Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Nghe lời của Hoắc Nguyên Chân, Mặc Lan ngẩn người một chút, dù sao nàng cũng là một nữ tử thông tuệ, rất nhanh hiểu được hàm nghĩa trong lời nói, nhất thời mặt tươi cười ửng đỏ, lại không biết nói như thế nào.
Lại đi về phía trước ước chừng hơn hai mươi thước, đột nhiên Hoắc Nguyên Chân hỏi một câu:
- Cô nương, nàng có thường dâng hương hay không?
- Đúng vậy, vì A Ngưu ca, muội cũng thường dâng hương, bất quá trước kia đều là ở tự viện khác, đây là lần đầu tiên tới Thiếu Lâm tự.
Giọng nói ngây thơ, trong tay nàng còn đang phe phẩy đuôi sam thật dài của mình, khiến cho người ta phải sinh lòng yêu thương.
Hoắc Nguyên Chân cười, đột nhiên giọng nói chuyển sang lạnh lẽo:
- Cô nương có biết, dâng hương là phải dâng ba nén hay không?
Phía sau thân thể Mặc Lan chợt rung một cái, thanh âm có hơi thấp:
- A Ngưu ca, huynh đang nói cái gì?
- Cô nương chỉ mang hai nén hương tới dâng hương, hẳn là lần đầu tiên bái Phật, không khỏi chuẩn bị hấp tấp một ít, có lẽ là nàng quá tự tin đối với mị thuật của mình chăng?
Thân thể Mặc Lan trở nên sượng ngắt, ngón tay vẽ vòng vòng trên ngực Hoắc Nguyên Chân và đuôi sam đang vung vây cũng dừng lại.
Thấy đã đi tới trước cửa khu vực thứ ba, Hoắc Nguyên Chân đứng lại, để Mặc Lan xuống, quay đầu lại lạnh lùng nói:
- Bần tăng bất tài, không đáng để cô nương khổ tâm như vậy đối phó ta. Hơn nữa vô cùng xin lỗi, chút đạo hạnh này của nàng vẫn không thể khiến cho lòng hướng Phật của bần tăng dao động.
Sau khi nói xong, Hoắc Nguyên Chân xoay người đi trở về, tựa hồ Mặc Lan chưa hề tồn tại bao giờ.
Mặc Lan kinh ngạc nửa ngày, sắc mặt trở nên âm trầm nhìn theo bóng lưng Hoắc Nguyên Chân, đột nhiên lại từ âm trầm chuyển sang thư giãn, cười nói:
- Tiểu hòa thượng quả thật có chút bản lãnh, bản cô nương lần này thất sách. Bất quá nếu người không thèm để ý chút nào, tại sao lại đi với tư thế kỳ quái như vậy, phải chăng là có chuyện gì bất nhã sợ người khác nhìn thấy?
Sau khi nói xong, Mặc Lan nói với Tiểu Vi:
- Chúng ta đi, lần này không có cơ hội.
Sau khi Hoắc Nguyên Chân trở lại phía sau, phản ứng thân thể mới khôi phục lại đôi chút, trong lòng thầm kêu lợi hại. Nếu không phải lúc ban đầu mình đã thấy đối phương chỉ thắp hai nén hương, e rằng lần này đã đại bại dưới tay yêu nữ.
Kim Cô Bổng... Chà chà, ngươi ẩn dụ hay thật, câu này đã chọc cho Hoắc Nguyên Chân không thể nào chịu được.
Lúc này Nhất Nhân kia nổi giận đùng đùng đi tới, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Nhất Giới, người thân là phương trượng, cõng nữ tử trẻ tuổi còn ra thể thống gì!
Hoắc Nguyên Chân không có lý tới y, chỉ chăm chú đi trở về.
Nhất Nhân theo ở phía sau, càng ngày càng tức giận:
- Nhất Giới người giỏi thật, không để ý thanh quy giới luật Phật môn, dám tiếp xúc da thịt cùng nữ tử, quả thật không xứng là tăng nhân.
- Ngươi nói là mới vừa rồi bần tăng công nữ tử kia sao?
Hoắc Nguyên Chân chợt quay đầu lại nhìn Nhất Nhân một cái:
- Ta đã buông nàng xuống rồi, ngươi còn không buông được sao?
Nhất Nhân nhất thời đứng chết trân tại chỗ, há hốc mồm cứng lưỡi muốn giải thích, cũng không biết nên bắt đầu nói từ đầu.
- ------------------
Sau khi trở lại phòng mình, Hoắc Nguyên Chân lập tức kêu gọi Kim Nhãn Ưng trong lòng, bảo nó ở trên bầu trời giám thị nhất cử nhất động của Mặc Lan kia.
Nữ nhân này tuyệt đối không đơn giản, có lẽ võ công không cao bao nhiêu, nhưng Mị công lại có hỏa hầu tương đối. Mình cũng suýt nữa bêu xấu, nhờ có lúc ấy nhìn ra sơ hở của nàng mới tránh được một kiếp.
Vĩ nhân dạy chúng ta, trên thế giới không có vô duyên vô cớ yêu, cũng không có vô duyên vô cớ hận, Hoắc Nguyên Chân không cho là mình đẹp trai tới mức như cây ngọc trước gió, khiến cho mỹ nữ nhìn thấy lập tức xiêu lòng, huống chi là một siêu cấp mỹ nữ tinh thông mi thuật. Hơn nữa hắn còn là một hòa thượng, đối với đa số nữ nhân mà nói, chỉ riêng danh từ hòa thượng này cũng đã đủ để bọn họ tránh ra thật xa.
Cho nên hẳn là có người muốn đối phó mình, Hoắc Nguyên Chân muốn biết người này là ai.
Kim Nhãn Ưng bay lên không, ở trên bầu trời giám thị chặt chẽ hướng đi của Mặc Lan.
Một lát sau, tin tức truyền trở lại, bởi vì tâm ý tương thông cùng Hoắc Nguyên Chân, cho nên những gì Kim Nhãn Ưng nhìn thấy cũng có thể truyền vào đầu hắn thông qua tin tức.
. Không ngờ rằng Mặc Lan cũng ở tại khách sạn Thiền Lâm dưới chân núi. Trên bầu trời, Kim Nhãn Ưng quan sát gian phòng nàng, ngoại trừ có một ít y phục ngắn ra cũng không thấy còn ai khác xuất hiện.
Cẩn thận nghiên cứu hồi lâu số y phục ngắn này, Hoắc Nguyên Chân không có phát hiện sơ hở gì, điểm duy nhất có thể xác định chính là Mặc Lan này chắc chắn không phải là nam nhân giả trang.
Có lẽ là người tiếp ứng cho nàng còn chưa tới, có lẽ là nàng còn đang đợi cơ hội lần sau, nhưng đã bị bần tăng khám phá, nàng còn có thể có cơ hội gì đây?
Suy nghĩ một trận, đột nhiên trên trán Hoắc Nguyên Chân có mồ hôi rỉ ra, trong khách sạn này không phải là còn có các nàng Ninh Uyển Quân sao?
Đây nhất định không phải là một chuyện trùng hợp, Mặc Lan là có dự mưu. Nếu như hôm nay mình bị Mị công nàng mê hoặc, theo nàng đi tới khách sạn, nhất định sẽ xảy ra chuyện làm cho người ta cực kỳ không vui.
Trong đầu hắn tưởng tượng ra dáng vẻ mình không mảnh vải che thân, tăng bào cũng mất, bị người đá ra đại môn khách sạn, hai tay ôm đầu chạy lông nhông trên đường, bị dân chúng chỉ chỉ chỏ chở cười đến rụng răng, các nàng Ninh Uyển Quân càng lạnh lùng nhìn mình một cái sau đó xoay người rời đi. Lúc ấy phương trượng, thần tăng gì đó đều trở thành trò cười không nhỏ.
Có lẽ lúc ấy Thiếu Lâm cũng không thể sinh tồn được nữa, quan phủ cũng tới tịch biên gia sản, mình không bị đánh chết chỉ sợ cũng là đi ra phố ăn xin.
Cuối cùng có thể làm bạn mình, cũng chính là cây Kim Cô Bổng không có tác dụng gì này mà thôi.
Hoắc Nguyên Chân hít sâu một hơi thật dài, lẩm bẩm:
- Yêu nữ quá mức âm hiểm, không ngờ lại hãm hại bần tăng như vậy, nhất định bần tăng sẽ không bỏ qua cho ngươi. Nếu như còn có ngày hoàn tục, chính là lúc bổng ta đánh tới động Thủy Liêm.
Biết một ít tình huống Mặc Lan, trong lòng Hoắc Nguyên Chân yên tâm hơn một chút. Chỉ cần mình gia tăng phòng bị, Mặc Lan cũng đừng mơ tưởng dễ dàng đắc thủ. Chờ sau khi giải quyết xong chuyện ở hậu sơn, mình sẽ xuất thủ đối phó kẻ âm mưu chuyện này.
- ---------
Tạm thời không để ý tới Mặc Lan nữa, Hoắc Nguyên Chân bảo Kim Nhãn Ưng tập trung chú ý trở lại vào hậu sơn.
Minh Tâm cùng Nhất Nhân đã xây dựng nhà có ở hậu sơn, ở lại trong đó. Mà Hoắc Nguyên Chân cũng nghiêm khắc ước thúc môn nhân, từ giờ trở đi hậu sơn là cấm địa, không cho phép bất cứ người nào ra đó.
Nhất Nhân bị bắn chế giễu, hiện tại còn đang tức giận ở hậu sơn. Mà Minh Tâm vẫn còn đang chế biến chất sền sệt kia, mấy ngày trước vào Thiếu Lâm tự lấy một ít dụng cụ nấu, nấu chất kia từ một nồi lớn còn một nồi nhỏ, từ nồi nhỏ nấu thành một tô, từ một tô sắc lại còn một bình nhỏ, cũng không biết là làm cái quái gì.
Dù sao thứ này mùi thối nực nồng, Kim Nhãn Ưng trên trời cao cũng có thể ngửi được.
May là hiện tại hướng gió không phải là thổi về phía Thiếu Lâm tự, nếu không nói gì Hoắc Nguyên Chân cũng sẽ không đồng ý cho Minh Tâm làm như vậy.
Minh Tâm đã đi qua địa động, nói chuyện với lão nhân ở trong đó một phen. Kim Nhãn Ưng chỉ có thể miễn cưỡng nghe thấy lão gọi lão nhân trong địa động là Đỗ lão quái, những chuyện khác thì không biết được.
Ngoài ra, bọn họ cũng không có động tác gì khác.
Bọn họ bất động, Hoắc Nguyên Chân cũng không dám khinh cử vọng động. Bây giờ thực lực Đỗ lão quái trong địa động cùng Minh Tâm đều mạnh hơn mình, vọng động chỉ sợ khéo quá hóa vụng.
Mặc dù bây giờ nhân thủ Thiếu Lâm không ít, nhưng chân chính có thể sinh ra tác dụng lại không nhiều lắm. Nếu như có bọn Quan Sơn Nguyệt bên cạnh, có lẽ Hoắc Nguyên Chân còn có chút ý tưởng, hiện tại thì không được.
Trong lúc Hoắc Nguyên Chân suy nghĩ lung tung, đột nhiên bên ngoài có người báo lại, Quan Sơn Nguyệt trở về.
Chi trong thoáng chốc, Quan Sơn Nguyệt từ bên ngoài đi vào, sau lưng còn có một người đi theo.
Hoắc Nguyên Chân liếc mắt nhìn người phía sau, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Người phía sau chính là Nhạc Ưng, vì che giấu tại mắt người khác, y cũng đã cạo đầu. Bất quá vì vội vàng, cạo không tốt lắm, Đông sót một mảng, Tây sót một mảng, chẳng khác nào chó gặm.
| Nhạc Ưng thấy Hoắc Nguyên Chân, lập tức quỳ sụp xuống đất, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Nhạc Ưng nhờ phương trượng cứu giúp, vẫn chưa từng chính miệng nói lời cảm tạ, tội đáng chết vạn lần.
- Không sao, ngươi cứ đứng lên nói chuyện.
Đối mặt người khác, Hoắc Nguyên Chân lại khôi phục khí độ cao tăng, cười nói tự nhiên, ung dung nhàn nhã.
Không nghĩ tới Nhạc Ưng lại không chịu đứng lên, vẫn quỳ ở đó nói:
- Nhạc Ưng không biết lấy gì báo đáp, nguyện gia nhập Thiếu Lâm làm tăng, cả đời hầu hạ trước Phật, mặc cho phương trượng sai khiến. Hy vọng phương trượng từ bi, có thể chứa chấp kẻ đã từng hai tay dính đầy máu tanh như Nhạc Ưng này.
Nhạc Ưng lo lắng bởi vì mình giết quá nhiều người, Hoắc Nguyên Chân sẽ không chịu thu nhận mình. Trong ấn tượng của y, người trong Phật môn, nhất là nhân vật cấp phương trượng ắt sẽ hết sức coi trọng chuyện này. Hơn nữa lần trước gặp hòa thượng này, hắn đã từng nói không muốn nhìn thấy chém giết, mình và Công chúa mới may mắn thoát khỏi họa sát thân.
Không ngờ Hoắc Nguyên Chân nói:
- Ngươi không giết người người sẽ giết người, con kiến còn muốn sống trộm huống chi là người. Người đứng lên đi, bần tăng không phải là lão tăng cổ hủ không chịu nổi, chớ nói trước kia người đã từng giết người, cho dù là ngày sau có lúc cần thiết, gặp người đáng chết cũng tuyệt không cần phải nương tay.
Hai mắt Nhạc Ưng sáng lên, nghĩ thầm tính tình tiểu phương trượng này quá hợp ý mình, suy nghĩ một chút quyết định móc ra từ trong lòng ngực một quyển sách, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Phương trượng, tấm lòng của ngài như vậy quả thật làm cho Nhạc Ưng vô cùng cảm kích. Lúc vừa tới đây, Nhất Trần Đại sư đã nói với ta rất nhiều chuyện liên quan tới Thiếu Lâm, Nhạc Ưng gặp được phương trượng cũng không có lễ vật gì, quyển côn pháp Túy Bát Tiên này là Nhạc Ưng trong lúc vô tình đoạt được, hiện tại xin dâng lên phương trượng coi như là lễ vật nhập môn của Nhạc Ưng.
Tâm Hoắc Nguyên Chân vốn đang tĩnh lặng lập tức kích động một phen, không ngờ lại là côn pháp Túy Bát Tiên!
Không nghĩ tới trên giang hồ còn có loại bí tịch này truyền lưu, lúc trước bên trong Hệ Thống quay thưởng của mình đã từng xuất hiện qua côn pháp này, rất thích hợp cho các tăng lữ luyện tập.
Nhận lấy bí tịch côn pháp của Nhạc Ưng vào tay, Hoắc Nguyên Chân mở ra xem thử, thấy bí tịch này rất đầy đủ, không có chút thiếu sót nào.
Duy nhất chính là không có lực lượng thần kỳ giống như bí tịch do Hệ Thống sinh ra, giúp cho Hoắc Nguyên Chân vừa nhìn qua đã biết.
Bất quá cho dù là như vậy cũng được, Hoắc Nguyên Chân học tập thêm một môn côn pháp cũng không có tác dụng gì nhiều, nhưng truyền côn pháp này cho đệ tử Thiếu Lâm, sẽ lập tức có thể giúp cho sức chiến đấu Thiếu Lâm gia tăng một bậc.
Mừng rỡ nhận lấy bí tịch, Hoắc Nguyên Chân nói với Nhạc Ưng:
- Nếu người đã có lòng, bần tăng sẽ thu lấy bí tịch này, ngày sau ngươi cứ an tâm ở lại Thiếu Lâm ta. Lát nữa đi tìm Nhất Không thể phát quy y chính thức, pháp danh của ngươi sẽ gọi là Tuệ Kiếm.
- Đa tạ phương trượng!
Từ nay pháp danh Nhạc Ưng gọi là Tuệ Kiếm, y dập đầu mấy cái với Hoắc Nguyên Chân, sau đó mới đứng dậy theo Quan Sơn Nguyệt rời đi.
Có thêm một cao thủ Hậu Thiên viên mãn, lại lấy được bí tịch côn pháp có thể giúp cho môn hạ tu hành, tâm trạng Hoắc Nguyên Chân hiện tại rất tốt, con đường phát triển Thiếu Lâm lại tiến thêm một bước.
- --------------
Sau khi Thiếu Lâm chiêu thu đệ tử liên tục mấy ngày, rốt cục lượng người tới ghi danh dần dần bớt đi.
Dù sao người xuất gia vẫn là số ít, hơn nữa Thiếu Lâm chiêu thu đệ tử cũng nghiêm khắc, năm ngày trôi qua, tổng cộng chiêu thu ba mươi sáu tên võ tăng, hai mươi tên văn tăng.
Thấy rất ít người ghi danh, Hoắc Nguyên Chân tạm ngừng chiêu tăng, binh quý tinh không quý nhiều, quá nhiều người tốt xấu lẫn lộn sẽ khó bề quản lý. Trước hết hãy đào tạo nhóm người đầu tiên, hình thành một số đệ tử tốt cái đã.
Hắn truyền côn pháp Túy Bát Tiên cho Tuệ Vô, để cho y luyện thành thạo côn pháp này. Đám tăng lữ bên dưới bắt đầu từ căn bản, mỗi ngày chạy bộ, nấu nước, đốn củi... Ngày ngày không ngừng làm những công việc có thể tạo nên căn bản nền tảng như vậy. Sau khi làm xong còn phải đứng trung bình tấn, luyện Thiết Đầu công vân vân, buổi tối còn phải tu hành một hồi Phật pháp, cuộc sống mỗi ngày vô cùng phong phú.
Văn tăng lại là chủ công Phật pháp, sau khi Nhất Không lấy được Địa Tạng kinh lập tức ngày ngày đắm chìm trong đó, dạy xong tăng lữ buổi tối y lại tiếp tục nghiên cứu, đạt tới mức quên ăn quên ngủ.
Hết thảy mọi chuyện Thiếu Lâm đều đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp. Nếu như không xảy ra chuyện gì bất ngờ, Hoắc Nguyên Chân suy đoán chỉ trong vòng ba năm, có lẽ mình sẽ đưa Thiếu Lâm trở thành đệ nhất đại phái núi Thiếu Thất.
Nhưng cuộc sống êm đềm như vậy kéo dài không bao lâu, đến tối mồng Năm tháng Chín, Kim Nhãn Ưng chợt truyền lại tin tức, Minh Tâm ở hậu sơn đã có động tác.
Hoắc Nguyên Chân vội vàng rời phòng, mang theo thanh Đoạn Thiên bảo kiếm lặng lẽ đi tới hậu sơn.
Hắn đang chờ Minh Tâm có động tác. Nếu như lão bất động, Hoắc Nguyên Chân cũng không có cách nào, hiện tại lão đã động, như vậy có lẽ sẽ có cơ hội đang chờ hắn.
Minh Tâm đi trước tới địa động Nhất Nhân đang cảnh giới cho lão, ẩn trong một bụi cỏ, e sợ có người tới quấy rầy Minh Tâm.
Nhưng nhờ có năng lực nhìn trong đêm tối siêu cường của Kim Nhãn Ưng, Hoắc Nguyên Chân có thể hoàn toàn có thể tránh khỏi Nhất Nhân cảnh giới, đi vòng ra mặt sau, dần dần tiến đến gần địa động.
Trong bóng đêm, tiến tới cách Minh Tâm chỉ còn hơn ba mươi thước, Hoắc Nguyên Chân không dám tiếp tục đi tới nữa, bèn nằm phục xuống tại chỗ trong bụi cỏ.