Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Ninh Uyển Quân thử dò xét Hoắc Nguyên Chân không được hiệu quả như dự đoán, trong lòng càng ngày càng áy náy, đợi Thiết Ngưu đi tới gần bèn nói nhỏ với y:
- Thiết Ngưu, ngươi trở về đi thôi, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, sau này hãy sống thật tốt ở Thiếu Lâm, tốt nhất hãy làm một hòa thượng. Đi theo bên cạnh phương trượng các ngươi, tốt hơn nhiều so với đi theo bên cạnh nữ lưu như ta.
Thiết Ngưu gật đầu một cái:
- Tiểu thư, ta cũng thích ở Thiếu Lâm tự.
- Đi đi, sau này ngươi chính là ngươi, không còn quan hệ gì cùng chúng ta, cùng cuộc sống trước đây của ngươi.
Thiết Ngưu gật đầu đáp ứng.
- Sau khi trở về nói cho biết phương trượng các ngươi, vốn ta có một chuyện không rõ, chờ sau khi các ngươi đạt được thắng lợi lôi đài hôm nay, ta sẽ đích thân đi tới Thiếu Lâm tự xin phương trượng chỉ điểm bến mê.
Thiết Ngưu lại gật đầu, sau đó hỏi:
- Tiểu thư biết chúng ta có thể thắng sao?
Ninh Uyển Quân thở dài sâu kín một tiếng:
- Vậy phải xem ý phương trượng các ngươi, nếu như hắn muốn thắng, hẳn là có thể thắng được.
Thiết Ngưu thi lễ với Ninh Uyển Quân lần nữa, sau đó xoay người đi trở về. Ninh Uyển Quân đột nhiên gọi y lại:
- Đúng rồi, Đại Hoàng bây giờ còn ở trên núi hay không?
- Đúng vậy, Đại Hoàng vẫn một mực ở hậu sơn, đệ tử tục gia chúng ta thường ra hậu sơn tập võ, ta cũng thường hay thấy nó, bất quá bây giờ ta cũng không được ăn thịt, không thể nuôi nó.
- Làm khó con vật này rồi, ngàn vạn không nên đi theo bên cạnh hòa thượng các ngươi bắt chước ăn chay mới phải, chờ ta có cơ hội phải tới thăm nó một phen mới được.
Thiết Ngưu cũng không biết vì sao tiểu thư mình đột nhiên nhớ tới con hổ kia, chẳng qua chỉ gật đầu thi lễ lần nữa, sau đó rời khỏi xe ngựa.
Trở lại lều mình, Hoắc Nguyên Chân thấy Thiết Ngưu vui vẻ ra mặt bèn hỏi:
- Thiết Ngưu, ngươi rất vui vẻ ư?
- Đúng vậy phương trượng, tiểu thư bảo đệ tử sau này cứ ở lại Thiếu Lâm không cần trở về, còn nói đệ tử có thể làm hòa thượng.
- Tiểu thư các ngươi rất sáng suốt.
Hoắc Nguyên Chân cười cười, suy đoán của mình quả nhiên không sai.
- Đúng rồi phương trượng, tiểu thư nói dường như nàng có chuyện gì không hiểu rõ, muốn gặp mặt ngài thỉnh giáo, nói chờ sau khi chúng ta đánh thắng lôi đài, nàng sẽ đi Thiếu Lâm tìm ngài.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái, hắn cũng rất muốn biết rốt cuộc trong hồ lô Ninh Uyển Quân bán thuốc gì.
- ------------------
Trên lôi đài tranh đấu đã tiến vào giai đoạn gay cấn, Hoắc Nguyên Chân cũng không nghĩ tới võ công Nhất Tịnh đã đạt đến trình độ này, có thể đánh ngang tay cùng Trần Định.
Rất rõ ràng lực lượng Nhất Tịnh tăng nhiều, xem ra tu luyện Long Tượng Bát Nhã công đã đưa đến hiệu quả nhất định, hơn nữa rõ ràng Phục Hổ quyền của Nhất Tịnh đã đạt đến mức đại thành dung hội quán thông, trong lúc giở tay nhấc chân đều có phong phạm tông sư, quyền qua cước lại không hề có chút sơ hở, tay không đối phó thiết phiến Trần Định vẫn thư thả có thừa.
Cố nhiên Hậu Thiên trung kỳ có thể sử dụng nội lực, nhưng hiển nhiên Trần Định còn chưa luyện môn công phu chiết phiến đá huyệt này đến nơi đến chốn, đối chiến cùng Phục Hổ quyền Nhất Tịnh lại dần dần rơi xuống hạ phong.
Điểm không trúng huyệt đạo người ta, ưu thế Trần Định không phát huy ra được, càng đánh càng nóng lòng. Cuối cùng y cắn răng một cái, đột nhiên nhảy ra ngoài vòng, chiết phiến trong tay xòe ra, ba mươi sáu cây nan quạt bắn ra, bắn thẳng tới Nhất Tịnh.
Đây là bí mật của Trần Định, thật ra chiết phiến có thể dùng làm ám khí, bình thời y sẽ không sử dụng chiêu này, hôm nay thật sự bị Nhất Tịnh ép quá mức, không thể không dùng tới.
Đối mặt một mảng nan quạt bắn tới, Nhất Tịnh cũng không có kinh hoảng, thân thể chuyển động thấp thoáng tránh thoát phần lớn nan quạt công kích.
Nhưng vẫn có ba cây bắn trúng Nhất Tịnh, trong đó một cây ngang hông, một cây trên đùi, cây cuối cùng lại là bắn vào nơi trán.
Hai cây bên hông và trên đùi còn đỡ, không trúng vào nơi yếu hại. Nhưng trên trán trúng một cây, lúc này Nhất Tịnh đưa tay lên cầm lấy, dường như ý muốn rút ra ngoài. Hơn nữa giữa kẽ tay đã có thể thấy máu tươi chảy ra, ánh mắt y cũng có vẻ hơi đờ đẫn.
- Ha ha, tiểu hòa thượng, người khá lắm, bằng vào quyền pháp ngoại gia đã có thể bức ta tới mức này. Bất quá đáng tiếc hôm nay nhất định Thiếu Lâm các ngươi phải xong rồi, ngươi hãy đi trước một bước đi thôi!
Sau khi nói xong, Trần Định sải bước tiến lên, đơn chưởng giơ lên cao chuẩn bị đánh gục Nhất Tịnh dưới chưởng của mình.
Phía sau bên trong lều, đột nhiên Cuồng Phong Kiếm Hà Viễn ý thức được có chỗ không đúng, lập tức quát to với Trần Định:
- Đồ nhi cẩn thận, hòa thượng kia lừa gạt!
Nhưng lúc y nói thì đã chậm, trong mắt Nhất Tịnh chợt lóe tinh quang, tay đang che trán đột nhiên buông xuống, giáng ra một quyền thẳng vào trước ngực Trần Định vốn không có chuẩn bị chút nào.
Rầm một tiếng vang lên, Trần Định miệng phun máu tươi bay ra ngoài, lăn một mạch đến bên mép lôi đài mới ngừng lại.
- Ngươi... Ngươi vì sao...
Trần Định chỉ Nhất Tịnh ấp úng nói không ra lời.
Nhất Tịnh cất bước tiến lên, rút nan quạt cắm trên trán xuống. Chỉ thấy trên trán y chỉ có một vết thương không sâu lắm, căn bản cũng không có gì đáng ngại.
- Trần Định, ngươi nên biết Thiết Đầu công là võ công độc môn của phương trượng chúng ta, giao thủ với người Thiếu Lâm ta lại không đề phòng điểm này, quá tin tưởng vào chiết phiến của ngươi, ngươi thua như vậy hắn cũng không còn gì để nói.
Nói xong Nhất Tịnh lại rút hai cây nan quạt kia ra khỏi người mình, sau đó bay lên tung ra một cước, đạp cho Trần Định rơi xuống khỏi lôi đài.
Bên kia sư phụ Trần Định phi thân tiến lên, tiếp lấy Trần Định từ trên lôi đài rơi xuống, mới tránh cho y bị ngã chết tại chỗ.
- Hay!
Đệ tử tục gia Thiếu Lâm bên kia bộc phát ra một trận hoan hô rung trời, Nhất Tịnh tiểu sư phụ thật là lợi hại, không ngờ rằng có thể đánh bại cao thủ Hậu Thiên trung kỳ.
Nhất Tinh chịu đựng đau đớn trở lại phe Thiếu Lâm, được tiếp đãi như anh hùng.
Trận chiến này đã xoay chuyển cục diện, chẳng những đưa Thiếu Lâm trở lại vạch xuất phát với tỷ số hai – hai, hơn nữa đã sát thương thành viên chủ yếu của đối phương là Trần Định. Hiện tại phe Pháp Vương tự người có thể đánh được một trận bất quá còn có hai người Bôn Lôi Kiếm Trang Cầm, Thiểm Điện Kiếm Thượng Minh mà thôi. Mà phe Thiếu Lâm tự còn có ba người phương trượng,
Nhất Trần cùng Tuệ Vô, còn có Phổ Âm công phu cũng không kém, có thể thấy đã nắm chắc thắng lợi lần tỷ võ lôi đài này.
Quả nhiên sau khi Pháp Vương tự thua trận này, Thiểm Điện Kiếm Thượng Minh không kiềm chế được, phi thân lên lôi đài, phát khởi khiêu chiến đối với phe Thiếu Lâm.
- Hừ, thẹn quá hóa giận rồi sao, bất quá đáng tiếc, các ngươi đã không còn cơ hội.
Hoắc Nguyên Chân nhỏ giọng lầm bầm mấy câu, sau đó quay đầu lại nói:
- Tuệ Vô, giao cho ngươi!
- Đa tạ phương trượng!
Nhạc Sơn xuất gia thành Tuệ Vô, nhưng tính hiếu chiến trong lòng cũng không thay đổi, sớm đã nôn nóng không thể chờ đợi được, mắt thấy rốt cuộc đã tới một đối thủ hùng mạnh, lập tức muốn lên lôi đài xuất chiến.
Nghe thấy phương trượng căn dặn, Nhạc Sơn e sợ phương trượng đổi ý, sau khi đáp ứng một tiếng bèn rút ra hàn thiết côn của mình, bước nhanh chóng tới lôi đài. Chỉ sau hai ba bước y đã xông lên lôi đài, cũng không nói một câu nào cùng Thiểm Điện Kiếm Thượng Minh, đã lập tức vung côn quét tới.
- Thật là uy mãnh!
Hoắc Nguyên Chân ở phía sau tặc lưỡi than thở, Thiểm Điện Kiếm Thượng Minh khí thế hung hăng xông lên, chỉ sợ bây giờ khí thế phách lối kia đã bị Nhạc Sơn đánh cho chỉ còn một nửa.
Quả nhiên trên đài hai người vừa mới bắt đầu giao thủ, Thượng Minh Thiểm Điện Kiếm không cách nào lực địch hàn thiết côn Nhạc Sơn, bị hạn chế khắp nơi, rơi xuống hạ phong, thất bại chẳng qua là vấn đề thời gian mà thôi.
Xem tới đây, rốt cục lòng của Hoắc Nguyên Chân coi như là ổn định lại, chỉ cần Nhạc Sơn thắng, bên mình thắng lợi ba trận, đến trận kế tiếp sẽ để cho Phổ Âm ra sân. Đối phương trừ phi Trang Cầm đích thân ra mặt mới có thể thắng dễ dàng, những người còn lại thì chưa chắc.
Nếu như Phổ Âm thắng, bên mình cũng còn có mình và hai người Quan Sơn Nguyệt, thắng trận lôi đài này là không thành vấn đề.
Nếu như Phổ Âm thua, như vậy tỷ số là ba - ba, đối phương cũng phải phát ra một người trước, chỉ cần không phải Trang Cầm, mình hoặc là Quan Sơn Nguyệt ra sân đều có thể chiến thắng.
Nếu như là Trang Cầm ra sân, như vậy Quan Sơn Nguyệt hẳn cũng có thể đánh bại y, đến lúc đó phe mình thắng một trận nữa là được.
Đăng Phong lôi đài xảy ra biến hóa bất ngờ liên tục, đầu tiên là thu Nhạc Sơn vào phe Thiếu Lâm, làm suy yếu lực lượng của đối phương. Tứ Tiểu Danh Kiếm lại đột nhiên xuất hiện, làm loạn an bài của Hoắc Nguyên Chân, thật may là hắn kịp thời điều chỉnh chiến lược, Nhất Tịnh đem lại cho hắn một bất ngờ, hết thảy lại trở nên có lợi cho phương hướng phát triển của Thiếu Lâm.
Trên đài chiến đấu không có kéo dài quá lâu, vốn là công lực của hai người xê xích không nhiều, nhưng Nhạc Sơn có được khí thế chỉ biết xông lên chứ không biết lùi lại mà Thượng Minh không có được. Rốt cục sau khi Thượng Minh vất vả chống đỡ trong khoảng thời gian tàn nửa nén nhang, bị một côn đánh bay trường kiếm, bất đắc dĩ dứt khoát nhảy xuống lôi đài nhận thua.
Đến đây, trận chiến Đăng Phong lôi đài, Thiếu Lâm tự đã thắng được ba trận, thắng lợi trong tầm tay.
Hiện tại phe Pháp Vương tự đang đứng bên bờ vực sụp đổ. Mặc dù còn có Trang Cầm vẫn chưa ra trận, nhưng không ai trong bọn chúng cho là Trang Cầm có thể đánh bại Hoắc Nguyên Chân.
Dù sao mới vừa rồi phương trượng này xuất ra một đòn làm cho bọn chúng rung động thật sự là quá lớn.
Thậm chí đã có người lặng lẽ chạy đi, quyết định không hề nhúng vào vũng nước đục này nữa. Không thấy Trần Định và Lợi Huyền chỉ còn thoi thóp hay sao, đám người trợ quyền như mình còn ở lại đây bán mạng cho ai?
Vốn trong lòng Trang Cầm còn muốn lên lôi đài, nhưng nhìn qua cục diện hiện tại, thấy bất kể mình thắng thua cũng không thể thay đổi được gì, chỉ có thể thở dài một tiếng:
- Thôi, bọn Trần Định cũng là tự mình chuốc họa vào thân, hao một ít tài sản cũng coi như mua một bài học. Nhị đệ, đệ có rời đi với chúng ta hay không?
Nhị đệ y chính là Cuồng Phong Kiếm Hà Viễn, là người duy nhất chiến thắng trên lôi đài một cách uất ức, sau khi suy nghĩ một chút mới nói:
- Thôi, chờ Trần Định lành thương thế, để cho chính y đi tìm chúng ta xin tội, chúng ta đi thôi.
Trong giọng điệu hiển nhiên là cũng hết sức thất vọng đối với tên đồ đệ này.
Giang Nam Tứ Tiểu Danh Kiếm dương dương đắc ý tới Đăng Phong huyện, hiện tại gãy giáo quay về, cũng có thể xem như hết sức mất mặt.
Tứ Tiểu Danh Kiếm vừa đi, phe Pháp Vương tự mất đi chủ lực, coi như cây ngã chim giải tán. Chỉ trong nháy mắt, đám người bên ngoài được mời tới trợ quyền cũng rời đi không còn một mống.
Chỉ còn dư lại năm sáu người gồm có người nhà Trần Định cùng hai tiểu hòa thượng Pháp Vương tự vẫn còn ở nơi này, ngơ ngác nhìn nhau không biết làm sao.
Hoắc Nguyên Chân ở đối diện hài lòng nhìn hết thảy, như vậy là tốt nhất, đối phương mất đi người chủ sự, phe mình có thể giành thắng lợi vững vàng.
Bên kia người Đăng Phong huyện nha kêu gọi phe Pháp Vương tự nhiều lần, cũng không có ai đi ra trả lời, biết chuyện không thể tiếp tục, dứt khoát tuyên bố Thiếu Lâm tự đạt được thắng lợi tỷ võ lôi đài.
Dân chúng hoan hô nhảy cẫng, Thiếu Lâm thắng lợi có thể nói là hết sức hợp với lòng dân, ai nấy đều trông ngóng.
Rất nhiều dân chúng tự phát la lên tên phương trượng Nhất Giới, giống như truy tinh.
Hoắc Nguyên Chân cùng các phụ lão hương thân nhất nhất mỉm cười chào nhau. Trong lúc ánh mắt hắn đang nhìn vào đám đông, đột nhiên thấy ánh mắt âm lãnh của mấy tên đạo sĩ đang nhìn mình chằm chằm.
Mấy đạo sĩ kia phát hiện Hoắc Nguyên Chân đang nhìn bọn chúng, lập tức xoay người biến mất trong đám đông.
Nhưng Hoắc Nguyên Chân cũng đã ghi nhớ mấy người này, trong núi Thiếu Thất này, chỉ có Trung Nhạc phái mới có đạo sĩ.
Cùng là oan gia, thuộc hai nhà Phật Đạo, đều là môn phái giang hồ, còn cùng tồn tại trong núi Thiếu Thất, từ trước tới nay quan hệ giữa Trung Nhạc phái, Pháp Vương tự còn có Thiếu Lâm tự vẫn không hòa thuận
Chẳng qua là lúc trước Thiếu Lâm tự chỉ là một gian tiểu miếu đổ nát, không có ai bằng lòng để ý tới bọn họ mà thôi.
Bây giờ lại khác, Pháp Vương tự bị Hoắc Nguyên Chân hoàn toàn đánh sụp, trong núi Thiếu Thất chỉ còn lại Thiếu Lâm tự cùng Trung Nhạc phái.
Làm lão Đại núi Thiếu Thất, Trung Nhạc phái cũng có dã tâm. Ban đầu Pháp Vương tự vẫn bị bọn họ chèn ép không thể phát triển, hôm nay Pháp Vương tự sụp đổ, Thiếu Lâm tự mới vừa ló đầu, đúng là thời cơ tốt nhất cho bọn họ hạ thủ.
Những ánh mắt mấy đạo sĩ kia tựa hồ cũng chẳng phải bình thản, như có cừu oán cùng mình, điểm này làm cho Hoắc Nguyên Chân sinh lòng cảnh giác.
Nhớ lại mình đi tới thế giới này phát sinh đủ chuyện, Hoắc Nguyên Chân nhớ lại cảnh tượng trước kia mình cứu Công chúa và Nhạc Ưng, đầu lãnh mà tặc kia có một Âm Dương Ngư hộ tâm kính, rất có thể chính là người của Trung Nhạc phái.
Chẳng lẽ bọn chúng nhận ra mình ư?
Rất có khả năng này.
Nếu như hết thảy đều thành lập, như vậy suy đoán Trung Nhạc phái cũng sẽ hạ thủ đối với Thiếu Lâm tự rất nhanh, diệt trừ Thiếu Lâm tự xong, bọn họ chính là môn phái võ lâm duy nhất trong núi Thiếu Thất, sẽ có thể phát triển lớn mạnh nhanh hơn nữa.
Bất quá Hoắc Nguyên Chân cũng không sợ, chuyện gì tới sớm muộn cũng sẽ tới, cho dù Trung Nhạc phái không tìm đến mình gây phiền phức, mình cũng sẽ đi tìm bọn họ gây phiền phức. Dù sao Thiếu Lâm phải trở thành thiên hạ đệ nhất đại phái, xưng bá núi Thiếu Thất chẳng qua là mục tiêu bước đầu tiên.
Tỷ võ lôi đài rốt cục kết thúc, Hoắc Nguyên Chân cùng Quan Sơn Nguyệt đều không có cơ hội ra sân, bất quá coi như là đạt tới mục đích. Từ nay trong núi Thiếu Thất không còn Pháp Vương tự, tất cả sản nghiệp của Trần Định tại Đăng Phong huyện cũng đều thuộc về Thiếu Lâm tự.
Những chuyện lặt vặt như tiếp thu sản nghiệp, Hoắc Nguyên Chân đều giao cho bọn Hoàng Phi Hồng đi xử lý, hắn không có lòng dạ nào xử lý những vật thế tục này.