Phương Trượng

chương 730: thiên thủy hồ điên cuồng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Sơn Lão Ma

Rất nhiều người có kiến thức cũng đã nghĩ tới kế tiếp sẽ phát sinh cái gì, dưới tình huống như vậy, mọi người còn có hy vọng sao?

Quả nhiên, lời nói kế tiếp của Hoắc Nguyên Chân đã nghiệm chứng phỏng đoán của mọi người.

- Chiến đấu lần này, chinh phạt lần này bần tăng đã làm sai rất nhiều chuyện, đã mang đến thương vong cực lớn cho võ lâm Trung Nguyên. Hơn nữa sai lầm chí mạng nhất chính là bần tăng đã tính toán sai tình huống, thật ra Thiên Thủy hồ này cũng không phải là một cái hồ bình thường.

Trong khi tâm niệm chuyển động, ý tứ của Hoắc Nguyên Chân đã lộ ra rõ ràng.

Vào kiếp trước, Hoắc Nguyên Chân đã học qua rất nhiều tri thức tương quan, thế những giờ phút này hắn cũng không dùng được, dẫn đến cục diện không cách nào dọn dẹp như vậy.

- Thiên Thủy hồ này thực ra là một hồ núi lửa, mọi người có thể nhìn thấy, núi của nơi này đều là một hình tròn, bao vây cái hồ này ở giữa, quỷ phủ thần công của đại tự nhiên đã tạo ra cảnh tượng như vậy. Thật ra cái hồ này là một ngọn núi lửa, ở phía dưới hồ có dung nham ngàn vạn năm chảy trong lòng đất, những dung nham này còn lợi hại hơn ngàn vạn lần so với ngọn lửa bình thường.

Giọng nói của Hoắc Nguyên Chân có chút trầm xuống bi thương, mọi người cũng đều lẳng lặng dừng lại, bọn họ đang chờ đợi, chờ đợi Hoắc Nguyên Chân lần nữa sáng tạo kỳ tích, cho bọn họ một hy vọng sống.

- Lúc trước khi bần tăng xuống nước, đã phát hiện Đinh Bất Nhị thành lập một Trấn Hỏa cung ở dưới nước, khi đó ta còn không biết Trấn Hỏa cung này có ý gì, hôm nay cuối cùng đã hiểu rõ.

- Thì ra Đinh Bất Nhị thành lập cung điện dưới nước, thật ra chính là đang áp chế núi lửa phía dưới hồ nước, ngọn lửa hừng hực dưới lòng đất kia lại có thể mang tới năng lượng vô cùng vô tận cho Đinh Bất Nhị, cho nên tốc độ tu luyện của hắn mới thần tốc như vậy.

- Không chỉ công lực bản thân đột nhiên tăng mạnh, hơn nữa trong những năm qua hắn còn bồi dưỡng mười đại cao thủ của Thần Long giáo, những người đó chẳng qua là tiến vào Tiên Thiên viên mãn sau khi được Đinh Bất Nhị truyền công.

Căn cứ sự suy đoán của mình Hoắc Nguyên Chân đã dần dần phân tích rõ ràng tình huống.

- Thế nhưng bần tăng không biết điểm này, vừa rồi giao chiến với Đinh Bất Nhị, ta đã sử dụng một chiêu Thiên Địa Trùng Sinh. Uy lực chiêu này cực kỳ lớn, mặc dù đã đánh bại Đinh Bất Nhị, thế nhưng cũng vì vậy đã dẫn động sự biến hóa của dung nham dưới lòng đất. Những dung nham này dưới một chưởng của bần tăng oanh kích, hôm nay đã sắp sửa từ dưới lòng đất lao ra, đến lúc đó những người chúng ta ở đây muốn sống sót sợ rằng rất khó.

Rất nhiều người cũng đều biết sự lợi hại của núi lửa phun trào, lúc đó muốn sống sót thật không phải là chuyện dễ dàng, thế nhưng việc đã đến nước này, cũng không ai có thể oán trách cái gì, mọi người còn đang đợi phương trượng có thể sáng tạo kỳ tích.

Hoắc Nguyên Chân nhìn mọi người một vòng xung quanh:

- Hôm nay chỉ sợ sẽ là lần cuối cùng bần tăng nói chuyện với mọi người. Hiện tại tất cả mọi người lập tức chạy ra khỏi ranh giới của ngọn núi này, nơi này cứ để lại cho bần tăng, hy vọng ta có thể ngăn cản núi lửa này, để nó không phun trào ra ngay tức khắc.

Mọi người đều không cười, không ai là người ngu, chưa từng nghe nói loại chuyện núi lửa phun trào này còn có thể ngăn cản được.

Nói đến đây, Hoắc Nguyên Chân đã không có bao nhiêu khí lực, nói với mấy nàng Nhiễm Đông Dạ

- Các ngươi lập tức rời đi, trễ nữa chỉ sợ không được, ta suy đoán núi lửa này phun trào cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy, có lẽ cần thời gian tám khắc mười khắc cũng không chừng. Mọi người tận lực chạy, có thể chạy được bao xa thì chạy, không nên quay đầu lại.

Mấy người Nhiễm Đông Dạ đều ra sức lắc đầu, chuyện đã đến nước này, Đinh Bất Nhị cũng đã tiêu diệt rồi, chẳng lẽ mấy người còn phải tách ra sao? Các nàng tuyệt đối không thể cho phép chuyện như vậy phát sinh.

Cho dù là chết, cũng phải chết cùng một chỗ.

Lúc này Lý Thanh Hoa đã hơi khôi phục một chút, cố gắng chống đỡ thân thể đi tới bên cạnh Hoắc Nguyên Chân:

- Nguyên Chân, ngươi vừa mới liều mình cứu ta, làm sao ta có thể bỏ ngươi mà đi. Huống chi ta cũng không tin lời nói của ngươi, chẳng lẽ ngươi ở lại nơi này có thể ngăn cản núi lửa phun trào sao? Chẳng lẽ có thể cứu được đệ tử Thiếu Lâm của ngươi sao? Núi lửa kia, sức người có thể ngăn cản được sao?

Lúc này Hoắc Nguyên Chân cũng chỉ có bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ:

- Đương nhiên ta biết núi lửa phun trào không phải dễ dàng ngăn cản như vậy, thế nhưng trước mắt còn có biện pháp gì đây? Nếu các ngươi cho ta một chút thời gian, để ta hơi khôi phục một chút nội lực, có lẽ ta thật sự có thể ngăn cản ngọn núi lửa này, tối thiểu vẫn tìm được cơ hội cho các ngươi chạy trối chết.

Nhiễm Đông Dạ cũng khó tin nói:

- Nguyên Chân, không cần cậy mạnh, không ai có thể làm được điểm này, ngươi nên đi cùng chúng ta đi. Xin ngươi, nếu như người chịu đáp ứng ta, ta... Sau này mấy người chúng ta sẽ nghe theo ngươi mọi chuyện có được hay không?

Hoắc Nguyên Chân không nghĩ đến Nhiễm Đông Dạ có thể nói ra những lời êm ái này, đúng lúc muốn trả lời, đột nhiên nơi xa vang lên một thanh âm âm trầm.

- Hắc hắc, các ngươi đều không đi được rồi, Nhất Giới ôi Nhất Giới. Đây đều là tội nghiệt ngươi phạm phải, vốn những người này không cần chết, thế nhưng một chưởng ngươi đã phá hủy Trấn Hỏa cung, núi lửa Thiên Thủy hồ này sắp phun trào rồi, tất cả mọi người chuẩn bị biến thành heo quay đi.

Thanh âm này không ngờ là Đinh Bất Nhị bị Hoắc Nguyên Chân một chương đánh chết.

Chẳng lẽ người chết còn có thể sống lại sao?

Đám người Hoắc Nguyên Chân khó có thể tin quay đầu lại, mới phát hiện trên Thiên Thủy hồ, một bóng người hư vô mờ mịt đang đung đưa, mặc dù nhìn không phải rõ ràng, nhưng mọi người đều có thể xác định đó chính là Đinh Bất Nhị không thể nghi ngờ.

- Ngươi... Không ngờ người còn chưa chết.

- Khặc khặc. Vốn ta cũng cho rằng mình phải chết rồi, chẳng qua nói tới ta thật đúng là phải cảm tạ Nhất Giới hòa thượng ngươi đây, nếu không phải ngươi đã giết ta, ta còn không biết. Biện pháp duy nhất đột phá cảnh giới Ngự chính là chết đi, sau đó lại sống lại, nếu không cường địch ngươi thiên tư vô địch cũng vĩnh viễn vây khốn ở cửa ải này.

- May ngờ năm xưa lão phu đã ngưng luyện giọt máu tươi này, để hồn phách của ta lưu lại, rất nhanh lão phu đã có thể tạo lại thân thể mới, sống lại làm người rồi.

Hư ảnh kia quả nhiên có dấu hiện dần dần ngưng thật, hình dáng của Đinh Bất Nhị đã dần dần trở nên rõ ràng hơn.

Đinh Bất Nhị tiếp tục ngông cuồng cười lớn:

- Hồn phách hiện tại của lão phu thậm chí cũng không quá vững chắc, chẳng qua cảm giác của ta đã cực tốt. Núi lửa phun trào, các ngươi đều phải chết, cũng chỉ có một mình ta có thể sống, ta tới nơi này chính là muốn ngăn cản mấy nữ tử cảnh giới Ngự kia mang ngươi rời đi. Hòa thượng thúi, ngươi đây xem như là tự đào mộ chôn mình đi.

Lời nói của Đinh Bất Nhị mang đến cho Hoắc Nguyên Chân rung động cực lớn, thì ra Đinh Bất Nhị đã chết đi rồi thật sự còn có thể sống lại, hơn nữa hắn còn nhân họa đắc phúc, chẳng những sống lại còn đột phá cảnh giới Ngự rồi.

Cảnh giới vượt qua cảnh giới Ngự, cho tới bây giờ cũng chưa từng xuất hiện qua ở trên thế gian này, Đinh Bất Nhị lần này sống lại lần nữa, chỉ sợ tất cả người tập võ trong thiên hạ cùng tiến lên một lượt cũng chỉ là vô dụng.

Bản thân Đinh Bất Nhị cũng hiểu điểm này, lúc này hắn đi ra chính là muốn hung hăng trả thù những người này.

Lúc này Nhiễm Đông Dạ hừ lạnh một tiếng:

- Ngươi đừng có nằm mơ, hiện tại chúng ta mang Nguyên Chân rời đi, để xem người chỉ như hư ảnh này còn có thể làm được những gì?

Nói xong, Nhiễm Đông Dạ vừa kéo tay của Hoắc Nguyên Chân muốn phi thân lên, bằng vào bản lĩnh cảnh giới Ngự của nàng mang theo Hoắc Nguyên Chân hoàn toàn rời khỏi nơi thị phi này.

Hồn phách của Đinh Bất Nhị ở trên không trung cười thê lương:

- Khặc khác, các ngươi muốn chạy sao? Đã chậm rồi, có lão phu ở đây, một người các ngươi cũng đừng mơ chạy thoát.

Theo tiếng cười quái dị của Đinh Bất Nhị, Nhiễm Đông Dạ đang muốn rời đi đột nhiên cảm giác đầu đau đớn, không ngờ hai tay ôm đầu ngã nhào trên mặt đất.

- Khặc khặc. Đây là sóng âm của lão phu vừa mới lĩnh ngộ, thanh âm đến từ âm phủ, nhân gian chính là không nghe được. Chẳng lẽ các ngươi cũng không muốn hưởng thụ một chút sao?

Đối với tất cả những việc làm của Đinh Bất Nhị trước mắt, Hoắc Nguyên Chân thật sự không biết phải hình dung như thế nào.

Một hồn phách rời khỏi thân thể không ngờ còn có thể đánh ngã Nhiễm Đông Dạ, chẳng lẽ thực lực này chính là thực lực đã vượt quá cảnh giới Ngự sao? Đây là lực lượng thuộc về nhân gian sao?

Một chiêu đắc thủ, hồn phách của Đinh Bất Nhị điên cuồng cười quái dị:

- Khặc khặc. Thành công rồi, quả nhiên còn có một tầng cảnh giới trên cảnh giới Ngự, hôm nay đã đạt tới một bước này, trên trời dưới đất duy ngã độc tôn.

Nhiễm Đông Dạ ngoan cường đứng lên, nói với Hoắc Nguyên Chân:

- Công phu của hắn rất quái lạ, đó là một loại lực lượng tinh thần hùng mạnh, đã không thuộc về phạm trù của võ công, chúng ta không có cách nào đối phó hắn. Hôm nay mọi người chỉ có thể tận lực chạy về bốn phía, tranh thủ chạy trốn một số người, dù sao cũng tốt hơn so với toàn quân chết hết.

Biến hóa xuất hiện đột ngột làm cho đệ tử Thiếu Lâm và quần hào Trung Nguyên cũng sợ ngây người.

Không nghĩ đến Đinh Bất Nhị khôi phục từ đám tro tàn, hơn nữa sắp trở thành thiên hạ vô địch chân chính, như vậy mọi người cũng không có hy vọng gì nữa rồi.

Mà ngay vào lúc này, Thiên Thủy hồ lại phát sinh chấn động kịch liệt lần nữa, một cỗ khí tức lưu huỳnh mãnh liệt phóng lên cao, từ trong Thiên Thủy hồ bay lên.

Khí tức này hết sức nồng đậm, ngay cả mưa to che trời phủ đất kia cũng không cách nào dập tắt.

Mắt thấy ngọn núi lửa này đã sắp bộc phát rồi.

Đinh Bất Nhị càng thêm điên cuồng cười quái dị:

- Ha ha ha ha ha. Đã sắp bạo phát rồi, đã sắp bạo phát rồi, đến đây đi, đến đây đi, thân thể của lão phu hôm nay còn chưa hoàn toàn ngưng tụ, cũng không úy kỵ sự phun trào của núi lửa. Ngươi cứ phun ra mãnh liệt đi, hoàn toàn chôn vùi những người này dưới núi lửa này đi.

Theo tiếng hô hào điên cuồng của Đinh Bất Nhị, núi lửa dưới đất đã bắt đầu chấn động, một cỗ dung nham nóng bỏng phóng lên cao.

Ầm ầm ầm.

Dung nham này trực tiếp bay lên cao trăm trượng, cỗ lửa nóng kia bất ngờ bức bách nước mưa xung quanh đều hóa khí.

Cột lửa phóng lên cao, ngày tận thế đã sắp đến, trên mặt mọi người tràn đầy tuyệt vọng, trải qua sự trì hoãn như vậy của Đinh Bất Nhị, chỉ sợ người nào cũng đừng mơ chạy thoát.

Đội ngũ hơn ngàn người đã tập hợp toàn bộ lực lượng của võ lâm Trung Nguyên chinh phạt Thần Long giáo, kết quả lại rơi vào kết cục như vậy.

Trên mặt Hoắc Nguyên Chân cũng lộ vẻ tuyệt vọng, nói với mấy người Nhiễm Đông Dạ:

- Không còn kịp rồi, vốn ta hy vọng khôi phục một chút nội lực, sau đó lại sử dụng tuyệt chiêu của ta phong bế miệng núi lửa. Hôm nay xem ra chắc sẽ không cho ta cơ hội này, huống chi còn có hồn phách của Đinh Bất Nhị ở chỗ này, chúng ta đã không có cơ hội nào nữa.

Nhiễm Đông Dạ nghi hoặc nhìn Hoắc Nguyên Chân:

- Ngươi thật sự có biện pháp có thể phong bế miệng núi lửa ư?

Hoắc Nguyên Chân cười khổ một tiếng:

- Có cũng vô dụng, Đinh Bất Nhị ở đây, chắc hẳn sẽ không cho ta cơ hội khôi phục nội lực, không có nội lực, tất cả đều là lâu đài trên cát mà thôi.

Đinh Bất Nhị nghe được Hoắc Nguyên Chân tố khổ, càng cười quái dị không ngừng:

- Cho dù không có lão phu ở đây, ngươi cũng đừng mơ khôi phục nội lực, núi lửa sắp bộc phát người làm gì cũng không kịp rồi.

Nhiễm Đông Dạ nhìn mấy nữ tử xung quanh một chút, trong mắt lộ ra một tia quyết tuyệt:

- Nguyên Chân, có lẽ chưa chắc chúng ta đã không có cơ hội.

Nhiễm Đông Dạ nhìn về phía Hoắc Nguyên Chân, nói với hắn:

- Nguyên Chân, không phải người biết Bắc Minh Thần Công sao, nội lực của chúng ta có thể cung cấp cho người sử dụng.

Hoắc Nguyên Chân ngẩn người một chút, gần như có chút không dám tin tưởng vào tai của mình.

Không ngờ Nhiễm Đông Dạ chủ động yêu cầu mình hấp thu nội lực của nàng, loại chuyện này, Hoắc Nguyên Chân ngay cả nghĩ cũng chưa từng nghĩ qua.

Nhiễm Đông Dạ lại rất tự nhiên nói:

- Hiện tại tình huống hết sức khẩn cấp, núi lửa sắp phun trào, nội lực của ngươi đã tiêu hao không còn, ngoại trừ biện pháp đó ra đã không có biện pháp nào khác, ngươi không cần do dự.

Lúc này Đông Phương Tình cũng bước lên trước một bước:

- Không sai, thời kỳ phi thường phải hành động phi thường, nếu lần này không thể còn sống thoát đi, nội lực của chúng ta lưu lại còn có ích gì. Nguyên Chân, ngươi là võ lâm Minh chủ, cần phải cân nhắc từ đại cục.

An Như Huyễn nhanh chóng bước về phía trước một bước, đi thẳng tới bên cạnh Hoắc Nguyên Chân:

- So sánh với các nàng, công lực của ta tương đối thấp, thế nhưng dù gì cũng là Tiên Thiên viên mãn, hy vọng có thể có điều trợ giúp đối với người, trước tiên bắt đầu từ ta đi.

Tự nhiên Hoắc Nguyên Chân biết trước mắt cũng không có biện pháp gì, nếu hắn không có đủ nội lực, lần này mọi người đừng mong chạy thoát.

Không có thời gian suy tính quá nhiều, trong lòng của Hoắc Nguyên Chân đã làm ra quyết định rất nhanh, gật đầu một cái thật mạnh:

- Đã như vậy, ta sẽ bảo lưu Đan Điền Khí Hải của các nàng, sau này tu luyện lại cũng không phải là chuyện gì quá mức gian nan.

Sau khi nói xong, Hoắc Nguyên Chân đưa tay ra, một tay đặt trên bụng của An Như Huyễn.

An Như Huyễn sắc mặt ửng đỏ, nhắm hai mắt lại, lúc này không thể câu nệ quá nhiều.

Nhiễm Đông Dạ lại tập trung toàn bộ tinh thần chăm chú đề phòng hư hồn của Đinh Bất Nhị, mặc dù hắn vì tránh né núi lửa phun trào mà tạm thời không thể ngưng tụ thân thể mới, thế nhưng cho dù là một luồng hồn phách cũng cần phải vô cùng cẩn thận.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio