Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Sau khi nói xong, Minh Tâm chợt nhảy vào địa động.
Đột nhiên trong địa động truyền ra thanh âm quyền chưởng giao nhau, sau mấy tiếng bình bịch trầm đục, thanh âm khàn khàn của Minh Tâm vang lên:
- Đỗ lão quái, lão thật là hèn hạ!
Thanh âm của Đỗ lão quái càng suy yếu hơn, nhưng vẫn ha hả cười to:
- Minh Tâm ôi Minh Tâm, đã nhiều năm trôi qua những người vẫn còn ngu xuẩn như vậy, bảo bối như Xá Lợi Tử có thể bị lửa thiêu hủy được sao? Buồn cười ngươi còn xông vào cướp, ngươi không xông vào, ta cũng sắp không kiên trì nổi, thế nhưng người lại ngu ngốc xông vào, bị đánh quả thật đáng đời.
- Đỗ lão quái, lão chớ đắc ý, mặc dù lão đánh lén bần tăng, nhưng lão bị Hóa Công tán cùng Nhuyễn Cốt tán hạn chế, công lực còn lại không được ba thành, bây giờ lại càng không có một chút lực lượng. Mặc dù bần tăng bị thương, nhưng muốn giết lão cũng dễ như trở bàn tay!
- Giết đi! Người biết chế thuốc không riêng một mình người, người xem thử lòng bàn tay của mình một chút đi, có phải bắt đầu biến thành đen hay không? Đó là độc dược do lão phu bắt được một con Ngũ Bộ Xà ở bên trong động này, phối hợp nhiều loại độc thảo độc trùng luyện chế mà thành.
- Vừa rồi lúc người đối chưởng cùng ta, độc tính đã tiến vào trong cơ thể của ngươi. Mặc dù loại độc này là lão phu phối chế, nhưng lão phu cũng không có giải dược, ha ha, Minh Tâm tiểu hòa thượng, dù lão phu chết cũng kéo theo ngươi bầu bạn.
- A! Quả nhiên trúng độc, vì sao lại mạnh mẽ như vậy, nội lực cũng không thể bức ra được... A... Lão thất phu, bần tăng phải lột da sống lão mới được!
Minh Tâm kêu lên một trận quái dị, dường như bức độc không thành công, thanh âm trở nên khàn khàn khó nghe, đã đứng bên bờ vực trở nên táng tâm bệnh cuồng.
Đến lúc rồi!
Toàn bộ quá trình giám sát tình huống hai người, không ngờ lại đi tới kết cục này, Hoắc Nguyên Chân cảm thấy rốt cuộc cơ hội đã tới, lập tức rút Đoạn Thiên bảo kiếm đeo sau lưng ra. Một vệt hàn quang như làn thu thủy lóe lên trong đêm tối, chợt lao ra khỏi địa điểm ẩn thân, chạy thật nhanh về phía địa động kia.
Sau khi biết chắc tình huống trong động đã xảy ra biến hóa kịch liệt, Hoắc Nguyên Chân chạy như bay ra, đầu ngón chân điểm lên ngọn cỏ xanh trên đất, thân thể lăng không phi hành. Trong nháy mắt hắn đã tới trước địa động, thân thể cúi thấp, chui vào trong động.
Bên trong địa động, khóe miệng Minh Tâm ứa máu, thân thể lảo đảo lắc lư đi về phía trước, đơn chưởng giơ lên muốn công kích lão nhân nằm dưới đất.
Mà người gọi là Đỗ lão quái trong địa động này lúc này thân thể nằm ngang, khinh miệt nhìn Minh Tâm đi tới, trong mắt không hề lộ vẻ sợ hãi chút nào.
Rất hiển nhiên Đỗ lão quái ở bên trong động mệt nhọc ba mươi năm, đã không còn sợ hãi đối với sinh tử như vậy nữa. Hơn nữa dưới tình huống tối hậu quan đầu, đã là tuyệt cảnh, còn có thể khéo léo bố trí dẫn dụ Minh Tâm vào động, hơn nữa một đòn thành công, làm cho độc tố rót vào thân thể của đối phương, thành công kéo đối phương chết theo mình.
Đối với võ công đầu óc của Đỗ lão quái, Hoắc Nguyên Chân cũng hết sức bội phục, lão nhân này nhất định không thể chết được, đối với Hoắc Nguyên Chân lão sẽ có đại dụng.
Hoắc Nguyên Chân đột nhiên vọt vào làm cho Minh Tâm sợ hết hồn, quay đầu nhìn lại thấy là tên sư điệt của mình, cũng cảm giác chuyện có vẻ không ổn. Lúc này tên phương trượng này xuất hiện, chắc chắn không phải là tới đây muốn tán gẫu với mình.
Nhưng lão có thể cảm giác được, công phu Hoắc Nguyên Chân tựa hồ cũng chỉ là tiến vào Hậu Thiên trung kỳ không có bao lâu, trong mắt mình chỉ giống như một con kiến, chỉ cần khẽ bóp là có thể giết chết.
Bây giờ là khẩn yếu quan đầu, lão không cho phép xảy ra chuyện gì ngoài ý a muốn nữa, cũng không kịp quản thân thể mang thương tích, vung chưởng lên đánh tới Hoắc Nguyên Chân.
Hoắc Nguyên Chân cầm trong tay Đoạn Thiên bảo kiếm, mặc dù hắn không hiểu biết kiếm pháp gì, nhưng dù chưa từng ăn thịt heo cũng đã được thấy qua heo chạy, còn có thể thi triển ra chiêu số đơn giản. Lúc này vung tay lên, một kiếm chém tới chưởng của Minh Tâm.
Cảm nhận được Đoạn Thiên bảo kiếm sắc bén, Minh Tâm không dám tiếp đón thẳng thắn, thân thể vội vàng lui về phía sau.
Hoắc Nguyên Chân đúng là muốn đối phương rút lui, như vậy quyền chủ động mới nằm trong tay mình. Lập tức hắn làm ra vẻ không buông tha, thình lình vọt nhanh tới trước, Đại Từ Đại Bi Chưởng công tới như nước thủy triều.
Mặc dù Minh Tâm bị thương, thực lực sút giảm nhiều, nhưng cũng còn cao hơn Hoắc Nguyên Chân rất nhiều, vung chưởng đánh trả.
Nhưng qua mấy chiêu, Minh Tâm vô cùng kinh hãi, không ngờ rằng chưởng pháp Nhất Giới lại tinh diệu đến trình độ như thế. Bộ chưởng pháp này nhìn qua đã hoàn toàn luyện đến đại thành, giở tay nhấc chân không có trở ngại chút nào, lại có thể đánh ngang tay với mình.
Hơn nữa lực lượng Nhất Giới quá lớn, mặc dù nội lực không cao nhưng ra quyền xuất chưởng lực đạo cực lớn, chấn cho vết thương nơi bụng của mình càng ngày càng đau.
Vốn lão thân trúng xà độc, hiện tại chiến đấu như vậy làm cho huyết dịch tăng tốc tuần hoàn nhanh hơn. Nếu còn tiếp tục như vậy, rằng chưa kịp đánh bại Nhất Giới, lão đã độc phát bỏ mình.
Dù sao cũng là một lần chết, Minh Tâm cắn răng một cái, hung hăng nói với Nhất Giới:
- Quả thật là đồ ngu xuẩn, lúc này đi tìm cái chết, vậy người đang làm bạn cùng Phật gia trên đường xuống hoàng tuyền đi thôi!
- Làm bạn ư? Lão nằm mơ đi!
Thấy Minh Tâm lão hòa thượng có dấu hiệu phát đại chiêu, thân thể Hoắc Nguyên Chân đột nhiên nhảy lên một cái, bắt đầu chạy vòng quanh sơn động.
Cho dù là Minh Tâm đã bị thương lại thêm trúng độc, cũng không phải là mình có thể dễ dàng đối phó, Hoắc Nguyên Chân thà chọn lựa phương thức bảo thủ một chút, đánh du kích. Ta cũng không tin lão đã đến trình độ đèn cạn hết dầu, còn có thể phát ra tuyệt chiêu gì như Phách Không chưởng uy hiếp ta được.
Quả nhiên, sát chiêu Minh Tâm vốn đã chuẩn bị xong lại không dùng được lảo đảo đuổi theo Hoắc Nguyên Chân mấy bước, tốc độ càng ngày càng chậm, rốt cục không kiên trì nổi, đặt mông ngã ngồi xuống đất.
Hoắc Nguyên Chân không có lập tức xông tới ngay, mà là gỡ một viên đá trên vách sơn động, nhằm vào đầu Minh Tâm ném mạnh.
Bốp một tiếng, thân thể Minh Tâm lập tức ngã ngang trên mặt đất, máu chảy đầm đìa trên trán, ánh mắt có vẻ tán loạn thất thần, không còn đủ sức lau máu chảy tràn trên mặt.
Hoắc Nguyên Chân lại ném tới một viên đá nữa, lần này trúng vào giữa bụng Minh Tâm. Chỉ nghe lão khẽ hự một tiếng, khóe miệng có màu đen bắt đầu tràn ra.
Quả nhiên Minh Tâm sắp sửa xong đời.
Hoắc Nguyên Chân không đi tới chạm vào thân thể Minh Tâm, lão hòa thượng này đã trở thành một ổ độc, chớ để bị lây nhiễm độc của lão.
Chậm rãi đi tới trước mặt Đỗ lão quái, Hoắc Nguyên Chân nói:
- Đỗ lão tiền bối, trước đó vài ngày tiểu tăng không dám tới cứu tiền bối, lão có thể hiểu được nỗi băn khoăn của tiểu tăng hay không?
- Ôi, vậy cũng là bình thường, đổi lại là bất cứ người nào cũng không dám khinh suất cứu ta ra ngoài.
Đỗ lão quái thấy Minh Tâm đã chết, lại không hề lộ vẻ cao hứng, chẳng qua chỉ nhẹ nhàng than dài một tiếng.
- Rốt cục cát bụi cũng trở về cát bụi, cuối cùng hết thảy chỉ là không, lão hủ nay đã tám mươi, còn xem trọng sinh tử như vậy làm gì. Tiểu hòa thượng, nếu người muốn cứu lão hủ, vậy chặt đứt xích sắt đi, bây giờ lão hủ đã tạm thời không còn công lực, không cách nào sinh ra uy hiếp đối với ngươi, ngươi có thể lấy hết đan dược nơi này, còn có thứ này...
Nói xong, Đỗ lão quái sờ vào trong ngực áo, một viên Xá Lợi Tử màu trắng to như quả trứng gà xuất hiện.
Một lớp hào quang màu trắng lóe lên, còn đẹp đẽ hơn cả bảo thạch tốt nhất vài phần, hơn nữa khiến cho người ta có cảm giác thần thánh trang nghiêm.
- Đây chính là Xá Lợi Tử của Không Nhân Thần Tăng sao?
- Không sai, viện Xá Lợi Tử này của Không Nhân Thần Tăng ở trên người lão hủ đã ba mươi năm. Trong những năm qua, lão hủ luyện đan ở trong này, mỗi ngày đều sống trong hối hận. Không Nhân Thần Tăng là vì cứu ta mà chết, Không Phàm chính là vì trừng phạt ta mới nhốt ta ở chỗ này ba mươi năm. Ôi, ba mươi năm, đời người ta có được mấy lần ba mươi năm chứ...
Hoắc Nguyên Chân suy nghĩ một chút lại nói:
- Tiền bối có cảm thấy mình trả hết nợ cho Không Nhân Thần Tăng chưa?
Đỗ lão quái lắc đầu một cái:
- Chớ nói ba mươi năm, cho dù là ba ngàn năm, lão hủ cũng không quên được dáng vẻ lúc Không Nhân Thần Tăng bị thương. Thôi, tiểu hòa thượng, người hãy cho lão hủ một cái chết thống khoái đi.
- Không, bần tăng cảm thấy tiền bối đã trả xong rồi.
Hoắc Nguyên Chân đi lên phía trước thêm một bước, nhìn xuống lão nhân bên dưới:
- Lão tiền bối ở trong này ba mươi năm, nợ gì cũng đã trả xong rồi. Chớ nói lão chỉ vô tình hại Không Nhân, cho dù là cố ý, bây giờ cũng không có người nào truy cứu nữa. Tôn Hầu Tử đại náo thiên cung giết bao nhiêu thần tiên, cuối cùng cũng không phải chỉ bị đè năm trăm năm là xong việc sao.
Đỗ lão quái có vẻ ngơ ngác nhìn Hoắc Nguyên Chân một chút, có vẻ không hiểu lời hắn nói là có ý gì.
Lúc này Hoắc Nguyên Chân mới nhớ tới, lão nhân này căn bản chưa từng nghe qua chuyện Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung, lão không phải là fan hâm mộ của mình.
- Được rồi, bần tăng sẽ cứu lão tiền bối ra, từ hôm nay trở đi, lão được tự do!
Nói xong Hoắc Nguyên vung Chân Đoạn Thiên bảo kiếm lên, nhắm về phía xích sắt hàn thiết kia chém mạnh xuống một kiếm.
Kiếm chém vào xích sắt, hoa lửa bắn ra bốn phía, một tiếng xoảng vang lên, xích sắt hàn thiết đã bị Hoắc Nguyên Chân chặt đứt.
Một kiếm công thành, Hoắc Nguyên Chân mừng rỡ trong lòng, sợ là sợ Đoạn Thiên không cách nào chặt đứt xích sắt hàn thiết. Hiện tại xem ra không có vấn đề gì, lập tức vung kiếm lên chặt đứt hết thảy xích sắt trói buộc Đỗ lão quái.
- A Di Đà Phật, Đỗ lão tiền bối, chúc mừng lão thoát ly khổ hải, từ nay làm người mới.
Hoặc Nguyên Chấn tuyên một tiếng Phật hiệu, đứng nguyên tại chỗ chờ Đỗ lão quái tới cảm tạ mình. Nhưng một lúc lâu sau vẫn không nghe động tĩnh gì, lúc này hắn mới nhớ ra Đỗ lão quái đã trúng Hóa Công tán cùng Nhuyễn Cốt tán, trong thời gian ngắn không có chút lực lượng nào, vội vàng chạy tới đỡ lão dậy.
- Tiền bối, bần tăng sẽ thu hồi những đan dược này, viên Xá Lợi Tử này lão hãy tạm thời giữ lại. Chờ sau khi lão dưỡng thương lành lại, nếu như vẫn muốn giao Xá Lợi Tử cho bần tăng, khi đó bần tăng sẽ nhận lấy cũng không muộn.
Trong ánh mắt không chút gợn sóng của Đỗ lão quái đột nhiên lóe lên một cái khó lòng phát giác, sau đó khẽ gật đầu, mặc cho Hoắc Nguyên Chân đỡ mình ra khỏi địa động.
Về phần Minh Tâm, đã trở thành một cỗ thi thể.
- Ánh trăng... Ba mươi năm, rốt cục lão hủ lại thấy được ánh trăng đầy trời.
Trong địa động của Đỗ lão quái thông gió, có ánh sáng lọt vào, nhưng địa động vẫn là địa động, có hai thứ kia cũng không thể nào thay đổi được sự thật này, quả thật đã ba mươi năm lão đã không thể nhìn thấy trời đêm chân chính.
- Tiểu hòa thượng, nơi này thật là tốt quá, có gió ở đây, có hoa cỏ cây cối ở đây, còn có ánh trăng này làm cho lão hủ không nỡ bỏ đi. Người hãy để lão hủ xuống, để cho ta yên ổn một đêm ở nơi này đi.
Hoắc Nguyên Chân theo lời để Đỗ lão quái xuống, đứng thẳng một bên.
Nhưng Hoắc Nguyên Chân cũng không có nhàn rỗi, hắn đã bảo Kim Nhãn Ưng đi tìm Nhất Nhân. Nếu Minh Tâm đã chết, như vậy Nhất Nhân cũng tuyệt đối không thể sống, nếu không tin tức truyền về Nam Thiếu Lâm, tuyệt đối sẽ vô cùng bất lợi đối với mình.
Nhất Nhân đang ở cách đó không xa, bất quá thực lực y chỉ là Hậu Thiên trung kỳ, dưới trảo nhọn của Kim Nhãn Ưng tuyệt đối không có lý nào may mắn thoát khỏi, cũng không có bất kỳ khả năng chạy trốn nào.
Chỉ huy Kim Nhãn Ưng xong, Hoắc Nguyên Chân quay đầu lại nhìn về phía Đỗ lão quái:
- Lão tiền bối, người đã bỏ ta đi hôm qua, hôm nay cũng không thể nào giữ lại, dĩ vãng xưa như mây khói. Chuyện năm xưa hiện tại những người biết được cũng chỉ có hai ta, không biết ngày sau lão tiền bối còn có tính toán gì không?
- Tính toán ư...
Đỗ lão quái suy nghĩ hồi lâu, lắc đầu một cái:
- Lão hủ không biết, lúc mới ban đầu, ta nghĩ nếu như thoát được sẽ đi tìm Không Phàm lý luận. Nhưng hiện tại Không Phàm cũng đã chết đi, bằng hữu năm xưa của lão phu cũng không còn ai nữa, không còn thân nhân, thậm chí không biết bộ mặt giang hồ hiện tại ra sao, lão phu cũng không biết nên làm gì...
- Vậy chẳng hay tiền bối có thể nghĩ đến chuyện trở lại giang hồ?
- Không được, lão hủ đã già, đã sớm không còn lòng hiếu thắng, huống chi giang hồ hiểm ác, bộ xương già rệu rã của ta cũng không muốn tham gia náo nhiệt làm gì nữa.
Nghe thấy lời của Đỗ lão quái có vẻ tâm tàn ý lạnh, Hoắc Nguyên Chân lại âm thầm cao hứng, lần nữa thử dò xét hỏi:
- Vậy chẳng hay Đỗ lão tiền bối cho rằng, xuất gia có phải là một lựa chọn tốt hay không?
Nghe thấy lời của Hoắc Nguyên Chân, Đỗ lão quái tựa hồ có chút động lòng, nhưng vẫn do dự nói:
- Ban đầu vốn lão hủ muốn xuất gia ở Thiếu Lâm tự, Không Nhân Thần Tăng cũng đáp ứng lão phu tiến vào Thiếu Lâm rồi. Nhưng chưa kịp quy y đã xảy ra trận chiến kia, Không Nhân cũng đã chết, lão hủ cũng không thể trở thành hòa thượng, ngược lại bị nhốt ở nơi này.
Nói xong những lời này Đỗ lão quái lại nhìn Hoắc Nguyên Chân một chút, đột nhiên cười nói:
- Tiểu hòa thượng người thật là thú vị, muốn cho lão hủ gia nhập Thiếu Lâm người, nhưng lão hủ cũng sẽ không làm gì, cũng không muốn dạy những người trẻ tuổi kia tập võ, ở chỗ của ngươi cũng chỉ là một người thừa, cần lão hủ có ích lợi gì?
Hoắc Nguyên Chân hơi nheo mắt lại một chút, mặc dù Đỗ lão quái nói không muốn gia nhập, nhưng vẻ thoáng vui mừng và mong đợi của lão, hắn vẫn có thể cảm nhận được.
- Thật không muốn gia nhập sao?
Hoắc Nguyên Chân suy nghĩ một chút, lại nói:
- Thiếu Lâm ta quả thật không nuôi người rỗi rảnh, nếu như Đỗ lão tiền bối muốn gia nhập Thiếu Lâm, chẳng những nhất định phải quy y, hơn nữa còn phải lao động. Nhưng nếu tiền bối nói sẽ không làm việc, vậy bần tăng cũng không cho lão làm quá nhiều, hay là quét sân ở Thiếu Lâm ta đi, chẳng hay tiền bối có đồng ý hay không?