Phượng Tù Hoàng

chương 151: sinh tử hoặc tôn nghiêm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

() Nguyên văn: Đông biên nhật xuất tây biên vũ, đạo thị vô tình hoàn hữu tình

Câu trên trích trong bài thơ Trúc chi kỳ từ (Lưu Vũ Tích – đời Đường)

“Dương liễu thanh thanh giang thủy bình

Văn lang giang thượng đạp ca thanh

Đông biên nhật xuất tây biên vũ

Đạo thị vô tình hoàn hữu tình”

Dịch nghĩa:

Dương liễu xanh xanh, nước sông phẳng lặng

Nghe tiếng chàng ca hát trên sông

Phía đông mặt trời mọc, phía tây trời mưa

Bảo rằng không tạnh mà lại tạnh

Dịch thơ: (phanlang @ )

Nước im bên rặng liễu xanh

Nghe chàng hát khúc ca lành bên sông

Mưa bờ tây, nắng bờ đông

Trong vô tình đã mênh mông hữu tình

Dung Chỉ bước từng bước chậm rãi đến khu đất trống.

Hạc Tuyệt mặc dù để cho người kia tùy ý hành động, nhưng thái độ vẫn cảnh giác như trước. Chỉ cần Dung Chỉ hơi chuyển động, có ý tấn công, hắn sẽ lập tức phản ứng.

Không sợ bất kỳ ý đồ nào của kẻ kia.

Hạc Tuyệt có thể tự tin vào bản thân. Cho dù Dung Chỉ hiểu biết hay tài giỏi kiếm thuật bao nhiêu, nhưng với hiện trạng gầy yếu thế kia, kiếm thuật đỉnh cao cũng không thể phát huy nhiều tác dụng.

Hắn chỉ muốn chờ xem, cái gọi là kiếm thuật tung hoành của Dung Chỉ.

Nhìn Dung Chỉ đi tới khu đất trống, Sở Ngọc bỗng thấy dâng lên một dự cảm vô cùng bất an. Dung Chỉ nở nụ cười tươi, không giống với vẻ mặt thường ngày của hắn, lúc này vừa kiêu ngạo, mỉa mai, lại có chút giảo hoạt.

Con ngươi đen thẳm vốn sâu không thấy đáy, giờ đây sáng lấp lánh. Trong cảnh chiều hôm, Sở Ngọc và Hạc Tuyệt đều nhìn thấy, gương mặt hắn tái nhợt bỗng sáng ngời, giống như đóa hoa nở rộ một lần cuối trước khi héo úa, như tiếng hót lay động lòng người của chim oanh trước khi tàn hơi.

Dung Chỉ không để ý đến Sở Ngọc mà nhìn Hạc Tuyệt, khóe miệng vẫn nhếch lên nụ cười giảo hoạt, nhưng trong đáy mắt là sự đoạn tuyệt băng giá tàn khốc: “Không ai có thể giết ta, trừ chính bản thân ta!” Nói xong, hắn thả người nhảy xuống phía sau, không báo trước một lời, buông mình rơi khỏi vách núi.

Sở Ngọc chấn kinh, Hạc Tuyệt không kịp ngăn cản người phía trước.

Sở Ngọc sửng sốt, rồi mới hiểu tại sao mình lại vừa có cảm giác bất an. Vì sắc trời ảm đạm, nên nàng đã không để ý vách núi cheo leo phía sau Dung Chỉ.

Dung Chỉ thà tự sát, cũng không muốn chết bởi tay Hạc Tuyệt.

Hắn vốn là người dám xuống tay lạnh lùng tàn khốc với chính mình. Lúc trước bị Việt Tiệp Phi đả thương, hắn đã mỉm cười tự bẻ gẫy cánh tay. Vừa rồi, trong hoàn cảnh hiểm nghèo, thương tích trầm trọng hắn vẫn còn muốn sống…

Bề ngoài Dung Chỉ tú lệ gầy yếu, thậm chí còn hơi giống nữ tử. Nhưng ý chí nội tâm của hắn thì kiên cường dẻo dai ít người người sánh kịp, như sắt thép, khó có thể bẻ gẫy.

Sở Ngọc đứng như trời trồng, mất hết cảm giác, dường như toàn bộ thế giới chỉ còn là một mảnh trống rỗng. Còn Hạc Tuyệt, sau khi Dung Chỉ nhảy khỏi vách núi, run rẩy trong khoảnh khắc rồi mới chạy lên phía trước nhìn xuống, chỉ thấy dưới vực sâu là một chấm trắng nho nhỏ, rất nhanh chóng mất hút.

Từ trên cao thế này nhảy xuống, ngay cả bản thân hắn cũng khó bảo toàn tính mạng, huống chi là người bị thương như Dung Chỉ?

Hạc Tuyệt đứng ngây ngốc một hồi, rồi kính nể lui về phía sau nửa bước, cắm trường kiếm xuống đất, xem như biểu đạt lòng kính trọng với Dung Chỉ.

Nhưng bây giờ, Dung Chỉ đâu cần nữa!

Hắn muốn giết Dung Chỉ vì thấy người đó đáng sợ, là đứng trên lập trường của một tên thích khách. Còn lúc này biểu đạt kính ý là sự tôn trọng đối thủ, hắn xem Dung Chỉ như một đối thủ ngang hàng, cùng đẳng cấp với mình.

Dung Chỉ chết, tất nhiên hắn có thể nhẹ nhàng thở phào, nhưng cũng không khỏi buồn bã.

Một hồi lâu sau, Hạc Tuyệt quay lại bước vài bước. Đến bên Sở Ngọc, hắn dừng lại, mắt nhìn thẳng vào khoảng không phía trước: “Tuy hắn vừa nói mang ngươi đi vô dụng, nhưng người đã chết rồi, ai biết thực hư thế nào. Ta vẫn muốn mang ngươi theo!” Hành động tự sát vừa rồi của Dung Chỉ khiến hắn vẫn chưa thể lấy lại phong thái bình thường.

Sở Ngọc lặng im, chỉ khẽ gật đầu.

Hạc Tuyệt không sợ nàng chạy trốn. Từ đây xuống núi chỉ có một con đường, nàng muốn trốn cũng không thể trốn xa. Thấy Sở Ngọc gật đầu, hắn tiếp tục đi về phía trước. Bỗng nghe tiếng chân nàng khiến hắn giật mình sực tỉnh, nghĩ đến điều gì, Hạc Tuyệt quay phắt lại, sắc mặt đại biến.

Sở Ngọc đang đứng trên mỏm đá, quay lưng lại vách núi cheo leo. Nàng đứng thẳng trên đỉnh núi, gió thổi tà áo bay phần phật, rồi nàng mỉm cười nhìn Hạc Tuyệt: “Ta đi cùng Dung Chỉ, không đi cùng ngươi!” Và cũng giống như Dung Chỉ, nàng nhảy xuống không chút ngập ngừng.

Hạc Tuyệt sửng sốt.

Vừa rồi Dung Chỉ nhảy xuống là vì tôn nghiêm, không muốn chết trong tay hắn, Hạc Tuyệt có thể hiểu được. Nhưng còn Sở Ngọc, nàng sẽ không chết, tại sao cũng muốn nhảy theo?

Hạc Tuyệt biết khá rõ về các giai thoại của cô công chúa này, rất khó có thể ghép một người như vậy với chữ “tự tử vì tôn nghiêm”. Nhưng chuyện đã xảy ra ngay trước mắt, khiến hắn không tài nào lý giải nổi.

Hạc Tuyệt vốn chẳng có tình cảm thâm sâu gì với hai người kia, cộng thêm bản thân là thích khách giết người không chớp mắt, nên cảnh hai người tự sát ngay trước mặt chỉ làm hắn động tâm trong khoảnh khắc, rồi trấn định tinh thần xuống núi.

Vốn không muốn giết người, hắn chỉ định dùng con tin dẫn dụ Hoa Thác chủ động tìm hắn, giải quyết mâu thuẫn năm xưa. Không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, khiến cừu hận càng sâu, có lẽ đến chết cũng không thể nào hóa giải được!

Hạc Tuyệt đi rồi, dưới vách núi mới phát ra âm thanh rất nhỏ.

“Đi chưa?” Sở Ngọc cẩn thận ngóc đầu lên, nhìn phía bên trên. Nhưng vừa rồi cây cối mỏm đá che khuất, không nhìn thấy Hạc Tuyệt.

“Đi rồi!” Dung Chỉ vẫn đăm đăm nhìn Sở Ngọc, thấy thế cười khổ một tiếng, bất lực thở dài: “Ta nhảy xuống giả tìm chết để mong sống, nhưng trước mắt Hạc Tuyệt không định hại nàng, nàng nhảy xuống làm gì?”

Sở Ngọc trừng mắt nhìn hắn: “Ta vừa rồi bỗng nghĩ ra, ngươi là kẻ giảo hoạt như vậy, làm gì có chuyện hồ đồ ngớ ngẩn đi tự sát?”

Dung Chỉ tàn khốc đối với chính mình, nhưng tàn khốc để chế ngự toàn cục trong tay, chứ không phải là kẻ đặt tự tôn cao hơn tất cả, vì tôn nghiêm mà sẵn sàng tự sát.

Sở Ngọc nhớ lại chuyện cũ, bỗng nghĩ đến một chuyện. Nàng không giống những người học võ như Hạc Tuyệt, có sự tự tôn của hảo hán anh hùng. Đối với nàng, chết trong tay người khác hay trong tay mình đều là chết. Vì thế, nàng mới dễ dàng “bắt thóp” được Dung Chỉ.

Dung Chỉ không tìm chết, mà là muốn sống.

Cho dù lúc trước nguy hiểm “ngàn cân treo sợi tóc”, hay là bây giờ cái chết cận kề, Dung Chỉ vẫn muốn sống. Hắn không ngại mạo hiểm, lấy mạo hiểm làm vũ khí, ra vẻ ta đây với Hạc Tuyệt, mục đích để Hạc Tuyệt tin là hắn muốn tự sát, sẽ không xuống núi điều tra nữa.

Hắn không phải kiếm khách khảng khái hào hùng, mà là một người chơi cờ quyết đoán mưu mẹo.

Hiện tại hai người đang cuộn tròn cách vách núi phía trên không đến năm thước. Bên vách đá dựng đứng có một chỗ hõm vào trong. Cảnh chiều hôm sẩm tối cộng với dây mây, cành lá rậm rạp che kín hai người. Chỗ này chật hẹp, hai người phải dựa sát vào nhau. Trong bóng tối, hai gương mặt liền kề cũng không nhìn rõ, chỉ có bốn mắt trong trẻo như nước đối diện.

Dung Chỉ đã ném áo ngoài khỏi vách núi, bây giờ chỉ còn y phục mỏng manh. Sở Ngọc cảm thấy nhiệt độ cơ thể hắn ngày càng thấp, vừa rồi mới ấm lên một chút, giờ lại lạnh như khối băng. Sở Ngọc cầm tay hắn, thấp giọng hỏi: “Ngươi thế nào rồi?” Vừa nãy lúc nàng rơi xuống bị Dung Chỉ túm người kéo lại, tay hắn còn có chút hơi ấm, bây giờ bàn tay lạnh giá như yêu ma bị đánh hiện nguyên hình, sống dở chết dở.

Dung Chỉ lẩm bẩm: “Chẳng qua là kiệt sức quá mà thôi…Công chúa, hãy để ta nghỉ ngơi một lát...” Tiếng hắn nói ngày càng thấp, những chữ cuối cùng chìm nghỉm trong bóng đêm, mà cơ thể hắn cũng mềm mại dựa vào người Sở Ngọc.

Hắn dùng ngân châm để nâng khí lực cơ thể, nhưng phát sinh chuyện vừa rồi nên mới nhanh chóng mấp mé giai đoạn “dầu hết đèn tắt”.

Sở Ngọc không vội kiểm tra tình hình của Dung Chỉ, mà nắm lấy tay hắn. Một lúc sau nàng mới cúi đầu, nói khẽ đến độ chỉ mình nghe thấy: “Vì sao nhảy xuống, ta cũng không biết nữa. Dung Chỉ, ta muốn tin tưởng ngươi, ngàn vạn lần đừng lừa dối ta!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio