Hoàng đế đứng lặng, thân là trưởng công chúa, Sở Ngọc cũng chỉ còn cách bắt chước theo. Không biết đứng đã bao lâu, Sở Ngọc sắp khuỵu xuống vì buồn ngủ, Lưu Tử Nghiệp mới chấm dứt hoạt động nghệ thuật ngắm cá bơi. Hắn quay lại, mở miệng: “A tỷ, tỷ muốn rời bỏ ta sao?”
Sở Ngọc thực sự kinh hãi. Bây giờ nàng mới đối diện với hắn, nhìn thẳng vào cặp mắt hẹp dài âm u lạnh lùng. Trước mặt nàng lúc này là tiểu hoàng đế bạo ngược luôn lo lắng bất an, đâu còn vẻ dịu dàng ỷ lại thường thấy trong quá khứ!
Sở Ngọc không sợ ánh mắt của Lưu Tử Nghiệp, mà nàng giật mình vì bị hắn nói trúng tâm tư. Tuy không biết còn bao lâu nữa, nhưng nàng cảm thấy, ngày chính biến đang đến rất gần. Để đề phòng bất trắc, Sở Ngọc lệnh cho Hoàn Viễn âm thầm liên lạc với những nơi mà nàng đã cho chuẩn bị từ trước. Đây chính là biện pháp “thỏ khôn ba lỗ”, tính đường rút lui.
Một khi Kiến Khang phát sinh biến cố, nàng có thể kịp thời chạy trốn.
Cố gắng áp chế dự cảm không ổn, Sở Ngọc sải bước tiến tới, nắm lấy tay Lưu Tử Nghiệp để giúp hắn hòa hoãn lại: “Bệ hạ, sao ta có thể rời bỏ người được?”
Trước khi vào cung, Sở Ngọc đã thay xiêm y tẩm hương liệu. Nàng biết tác dụng của hương liệu này với thần kinh Lưu Tử Nghiệp, sẽ giúp hắn bình tĩnh thư thái hơn và dễ nghe theo lời nàng hơn.
Nhưng không hiểu sao, hôm nay chiêu thức này không hiệu quả. Không những không bình tĩnh, sau khi nghe những lời Sở Ngọc nói, trong nháy mắt Lưu Tử Nghiệp trở nên lạnh lẽo, khuôn mặt hắn thậm chí méo mó vì tức giận, trông cực kỳ đáng sợ. Sở Ngọc sợ hãi lùi về phía sau, mà động tác này càng kích thích Lưu Tử Nghiệp, tròng mắt hắn lóe lên vẻ oán hận: “A tỷ, tỷ nói dối!”
Hắn nói chậm rãi, mỗi chữ như nghiến răng mà phun ra: “A tỷ, tỷ lừa gạt ta!” Hai tay hắn nắm lấy bờ vai Sở Ngọc, dùng lực thật mạnh như muốn thấy nàng đau đớn. Tiểu hoàng đế bạo ngược trước giờ không phải kiểu người gặp chuyện buồn thì lặng lẽ chịu đựng. Hắn mà buồn bực, sẽ bắt kẻ khác phải trả giá.
Hai tay Lưu Tử Nghiệp như gọng kìm sắt kẹp lấy bờ vai Sở Ngọc. Nàng bị đau, không nhịn được kêu lên: “Đau quá! Bệ hạ, người đang làm gì vậy?”
Nhưng Lưu Tử Nghiệp không buông nàng ra. Hắn chỉ lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm, như rắn độc đang nhìn con mồi. Một lúc sau, một tay hắn vẫn nắm chặt vai Sở Ngọc, tay kia cầm một tập giấy đưa cho nàng: “Xem đi!”
Tập giấy vốn để bên cạnh hắn. Lúc mới tới, Sở Ngọc tưởng là tấu chương gì đó nên không nhìn kỹ. Bây giờ, tay nàng đau buốt, không thể vươn ra đón lấy được. Đó là một tập giấy gồm nhiều tờ lớn nhỏ, màu sắc khác nhau, có tờ đã cũ, có tờ còn mới. Tờ trên cùng lộ ra dấu ấn xác nhận của quan sở tại.
Không quan tâm nàng có cầm hay không, Lưu Tử Nghiệp giơ tay một lúc liền buông ra. Cả tập giấy rơi lả tả trên mặt đất, ngẫu nhiên có gió thổi qua, một tờ bay lên cao giúp Sở Ngọc có thể nhìn rõ hơn.
Đây có phải là…khế ước đất đai?
Đó là các giấy tờ chứng minh quyền sở hữu đất đai hợp pháp ở nhiều nơi, với danh nghĩa Dụ Tử Sở.
Sở Ngọc chuẩn bị “thỏ khôn ba lỗ”, cất trữ đám giấy tờ đó để sau này làm đường lui, bây giờ tất cả ở trong tay Lưu Tử Nghiệp.
Tại sao lại bị phát hiện? Nàng làm việc rất bí mật, cẩn thận, sao hắn có thể phát giác ra?
Thấy Sở Ngọc trầm tư không nói năng gì, Lưu Tử Nghiệp càng tức giận, tăng lực tay như muốn bóp gẫy vai nàng: “Còn gì để nói không?” Nếu lúc gặp mặt, Sở Ngọc thừa nhận với hắn thì thôi, hắn có thể không trách lỗi lầm trong quá khứ. Nhưng nàng lại nói dối trắng trợn, bây giờ còn im lặng giấu giấu diếm diếm, khiến hắn không thể nào khoan dung được!
Sở Ngọc bị đau, phục hồi lại tinh thần, miễn cưỡng tỏ vẻ không có việc gì, mỉm cười: “Không có gì để nói! Bệ hạ không tin ta, đơn giản như vậy thôi! Nếu bệ hạ tin, thì dù thấy cái gì cũng không nghi ngờ. Bệ hạ đã không tin, thì chỉ mấy tờ giấy cũng có thể ly gián chúng ta!”
Không biết cụ thể nguyên nhân, nhưng Sở Ngọc hiểu, vết rạn nứt giữa nàng và Lưu Tử Nghiệp khó có thể hàn gắn trong thời gian ngắn. Hiện tại, điều duy nhất nàng có thể làm là khăng khăng bảo vệ lập trường của mình, khiến cho Lưu Tử Nghiệp không nghi ngờ thêm.
Lưu Tử Nghiệp cười lạnh: “Việc tỷ âm thầm tạo lập nhà cửa đất đai bên ngoài là do Thiên Như Kính báo với trẫm. Khế ước đất đai, là do Tông Việt sai người đi thu thập về. Thiên Như Kính, thân là thiên sư, không màng đến thế sự, chẳng lẽ có tư thù gì với tỷ sao?”
Thiên Như Kính xuất thủ?
Nghe tin này, Sở Ngọc kinh ngạc hơn cả lúc nhìn thấy khế ước đất đai. Nàng không kịp nghĩ ngợi gì, chỉ biết đứng lặng bàng hoàng.
Không phải hắn nói, sẽ không ra tay can thiệp sao? Vì sao lại lật lọng?
Vẻ bàng hoàng của nàng, trong mắt Lưu Tử Nghiệp chính là bị nói trúng không thể phản bác. Trong lòng đau đớn, lại càng trở nên tàn bạo, Lưu Tử Nghiệp đẩy mạnh Sở Ngọc ra. Nàng không kịp đề phòng, ngã nhào xuống đất. Bàn tay chà xuống nền đất đá gồ ghề, một cơn đau rát truyền tới.
Lần đầu tiên, Lưu Tử Nghiệp sử dụng vũ lực với nàng.
Khuôn mặt Lưu Tử Nghiệp méo mó vì tức giận. Hai tay hắn nắm chặt thành quyền, như đang cực lực khống chế bản thân, tự trói mình bằng một sợi dây thừng vô hình. Nếu sợi dây đó đứt, hắn sẽ không khỏi xông tới ra tay bạo lực với Sở Ngọc: “Tỷ cút đi, cút ngay đi! Đừng để ta nhìn thấy tỷ nữa!”
Sở Ngọc cắn răng đứng dậy. Nàng biết bây giờ Lưu Tử Nghiệp đang bị kích động, khó mà khai thông, nên nàng cũng không muốn giải thích gì thêm nữa. Ra đến cửa hoa viên, bỗng nghĩ đến một chuyện, nàng dừng bước ngoái lại: “Bệ hạ, ta còn một chuyện nữa muốn hỏi. Khế ước đất đai ở đây, vậy còn người thì sao?” Những người mà nàng phái đi sắp đặt nhà cửa, đất đai ình, bây giờ thế nào rồi?
Lưu Tử Nghiệp trừng mắt lạnh lẽo nhìn nàng, trong hàm răng bật ra hai chữ, khóe miệng ánh lên vẻ khát máu dữ tợn: “Giết rồi!” Hắn sai Tông Việt giết hết, không chừa một ai.
Sở Ngọc co rút cõi lòng vì đau đớn, không nói thêm một lời, cũng không dừng bước.
Nhìn theo bóng Sở Ngọc khuất dần, Lưu Tử Nghiệp cứ đứng ngây ngẩn hồi lâu, mãi cho đến khi dần dần bình tĩnh lại, hắn mới như chợt bừng tỉnh mộng. Hắn vừa làm gì vậy? Tức giận với a tỷ sao?
Ánh mắt hắn dừng lại ở vết máu dưới nền đá. Thậm chí hắn còn đẩy ngã a tỷ, làm tỷ bị thương?
Chẳng phải hắn đã định sẽ từ tốn nghe a tỷ giải thích sao? Thế mà chỉ vì vài câu nói, hắn dễ dàng bị lửa giận làm u mê đầu óc?
Trước đây lúc ở cạnh a tỷ, hắn đâu có dễ nổi giận như thế?
Việc làm này của hắn, đã khoét một vết thương lòng của cả hai người, tạo hố sâu ngăn cách không dễ gì hàn gắn.
Lưu Tử Nghiệp ôm đầu đau khổ. Bọn họ vốn thân thiết, hòa hợp là thế, vì sao lại ra nông nỗi này?