Phượng Tù Hoàng

chương 193: lo sợ biệt ly

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Người chạy vào, là Hoàn Viễn.

Thần sắc hắn hoảng loạn, như đang sợ hãi điều gì đó. Xông vào nhìn thấy Sở Ngọc đang bê chậu nước, không rõ là định làm gì, hắn đứng ngẩn người, rồi nhẹ nhàng thở phào.

Thấy Sở Ngọc tạm thời không có việc gì, Hoàn Viễn hơi an tâm, lúc này mới nhìn quanh phòng. Nhìn thấy Việt Tiệp Phi bị trói gô thành một khúc, ánh mắt hắn hơi chấn động. Rồi hắn lại đảo mắt sang Thiên Như Kính đang bị trói chặt trên ghế, khuôn mặt trắng trẻo tuấn mỹ có bảy, tám vết đỏ ửng, trên đầu là hơn mười bím tóc nhỏ lộn xộn.

Thiên Như Kính vốn có thân phận siêu nhiên đặc biệt, dù trong hoàn cảnh nào cũng nhìn thấy hắn sạch sẽ tao nhã, trên người không vương một hạt bụi. Những lời đồn ầm ĩ cũng không thể làm ảnh hưởng đến vẻ thần bí của hắn khiến người ta kính sợ. Nhưng lúc này, Hoàn Viễn giật mình chứng kiến: thiên sư đại nhân bị trói chặt hôn mê bất tỉnh, cơ thể còn bị trêu đùa. Nào là khí độ tiên nhân, nào là tao nhã xuất trần, thực sự không còn một mảnh!

Bím tóc trên đầu hắn, cái to cái nhỏ, cái xuôi cái ngược, cái xoắn dây thừng…Sở Ngọc thử nghiệm tất cả các kiểu tóc mà nàng có thể nghĩ ra trên đầu Thiên Như Kính.

Hoàn Viễn nhìn Thiên Như Kính, cố nén cười. Một lúc lâu sau hắn mới nhìn về phía Sở Ngọc, trong ánh mắt là vẻ chợt hiểu ra: “Hôm nay công chúa muốn bắt bọn họ?”

Sở Ngọc lúc này phục hồi lại tinh thần, đặt chậu nước xuống một góc, trên tay còn vương vài giọt nước vừa bắn ra. Ra hiệu cho Hoàn Viễn trước hết khép cửa lại, rồi nàng mỉm cười: “Nói chung là như thế!” Bắt hai người chỉ là biện pháp, còn mục đích thật sự, tất nhiên nàng không thể tùy tiện nói với người khác.

Dừng một chút nàng lại cất tiếng: “Ngươi đến có việc gì gấp vậy?”

Hoàn Viễn vốn cực kỳ điềm tĩnh chín chắn. Nếu không có chuyện khẩn cấp, hắn sẽ tuyệt đối không xông vào như vậy, thậm chí vừa rồi còn không thèm gõ cửa.

Nghe Sở Ngọc hỏi, Hoàn Viễn mới giật mình nhớ ra. Nhìn Thiên Như Kính, hắn hơi do dự: “Ta vừa cân nhắc lại chuyện gặp công chúa hôm qua…”

Hôm qua, sau khi hỏi Hoàn Viễn về đường lui, Sở Ngọc nói chuyện với hắn một hồi, trong đó dường như có ý dặn dò: nếu sau này nàng không còn bên họ nữa, hi vọng Hoàn Viễn sẽ thay nàng chăm sóc mọi người.

Nàng giấu diếm không nói thẳng, nhưng Hoàn Viễn cảm giác có gì đó không ổn, suốt đêm không ngủ được. Cho đến sáng nay, rốt cuộc hắn xác định đó là những lời phó thác hậu sự của nàng. Lại nghe nói hôm nay Sở Ngọc mời Thiên Như Kính và Việt Tiệp Phi đến, cho rằng nàng đã quyết chí tự sát, “đồng quy vu tận” (cùng chết) với hai người này hoặc làm một việc nguy hiểm tính mạng nào đó, nên hắn không kịp nghĩ ngợi gì mà xông vào.

Tuy Sở Ngọc nhìn thế nào cũng không giống người muốn tìm cái chết, nhưng lời nói của nàng rất giống lời trăng trối.

Càng nghĩ, càng khẳng định phán đoán đó là đúng.

Rõ ràng nàng đang muốn rời bỏ thế giới này.

Sao có thể ngờ được, sau khi vào phòng lại chứng kiến tình huống khác hẳn suy nghĩ của hắn, Sở Ngọc đang ung dung bắt trói hai người kia. Thấy nàng bình yên vô sự, Hoàn Viễn cảm thấy bớt lo lắng đi phần nào, nhưng dự cảm không ổn vẫn y nguyên như trước.

Liệu hắn có nên hỏi thẳng nàng: phải chăng vì nàng đang chuẩn bị tự sát, nên mới liều lĩnh như thế?

Với người ngoài, Hoàn Viễn ứng xử rất uyển chuyển khéo léo, nhưng với Sở Ngọc, hắn vẫn khó có thể che giấu sự lo lắng bất an. Bây giờ hắn không phải vì đề phòng nàng, mà đó là cảm giác lo lắng, quan tâm trước một bảo bối quý giá đặc biệt.

Nghĩ ngợi luẩn quẩn trong khoảnh khắc, Hoàn Viễn ngẩng đầu lên, đang định nói lảng sang một vài chuyện khác để lấp liếm hành động thất thố lúc này. Nhưng khi đối diện với ánh mắt đầy quan tâm của Sở Ngọc, hắn không chịu nổi, lại thấy lòng mềm nhũn, chỉ còn cách cười khổ nói thật tâm tư.

Hắn sợ nàng gặp nguy hiểm. Nghe những lời phó thác của nàng, hắn bối rối, lo sợ, bất an nên mới liều lĩnh xông vào. Chỉ sợ nàng biến mất… Tâm tư của chính mình, hắn cảm thấy vừa kỳ lạ, lại vừa không muốn phải thừa nhận ra lời.

Chính bản thân hắn cũng không hiểu là nguyên cớ vì sao.

Hoàn Viễn cứ ngẫm nghĩ mãi. Nơi nương náu cuối cùng của mình hắn cũng nói cho nàng biết, vậy tại sao lại muốn giấu nàng cảm giác kỳ lạ này? Kể từ đó, hắn tự nhủ: mình là kẻ hay lo nghĩ vẩn vơ.

Hoàn Viễn hắn chính là kiểu người thích lo nghĩ không đâu.

Sở Ngọc mỉm cười bất lực. Hôm qua, khi biết mọi người đã có biện pháp thoát thân, nàng nhất thời cao hứng, nói mấy lời với Hoàn Viễn, ngầm dặn dò hắn sau này quan tâm chăm sóc mọi người giúp nàng. Không ngờ Hoàn Viễn nhạy cảm như vậy, có thể dễ dàng phát hiện ra ý đồ của nàng.

Chỉ có điều, nàng sẽ không thừa nhận.

Sở Ngọc mỉm cười, an ủi Hoàn Viễn mấy câu, hắn mới cáo từ rời đi. Hắn không hỏi Sở Ngọc trói hai người kia làm gì, cũng không can thiệp, chỉ nghĩ đến một vấn đề: sau khi ra khỏi đây, sẽ giúp Sở Ngọc che giấu bằng cách nào.

Đặt tay lên cửa, nhìn then gỗ gãy rời thành hai đoạn, Hoàn Viễn ngượng đỏ mặt, thầm nghĩ vừa rồi mình quá hấp tấp. Nhưng cân nhắc một phen, hắn vẫn chưa an tâm, lại quay lại nhìn Sở Ngọc, thấp giọng nói: “Nếu công chúa đang phiền não điều gì, thì hãy đừng ngại nói ra! Hoàn Viễn tuy bất tài, nhưng cũng có thể chia sẻ với công chúa phần nào đó. Công chúa tuyệt đối đừng mạo hiểm một mình!”

Sở Ngọc sửng sốt, lại mỉm cười an ủi hắn mấy câu. Đợi bóng Hoàn Viễn đi xa rồi, một lần nữa nàng khép cửa lại, ngẩn người trong khoảnh khắc, rồi đi tìm một then gỗ mới để cài cửa:

“Ngươi nói những lời này, chẳng phải khiến ta càng không đành lòng sao?”

Dành chút thời gian để bình tĩnh suy nghĩ, Sở Ngọc lại bưng chậu đồng lên, quyết định tiếp tục công việc bỏ dở lúc nãy. Nhưng ngay lập tức, lại có người xô cánh cửa phía sau.

Lần này, cửa bị phá thành bốn, năm mảnh tung tóe, có mảnh rơi ngay dưới chân Sở Ngọc.

Lúc này, ở chỗ này, chắc chỉ có người trong nội phủ xông vào. Vừa nãy là Hoàn Viễn, giờ không biết là ai?

Muốn bức cung người xấu một lần cũng không được là sao?

Sở Ngọc bực bội đặt chậu đồng xuống, quay lại xem rốt cuộc vị nào lại một lần nữa ngăn cản “chuyện tốt” của nàng. Một bóng áo đỏ rực rỡ nổi bật giữa khung cửa tan hoang. Hắn cũng giống Hoàn Viễn, bị hình ảnh bộ dạng Thiên Như Kính đập vào mắt.

Trên đầu Thiên Như Kính chi chít toàn là bím tóc nhỏ. Ngay cả với người đang buồn bực, nhìn thấy cũng không khỏi phì cười. Nhưng trên mặt Hoa Thác lúc này chỉ có vẻ thê lương, một cái nhếch khóe miệng cũng không có.

“Công chúa!” Hoa Thác cắn răng, quỳ một gối xuống trước mặt Sở Ngọc “Dung Chỉ…Dung Chỉ hắn…” Trên y phục hắn có mấy chỗ đỏ sậm, hình như là máu mới tóe lên chưa lâu.

Hoa Thác vẫn luôn đối địch với nàng, điều này Sở Ngọc biết rõ. Hắn xưa nay vốn kiêu ngạo, lại không bao giờ thèm giả bộ trước mặt nàng. Vậy mà lúc này hắn hành đại lễ, chắc hắn đã xảy ra chuyện cực kỳ nghiêm trọng. Nghe hắn nhắc đến Dung Chỉ, đầu óc Sở Ngọc trống rỗng.

Bên tai nàng truyền tới âm thanh khàn khàn nặng nề: “Dung Chỉ hắn…không xong rồi!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio