Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Hoắc Nguyên Chân bị thương cũng không phải là đối thủ của Đại trưởng lão, thế nhưng ý chí kiên định của hắn cũng tuyệt đối sẽ không chịu thua đơn giản như vậy. Hai người bắt đầu tranh đấu cuối cùng ở bờ Thiên Thủy hồ.
Theo biến hóa của thế cục, chiến cục ở những nơi khác cũng đã xuất hiện dị thường.
Thập Bát Đồng Nhân Trận vốn vây khốn Tam trưởng lão lúc này cũng không thể tạo thành thế trận vững chắc, Thập Bát Đồng Nhân dựa vào lẫn nhau cùng chống đỡ cuồng phong mới có thể bảo đảm không bị thổi đi, làm sao còn có thể vây khốn Tam trưởng lão.
Tam trưởng lão giành được tự do, nhưng không có hạ sát thủ đối với Thập Bát Đồng Nhân, mà là nhanh chóng gia nhập chiến cuộc giữa các cao thủ Tiên Thiên viên mãn.
Vốn chiến cuộc của những cao thủ Tiên Thiên viên mãn vẫn còn đang trong trạng thái giằng co, theo cao thủ Tam trưởng lão này gia nhập lập tức đã sinh ra nghịch chuyển.
Vô Danh, Lý Thanh Hoa, Đông Phương Tình, An Gia tỷ muội, Tang Cách, sáu người này bị đối phương chèn ép, lập tức sa vào trong bị động.
Mắt thấy Tam trưởng lão thần dũng vô cùng, những người khác vẫn công kích điên cuồng ở bên cạnh, những người này cũng bất chấp nương tay, bắt đầu thi triển thủ đoạn mạnh nhất của mình.
Biểu hiện đột xuất nhất chính là Lý Thanh Hoa, nàng nháy mắt với Vô Danh cùng Đông Phương Tình. Hai người âm thầm lĩnh hội, bất chấp hao tốn công lực ngăn cản của những người khác để Lý Thanh Hoa được rảnh tay một thời gian ngắn.
Lý Thanh Hoa vừa được rảnh tay lập tức phát ra phi đao, một đao đánh chết Cửu trưởng lão dây dưa cùng An Gia tỷ muội.
Một vòi máu tươi bay ra, thi thể Cửu trưởng lão ngã xuống đất.
Sau khi Lý Thanh Hoa phát ra một đao, hướng về phía An Gia tỷ muội hô một câu:
- Cuốn lấy hắn!
An Như Huyễn cùng An Như Sương lập tức cùng xuất song kiếm, khiến Bát trưởng lão không thoát thân được.
Lý Thanh Hoa còn có dư lực lập tức lại phát ra một đao lần nữa, khiến cho Bát trưởng lão không cách nào thoát thân ngã xuống trong vũng máu.
Phi đao thần uy! Không thể ngăn trở!
Lý Thanh Hoa liên tục phát hai đao, sắc mặt tái nhợt, sau khi thân thể lắc lư một cái liền ngồi xuống trên mặt đất, hướng về phía An Gia tỷ muội nói:
- Các ngươi mau! Giúp bọn họ đi!
Mặc dù hai người An Như Huyễn lo lắng Lý Thanh Hoa, nhưng nhìn dáng vẻ của nàng cũng không giống như hoàn toàn thoát lực, cũng bất chấp nói chuyện, lập tức bắt đầu tăng viện cho ba người Đông Phương Tình.
Mặc dù Lý Thanh Hoa liên tục giết hai gã viên mãn, nhưng đã mất đi uy hiếp của phi đao nàng, đối phương ngược lại thoải mái tay chân, những cao thủ viên mãn của phe Trung Nguyên tràn ngập nguy cơ dưới công kích của đối phương điên cuồng bộc phát.
Không có phi đao của Lý Thanh Hoa uy hiếp, hơn nữa bên mình liên tục chết hai tên viên mãn, dưới sự chỉ huy của Tam trưởng lão, Tứ trưởng lão Hiên Viên Ngân, còn có hai vị trưởng lão Lục, Thất, Đông Phương Thiếu Bạch cùng Động Huyền Tử, còn có Giác Viên, bảy người này bắt đầu điên cuồng công kích năm người bọn Tang Cách.
Mắt thấy bên kia Hoắc Nguyên Chân vẫn còn đang vướng víu đấu cùng Đại trưởng lão, cục diện bất ổn, bất cứ lúc nào cũng có nguy hiểm, Đại Thánh cùng Ngưu Ma Vương lập tức đến tăng viện nơi đó. Liên thủ giữa hai thú một người khó khăn lắm mới chống lại Đại trưởng lão, cho nên bên này bây giờ chỉ có thể dựa vào chính bọn họ.
Đông Phương Tình vừa thấy Lý Thanh Hoa ngã xuống đất, trong lòng không khỏi đau nhói. Dù sao sư tỷ muội biết nhau đã nhiều năm như vậy, nàng cũng không mong muốn Lý Thanh Hoa từ đây vĩnh viễn ngã xuống, hơn nữa nàng cũng không muốn bại bởi Lý Thanh Hoa.
Đối phương bảy người vây đánh năm người mình, đã là trạng thái hỗn chiến. Mặc dù Đông Phương Tình vẫn còn giữ lực chuẩn bị đối phó Đông Phương Thiếu Bạch cùng Động Huyền Tử, thế nhưng hiện tại đã không cho phép nàng lựa chọn.
Đông Phương Tình nhìn Lý Thanh Hoa ngã xuống đất, phát hiện mặc dù nàng thoát lực ngã xuống, nhưng mặt vẫn nở nụ cười nhìn mình.
Cắn đôi môi, hàm nhỏ kiêu hãnh hất lên một chút, Đông Phương Tình truyền âm một câu với Lý Thanh Hoa:
- Chắc chắn ta sẽ không thua ngươi.
Lý Thanh Hoa cũng dùng giọng nói nhỏ nhẹ trả lời:
- Vậy ta rửa mắt mong chờ!
Đông Phương Tình quay đầu lại, nhìn Vô Danh nói:
- Trưởng lão, yểm hộ cho ta!
Tam trưởng lão bên cạnh đang tiến công mãnh liệt Đông Phương Tình, Vô Danh gật đầu, lập tức thi triển Giáng Long Thập Bát Chưởng nghênh đón, để Đông Phương Tình có thể được một chút cơ hội tạm nghỉ.
Trong vòng chiến, bả vai gầy gò của Đông Phương Tình run lên, một luồng sóng khí màu trắng phóng lên cao.
- Quỳ Hoa Na Di đại pháp!
Thân thể của nàng đột nhiên biến mất ở tại chỗ, sau khoảnh khắc trực tiếp đã xuất hiện ở trước mặt hai vị trưởng lão Lục, Thất đang công kích An Gia tỷ muội.
- Quỳ Hoa Diêu!
Ngọc chưởng thon thon khẽ vẫy, hai đạo Phách Không Chưởng giống như sấm sét giữa trời quang đánh thắng về phía Thất trưởng lão.
Sóng khí màu trắng trong khoảnh khắc nuốt mất Thất trưởng lão.
Một trận oanh kích mãnh liệt qua đi, thân thể của Thất trưởng lão lảo đảo muốn ngã, mắt thấy đã bị trọng thương.
Lục trưởng lão từ phía sau đánh tới, thừa dịp lúc Đông Phương Tình công kích Thất trưởng lão, đột nhiên đánh lén giữa lưng của đối phương.
Một chương trúng đích, Đông Phương Tình phun ra một ngụm máu tươi, thế nhưng lại căn bản không có quay đầu lại, mà là bắn ra một cây kim châm, từ giữa hai lông mày Thất trưởng lão trọng thường xuyên đầu mà qua.
Một vòi máu tươi bay lên không, trong mắt Thất trưởng lão đã mất đi thần thái cùng sức sống, ngửa mặt ngã nhào, trở thành một cỗ thi thể lạnh như băng.
- Thất đệ!
Lục trưởng lão vô cùng bi thương, liều mạng hết thảy điên cuồng nhào tới, chuẩn bị một chưởng đánh gục Đông Phương Tình.
Đông Phương Tình một châm trúng đích, chợt quay đầu lại, hai vai run lên, sóng khí màu trắng càng nồng đậm hơn hắn vừa rồi, tựa như sóng lớn bay lên không, bao phủ toàn bộ hai người trong đó.
Vô số ánh sáng lóe lên, người bên ngoài căn bản không nhìn thấy tình huống bên trong.
- A!
Theo một tiếng kêu thảm thiết của nữ tử, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của Đông Phương Tình bị một chưởng của Lục trưởng lão đánh trúng, rơi thẳng xuống bên cạnh Lý Thanh Hoa.
Lý Thanh Hoa vô lực giơ tay lên muốn tiếp lấy sư muội của mình, thế nhưng nàng cũng không có khí lực, chỉ có thể nhìn sư muội ngã nhào ở bên cạnh mình.
Giơ tay lên kéo tay nhỏ bé của Đông Phương Tình lại, mặt của nàng trắng bệch, khóe miệng mang theo vết máu.
- Sư muội, người thế nào?
Đông Phương Tình vô lực mở hai mắt ra, hướng về phía Lý Thanh Hoa cười buồn bã:
- Cuối cùng ta vẫn không thể hơn được ngươi, ngươi chỉ là thoát lực, ta cũng đã trọng thương. Chỉ sợ trận chiến này chính là trận chiến cuối cùng, cho dù không ai tiếp tục công kích ta, ta muốn khôi phục cũng cần một khoảng thời gian rất dài.
- Không sao, sư muội, người đã làm rất tốt, còn tốt hơn ta, công lực Lục trưởng lão và Thất trưởng lão còn trên hai vị trưởng lão Bát, Cửu. Ngươi có thể làm được điểm này, đã có thể tự hào.
Vừa nói, Lý Thanh Hoa chỉ về phía địa điểm ban nãy Đông Phương Tình chiến đấu.
Sóng khí màu trắng theo Đông Phương Tình bị thương bay ra đã tiêu tán, nơi đó chỉ còn lại có một mình Lục trưởng lão.
Mà lúc này Lục trưởng lão đứng ở nơi đó không nhúc nhích, ánh mắt đờ đẫn.
Nói nếu như giờ phút này có ánh mặt trời, nhất định là lão phát quang lấp lánh toàn thân.
Bởi vì toàn thân trên dưới của lão đã cắm đầy vô số ngân châm, còn có mấy cây kim châm xen lẫn trong đó, đã đâm xuyên qua nhiều chỗ hiểm của lão như Thiên Linh, Khí Hải, yết hầu, ngực vân vân, đã là hồn quy địa phủ.
Vừa rồi một chưởng cuối cùng kia, cũng là một chưởng cuối cùng xuất ra trong đời lão, bây giờ Lục trưởng lão đã đi theo cùng Thất đệ của lão.
Nét mặt Đông Phương Tình tươi cười nhìn Lục trưởng lão một cái:
- Thật vậy không? Sư tỷ, lần này ta làm tốt hơn ngươi sao? Thế nhưng từ nhỏ đến lớn, người đều mạnh hơn ta.
Lý Thanh Hoa nỗ lực đến gần thân thể mềm mại của Đông Phương Tình, đỡ thân thể của nàng lên, dựa vào bên cạnh mình:
- Sư muội, ngươi thật sự đã làm được, lần này sư tỷ đã thua ngươi.
Đông Phương Tình không có cự tuyệt gần gũi của Lý Thanh Hoa, mặc cho nàng dựa vào đến bên cạnh mình, đầu dựa sát vào trên vai của nàng, hai mỹ nhân tuyệt thế cùng dựa vào nhau.
Khóe miệng vẫn còn chảy máu, Đông Phương Tình cũng không có khí lực đưa tay lau đi, mà là hơi thở hơi yếu nói:
- Sư tỷ, nếu như chúng ta cũng không thể rời khỏi nơi này nữa, như vậy cứ để ta chết đi như vậy. Đến âm phủ ta sẽ nói cho Diêm Vương, kiếp sau người vẫn tiếp tục làm sư tỷ của ta, ngươi sẽ không hại ta nữa đúng không?
Lý Thanh Hoa rưng rưng mắt lệ:
- Kiếp sau để cho ngươi làm sư tỷ, mặc cho người đánh chửi hành hạ, coi là sư tỷ kiếp này nợ ngươi.
- Không được, ngươi vẫn luôn là sư tỷ của ta, vẫn luôn là như vậy... Ta... Ta đã thành thói quen.
Hai khuôn mặt xinh đẹp dựa sát cùng một chỗ, cọ xát nhẹ nhàng với nhau mấy cái, ân ân oán oán của ngày xưa đã tan thành mây khói ở thời khắc sinh tử này.
Đông Phương Tình liều chết đánh một trận cũng là có hiệu quả, sau khi mất đi hai vị trưởng lão Lục, Thất, số người của hai bên đã rất gần nhau.
An Gia tỷ muội liên thủ, hai thanh trường kiếm cứng rắn chống lại hai người Đông Phương Thiếu Bạch cùng Động Huyền Tử công lực vượt qua mình.
Nhưng các nàng vẫn ở hạ phong, hơn nữa ở hạ phong còn không chỉ hai người bọn họ.
Tang Cách chiến đấu cùng Hiên Viên Ngân còn khá hơn một chút. Tang Cách là cảnh giới Ngự sơ kỳ, Hiên Viên Ngân là viên mãn hậu kỳ, thời gian dài một chút tất nhiên Tang Cách có thể thắng. Nhưng dưới sự hiệp trợ của tên phản đồ Thiếu Lâm Giác Viễn, Tang Cách cũng không thể đánh bại Hiên Viên Ngân, mà là ba người đánh với nhau cơ hồ không phân thắng bại.
Thế nhưng Vô Danh lại không được, trước mặt của cao thủ cảnh giới Ngự Tam trưởng lão này, lão cơ hồ đã không có sức đánh trả.
Mắt thấy sắp sửa chống đỡ không được, Vô Danh cắn răng một cái, nhìn Tang Cách bên kia một cái, trực tiếp thi triển ra một thức cuối cùng của Giáng Long Thập Bát Chưởng, mãnh liệt tiến công về phía Tam trưởng lão.
Tam trưởng lão sắc mặt xanh mét, các trưởng lão của Thần Long Giáo tử thương vô số, làm sao lão có thể không nôn nóng, thấy Vô Danh đánh tới, cũng lập tức thi triển một đòn mạnh nhất của mình đánh thẳng về phía Vô Danh.
Hai người công lực cách xa, sau khi Vô Danh giao thủ cùng lão lập tức bị đánh bay ra ngoài, máu tươi bắn ra, một đòn này đã bị thương thế rất nghiêm trọng.
Nhưng Vô Danh cũng không có mất đi ý thức. Lúc lão sắp đáp xuống đất đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, một chiêu Long Quy Thương Hải đánh thắng tới dưới chân của Hiên Viên Ngân.
Hiên Viên Ngân thấy Vô Danh rơi về phía mình, vốn là muốn tranh thủ thời gian bồi thêm cho lão một chiêu, không ngờ Vô Danh lại cố ý rơi xuống bên này, hơn nữa còn đánh lén mình.
Hiên Viên Ngân vốn định nhảy dựng lên tránh thoát, thế nhưng trong lúc hốt hoảng không thể tránh nhanh như vậy, mặc dù đã nhảy lên lại bị Vô Danh xông tới bắt được mắt cá chân, thân thể lại rơi xuống.
Thấy Hiên Viên Ngân trống trải như vậy ở trước mặt mình, cơ hội ngàn năm một thuở như vậy làm sao Tang Cách có thể bỏ qua, trực tiếp thúc giục Mật Tông Đại Thủ Ân, một chưởng oanh kích vào ngay tim Hiên Viên Ngân đang không thể tránh.
