Phượng Tù Hoàng

chương 154: biến cố trên đường

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Không biết xe ngựa dừng lại từ lúc nào, mà Nhâm lão bản, vốn ngồi ở mép cửa ra vào khoang xe cũng không biết đi đâu. Tiếng ồn ào náo động ngoài xe ngày càng lớn, hình như là tiếng người quát tháo và đánh nhau. Sở Ngọc trong lòng cả kinh, nhanh chóng tỉnh lại, kéo tay Dung Chỉ, rồi vén khe rèm nhìn ra ngoài.

Xảy ra chuyện gì?

Không có người trả lời, nhưng cảnh tượng trước mặt chính là đáp án.

Bên ngoài, hai phe đang chém giết. Một bên là hộ vệ của đoàn xe hàng, bên kia là nhóm đạo tặc cưỡi ngựa, giơ búa và đại đao, khoảng bốn, năm mươi tên.

Đội hộ vệ của thương đoàn dù sao cũng không chuyên về đánh đấm, rất nhanh bị bọn đạo tặc quân số đông giết hết. Bọn chúng bao vây thương đội, chia ra cứ bốn, năm tên lục soát một chiếc xe, đồng thời kiểm tra các thi thể trên mặt đất, nếu thấy ai còn thở thoi thóp là đâm cho chết hẳn.

Nhìn các thi thể nằm la liệt, Sở Ngọc run rẩy, không khỏi co rúm người. Lưng đụng phải gì đó, nàng quay lại thì thấy Dung Chỉ.

Nhìn ánh mắt hắn yên tĩnh, nàng cũng buông lỏng tâm tình một chút, thấp giọng hỏi: “Có biện pháp gì không?”

Dung Chỉ lắc đầu, cũng nhỏ giọng đáp: “Không có cách nào, bọn chúng quá đông, ta không đối phó được!”

Giết người, cũng phải xem thiên thời địa lợi nhân hòa.

Ngừng một chút, hắn mỉm cười: “Công chúa không cần lo lắng! Bọn họ chẳng qua muốn cướp tiền bạc, sẽ không làm hại chúng ta!”

Hai tên cướp lục soát đến chiếc xe cuối cùng, thấy Dung Chỉ và Sở Ngọc thì mắt sáng ngời, giơ đao kêu lên: “Cả hai ngươi, xuống xe!”

Dung Chỉ vỗ vỗ Sở Ngọc ra hiệu nàng an tâm. Hắn nhẹ nhàng nhảy xuống, sau đó hỏi với vẻ nhãn nhặn lễ độ: “Xin hỏi thủ lĩnh của quý vị là ai? Ta muốn thương lượng với hắn một chuyện!”

Hắn còn chưa dứt lời, một tên cướp cao lớn xông đến tát ột phát. Chưởng lực rất mạnh, khiến Dung Chỉ ngã xuống cạnh một gốc cây non. Những tên xung quanh nhìn cảnh này cười rộ lên.

Sở Ngọc không khỏi kêu lên. Nàng lao đến bên Dung Chỉ, luống cuống tay chân nâng hắn dậy: “Ngươi có sao không?”

Dung Chỉ cúi đầu khẽ rên, lúc ngẩng lên, gương mặt tuấn mỹ đầy vẻ đau đớn, mắt nhắm chặt, một bên mặt còn in dấu tay đỏ rực. Bọn cướp nhìn bộ dạng Dung Chỉ, lại cười vang.

Sở Ngọc cảm thấy phẫn nộ dâng lên ngùn ngụt. Nhưng nàng chưa kịp có động tác gì, đã thấy tay mình bị gắt gao nắm chặt. Hắn thật sự dùng lực, khiến Sở Ngọc cảm thấy đau. Trong phút chốc, nàng tỉnh táo lại.

Không đúng. Biểu hiện của Dung Chỉ là…giả vờ.

Hắn cố ý để bị đánh.

Mặc dù chẳng hề có ý khiêu chiến, nhưng Dung Chỉ nhảy xuống xe với vẻ thoải mái, bỏ qua bọn cướp đòi gặp thủ lĩnh. Hành vi này lọt vào mắt bọn cướp là ý khinh thường, với bản tính tàn bạo, có kẻ trong bọn chúng ngứa tay động thủ.

Nói cách khác, cái tát này do chính Dung Chỉ tự tìm tới.

Không đợi bọn cướp cười dứt tiếng, khóe miệng Dung Chỉ trào ra chất lỏng đỏ tươi, lại phun máu. Nhưng dưới tay áo, hắn vẫn gắt gao nắm chặt tay Sở Ngọc.

“Ba!”

Lại vang lên tiếng bạt tai. Sở Ngọc ngẩng lên nhìn. Tên cướp đánh Dung Chỉ vừa bị một gã còn cao lớn hơn tát lệch mặt. Tên kia để râu quai nón, quát lớn: “Mẹ nó! Đừng đánh tiểu tử này! Bọn họ là bảo bối đó!” Đánh xong tên đồng đảng của mình, gã kia bước hai bước, cơ thể như tháp sắt dừng lại bên người Dung Chỉ, cất tiếng vang như tiếng sấm: “Tiểu tử, ngươi tìm ta làm gì?”

Dung Chỉ giơ tay, ra hiệu Sở Ngọc nâng hắn dậy. Nhưng vừa nâng được một chút, hắn lại phun ra một ngụm máu lớn, chất lỏng đỏ thẫm bắn lên quần áo tuyết trắng. Một lúc sau, hắn mới thở nhẹ ra, cất tiếng suy yếu: “Ta…chúng ta là người họ Vu ở Giang Lăng. Nếu thủ lĩnh cho về, ta sẽ sai gia nhân mang nhiều tiền chuộc đến!”

Thủ lĩnh nhếch mép cười: “Họ Vu ở Giang Lăng? Ta định bắt hai ngươi đổi tiền, vừa lúc ngươi lại tự nói ra xuất thân. Nhưng tiền chuộc phải đưa đến trước thì ta mới thả người!”

Nói xong hắn phất tay, sai lâu la trói những người khác lại: “Trông coi cẩn thận cho lão tử! Đừng đánh hỏng, người dùng để đổi tiền đó!”

Sở Ngọc nhìn qua, trong những người bị bắt còn có Nhâm lão bản, quản sự phòng thu chi của thương đội, cùng với một vài tiểu thương, đại khái là những người mà bọn cướp nghĩ có thể đổi được tiền chuộc. Hèn gì vừa rồi Dung Chỉ nói bọn chúng sẽ không làm hại họ.

Sở Ngọc và Dung Chỉ được đãi ngộ đặc biệt. Những người khác bị trói tay, đi bộ thành hàng, còn hai người được ngồi riêng trong xe ngựa, chính là chiếc xe ban đầu. Tuy bị bọn cướp vây quanh trông giữ, nhưng dù sao hai người cũng không bị thương tổn đến tính mạng và sức khỏe.

Nhưng Sở Ngọc không thể vui được, bởi vì gương mặt Dung Chỉ trắng bệch, hắn nằm dựa, hai mắt nhắm nghiền. Nàng ngồi bên cạnh, nắm chặt tay hắn, dường như lo sợ nếu thả lỏng thì hắn sẽ biến mất.

Sau khi lên xe, Dung Chỉ như không còn chút sức lực nào, đang nắm tay nàng cũng buông thõng.

Một lúc sau, cảm thấy bàn tay mình đang cầm hơi động đậy, Sở Ngọc thấp giọng kêu lên: “Ngươi thế nào rồi?”

Mắt vẫn khép hờ, Dung Chĩ hơi hơi lắc đầu, ngón tay viết chữ vào lòng bàn tay Sở Ngọc: “Không sao đâu, nghỉ ngơi một lát là ổn!”

Sở Ngọc mím môi, cũng học theo cách trao đổi của hắn: “Tại sao lại cố ý ăn tát?” Bây giờ má hắn sưng vù, trông rất thê thảm!

Nhìn khuôn mặt hắn, lòng nàng không dễ chịu chút nào.

Dung Chỉ vẫn nhắm mắt như trước, nhưng khóe miệng hơi nhếch lên, đầu ngón tay lại tiếp tục viết: “Để nhắc nhở bọn họ, chúng ta là loại hàng hóa dễ vỡ. Nếu không làm thế, sao được ngồi thoải mái như bây giờ?”

Sở Ngọc khẽ cắn môi, viết lên lòng bàn tay trắng mịn của hắn: “Dù thế nào cũng không nên làm khổ chính mình…”

Dung Chỉ khẽ xoay cổ tay, đầu ngón tay như cánh bướm xẹt qua mu bàn tay, đi tới lòng bàn tay nàng: “Còn có công dụng khác. Lúc ta ngã xuống, đã để lại dấu vết chỗ gốc cây. Nếu Hoa Thác tìm tới đây, đọc ký hiệu có thể biết tình trạng của chúng ta”.

Nghe hắn nói thế, tuy Sở Ngọc còn chút vướng mắc nhưng cũng không hỏi thêm, song rất nhanh nàng lại nghĩ đến vấn đề khác: “Vừa rồi ngươi giả mạo tên người khác, nếu bọn cướp phái người đến Giang Lăng điều tra, phát hiện không có họ Vu, hoặc Vu gia không có hai chúng ta, thì phải làm sao?”

Nhưng lúc này, Dung Chỉ không trả lời nàng nữa. Bàn tay đang cầm tay Sở Ngọc buông ra, không biết là ngất đi hay đang ngủ.

Tiếng vó ngựa, bánh xe lăn đều trên mặt đường. Sở Ngọc lo âu nhìn ra ngoài. Vốn tưởng theo xe ngựa trở về kinh thành, không ngờ xui xẻo gặp sơn tặc, con đường phía trước càng lúc càng xa xôi mờ mịt.

May mắn là, bọn họ còn sống.

Cầm tay Dung Chỉ, mặc dù chưa biết phía trước là điều gì chờ đợi, nhưng không hiểu sao Sở Ngọc vẫn cảm thấy vững dạ an tâm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio