Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Chỗ cánh tay cụt của y, máu thịt đang nhanh chóng gây dựng lại, xương cốt thân thể kêu lên răng rắc, một cánh tay mới bất ngờ mọc ra trở lại từ bả vai.
Mạc Thiên Tà hoảng sợ trợn to hai mắt:
- Ngươi! Cánh tay của ngươi có thể sống lại!
Đinh Bất Nhị mới sinh ra một cánh tay, tựa hồ không quen múa may vài cái, sau đó cười hắc hắc với Mạc Thiên Tà:
- Ngu xuẩn, uổng cho ngươi khống chế Đông Phương Thiếu Bạch một thời gian, chẳng lẽ bản lãnh Huyết Ma trùng sinh này chưa từng xuất hiện qua trên người y hay sao?
Lúc này Mạc Thiên Tà mới chợt nhớ tới, quả thật là như thế, Đông Phương Thiếu Bạch có tiềm lực sống dai như đỉa giết không chết. Lúc trước ở Thiếu Lâm tự, Đông Phương Thiếu Bạch đối mặt bọn Hoắc Nguyên Chân cùng Vô Danh tấn công, ngực cũng bị đâm xuyên, không phải là cũng còn sống được hay sao?
Tên cháu chắt kia đã có bản lĩnh lớn như vậy, tổ tông Đinh Bất Nhị này đương nhiên phải lợi hại hơn rất nhiều.
Sau khi phát ra Nhân Kiếm Hợp Nhất, tinh khí thần Mạc Thiên Tà đều rớt xuống đến một mức nguy hiểm, vừa thấy Đinh Bất Nhị không có sao, nhất thời cảm giác không ổn, lập tức muốn rút lui.
Lúc này Đinh Bất Nhị có thể nào còn để cho Mạc Thiên Tà chạy trốn, hừ lạnh một tiếng:
- Lão tới đây làm nhiều chuyện bất lợi với lão phu như vậy, bây giờ mới nghĩ đến chuyện chạy trốn, không cảm thấy quá muộn sao!
Tóc bạc đầy đầu bay lượn giống như linh xà, trong nháy mắt vượt qua không gian mấy chục trượng, vây khốn Mạc Thiên Tà đang định chạy trốn. Tóc trắng bò lên dọc theo thân thể, nháy mắt trói chặt thân thể tay chân Mạc Thiên Tà.
Rốt cuộc chỉ là mới vừa tiến vào cảnh giới Ngự, hơn nữa phát ra Nhân Kiếm Hợp Nhất, tiêu hao quá lớn. Mạc Thiên Tà căn bản không cách nào chống lại cùng Đinh Bất Nhị lập tức bị bắt lại, hơn nữa bị lăng không kéo tới gần Đinh Bất Nhị.
Vẻ mặt Mạc Thiên Tà cũng không hề hoảng sợ, trên cổ lão đã bị tóc trắng quấn chặt, hô hấp khó khăn, nhưng lão vẫn đang cười.
Lão có vẻ khó nhọc nói:
- Đinh Bất Nhị, bất kể thế nào, trong khoảnh khắc vừa rồi lão phu đã làm được chuyện vượt qua ngươi, tâm nguyện cả đời này của ta coi như đã thực hiện được.
- Một lần tình cờ cũng không thể nói rõ được gì, bây giờ lão chuẩn bị đi chết đi!
- Mọi việc có lần đầu tiên, ắt sẽ có lần thứ hai.
Mạc Thiên Tà chật vật nói một câu, quay đầu lại liếc mắt nhìn Hoắc Nguyên Chân vẫn còn dang chữa thương, Nhiễm Đông Dạ còn đang giãy dụa, nở một nụ cười còn khó coi hơn là khóc, khuôn mặt vì ngạt thở mà trở nên méo mó, thanh âm khàn khàn hơn nữa đứt quãng:
- Mạc Thiên Tà ta... Cả đời chuyên môn tính toán... Vốn là chỉ muốn ngồi thu lợi ngư ông... Nhưng... Nhưng cuối cùng cũng không nhịn được... Nếu như có kiếp sau, ta... Nhất định... Nhất định sẽ không vọng động như vậy nữa...
- Thiên Tà!
Nhiễm Đông Dạ ra sức giãy giụa, lực trói buộc của Bắc Minh Khổn Tiên Tác lớn vô cùng, nàng muốn tránh thoát còn cần một chút thời gian, nhưng nàng không muốn nhìn thấy một đồ đệ khác của mình cũng chết trong tay Đinh Bất Nhị.
- Sư phụ, nếu ta đã... Đã kích động, như vậy sẽ... Kích động một lần!
Mạc Thiên Tà nói xong, trong mắt lộ ra vẻ quyết tuyệt, tất cả nội lực toàn thân kịch liệt phóng ra ngoài, đột nhiên gia tốc phóng về phía Đinh Bất Nhị.
Đinh Bất Nhị cơ hồ là phản xạ không điều kiện lăng không đánh ra một chưởng, bị Giác Viễn đến gần một lần, đã làm cho y hối hận cả đời, cũng không muốn lại bị Mạc Thiên Tà đến gần.
Đánh trúng chưởng này, Mạc Thiên Tà cũng không dừng lại như dự đoán, mà thân thể lão nổ ầm giữa không trung.
Lại một cao thủ cảnh giới Ngự tự bạo, lại một luồng lửa khói nở rộ giữa không trung, lại một sinh mạng vô tình biến mất, lại một vì sao băng biến mất cuối chân trời.
Mạc Thiên Tà đã từng là giáo chủ Ma giáo, từng là đệ nhất nhân giang hồ, ôm hoài bão vô địch thiên hạ. Cũng vì lòng áy náy với con mình, không thể buông được chấp niệm bản thân, rốt cục rơi vào kết quả như vậy.
Thật đáng buồn! Thật đáng tiếc!
Sóng khí khổng lồ xung kích Đinh Bất Nhị ngã nhào, thân thể trượt bắn ra sau thật xa.
Mặc dù lực xung kích này cũng không nhỏ, nhưng đối với Đinh Bất Nhị đã trọng thương nhiều lần cũng không đáng kể gì. Mặc dù trả giá không ít, nhưng rốt cục y cũng đã tiêu diệt được Mạc Thiên Tà.
Có thể người đối nghịch với Đinh Bất Nhị đã càng ngày càng ít, y còn cách thắng lợi cũng càng ngày càng đến gần.
Mắt thấy bọn Nhiễm Đông Dạ muốn tránh thoát Bắc Minh Khổn Tiên Tác, Đinh Bất Nhị từ dưới đất giống như lò xo rơi xuống đất lại bắn lên, vòng sáng lần nữa trói buộc thật chặt, trói thêm bọn Nhiễm Đông Dạ lần nữa.
- Lần này không ai có thể tới cứu các ngươi được nữa! Đinh Bất Nhị nổi giận gầm lên một tiếng, đang muốn hạ thủ trước đối với đám người Đông Phương Tình, đột nhiên một thanh âm ở bên người cách đó không xa truyền tới:
- Đinh Bất Nhị, nợ giữa chúng ta cũng đã đến lúc tính một lần cho xong!
Đinh Bất Nhị cũng không quay đầu lại:
- A! Là xú hòa thượng!
Nghe thấy thanh âm của Hoắc Nguyên Chân, Đinh Bất Nhị cũng biết đối phương đã chữa thương xong cho Lý Thanh Hoa.
Mạc Thiên Tà đáng chết, nếu không vì lão làm trễ nãi thời gian, hiện tại Đinh Bất Nhị đã thắng. Hiện tại xú hòa thượng kia đã chữa thương xong, ắt sẽ có chút phiền phức.
Đinh Bất Nhị không để ý tới Hoắc Nguyên Chân, lập tức hạ thủ đối với Đông Phương Tình, chuẩn bị trừ đi một địch nhân nữa.
Nhưng Hoắc Nguyên Chân đã chữa thương xong, dĩ nhiên sẽ không cho Đinh Bất Nhị thêm bất kỳ cơ hội, bàn tay lộn một cái, Vạn Phật Triều Tông nối tiếp Như Lại Diệt Ma, thi triển ra liên tiếp Như Lai Thần Chưởng.
Dấu bàn tay màu vàng chiếu rọi chân trời, giống như ngọn núi đập thật mạnh về phía Đinh Bất Nhị, bức bách y không thể không rút lui về phía sau.
Mà Hoắc Nguyên Chân cũng thừa dịp này phi thân đi tới bên người các nàng Đông Phương Tình, phòng ngừa Đinh Bất Nhị sử dụng Huyết Ma phân thân đánh lén lần nữa.
Trên thực tế cách làm của Hoắc Nguyên Chân vô cùng sáng suốt, vốn Đinh Bất Nhị cũng tính toán như vậy, nhưng y mới vừa thi triển ra Huyết Ma phân thân đột nhiên thấy hoa mắt, bọn Hoắc Nguyên Chân thình lình thảy đều biến mất không thấy.
Cảnh sắc trước mắt biến ảo, giống như thương hải tang điền biến thiên, một hồi Đinh Bất Nhị thấy xuất hiện tuổi thơ của mình, một hồi xuất hiện thời kỳ học võ, một hồi lại là thời gian lấy được Huyết Ma truyền thừa, lúc khác lại là thời khắc gặp được Nhiễm Đông Dạ.
Ánh mắt của Đinh Bất Nhị có chút sững sờ, năm đó Nhiễm Đông Dạ một thân bạch y thắng tuyết, thanh xuân niên thiếu, vô cùng hấp dẫn ánh mắt của mình, cho tới bây giờ cũng chưa hề thay đổi, cho tới bây giờ đều là như vậy.
Một lát sau chính là lần đầu bại trong tay Thời Luân tôn giả, mình đi xa Quan Ngoại, lưu lại Huyết Ma tàn đồ, thành lập Trấn Hỏa cung, thành lập Thần Long giáo, hơn nữa chui xuống Thiên Thủy hồ chờ đợi ngày xuất thế báo thù.
Từng cảnh tượng dĩ vãng trôi qua trước mắt Đinh Bất Nhị, tâm trạng của y cũng phập phồng theo tao ngộ trăm năm đời mình, tâm cảnh hoảng hốt không chừng.