Một đòn làm vỡ nát tâm mạch, hai mắt Hiên Viên Ngân trợn tròn, thân thể ngửa về phía sau ngã nhào, đã trở thành một vong hồn chiến trường.
Tang Cách đúng là vẫn còn trẻ tuổi, một đòn giết chết Hiên Viên Ngân, nhất thời cao hứng muốn kêu một tiếng.
Thế nhưng nơi này là chiến trường, sinh tử chỉ là chuyện trong nháy mắt, một chút phân tâm của hắn lại để Tam trưởng lão bắt được cơ hội.
Cái chết của Hiên Viên Ngân đối với lão xúc động rất lớn. Lão bất chấp hết thảy vọt tới, thấy Tang Cách đang phân tâm, lập tức một chưởng đánh vào trên lưng của Tang Cách.
Thân thể Tang Cách như cây bị gãy gốc lập tức ngã xuống, máu tươi từ trong miệng phun ra từng ngụm, từng ngụm, một đòn này cơ hồ đã gần lấy mạng của hắn.
Tam trưởng lão biết Tang Cách vẫn chưa chết, lập tức nhảy lên, chuẩn bị lăng không cho hắn một phát Phách Không Chưởng nữa, hoàn toàn kết liễu Tang Cách.
Trong khoảnh khắc này, Vô Danh vốn trọng thương ngã xuống đất đột nhiên xuất hiện như quỷ mị từ phía sau Tam trưởng lão.
Lão đã không còn năng lực xuất chưởng, mà là một tay ôm chặt lấy Tam trưởng lão.
Nội lực cuối cùng rót vào hai cánh tay, Vô Danh mặt nở nụ cười, nhưng giọng khàn khàn nói với Tang Cách ngã xuống đất:
- Tiểu Lạt Ma, đứng lên!
Tang Cách cố gắng quay đầu lại, thấy được Tam trưởng lão đang ra sức tránh thoát hai cánh tay của Vô Danh.
- Đây là sức lực cuối cùng của lão nạp, lão nạp đã không được nữa, Tiểu Lạt Ma, hẳn là người biết nên làm như thế nào.
Con mắt của Tang Cách đỏ ngầu, tự nhiên hắn có thể nhìn ra trạng thái của Vô Danh. Đó là thiêu đốt sinh mệnh của lão, dùng hết sức lực cuối cùng trói buộc tên Tam trưởng lão này. Nếu như lúc này mình do dự, như vậy Vô Danh sẽ phải chết đi vô ích.
- Vô Danh trưởng lão, lão nhất định sẽ trở thành người được đời đời Thiếu Lâm kính ngưỡng!
- Lão nạp không hối hận... Không hối hận gia nhập Thiếu Lâm. Phương trượng của chúng ta nhất định sẽ đạt được thắng lợi cuối cùng. Đỗ lão quái đã già đi, đã đến lúc nên ra đi, thiên hạ này... Là của các ngươi!
Vô Danh mỉm cười gật đầu, sức lực của hai cánh tay thoát khỏi thân thể, lão đã sắp không cách nào trói buộc Tam trưởng lão.
Ngay lúc này, Tang Cách trọng thương hét to khàn cả giọng hét to một tiếng, mắt lệ rưng rưng bắn ra Hàng Ma Xử của hắn.
Ba đạo kim quang hình tam giác bay ra, Tam trưởng lão hốt hoảng muốn tránh né, thế nhưng không ngờ rằng sức lực cuối cùng của Vô Danh lại lớn như thế, khiến cho lão không cách nào thoát khỏi
- Phập phập phập!
Ba thanh Hàng Ma Xử đồng thời xuyên qua lồng ngực của Tam trưởng lão, cũng đã xuyên qua lồng ngực của Vô Danh phía sau lão.
Tam trưởng lão ngã xuống mặt xám như tro tàn, Vô Danh ngã xuống lại mang theo nụ cười.