Sở Ngọc ra khỏi rừng liễu, đến bên bờ sông Lạc Thủy, bất ngờ nhìn thấy chiếc xe ngựa. A Man đang ngồi bó gối cạnh xe, nửa mặt vùi khuất, chỉ còn cặp mắt sáng long lanh, trông tội nghiệp giống như một chú cún con bị vứt bỏ.
Lúc chạy ra khỏi rừng liễu, Sở Ngọc nghĩ sẽ không còn gặp A Man ở đây. Đã lâu như vậy, chắc hắn không chờ được sẽ về nhà, không ngờ vẫn còn ngồi đây.
Có lẽ đây là việc làm ngốc nghếch. Nhưng dù thế nào, cảm giác có người chờ đợi mình thật là hạnh phúc, giống như làn nước ấm áp lan tỏa khắp lồng ngực.
Lúc Sở Ngọc đến gần, A Man cũng đồng thời nhìn thấy nàng. Hắn đứng bật dậy kêu lên, suýt nữa làm đổ chiếc xe ngựa. Khuôn mặt mừng vui rạng rỡ, vẻ buồn rầu u ám ban nãy hoàn toàn tiêu tan, hắn bước lại gần: “Ta biết thế nào người cũng tới mà!” Cho nên lúc Quan Thương Hải bảo hắn đi, hắn nhất định không đi.
Nhưng nghĩ đến Vương Ý Chi đã ra đi, khuôn mặt A Man lại ỉu xìu: “Nhưng mà…thuyền đi rồi!” Lúc thuyền hoa dong buồm rời đi, hắn bị Quan Thương Hải ấn vai xuống, không thể nào nhúc nhích. Cho dù hắn gồng người phản kháng thế nào cũng không mảy may ảnh hưởng gì đến Quan Thương Hải. Lần đầu tiên, hắn mới thấy sức lực vô địch của mình lại trở nên vô dụng như vậy.
Sở Ngọc cười cười trấn an: “Chúng ta không ngồi thuyền nữa, trở về cùng ta đi!” Bây giờ việc đó không quan trọng, không còn liên quan nữa, nàng đã có quyết định khác.
Giống như lúc tới, A Man đánh xe chạy phía trước, Sở Ngọc đi bộ đằng sau. Lúc đi qua rừng liễu, Sở Ngọc thoáng nhìn chỗ Dung Chỉ đứng ban nãy. Không còn bóng dáng hắn ở đó, chắc là đã rời đi.
Ở Sở viên, Hoa Thác thấy Sở Ngọc đi rồi còn quay lại, khá là kinh ngạc nhưng không nói gì. Phòng ốc trong Sở viên vẫn duy trì nguyên trạng, giống như sáng nay lúc nàng đi. Bước vào phòng ngủ, Sở Ngọc nằm vật xuống giường.
Trở mình, thả lỏng cơ thể một hồi, ánh mắt Sở Ngọc dần trở nên xa xăm. Đưa tay lần tìm thắt lưng một lúc, nàng lấy ra một vật trang sức tinh xảo, viên đá quý trắng mịn tinh khiết, không phải là ngọc, hai đầu bọc vàng lá, một sợi dây nhỏ xuyên qua.
Đây là…tín vật của Dung Chỉ. Lúc trước trong cảnh nguy khốn, hắn đã đưa nó cho nàng, dặn nàng nếu không thấy hắn trở về thì giao lại cho Quan Thương Hải. Trải qua rất nhiều chuyện, nàng quên mất sự tồn tại của vật này, mà hình như Dung Chỉ cũng quên đòi lại.
Một năm qua, nàng có thể nhờ Quan Thương Hải trả lại chủ nhân hộ mình, nhưng không muốn qua tay người thứ ba, mà muốn tự mình trả.
Hôm nay tuy đã vạch trần thân phận Dung Chỉ, nhưng nàng bị lửa giận làm mờ tâm trí, lại quên mất việc này.
Bàn tay khẽ nắm lại, cạnh đá cứng ấn vào lòng bàn tay hơi đau. Sở Ngọc cười khổ một tiếng.
Vì sao lại tức giận?
Bởi vì thẹn quá hóa giận.
Dung Chỉ lừa gạt nàng, tất nhiên là chuyện chẳng vui vẻ gì. Nhưng phần nhiều là do chính bản thân nàng.
Trước khi nhận ra Dung Chỉ, dường như nàng có tình cảm mơ hồ với Quan Thương Hải. Người này có những điểm nào đó hấp dẫn nàng…
Hóa ra nàng tự treo cổ hai lần trên cùng một thân cây!
Cái cây Dung Chỉ đổi tên, cải trang giả bộ một chút, một lần nữa xuất hiện trước mặt nàng. Còn nàng thì bất tri bất giác lại bắt đầu buộc dây lên…
Cái này tính là gì?!
Thầm nghiến răng nửa buổi, Sở Ngọc mới ngồi dậy bước xuống giường, nắm chặt tín vật xông thẳng sang nhà bên. Tôi tớ bên kia đã quen với sự xuất hiện của nàng, thấy mặt nàng như bị người ta thiếu mấy trăm vạn tiền, tuy ngạc nhiên nhưng cũng không cản đường.
Sở Ngọc không tìm thấy Dung Chỉ, nhưng nhìn thấy Quan Thương Hải ở dưới một tán cây. Nàng cẩn thận quan sát một hồi, đây quả thật là Quan Thương Hải, không có dấu hiệu ngụy tạo.
Quan Thương Hải nghe ra bước chân Sở Ngọc, khe khẽ mỉm cười: “Hôm nay cô đại giá quang lâm, định làm gì thế?”
Người này thông đồng với Dung Chỉ lừa nàng. Cái gì mà huynh đệ không hợp, đến tám phần là nói dối lừa người. Đôi huynh đệ cùng một loài lang sói, thực là không thể hợp nhau hơn!
Sở Ngọc hung hăng trừng mắt nhìn hắn, trong lòng oán thầm, một lúc sau mới cất tiếng: “Dung Chỉ ở đâu?”
Quan Thương Hải uể oải đáp lời: “Vừa rồi hắn trở về, thu thập hành trang đi rồi, cô đến chậm một bước!”
Sở Ngọc nheo mắt xem lời nói thật hay giả, nhưng trên vẻ mặt Quan Thương Hải không có chút manh mối nào. Nàng đành phẫn nộ buông tha: “Coi như lời huynh nói là thật, vậy hắn đi đâu?”
Quan Thương Hải mỉm cười: “Hắn đi đâu, quan hệ gì đến ta?” Vẻ mặt hắn rõ ràng tuyên bố: ta không nói đó, làm gì được ta, khiến hàm răng Sở Ngọc thấy ngứa ngáy. Cơn tức giận đối với Dung Chỉ chuyển một phần sang hắn, nhưng tức giận cũng chẳng để làm gì. Sở Ngọc hiểu rõ, nàng chẳng làm gì được Quan Thương Hải, nội lực của hắn không phải tầm thường.
Sở Ngọc thầm nghĩ: đã không tìm thấy Dung Chỉ, thì tạm bỏ qua một bên cũng được. Nếu Dung Chỉ đã có mưu đồ, thì nhất định sẽ chủ động tới tìm nàng. Đã trì hoãn lâu như vậy, chậm thêm một chút cũng chẳng sao!
Kinh đô Bắc Ngụy, Bình Thành.
Bình Thành là kinh đô của Bắc Ngụy, rộng lớn tráng lệ. So với cảnh sắc ấm áp dịu dàng của Giang Nam, thì nơi đây, có lẽ do ở dưới chân thiên tử, nên mặc dù đã cuối mùa xuân nhưng trời vẫn rét thấu xương.
Lại là dưới chân thiên tử, Hoàn Viễn mỉm cười trào phúng.
Kiến Khang cũng là dưới chân thiên tử.
Nhưng thiên tử này khác thiên tử kia. Theo thỉnh cầu của Mặc Hương, Hoàn Viễn đến kinh đô Bắc Ngụy, gặp hoàng đế Bắc Ngụy là Thác Bạt Hoằng. Hắn phát hiện, mặc dù vị hoàng đế này còn nhỏ tuổi hơn Lưu Tử Nghiệp, nhưng lại có uy phong và sự lão luyện khác thường.
Thác Bạt Hoằng năm nay mới khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, tầm tuổi của Lưu Tang. Nhưng không một ai có thể nhìn thấy vẻ ngây thơ trẻ con trên gương mặt vị hoàng đế này. Ánh mắt hắn kiên nghị sắc bén, con ngươi đen láy thường lóe lên đầy dã tâm tham vọng.
Sau khi nói chuyện với Thác Bạc Hoằng, Hoàn Viễn thầm nghĩ: nếu hắn là người Bắc Ngụy, có lẽ sẽ thật lòng tình nguyện làm thần tử của người này.
Tới kinh đô Bắc Ngụy, hắn không chỉ gặp Thác Bạt Hoằng, mà còn gặp lại hai cố nhân từ Nam triều.
Một người tất nhiên là Thiên Như Kính, đây là mục đích lớn nhất của hắn. Nhưng Thiên Như Kính luôn mờ ảo xuất trần. Suốt thời gian qua, Hoàn Viễn cũng không thể điều tra ra hắn định làm gì, nên đành tạm thời lưu lại, tùy cơ ứng biến.
Còn người kia, vốn là thân vương ở Nam triều. Hắn bị Lưu Tử Nghiệp nghi kỵ, nhờ Sở Ngọc giúp đỡ mà thoát chết chạy tới Bắc Ngụy, chính là Lưu Sưởng. Sau khi hắn đến Bắc Ngụy, được gả công chúa và phong một chức quan lớn, quả thực là cuộc sống rạng rỡ đề huề.
Có lẽ bởi cùng đến từ Nam triều, hai người khá thân cận. Hơn nữa Lưu Sưởng lại hứng thú với thi văn, nên thường xuyên mời Hoàn Viễn đến phủ. Hôm nay sau khi đàm luận một hồi, lúc sắp chia tay, Lưu Sưởng nhìn Hoàn Viễn muốn nói lại thôi, một lúc sau mới cất tiếng: “Hoàn Viễn, ta có vài lời, không biết có nên nói hay không!”
Hoàn Viễn mỉm cười: “Giữa ta và huynh còn có gì e ngại? Xin cứ nói đi!” Con người Lưu Sưởng mặt nào cũng được, nhưng có một nhược điểm là vòng vo dài dòng. Ví dụ như lúc này, rõ ràng có lời muốn nói, nhưng lại cần người khác cổ vũ một chút.
Lưu Sưởng do dự một lát rồi mới nói tiếp: “Hoàn Viễn, có người không động tới được đâu, và đừng động vào!”
Hoàn Viễn cảm thấy hiếu kỳ, hỏi Lưu Sưởng cho rõ ràng hơn, nhưng dù nói thế nào hắn cũng chỉ im lặng.
Ra khỏi phủ đệ của Lưu Sưởng, Hoàn Viễn đi bộ về nhà. Hắn ở cách chỗ này không xa, nên không cần đến xe ngựa.
Hắn mặc trường sam (áo dài của đàn ông Trung Quốc thời xưa) trắng, tay áo dài, gấu tay vạt áo thêu hoa cỏ tinh tế. Tay áo tung bay cực kỳ thanh nhã, mỗi lần đi trên đường hấp dẫn không ít ánh mắt.
Bình Thành là kinh đô của Bắc Ngụy. Ở đây tập trung rất nhiều quý tộc Tiên Bi, trên đường, người mặc trang phục Hồ là chủ yếu. Nhưng từ sau khi Hoàn Viễn tới đây, có nhiều người hâm mộ phong thái dáng vẻ của hắn, nên cũng bắt chước mặc trang phục Hán.
Điều này tất nhiên khiến Hoàn Viễn bất ngờ.
Hoàn Viễn chậm rãi bước, tâm tư bay đến tận Lạc Dương cách hàng nghìn dặm. Không biết bây giờ Sở Ngọc ra sao? Có được bình an không? Có lẽ hắn sẽ phái người bí mật đi thu thập tin tức của nàng, hoặc là viết cho nàng một bức thư.
Nhưng, trong thư nên viết gì?
Đang cân nhắc, chợt Hoàn Viễn nghe thấy, hình như có ai đó gọi tên mình. Lần đầu tiên không để ý lắm, nhưng tiếng gọi thứ hai lớn hơn, mang theo ý cười, như phá không mà tới: “Hoàn Viễn!”
Tiếng nói này…
Trong lòng chấn động, Hoàn Viễn xoay người quay về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy một thiếu nữ mặc y phục nam giới, đứng ở đầu đường vẫn còn hơi lạnh se se, nụ cười tươi tắn như hoa bừng nở.
Xe ngựa xung quanh qua lại như mắc cửi, mà Hoàn Viễn giật mình đứng giữa đường, vạn vật xung quanh phảng phất bao trùm một tầng sương mù, trong mắt chỉ có mỗi hình ảnh nàng là rõ ràng. Lúc nhìn thấy thật sự là nàng, hắn mới phát hiện, cái gọi là “cầu được ước thấy”. Sở Ngọc cười vang: “Thế nào? Mới có vài ngày đã không nhận ra ta?”
Người cách xa ngàn dặm bỗng xuất hiện trước mắt.
Là mơ chăng? Có phải không?
Nào là Hồ Hán phân biệt, nào là tranh đoạt quyền lực, nào là phía nam Trường Giang phong lưu, nào là Nam Tống Bắc Ngụy, nào là mối thù cũ của tổ tiên, nào là đạo đức văn chương… Trong giờ phút này, tất cả đều ầm ầm sụp đổ, tan thành tro bụi.