Phượng Tù Hoàng

chương 265: dứt tơ lòng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Từ khi biết “Quan Thương Hải” không phải Quan Thương Hải, mà là Dung Chỉ đóng giả, cảm tình của Sở Ngọc dành cho vị này giảm xuống dưới không. Tuy kẻ chủ mưu là Dung Chỉ, nhưng Quan Thương Hải cùng phối hợp lừa gạt nàng, đó là sự thật không thể chối cãi.

Có lẽ Quan Thương Hải cũng biết cảm giác của Sở Ngọc, nên ba năm trước, hắn cùng Dung Chỉ đến Bình Thành nhưng rất hiếm khi xuất hiện trước mặt nàng. Hai người hầu như không qua lại, lúc này hắn bất ngờ xuất hiện trong biệt viện của nàng là chuyện chưa từng có tiền lệ.

Vung cần câu về phía sau, bóng người thon dài ngồi dưới tán cây đứng dậy. Quan Thương Hải quay lại. Trên mắt hắn vẫn có một băng vải che như trước. Cặp mắt không nhìn thấy đã quá lâu, dù Dung Chỉ tận lực trị liệu, nhưng chỉ giúp Quan Thương Hải nhìn thấy ánh sáng và hình khối lờ mờ một cách khó khăn, không bằng hắn dùng tai thay mắt nhanh nhẹn linh hoạt hơn. Cho nên Quan Thương Hải dứt khoát vẫn bịt mắt, coi như mình hoàn toàn không thấy gì. Đối diện Sở Ngọc, hắn mỉm cười: “Ta có chuyện muốn nói với cô!”

Sở Ngọc chần chừ một lúc rồi cất tiếng: “Huynh vào nhà đi!”

Hai người một trước một sau bước vào trong. Sở Ngọc để Quan Thương Hải tự nhiên, còn chính mình ngồi xuống một chiếc ghế dựa.

Quan Thương Hải cũng không khách sáo, “mở cửa gặp núi” (thẳng thắn) mà nói: “Lần này ta đến đây làm thuyết khách, khuyên cô ở lại!”

Sở Ngọc cầm bình trà, rót ình một chén trà nguội.

Quan Thương Hải tiếp lời: “Chắc cô cũng hiểu, ta vì sao mà tới, vì ai mà tới, chẳng lẽ còn muốn ta nói thẳng ra sao?”

Sở Ngọc cười khổ đặt bình trà xuống, cúi đầu nói: “Huynh đã biết ta không muốn nói ra, vì sao còn đến?”

Hai người trên miệng nói những lời bí hiểm, nhưng trong lòng đều thấu tỏ rõ ràng.

“Rốt cuộc nàng thật sự không hiểu hay là giả bộ không hiểu?”

Lời Hoàn Viễn nói còn văng vẳng bên tai, lúc này nhớ lại, Sở Ngọc chỉ có thể cười khổ.

Sao có thể không hiểu?

Có lẽ năm đầu tiên, nàng còn hiểu sai một cách ác ý mọi hành động việc làm của Dung Chỉ, nhưng đến năm thứ hai, năm thứ ba… Nàng kiệt lực tránh hướng suy nghĩ đó, nhưng dù không muốn thừa nhận, trong lòng đã sớm có đáp án.

Chăm chú nhìn chén trà, như chờ đợi giữa chén nước có thể nở một đóa hoa, Sở Ngọc lẳng lặng nói: “Ngay cả như vậy, vì sao ta phải ở lại? Chẳng lẽ hắn đối tốt với ta, thì ta nên cảm động rơi nước mắt, nhào đến báo đáp ân huệ mà hắn ban cho?”

Nàng lựa chọn rời đi, không phải bởi vì trốn tránh rồi quyết định lung tung, mà là kết quả của suy nghĩ tỉnh táo cặn kẽ. Những lời Quan Thương Hải nói lúc này không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Ngước mắt lên, Sở Ngọc nhìn Quan Thương Hải. Tuy có lẽ hắn không nhìn thấy nàng, nhưng nàng vẫn muốn nhìn thẳng hắn mà nói: “Đây là ý chí của ta. Dung Chỉ đối xử với ta thế nào, không hề liên quan. Ba năm trước ta nghĩ như vậy, mà ba năm sau, hôm nay ta vẫn nghĩ như thế!”

““Đạo bất đồng bất tương vi mưu” Ta và hắn không thể chung đường! Ba năm qua có thể bình an vô sự, bởi vì đoạn đường của chúng ta có chỗ gặp nhau, có thể cùng đi một lúc. Nhưng bây giờ cần phải tách ra, hắn có hoàng đồ bá nghiệp của hắn. Còn ta, ta ở lại làm gì?” Gương mặt Sở Ngọc không chút cảm xúc, chỉ bình tĩnh cất tiếng: “Ta không biết tương lai hắn sẽ ra sao, thắng làm vua thua làm giặc, nhưng tất cả đều không liên quan đến ta. Ngay cả khi hắn có thể thống nhất thiên hạ trở thành hoàng đế, thì sao? Chẳng lẽ muốn ta làm phi tử trong hậu cung của hắn? Đừng nói chuyện buồn cười!”

“Đạo bất đồng bất tương vi mưu”: Câu này có xuất xứ trong Luận Ngữ, chương Vệ Linh Công, có một số cách hiểu như sau:

. Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được. Nghĩa này giống câu: chim sẻ sao biết được chí chim hồng.

. Tư tưởng, quan niệm khác nhau thì không cùng nhau bàn luận trao đổi được. Nghĩa này thường gặp các tư tưởng tôn giáo khác nhau luôn chê bai đả kích lẫn nhau.

. Nghề nghiệp khác nhau không thể đàm đạo cùng nhau được. VD: bác nông dân thì chỉ biết nói chuyện về lúa ngô khoai sắn, anh thợ sửa xe thì chỉ biết nói chuyện về bu-gi bu-lông ốc vít, người ngồi với nhau không có tiếng nói chung, không thể đàm đạo được.

Sở Ngọc khẽ mỉm cười, nhưng ánh mắt có chút bối rối: “Ta thích Dung Chỉ, đúng thế! Nhưng ta không thể chấp nhận một số quan điểm và hành động của hắn. Nếu tiếp tục ở lại bên cạnh hắn, ta sẽ phải chứng kiến hắn làm tổn thương, làm hại người khác. Ta sẽ không vì hắn không thích mình mà oán hận, bởi vì thích hắn là ta tự nguyện. Nhưng ngược lại, ta cũng không vì hắn thay đổi thái độ trái ngược hoàn toàn mà có thể bỏ qua hết tất cả hành vi của hắn!” Ngữ điệu của nàng từ đầu chí cuối đều vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến trái tim người khác cảm thấy lạnh giá: “Dung Chỉ là người thế nào, ta hiểu rõ hơn ai hết. Ta không có tham vọng thay đổi con người hắn, cũng không định vì hắn mà thay đổi bản thân mình!”

Người ta thường nói: yêu nhau thì dễ, chung sống thì khó. Chưa chắc yêu nhau đã là việc dễ dàng, nhưng chung sống với nhau thì chắc chắn là còn khó khăn hơn. Bên cạnh nhau lâu dài, mọi thứ không thể tô son điểm phấn, không thể toàn màu hồng được, chí ít đối với Sở Ngọc là như vậy.

Dung Chỉ có chí hướng của Dung Chỉ, nàng có quan điểm sống và niềm kiêu hãnh của nàng. Xét đến cùng, chỉ có tách ra là hơn cả.

Nghe trong ý nàng là quyết tâm dứt khoát không thể lung lay, Quan Thương Hải thở dài một hơi: “Cô nói quả thật…không sai. Là ta mạo muội rồi!” Trầm tư trong khoảnh khắc, hắn lại cất tiếng: “Cô nhất định muốn đi sao?”

Sở Ngọc khẽ gật đầu: “Đúng thế!”

Có lẽ mấy tháng sau, nàng sẽ quên hắn, có lẽ cả đời này cũng không quên được, nàng sẽ luôn nhớ đến hắn, nhưng sẽ vĩnh viễn không gặp lại.

Sẽ là như thế, và cũng chỉ có thể như thế.

Giữa bọn họ là một chiếc cầu không thể vượt qua, chỉ có thể cùng ngóng trông, mà không thể gần nhau.

Dường như Quan Thương Hải còn muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng lại không thốt ra lời, chỉ cười cười bất lực: “Lần này ta nhiều chuyện, và lần trước cũng thế! Ta đã giúp Dung Chỉ lừa gạt cô, ta đến cũng để tạ lỗi với cô!”

Chỉ là, dù Dung Chỉ không đúng ở mọi phương diện, hắn vẫn muốn giúp đỡ.

Nghe trong lời hắn có ý thành khẩn rõ ràng, Sở Ngọc cũng mỉm cười thoải mái: “Thực ra lòng dạ ta quả thật cũng hẹp hòi, thù huynh dai như vậy!” Thật ra Quan Thương Hải không có nghĩa vụ phải về phe nàng, chẳng qua ấn tượng của nàng về hắn quá tốt, nên một thời gian dài cảm thấy không chấp nhận được mà thôi.

Những gì cần nói đã nói, những điều không nói, trong lòng cũng đều hiểu rõ. Sở Ngọc đã quyết chí, cho dù Dung Chỉ có ép buộc giữ nàng lại cũng không thay đổi được quyết tâm của nàng, mà chỉ khiến tình hình trở nên tệ hại hơn mà thôi.

Lòng Dung Chỉ lung linh sáng rõ, hắn biết làm thế nào là tốt nhất. Vì vậy khác với Quan Thương Hải, thậm chí hắn chưa từng thử giữ Sở Ngọc lại.

Bởi hắn biết không thể nào giữ được.

Hôm nàng đi là một ngày đẹp trời.

Nắng rực rỡ chói mắt như lửa, Sở Ngọc bước ra khỏi cổng lớn, phóng tầm mắt nhìn về phía trước.

Ba ngày qua, nàng không gặp lại Dung Chỉ. Dung Chỉ vẫn ở trong biệt viện của hắn, nhưng nàng không hề bước chân đến đó, còn hắn cũng không ra khỏi cửa.

Thà rằng không gặp thì hơn.

Toàn thân Sở Ngọc tắm trong ánh mặt trời. Nắng chiếu trên y phục trắng của nàng trông hơi chói mắt, gương mặt da dẻ ửng hồng. Nàng đang đứng cạnh Hoàn Viễn, A Man và Hoa Thác. Sau khi suy nghĩ một ngày, Hoa Thác quyết định cùng về Lạc Dương với mọi người. Có lẽ hắn đã hiểu mình không phải là đối thủ của Dung Chỉ, sẽ không tiếp tục làm một việc vô ích.

Sở Ngọc vén xiêm y, nhấc chân định bước lên xe ngựa. Một tiếng sáo lá bỗng cất lên, không nhanh không chậm theo gió mà tới.

Âm thanh sáo lá vốn trong trẻo vang giòn, nhưng giờ phút này chỉ toàn bi thương sâu thẳm triền miên.

Trong tiếng sáo lá, nỗi buồn biệt ly càng lúc càng nồng đậm. Khúc nhạc của Dung Chỉ tất nhiên không sánh bằng Tiêu Biệt, nhưng người thổi là hắn, người nghe là Sở Ngọc nên hàm ý và cảm giác hoàn toàn khác.

Sở Ngọc trầm mặc lắng nghe một hồi. Thoáng nhìn sang vẻ lo lắng của Hoàn Viễn bên cạnh, nàng khẽ mỉm cười: “Lên xe thôi, đến giờ xuất phát rồi!”

Xe ngựa nhanh chóng lăn bánh. Bánh xe nghiến trên mặt đường rải đá, tạo nên những âm thanh lạo xạo nặng nề không dứt, làm nhạt nhòa dần tiếng sáo lá ở phía xa xa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio