Những chuyện xảy ra sau đó rất đơn giản.
Thọ Tịch Chi vung đao xông tới, Khương Sản Chi hỗ trợ.
Tùy tùng của Khương Sản Chi trấn áp người hầu xung quanh Lưu Tử Nghiệp.
Thiên Như Kính lẳng lặng nhìn trời.
Trong đám hỗn loạn, Lưu Tử Nghiệp chạy trốn vào rừng trúc, theo sau hắn là thái giám Hoa Nguyện Nhi và Huyền An. Thọ Tịch Chi cầm đao truy sát. Bốn người chạy vào hậu đường, Lưu Tử Nghiệp quay người giương cung lắp tên, mũi tên phóng vút lên không.
Thọ Tịch Chi hơi nghiêng cổ tay. Trong bóng đêm, ánh đao lóe sáng.
Lúc này là cuối giờ Hợi, đầu giờ Tí.
Tông Việt dẫn theo một đội quân phi ngựa hết tốc lực trở về. Hắn vừa được tin báo, có kẻ hành thích hoàng đế.
Mặc dù Lưu Tử Nghiệp là bạo quân ngang ngược vô đạo, nhưng đối với Tông Việt lại rất hào phóng nên hắn luôn hết lòng trung thành ủng hộ. Vừa nhận được tin, hắn liền chọn lấy những chiến mã nhanh nhất cùng với hai trăm kỵ binh dũng mãnh, gấp gáp trở về hoàng cung.
Vào thành chưa được bao lâu, băng qua đường phố, Tông Việt thoáng nhìn thấy một bóng người.
Người đó mặc y phục xanh biếc, tay ôm một bọc vải màu lam đang đi trong ngõ hẻm vắng người, trên mặt đầy vẻ bất an.
Tông Việt đã từng gặp người này, bởi vì Sơn Âm công chúa đã có lần mang hắn theo. Nhưng lúc này, tại sao hắn lại lén lút xuất hiện ở đây? Chẳng phải hắn nên yên phận trong phủ công chúa sao?
Thấy khả nghi, Tông Việt hạ lệnh tạm dừng, tự mình phi ngựa tới, một tay túm cổ Liễu Sắc, nhấc cả người hắn lên.
Lúc trước hắn túm cổ Mặc Hương cũng giống y chang như vậy.
Bọc vải rơi xuống đất, vàng bạc châu báu bên trong tung tóe lăn lóc.
Liễu Sắc đối diện với cặp mắt Tông Việt, nhất thời bị dọa mất hồn mất vía. Tông Việt nheo mắt, ánh nhìn lại càng sắc bén lợi hại như dao, thưởng thức sự sợ hãi run rẩy của con mồi trong tay. Lát sau, hắn cất giọng âm trầm giống như mèo vờn chuột: “Sao ngươi lại ở đây?”
Bây giờ là giữa giờ Hợi.
“Còn công chúa?”
Hoàn Viễn và mọi người ra khỏi thành được khoảng năm dặm thì gặp Hoa Thác đã đứng đợi từ lâu. Hoa Thác cẩn thận đỡ lấy Dung Chỉ vẫn đang hôn mê, được A Man cõng trên lưng. Nhìn lướt qua, hắn phát hiện thiếu hai người.
Ngoài Hoàn Viễn, A Man, Lưu Tang, còn có Ấu Lam và mấy người hầu thân tín, nhưng lại thiếu mất hai người, một người quan trọng nhất và một người không đáng nhắc tới.
Hoa Thác đặt Dung Chỉ nằm lên nệm xe ngựa đã chuẩn bị cẩn thận từ trước, đắp chăn ấm áp rồi mới quay lại. Hắn xác định đúng là thiếu Sở Ngọc và Liễu Sắc, mới quay sang hỏi lại Hoàn Viễn.
Hoàn Viễn ánh mắt u ám, nhắc lại những gì Sở Ngọc dặn dò, đồng thời chuyển thư của nàng cho Hoa Thác. Dừng một chút, hắn cười khổ một tiếng: “Còn về phần Liễu Sắc…có lẽ là lén bỏ trốn một mình rồi!”
Phát hiện Liễu Sắc lén bỏ trốn, Hoàn Viễn không cho tìm kiếm, mà theo kế hoạch ban đầu, tập hợp mọi người ra khỏi thành để gặp Hoa Thác.
Liễu Sắc sẽ thế nào, Hoàn Viễn chẳng quan tâm. Ai có chí nấy, bây giờ phủ công chúa không thể cung cấp cho kẻ đó những gì hắn muốn, vậy thích ra đi thì cứ việc, không cần Hoàn Viễn hắn phải phí tâm.
Chắc công chúa cũng sẽ không vì chuyện nhỏ này mà phiền lòng, Hoàn Viễn nghĩ thầm. Nhưng bản thân hắn không phát hiện ra, khi những gánh nặng bên cạnh Sở Ngọc giảm bớt, hắn cảm thấy vui mừng hơn.
Hoàn Viễn bảo Lưu Tang theo Ấu Lam đi nghỉ ngơi một lát. Hoa Thác tránh ra một góc, xé mở phong thư. Đọc qua, hắn đột nhiên biến sắc.
Trong thư Sở Ngọc viết rõ, nhờ Hoa Thác lừa Hoàn Viễn rời xa thành Kiến Khang, đi càng xa càng tốt. Nếu sau ngày hai mươi chín, bọn họ không gặp lại thì cũng không cần để ý đến nàng nữa, Hoa Thác hãy hạ dược Hoàn Viễn và mọi người, đưa họ đi, tránh xa khỏi kinh thành hỗn loạn.
Tuy Sở Ngọc không viết rõ, nhưng Hoa Thác có thể cảm nhận được ẩn ý giữa những dòng chữ. Dường như có chuyện gì đó đáng sợ sắp xảy ra, nàng đã biết trước, nhưng không thể tránh né.
Hoa Thác cứ cầm phong thư trầm mặc hồi lâu khiến Hoàn Viễn sinh nghi. Hắn thu xếp ọi người xong xuôi liền quay lại hỏi: “Công chúa viết gì trong thư vậy?”
Không thể để hắn biết!
Hoa Thác gấp phong thư lại, thản nhiên đáp: “Không có chuyện gì, công chúa dặn ta bảo vệ các ngươi thật tốt!” Đây cũng không phải là nói dối. Sở Ngọc quả thật có nhờ Hoa Thác quan tâm đến mọi người. Với trí tuệ của Hoàn Viễn, có thể sống sót là chuyện không khó khăn gì. Nhưng Sở Ngọc chỉ lo, hắn vì nàng mà quay lại thành Kiến Khang đầy rẫy nguy hiểm.
Hoa Thác hơi băn khoăn do dự. Cho tới bây giờ, ác cảm của hắn với Sở Ngọc đã vơi đi rất nhiều, nhưng hắn không thể bỏ mặc Dung Chỉ. Trong lòng hắn, Dung Chỉ vẫn quan trọng hơn.
Tuy Hoa Thác phản ứng rất nhanh, nhưng một nét chần chừ thoáng qua trên mặt cũng không lọt khỏi tầm mắt của Hoàn Viễn. Hoàn Viễn đột nhiên nhớ ra, trước lúc hạ dược Thiên Như Kính, Sở Ngọc cũng đã từng nói những lời ly biệt với hắn.
Càng nghĩ càng thấy bất an, hắn liền thăm dò: “Có thể cho ta xem thư của công chúa được không?”
Hoa Thác đáp không cần suy nghĩ: “Được!”, đồng thời giơ bức thư ra.
Thấy Hoa Thác thoải mái như vậy, Hoàn Viễn nghĩ mình đã đoán sai. Nhưng bàn tay Hoa Thác đến trước mặt hắn không dừng lại, bỗng bay nhanh lên, chém xuống gáy Hoàn Viễn.
A Man đang nói chuyện với Lưu Tang, mấy người hầu đang thu xếp chuẩn bị lên đường, không ai chú ý đến động tác này của Hoa Thác.
Vừa đỡ Hoàn Viễn ngã xuống ngất xỉu, Hoa Thác làm ra vẻ kinh ngạc kêu lên: “Hoàn Viễn, ngươi sao thế?”
Tiếng hô làm kinh động Lưu Tang và mọi người. Sau đó, Hoa Thác liền giải thích, vừa rồi Hoàn Viễn đột nhiên té xỉu, có lẽ là quá mệt nhọc sau nhiều ngày lao tâm khổ tứ, làm việc quá sức.
Hoàn Viễn đã nghi ngờ, Hoa Thác biết mình không thể lừa được hắn. Vậy thì chỉ còn cách làm theo những gì Sở Ngọc gợi ý, đầu tiên là sử dụng vũ lực.
Mọi người không nghe được những gì bọn họ nói chuyện, cũng không biết tâm tư khác thường của Hoa Thác nên tin ngay lời hắn nói, xúm vào đỡ Hoàn Viễn nằm song song với Dung Chỉ trong xe ngựa.
Hoa Thác khẽ lắc cổ tay, ánh mắt trầm tư trong khoảnh khắc. Lúc này Hoàn Viễn đã hôn mê, người chỉ đạo là hắn. Ngẫm nghĩ một lát, hắn nói với Lưu Tang và A Man: “Chúng ta đi thôi!”
A Man chớp chớp mắt không hiểu: “Không đợi công chúa sao?” Lúc trước Hoàn Viễn đã nói, bọn họ ra khỏi thành sẽ dừng lại đợi công chúa.
