên Chân nhanh chóng xông về phía trước.
Lực lượng Tam Phân Âm Dương Khí xoay tròn dẫn động vô số đá vụn, trước mặt cùng một bên cũng khó mà đến gần, Hoắc Nguyên Chân ở phía sau tự nhiên cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Nhưng lực phòng ngự Hoắc Nguyên Chân là vô địch, công kích Tiên Thiên viên mãn không làm gì được, tự nhiên không úy kỵ những đá vụn này, mặc cho đá vụn chạm vào người hắn lập tức nát vụn như trứng gà. Bản thân của hắn lại đi theo sau Tam Phân Âm Dương Khí, dọc đường không ai dám ngăn cản lướt nhanh về phía trước.
Chiến thuật vu hồi của An Mô Phong không có hiệu quả, y không có lực lượng phòng ngự mạnh mẽ như Hoắc Nguyên Chân, những đá vụn này vẫn có ảnh hưởng đối với y. Cho dù là y chịu đựng đá vụn xông lên, chỉ sợ cũng không thể phát huy toàn bộ sức chiến đấu, không tránh khỏi sẽ bị Hoắc Nguyên Chân đánh bay.
Mắt thấy thủ hạ của mình không ngăn cản được những người này tấn công, An Mộ Phong đè nén dục vọng chém giết trong lòng, hung tợn nói:
- Rút lui! Lợi dụng cơ quan phía sau ngăn cản địch nhân!
Những người này vốn là vì Tam Phân Âm Dương Khí đẩy tới mà không thể không lui về sau, đang lúc cảm thấy khó xử không biết có nên rút lui hay không.
An Mộ Phong ra lệnh thật đúng lúc, bọn họ nhận được mệnh lệnh lập tức chạy tán loạn, tất cả đều rút lui về phía sau.
Địch nhân rút lui toàn diện, Hoắc Nguyên Chân liền dẫn người của mình xông thắng tới một hơi. Hắn cũng kỳ vọng Tam Phân Âm Dương Khí có thể sáng lập kỳ tích, đánh thẳng tan tác phòng tuyến đối phương, hôm nay sẽ triển khai một cuộc tổng quyết chiến.
Địch nhân chạy rất nhanh, một lát sau đã lui tới cuối thông đạo. Người của Võ Lâm Minh không dám tự tiện truy kích, chỉ có thể đi theo sau lưng Hoắc Nguyên Chân đẩy tới.
Cho nên tốc độ của bọn họ phải chậm một chút, chờ đến lúc đi tới cuối đường, địch nhân đã bố trí xong tuyến phòng ngự.
Hoắc Nguyên Chân đang thúc đẩy Tam Phân Âm Dương Khí đi thẳng tới không gì ngăn nổi, đột nhiên một cảm giác nguy hiểm dâng lên trong lòng.
Cuối thông đạo trước mặt, một hàng hàn quang âm u lóe lên.
Kể từ sau khi Hoắc Nguyên Chân luyện thành Kim Cương Bất Hoại Thể hơn nữa thăng cấp, cho tới bây giờ chưa từng có cảm giác nguy hiểm như vậy, những đạo hàn quang kia chắc chắn không phải là thứ tốt lành gì.
Hoắc Nguyên Chân rất tin tưởng cảm giác này, trong lúc khẩn cấp hắn lập tức thu Tam Phân Âm Dương Khí, hô to với mọi người phía sau:
- Mọi người đứng lại, có nguy hiểm!
Người phía sau tương đối gấp, lúc Hoắc Nguyên Chân thu hẹp Tam Phân Âm Dương Khí, tất cả bọn họ dừng lại chen chúc phía sau, rậm rạp chằng chịt.
Trận hình dồn đống như vậy cho người của Thần Long giáo một cơ hội phản kích trong tuyệt địa.
Không riêng gì bọn An Mộ Phong, cuối thông đạo cũng có không ít người Thần Long giáo đang chờ đợi tiếp ứng cho bọn chúng. Chờ sau khi bọn An Mộ Phong đi qua, những người này chuẩn bị áp dụng đả kích đối với nhân sĩ võ lâm Trung Nguyên truy kích mà đến.
Ánh mắt Hoắc Nguyên Chân quét một cái, dường như nhìn thấy Nhị trưởng lão Thần Long giáo đứng ở phía sau đám người, tay phải dùng sức vung lên chém xuống!
Những đạo hàn quang kia giờ phút này phát huy ra uy lực của chúng.
Băng... Băng...
Những tiếng bật dây cung vang lên liên tục, không phải là cung tầm thường, hắn có cảm giác như những cung này đặc biệt lớn.
- Không tốt!
Hoắc Nguyên Chân đã thấy đối diện đứng nhiều hàng đệ tử Thần Long giáo, ở cuối chỗ mai phục, nơi đó bày sẵn hàng chục chiếc nỏ, có tổng cộng ba hàng.
Nói là nỏ, thật ra cũng không phải là tự động bắn, mà cứ ba tên đệ tử Thần Long giáo thao túng một chiếc. Hai tên kéo dây nó dài hơn một người, người còn lại gắn tên dài hơn một thước lên.
Hoặc gọi đây là thương sẽ chính xác hơn một chút, hình như là Hồng Anh thương lắp trên nỏ, hai người kéo dây nỏ thật căng, bắn thương này ra.
Nhân sĩ võ lâm Trung Nguyên không hề có chuẩn bị với loại khí giới như vậy, chỉ trong khoảnh khắc lập tức chịu thiệt thòi.
Từng hàng trường thương mang theo tiếng rít thê lương bắn ra, quán tính to lớn đừng nói là nhục thể, cho dù là tấm sắt cũng có thể bắn thủng.
Hoắc Nguyên Chân đứng mũi chịu sào, ba mũi trường thương nhắm ngay hắn bắn tới.
Mà lúc này, hắn lại không cách nào né tránh, xung quanh toàn là người, nếu như mình tránh né, người sau lưng ắt phải hứng chịu.
Bất đắc dĩ, Hoắc Nguyên Chân chỉ có thể toàn lực thúc giục phòng ngự của mình, đồng thời vung hai tay lên xuất chưởng, gạt phăng hai thanh trường thương rơi xuống đất.
Nhưng hắn lại không có biện pháp gì đối phó thanh thứ ba công kích chính diện, chỉ có thể cắn răng chịu một thương này.
Trường thương mang theo quán tính to lớn đâm trúng ngực Hoắc Nguyên Chân.
Cảm giác trước ngực như bị đại chùy nên cho một cái, Hoắc Nguyên Chân chợt quát to một tiếng, thân thể bị trường thương đẩy lui về phía sau, hất ngã hai người sau lưng mình.
Nhưng cuối cùng trường thương kia cũng không đâm vào trong cơ thể Hoắc Nguyên Chân.
Cho dù như vậy, Hoắc Nguyên Chân cũng cảm thấy cực kỳ khó chịu, dù sao đây là thân thể, quán tính kia vẫn làm cho hắn có chút không chịu nổi, mặc dù không thể kích phá Kim Cương Bất Hoại Thể, nhưng chấn động trong bụng cũng là không tránh khỏi.
Hoắc Nguyên Chân còn như vậy, không cần nói những người khác, người võ lâm Trung Nguyên bên cạnh hắn đang gặp phải tổn thất lớn lần đầu tiên từ lúc khai chiến đến bây giờ.
Có lẽ người phía trước còn có cơ hội tránh né, nhưng người phía sau bởi vì không thấy được tình huống trước mặt, đến lúc này ngược lại không chỗ nào tránh né, chờ đến lúc thấy trường thương tiếp cận đã không còn kịp tránh né nữa.
|Thân thể bình thường khổ luyện, hiện tại trước mặt những những trường thương này giống như giấy hồ, nhục thể dễ dàng bị đâm xuyên. Trường thương thường là sau khi đâm xuyên một người vẫn chưa giảm quán tính, thậm chí xuyên qua cơ thể, tiếp tục đâm chết người thứ hai, thậm chí người thứ ba.
Trong lúc nhất thời, tiếng kêu thảm thiết bên tại không dứt, xung quanh bùng lên mưa máu đầy trời.
Có kẻ bị đâm xuyên cổ họng, có người bị trường thường xuyên ngực mà qua, còn có người bị đâm thủng đầu, thi thể bị cắm sâu xuống đất hoặc trên vách thông đạo.
Cũng có không ít người bị thương ngã xuống đất, lăn lộn gào thét.
Có vài người tương đối cơ trí, thấy trường thương bắn tới lập tức thị triển khinh công phóng lên cao, như vậy cho dù ở phía sau cũng không cần phải lo lắng bị bắn tới.
Nhưng bọn họ quên một điểm, đó chính là trường thương này là có ba hàng, trường thương hàng thứ nhất bắn ra, hàng thứ hai lập tức bắn theo, sau đó hàng thứ nhất tranh thủ lắp thương mới.
Mà tác dụng hàng thứ ba lại là chuyên môn dùng để đả kích những người thi triển khinh công nhảy lên kia.
Mấy chục người phóng lên cao trở thành mục tiêu sống, trên không trung không có chỗ nào tránh né. Bọn họ không có phòng ngự mạnh mẽ, cũng không có bản lãnh Đại Na Di như Hoắc Nguyên Chân, chỉ có thể trơ mắt nhìn trường thương như mưa gào thét bay tới, dễ dàng đâm thủng thân thể của mình, sau đó hoàn toàn mất đi ý thức.
Từng đám mưa máu từ trên trời rơi xuống, thậm chí có người bị bắn trúng hai thương, thậm chí ba thương phân thây mà chết, thân thể còn chưa rơi xuống, liền bị thêm một thương nữa cắt đứt đầu.
Người chết chết hoàn toàn, người bị thương vô cùng đau đớn, người sống chưa bị thương cũng hóa thành người máu.
Những đồng bạn mới vừa rồi còn mạnh như rồng cọp, giờ khắc này cũng đã biến thành thi thể, đả kích nặng nề như vậy bất cứ là ai cũng không chịu nổi.
Hoắc Nguyên Chân thấy rõ ràng, Nhất Đăng bên cạnh mình vì bảo vệ người phía sau, không để ý công lực tiêu hao liên tục sử dụng Lục Mạch thần kiếm gạt phăng những trường thương bay tới. Sau khi lão cứu được khá nhiều người nhất thời tránh né không kịp, cũng bị một thanh trường thương bắn thủng bụng, trọng thương ngã xuống đất không dậy nổi.
Ngay cả Tiên Thiên viên mãn cũng bị những trường thương này sát thương, chiến đấu như vậy rất khó đánh tiếp.
Hoắc Nguyên Chân đỡ lấy Nhất Đăng ngã xuống đất, sau đó một chưởng đánh rớt một thanh trường thương, hét lớn về phía người bên cạnh:
- Rút lui!
Không cần hắn kêu gọi những người này cũng đã rút lui, đối mặt mưa trường thương như vậy, chiến đấu căn bản cũng không có ý nghĩa, đây không phải là chiến đấu, mà là chịu chết!
Những người còn sống, còn có năng lực hành động lục tục thi nhau lui về phía sau.
Mắt thấy người Võ Lâm Minh Trung Nguyên đã rối loạn, An Mộ Phong ở phía sau nở một nụ cười tà ác:
- Lúc này mới chạy thì đã muộn!
Y và Nhị trưởng lão đồng thời nhảy lên một cái, lăng không nhào tới Hoắc Nguyên Chân đang chạy phía sau.
Bắn người phải bắn ngựa trước, bắt giặc phải bắt tướng trước, chỉ cần phế Nhất Giới, sẽ thắng cuộc chiến này.
Hoắc Nguyên Chân đang rút lui, đột nhiên cảm giác được phía sau truy binh đang truy kích tới, vội vàng nói với Vô Danh trước mặt:
- Trưởng lão, mang Nhất Đăng rời đi!
Vô Danh đáp ứng một tiếng, một tay tiếp nhận Nhất Đăng do Hoắc Nguyên Chân ném tới, cũng không quay đầu lại chạy như điên.
Mà Hoắc Nguyên Chân đang ở giữa vô số thi thể lúc này không thể không quay đầu, vì tránh cho hai cao thủ cảnh giới Ngự An Mộ Phong cùng Nhị trưởng lão tạo thành sát thương quá lớn với đám nhân sĩ võ lâm Trung Nguyên, cho nên ở lại một mình.
Hai cao thủ cảnh giới Ngự này một tả một hữu từ hai bên xông về phía Hoắc Nguyên Chân. Thân thể hai người đan xen qua lại, nhanh như quỷ mị, không có cách nào chuyên tâm đối phó một người, quyết tâm bắt Hoắc Nguyên Chân nằm lại nơi này.
Hoắc Nguyên Chân cảm thấy có hơi hoa mắt, rõ ràng nếu tiếp tục như vậy ắt sẽ gặp họa, lúc này hắn cũng bất kể là ai, hét lớn một tiếng xông lên, vỗ ra một chưởng đánh về phía một trong hai người.
Một chưởng đánh xuống, thi triển thức thứ tám Như Lai Thần Chưởng, xuất ra một chưởng uy lực bực này, Hoắc Nguyên Chân cho là thế nào cũng ép đối phương tránh né hoặc là đón đỡ. Nhưng hắn ngàn vạn lần không nghĩ tới, một chưởng xuất ra, đối phương bất ngờ đưa ra hai ngón tay, đột ngột lăng không kẹp lấy một chưởng của mình.
- Linh Tế Nhất Chỉ!
Mắt Hoắc Nguyên Chân trợn trừng, không ngờ rằng Linh Tế Nhất Chỉ cường hãn đến trình độ này, ngay cả Như Lai Thần Chưởng cũng có thể ngăn được.
Nhưng thời gian không cho phép hắn sững sờ, Nhị trưởng lão ngăn cản Hoắc Nguyên Chân công kích, toàn thân An Mộ Phong ở mặt khác đã hóa thành một luồng hắc khí, mang theo uất khí đè nén từ đầu trận chiến tới giờ, xuất hết sức lực toàn thân phát ra một đòn mạnh nhất trong đời, điên cuồng vỗ mạnh về phía ngực Hoắc Nguyên Chân.
Không khí vào giờ khắc này như ngưng đọng lại, chưởng còn chưa tới, áp lực hùng mạnh đã làm cho Hoắc Nguyên Chân ngạt thở.
Mắt thấy An Mộ Phong toàn lực công tới mình, Hoắc Nguyên Chân biết nếu để một chưởng này đánh trúng, cho dù là mình không chết cũng phải trọng thương.
Nhưng mình xuất thủ bị Nhị trưởng lão chế ngự, muốn tránh né đã không thể nào, chỉ có thể huy động một chưởng còn lại chuẩn bị nghênh đón song chưởng của An Mộ Phong một lần.
Dĩ nhiên Linh Tế Nhất Chỉ Nhị trưởng lão chẳng qua là chặn lại một chưởng Hoắc Nguyên Chân, cũng không thể ngăn được hắn rút tay trở về, trong thiên hạ chưa có người nào có được lực lượng như thế.
Chẳng qua là An Mộ Phong tập kích tới quá nhanh, Nhị trưởng lão giữ Hoắc Nguyên Chân trong khoảnh khắc, khiến cho hắn không có cách nào nhanh chóng rút tay trở về.
Lúc xuất chưởng, Hoắc Nguyên Chân cũng biết bị thương là khó tránh khỏi, đơn chưởng của mình đô công với song chưởng của An Mộ Phong, tuyệt đối sẽ không có kết quả gì tốt.
Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc này, đột nhiên nơi xa một đạo điện quang đánh tới, giống như sao băng phá vỡ bầu trời đêm, mang theo lưu quang hoa mỹ, khiến cho hết thảy xung quanh đều trở nên ảm đạm thật sắc
Hoắc Nguyên Chân không kịp làm ra phản ứng gì, đã nhìn thấy đạo lưu quang kia từ phía sau mình bay tới, bắn tới An Mộ Phong đối diện.
Người không phản ứng kịp không chỉ có Hoắc Nguyên Chân, An Mộ Phong cũng không có phản ứng kịp thời, chỉ bất quá khi đó đối mặt Hoắc Nguyên Chân, thấy đạo lưu quang kia bắn tới tập kích mình.