Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Hệ Thống đã đưa toàn bộ những điều quan trọng của chiêu chưởng pháp này vào trong đầu của Hoắc Nguyên Chân, hắn chỉ cần dựa vào hướng dẫn của Hệ Thống lĩnh ngộ từng chút một hoàn toàn chiêu chưởng pháp này là được.
Quá trình này mất thời gian chừng hai mươi phút.
Dĩ vãng khi học tập võ học của Hệ Thống mất bao nhiêu thời gian Hoắc Nguyên Chân không quan tâm, nhưng lần này chỉ là hai mươi phút lại làm cho hắn cảm giác rất dài giống như đã qua hai mươi ngày.
Mắt thấy trạng thái của Đinh Bất Nhị đang khôi phục từng chút một, Hoắc Nguyên Chân hận không thể lập tức học được chiêu chưởng pháp này, sau đó một chưởng đánh giết Định Bất Nhị thành mảnh vụn.
Thế nhưng loại chuyện này vội cũng không nhờ được, Hoắc Nguyên Chân chỉ có thể nhìn thân thể của Đinh Bất Nhị dần dần chuyển biến tốt.
Nội lực đã khôi phục bao nhiêu Hoắc Nguyên Chân không nhìn ra, hắn chỉ nhìn thấy da thịt của Đinh Bất Nhị bị Giác Viễn đốt cháy lần nữa sinh trưởng ra, những mảng da chết nám đen kia dần dần tróc ra, tóc trắng đỉnh đầu lần nữa biến thành sáng bóng, người cũng lộ vẻ trẻ ra không ít.
Đinh Bất Nhị nhắm mắt lại thật đúng là một người anh tuấn, chỉ là cặp mắt đỏ như máu kia của hắn vừa mở ra, toàn thân lộ vẻ vô cùng hung ác, vẻ văn nhã tuấn tú hoàn toàn không có.
Bộ dạng bên ngoài của Đinh Bất Nhị đã khôi phục bình thường, đang khôi phục nội lực.
Hoắc Nguyên Chân là lần đầu tiên nhìn thấy Đinh Bất Nhị khôi phục nội lực, không khí xung quanh đều đang cuốn lên vòng xoáy, hội tụ về phía thân thể của hắn.
Người này quả nhiên đã tìm được cánh cửa có thể đột phá cảnh giới Ngự, dường như thiên địa khí tức đều có thể bị hắn điều động, nếu như hôm nay vẫn không thể giải quyết hắn, chỉ sợ người này sẽ thành tiên.
Thời gian thật không dễ dàng mới đến hai mươi phút, Hệ Thống phát ra một tiếng vang thanh thúy, rốt cuộc Hoắc Nguyên Chân học được một thức cuối cùng của Như Lai Thần Chưởng
Sau khi học được chưởng pháp, dưới mông của Hoắc Nguyên Chân giống như gắn lò xo, từ dưới đất nhảy vọt lên, hướng về phía Đinh Bất Nhị quát lớn:
- Đinh Bất Nhị, ngươi còn muốn khôi phục bao lâu? Bần tăng cũng không có tính nhẫn nại dây dưa lằng nhằng với ngươi.
Đối với tốc độ khôi phục nhanh như vậy của Hoắc Nguyên Chân, Đinh Bất Nhị cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, con ngươi đỏ như máu chuyển động một cái:
- Ngươi khôi phục xong rồi sao? Nhìn qua dường như không có gì thay đổi.
- Bần tăng được Phật tổ che chở, đã khôi phục bao nhiêu còn có thể để cho ngươi nhìn ra sao? Đừng vội nhiều lời, mau mau chuẩn bị đi A Tỳ địa ngục đi.
Đinh Bất Nhị quả thật chưa có khôi phục hoàn hảo, người bình thường khôi phục tối thiểu cần hai ngày ba ngày, hai mươi phút ngắn ngủi này có thể làm được cái gì, lúc này, hắn cũng có chút hoài nghi Hoắc Nguyên Chân có âm mưu gì hay không.
Thế nhưng nếu như Hoắc Nguyên Chân đã đứng dậy, tự nhiên hắn cũng không thể ở lại nơi này tiếp tục khôi phục, không thể làm gì khác hơn là đứng lên:
- Bất kể lão phu ở trạng thái nào, thu thập ngươi đều dễ như trở bàn tay.
- Người đời luôn ngu độn không chịu nổi, nhìn hoa trong sương, ngắm trăng trong nước, tất cả nhìn thấy đều là hư ảo, hôm nay để bần tăng điểm tuệ nhãn cho ngươi, để hạng người ếch ngồi đáy giếng như ngươi biết được cái gì mới là Phật pháp vô biên.
Đinh Bất Nhị bĩu môi khinh thường, lòng bàn tay vừa động, giọt máu tươi kia lần nữa từ lòng bàn tay nhỏ xuống.
Máu tươi rơi xuống lòng bàn tay đã ngưng tụ thành một thanh kiếm hư ảo, hư ảo lờ mờ nhìn không chân thật.
- A Di Đà Phật. Tất cả của ngươi sẽ giống như một thanh kiếm hư ảo trong tay của ngươi, đều là không, đều là hư ảo, hoàng đô bá nghiệp, nhất thông võ lâm, tất cả đều là một giấc mộng mà thôi, hôm nay thời gian đã đến, mộng của ngươi, nên tỉnh rồi.
- Hòa thượng thối, câm miệng của ngươi lại, ngươi còn chưa có tư cách dạy bảo lão phu, câu A Di Đà Phật kia của ngươi để dành lại xuống địa ngục nói với Diêm Vương đi.
Đinh Bất Nhị thật sự là có chút chán ghét đối với Hoắc Nguyên Chân, cũng không muốn nghe hắn nói nhảm nữa, hư ảnh kiếm trong tay chỉ lên trời:
- Nếu đã là trận chiến cuối cùng, lão phu cũng sẽ tôn trọng ngươi, ta sẽ dùng hết sở học một đời để ngươi hiểu được cái gì gọi là thực lực.
- Huyết Ảnh Bài Không.
Đinh Bất Nhị vung hư kiếm lên, đột nhiên trên bầu trời lần nữa phát sinh biến hóa.
Giống như thời khắc Thất Tinh Liên Châu vừa rồi, trên bầu trời cuồng phong gào thét, thiểm điện nổ vang, mưa như trút nước, trên Thiên Thủy hồ sóng đục ngập trời, cảnh tượng giống như ngày tận thế.
Hơn nữa quan trọng nhất chính là huyết khí đỏ tươi bắt đầu tràn ngập giữa không trung, từng cỗ tinh khí nồng đậm đập vào mặt, làm cho người ta không khỏi có chút buồn nôn.
Mấy người Nhiễm Đông Dạ ở phía xa, cho dù đang tu luyện cũng không khỏi không đóng chặt khứu giác, phòng ngừa ngửi mùi máu tanh khó ngửi kia.
Thân thể của Đinh Bất Nhị cũng biến thành màu đỏ như máu, toàn thân nhoáng lên một cái, đã không nhìn thấy trong huyết ảnh.
- Huyễn tượng.
Hoắc Nguyên Chân cả kinh, một chiêu này của Đinh Bất Nhị gần như có thể so sánh với Ẩn Thân Thuật rồi, người của hắn đã biến thành màu đỏ, ở trong huyết quang ngất trời như ngày tận thế này, muốn tìm được hắn quả thực là quá phiền toái.
Thế nhưng Hoắc Nguyên Chân cẩn thận phân biệt một chút, đây không ngờ không phải huyễn tượng, mà là cảnh tượng tồn tại chân thực.
Dưới tình huống như vậy, ngay cả người cũng không tìm được, lấy gì đối phó Đinh Bất Nhị.
Đúng lúc hắn đang suy tư, đột nhiên một cỗ cảnh báo dâng lên trong lòng.
Chỗ Mi Tâm, một cỗ áp lực thẳng mặt mà tới, cực kỳ nhỏ bé, rất khó phát hiện.
Chỉ bằng vào cảm giác của mình, Hoắc Nguyên Chân dự cảm được không ổn, cũng không tránh né, trực tiếp thi triển Đại Na Di, cả người trong nháy mắt đã tới bên ngoài ba trượng.
Đúng vào lúc hắn biến mất, thanh kiếm hư ảo của Đinh Bất Nhị xuất hiện ở chỗ Hoắc Nguyên Chân vừa biến mất, chỉ chậm một chút mà thôi.
Hoắc Nguyên Chân trong lòng vẫn còn sợ hãi lấy tay lau trán một cái, nơi đó đã chảy máu, một chiêu này của Đinh Bất Nhị vô thanh vô tức, chỉ là kiếm khí nhỏ nhẹ kia vẫn bị Hoắc Nguyên Chân bắt được, mặc dù tránh được một kiếm của Đinh Bất Nhị, nhưng nơi Mi Tâm cũng có chút trầy da.
- Hừ. Xem như ngươi cơ trí, lần này người sẽ không có vận khí tốt như vậy nữa.
Đinh Bất Nhị nói xong, thân thể thấp thoáng một cái, không ngờ lần nữa biến mất ở trong huyết ảnh, thừa dịp cuồng phong thiểm điện, giống như quỷ mị lại tiếp cận Hoắc Nguyên Chân.
Hoắc Nguyên Chân không biết Đinh Bất Nhị cụ thể ở nơi nào, nhưng hắn biết Đinh Bất Nhị đã tới bên cạnh mình, có thể một giây kế tiếp đâm xuyên thanh kiếm hư ảo kia qua thân thể của mình.
Hoắc Nguyên Chân không thể ngồi chờ chết, không nhìn ngày tận thế xung quanh, miệng niệm Phật hiệu:
- A Di Đà Phật. Đệ tử Nhất Giới cầu Phật tổ viện thủ, ban cho đệ tử kim quang vạn trượng, dùng để trừ ma vệ đạo.
Theo Phật hiệu của Hoắc Nguyên Chân đọc lên, trong bầu trời một tiếng chuông mơ hồ vang lên, dường như gió lốc cũng dừng lại một chút.