Hoa Thác mỉm cười miễn cưỡng: “Công chúa đã tự sắp xếp ổn thỏa rồi! Không phải là ta không đợi, mà công chúa dặn chúng ta đến đợi ở một nơi xa hơn!”
Nếu có Hoàn Viễn làm chủ ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra Hoa Thác nghĩ một đằng nói một nẻo. Nhưng Lưu Tang và A Man là hai người được hắn dạy võ nghệ, thân thiết quý mến hắn, lại vô tâm vô tính, rất dễ bị lừa, nghe hắn nói liền yên tâm khởi hành.
Mọi người chưa kịp di chuyển bỗng nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến. Rất nhanh chóng, một đội kỵ sĩ áp sát bọn họ, đi đầu là Tông Việt.
Tông Việt dẫn theo ba mươi kỵ binh. Phía trước ngựa của hắn có một bóng áo xanh, Hoa Thác nhận ra, kêu lên: “Liễu Sắc?”
Tông Việt xuống ngựa, vỗ vỗ lên khuôn mặt sưng đỏ của Liễu Sắc: “Ngoan lắm, đúng là không lừa ta! Ta sẽ cho ngươi…chết nhanh không đau đớn!”
Rồi hắn vung đao trong nháy mắt.
Tay vẫn cầm đao nhuộm máu, Tông Việt quay về phía Hoa Thác và mọi người. Vừa rồi, từ miệng Liễu Sắc biết được công chúa và thuộc hạ trong phủ lén bỏ trốn, hắn lập tức chọn ra ba mươi người theo hắn truy đuổi, hơn một trăm người còn lại tiếp tục phi ngựa về hoàng cung.
Hắn chuẩn bị cả hai phương án. Nếu bệ hạ bị phế bỏ, hắn bắt được công chúa có thể lập công với tân hoàng đế. Mà nếu bệ hạ bình an, hắn mang công chúa về cũng sẽ có công lao.
Nhưng vừa rồi Liễu Sắc quá hoảng sợ, quên nói việc chạy trốn chỉ là kế hoạch ban đầu, hiện tại Sở Ngọc đang ở trong cung. Mà Tông Việt cũng không để ý điểm này, cứ thế truy đuổi đến đây.
Nhìn lướt qua, thấy chiếc xe ngựa phía sau Hoa Thác, Tông Việt cho rằng Sở Ngọc ở trong đó.
Hoa Thác biết thân phận của Tông Việt, tất nhiên không cho rằng đối phương đến hộ tống hay đưa tiễn bọn họ. Không cần nhiều lời, hắn hô to, nhắc mọi người bảo vệ xe ngựa, còn mình thì rút kiếm nghênh chiến.
Hoa Thác giao đấu với Tông Việt, A Man và Lưu Tang đánh nhau với ba mươi quân sĩ còn lại. A Man dùng thương sắt quét những vòng lớn, còn Lưu Tang linh hoạt lợi dụng khe hở để đâm đoản kiếm.
Hoa Thác có võ nghệ cao cường, A Man và Lưu Tang không phải là kém, nhưng đối phương toàn là binh lính dũng mãnh tinh nhuệ. Tông Việt là kẻ tiểu nhân ác độc, nhưng về võ nghệ lại ngang ngửa Hoa Thác, cộng thêm có ba mươi dũng sĩ trợ giúp, rất nhanh chóng đẩy ba người lui dần về phía xe ngựa.
Những người hầu bảo vệ xe ngựa cũng tham gia chiến đấu, chống cự được một lúc nhưng phòng tuyến cũng nhanh chóng bị chọc thủng.
Hoa Thác đỡ những đòn tấn công quyết liệt của Tông Việt, trên người đã có mấy vết thương. Lòng hắn thầm hận: Liễu Sắc chết thì chết, lại còn liên lụy bọn họ đến tận đây. Bây giờ hắn không có cả sức lực để mắng người, thanh kiếm trên tay càng lúc càng nặng, sắp không chống đỡ được nữa.
Hoa Thác bỗng nhiên lảo đảo, ngã về phía sau. Trong mắt Tông Việt xẹt qua tia khoái trá, hắn vung đao chém tới. Nhưng đao bỗng dừng lại giữa không trung, bị một vật gì trắng nhỏ bắn trúng. Lực không mạnh, chỉ làm cho thân đao khẽ chệch đi, nhưng giúp cho Hoa Thác có thêm thời gian xoay chuyển tình thế, giữ được mạng sống.
Hoa Thác lăn người tránh, đao của Tông Việt chém xuống nền đất.
Nhưng hai người không tiếp tục giao đấu nữa, cùng nhìn về phía sau.
Không biết từ lúc nào, rèm xe ngựa lam nhạt khẽ vén lên. Từ khe hở đó, một bàn tay xanh xao gầy guộc vươn ra.
Dưới chân Tông Việt, cây trâm ngọc gãy thành vài đoạn.