Phượng Tù Hoàng

chương 157: ngày dài chậm rãi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau vài ngày, Sở Ngọc được mở mang đầu óc về khả năng dẫn dụ con nít của Dung Chỉ.

Mỗi ngày kể tám câu chuyện.

Ngày thứ nhất, chỉ có một cậu bé ngồi dưới chân tường lắng nghe. Ngày thứ hai, cậu bé dẫn theo hai đứa trẻ khác tới, lúc xế chiều quân số tăng lên thành bốn. Ngày thứ ba, có mười hai đứa trẻ ngồi xổm dưới chân tường nghe kể chuyện. Sang ngày thứ tư, Dung Chỉ vừa nói khát nước, chưa kịp chờ đợi thì có tám, chín bát nước đưa qua.

Trong bát sứ tinh xảo là nước giếng mát lạnh, rửa vết thương sạch sẽ. Nước sạch còn thừa để cho Sở Ngọc rửa mặt rửa tay, tuy không đủ tắm táp nhưng dù sao có còn hơn không.

Nhưng từ ngày thứ hai, Dung Chỉ không yêu cầu mỗi nước. Hắn miêu tả hình dạng của vài loại thảo dược, bảo bọn trẻ con tìm hộ, rồi vò nát, đắp lên vết thương của mình.

Tìm thảo dược không phải là việc nhẹ nhàng gì, nhưng bọn trẻ hăm hở làm để được nghe kể chuyện. Dung Chỉ có kiến thức sâu rộng, miêu tả phong tục tập quán các nơi rất sinh động, khiến Sở Ngọc nhiều lúc ngồi nghe còn say sưa, huống chi là bọn trẻ con chưa từng được học hành dạy dỗ ở đây.

Sở Ngọc đã từng quan sát qua cửa sổ. Dưới chân tường là hơn mười đứa bé, từ năm, sáu tuổi đến mười lăm, mười sáu tuổi. Dung Chỉ liên tục sai bọn trẻ làm đủ mọi việc linh tinh, nhưng chúng đều rất hào hứng phấn khởi, không có chút nào bất mãn. Thậm chí bọn chúng còn tranh nhau làm, xảy ra xích mích, được Dung Chỉ khuyên bảo vài câu mới hòa thuận vui vẻ trở lại.

Tình hình khác thường như vậy, người lớn trong thôn cũng chú ý đến, nhưng biết Dung Chỉ yêu cầu những thứ không quá đáng nên sau đó cũng mặc kệ. Họ chỉ nhắc bọn trẻ không được mang những thứ nguy hiểm cho Dung Chỉ.

Nhưng đến ngày thứ năm thì Sở Ngọc cảm thấy hơi lo lắng. Tuy Dung Chỉ chẳng qua kể chuyện cho bọn trẻ, thỉnh thoảng bảo chúng lấy nước và thảo dược, nhưng hắn đã vô tình tập hợp được tất cả trẻ con từ năm tuổi trở lên trong thôn. Thế này có gọi là lợi dụng con nít không?

Không chỉ trẻ con, Tôn Đương Tôn Hổ hàng ngày đưa cơm cũng trở nên thân thiện với Dung Chỉ hơn rất nhiều. Có lúc, đưa cơm xong bọn họ không vội vã rời đi, mà ngồi xuống tán gẫu với hắn mấy câu, thậm chí thông báo với hắn một vài tình hình trong xóm, ví dụ cả thôn có bao nhiêu người, v.v…

Nhưng Sở Ngọc mơ hồ có dự cảm, những ngày này sẽ không kéo dài. Dù chỉ lấy được ít nước và thảo dược, nhưng Dung Chỉ đã gây ra náo động lớn, chắc chắn bọn cướp sẽ không thể để yên.

Sở Ngọc nói với Dung Chỉ những lo âu của mình, nhưng hắn lại cười không chút hoang mang: “Ta đã tính cả rồi!”

Sở Ngọc chưa kịp hiểu Dung Chỉ tính toán gì, thì đến ngày thứ bảy đã có chuyện khác thường. Buổi trưa, đáng lẽ là giờ đưa cơm nhưng hôm nay rất muộn vẫn chưa thấy ai đến. Rốt cuộc ngoài cửa cũng có tiếng động. Cửa bị đẩy ra, nhưng người đứng ngoài không phải là Tôn Hổ Tôn Đương, mà là thủ lĩnh toán cướp - Tôn Lập, với thân hình cao lớn như tháp sắt. Tôn Lập vừa là thủ lĩnh toán cướp, đồng thời cũng là trưởng thôn.

Hắn đứng ở ngưỡng cửa như choán hết tầm nhìn. Hơi cúi khom người, một tay bê giỏ mây, hắn bước vào, vẻ mặt không biểu lộ điều gì.

Sở Ngọc khẽ kéo tay áo Dung Chỉ: Hay rồi, ngươi dụ dỗ con cái nhà người ta, bây giờ người ta đến đây tính sổ!

Dung Chỉ nhìn thẳng vào Tôn Lập, mỉm cười ung dung, hoàn toàn không có vẻ thành khẩn của kẻ mang tội lừa gạt trẻ vị thành niên. Hắn điềm đạm cất tiếng: “Tôn Lập đương gia, ngài tìm ta có việc gì vậy?”

Tôn Lập vừa bước vào, thuộc hạ của hắn bên ngoài vội đóng cửa rồi khóa lại.

Râu ria của tên thủ lĩnh đã cắt tỉa bớt đi nhiều so với lần gặp trước, không còn che kín một nửa mặt, bây giờ có thể phảng phất nhìn thấy đường nét khuôn mặt thô lỗ cương nghị của hắn.

Hai hàng lông mày cao vút, mắt hắn rất sâu. Nhìn kỹ, Sở Ngọc mới phát hiện tên thủ lĩnh này có một cặp mắt rất thâm trầm. Tuy ngoại hình hắn thô kệch lỗ mãng, nhưng riêng cặp mắt lại khá thâm thúy tinh anh.

Tôn Lập ngồi xếp bằng, ánh mắt như dao sắc lần lượt quét qua khuôn mặt hai người đối diện. Đương nhiên, so với Dung Chỉ, Sở Ngọc cảm thấy bị áp lực nhiều hơn.

Rất lâu sau, Tôn Lập mới chậm rãi mở miệng: “Rốt cuộc, ngươi có ý gì?”

Dung Chỉ mỉm cười, thậm chí hơi có vẻ ngạo mạn. Quần áo chỉnh tề, phong thái ung dung bình tĩnh. Nhìn diễn xuất của hắn, Sở Ngọc không khỏi liên tưởng đến những danh lưu sĩ tộc nàng đã từng gặp ở Kiến Khang, cũng phong thái động tác điềm nhiên, ngạo mạn như vậy, kiêu ngạo vì gia thế, vì thân phận quý tộc.

Dung Chỉ đang sắm vai thế gia công tử một cách hoàn hảo. Nhưng các sĩ tộc thể hiện phong độ trong phú quý yên vui, còn Dung Chỉ gặp cảnh ngộ hiện giờ lại có thể như thế, khiến Tôn Lập phải nhìn bằng con mắt khác.

Làm ra vẻ một lúc, Dung Chỉ mới điềm nhiên nói: “Ta cũng chẳng có ý gì, chỉ là muốn được thoải mái hơn một chút. Với khả năng của ta và A Sở bây giờ, sao có thể gây nên chuyện gì? Đương gia đừng quá lo!”

Tôn Lập lạnh lẽo nhìn hắn chằm chằm, một hồi lâu sau mới mở miệng: “Ngươi muốn thoải mái hơn một chút? Sao không nói với ta?”

Dung Chỉ nâng tầm mắt, đôi mắt trầm tĩnh, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Đối xử với chúng ta như hiện nay, không phải là ý của đương gia sao?”

Tôn Lập ngẩn ra, rồi rất nhanh khôi phục lại vẻ mặt bình thường. Một lát sau, hắn bỗng nhiên đứng dậy, một cước đá tung cái giỏ mây, đồ ăn nước uống trong giỏ bắn tung tóe, chảy lênh láng ra nền nhà.

Sở Ngọc không hiểu hắn định làm gì, nhịp tim không khỏi tăng tốc. Nhưng Tôn Lập chỉ xoay người đi ra cửa, gõ nhẹ hai cái. Người chờ bên ngoài lập tức mở cửa ra.

Tôn Lập đứng ở ngưỡng cửa, không ngoảnh đầu lại: “Được, ta đáp ứng ngươi!”

Sau khi Tôn Lập rời đi, Sở Ngọc và Dung Chỉ được mời ra khỏi phòng giam, đến một gian nhà khác trong thôn. Ở đây có bàn ghế, giường nằm, có chăn đệm mềm mại và y phục sạch sẽ. Tuy chất liệu thua kém phủ công chúa, nhưng cũng không phải ở mức bình dân. Mà cơm trưa của hai người cũng thịnh soạn hẳn lên, chứ không chỉ có hai món thịt và rau như trước.

Để đổi lại, Tôn Lập yêu cầu Dung Chỉ tạm thời đảm nhiệm chức phu tử (thầy giáo), dạy bọn trẻ trong thôn học bài.

Hai người ăn cơm xong xuôi, thì một cậu bé đen nhẻm đẩy cửa bước vào. Đây là đứa trẻ đầu tiên nghe kể chuyện, tên là Tôn Tiểu Giang, cũng là con của Tôn Lập.

Tôn Tiểu Giang chạy vào phòng, thân mật gọi Dung Chỉ là Dung ca ca, sau đó cũng tiện thể gọi Sở Ngọc là Sở ca ca, nhưng thân sơ có khác. Tiểu Giang rút từ trong áo ngực ra một bình sứ nhỏ, quơ quơ trước mặt Dung Chỉ: “Dung ca ca, cha tiểu đệ nói chân ca ca không thể cứ để như vậy được, bảo đệ mang thuốc trị thương cho ca ca!”

Dung Chỉ vui vẻ cảm ơn cậu bé, hứa sẽ báo đáp bằng cách kể nhiều chuyện hơn.

Đuổi khéo Tôn Tiểu Giang đi rồi, Dung Chỉ ngắm nghía bình sứ trong tay. Sở Ngọc thấy hắn cứ xem mãi, hiếu kỳ hỏi: “Sao ngươi không bôi thuốc?”

Dung Chỉ khe khẽ mỉm cười: “Nếu đắp thuốc này lên, chân của ta chắc phải phế bỏ!” Luận về dược, trình độ của Tôn Lập còn non lắm!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio