Trong phút chốc, Dung Chỉ cảm thấy lạnh giá đến tận đáy lòng, ngón tay run rẩy. Vốn là người vững vàng tỉnh táo, trong cuộc đời, hắn chưa từng trải qua thời điểm nào sợ hãi như lúc này.
Hắn ở đây… sợ hãi.
Nỗi sợ hãi tưởng như bóp nghẹt trái tim.
Nhưng cũng chỉ trong phút chốc, Dung Chỉ hít một hơi thật sâu. Không khí giá buốt nhanh chóng rót đầy lồng ngực. Vẻ đờ đẫn trong mắt chuyển thành tỉnh táo.
Bây giờ không phải lúc ngồi lo sợ. Đầu tiên cần phải xác định, Lạc Dương bên kia có xảy ra chuyện ngoài ý muốn hay không. Tuy chuyện trùng hợp khiến tim hắn đập nhanh, nhưng thư tín chậm trễ chưa chắc là do phát sinh chuyện xấu.
Quan tâm sẽ bị loạn.
Chỉ có điều Lạc Dương cách Bình Thành những hai nghìn dặm, trong khoảng thời gian ngắn, hắn chưa thể điều tra được tình hình. Lúc này, Dung Chỉ không khỏi nghĩ tới vật dụng thời hiện đại mà Sở Ngọc kể: “điện thoại”. Giá lúc này có điện thoại thì tốt biết bao!
Ở Lạc Dương vẫn có người của hắn, là quản gia kiêm hộ vệ của Sở Ngọc, phụ trách bảo vệ sự an toàn cho nàng. Nếu Phùng Đình muốn xuống tay với nàng, thì người kia có thể ngăn trở phần nào.
Cho dù biết Lạc Dương xảy ra chuyện, thì hắn cũng không thể cứu người kịp thời.
Tỉnh táo áp chế rối loạn, Dung Chỉ hơi trầm ngâm, lập tức quyết định dứt khoát.
Dung Chỉ phái người đến gặp Quan Thương Hải, mời hắn tới, còn dặn là có việc cấp bách. Trong lòng Quan Thương Hải cảm thấy kỳ lạ: xưa nay Dung Chỉ luôn nắm chắc đại cục, ung dung trầm tĩnh, ngay cả thấy sự sống chết cận kề cũng không biến sắc. Vậy lần này xảy ra chuyện gì mà quan trọng hơn cả sinh tử?
Đi theo thuộc hạ của Dung Chỉ, Quan Thương Hải phát hiện trên con đường lạnh giá, có tiếng vó ngựa rầm rập không ngừng băng qua làm tuyết bắn lên tung tóe.
Tiếng kèn hiệu lệnh quân sĩ vang lên ở đầu phố. Sau đó, Quan Thương Hải nghe bốn phía đồng loạt có tiếng hô vang, tiếng quan quân hét lớn ra lệnh, tiếng binh khí va chạm, bao nhiêu âm thanh ồn ào dội vào màng nhĩ hắn.
Nếu lúc này có người quan sát ở trên cao, sẽ thấy giữa khu vực tuyết trắng rộng lớn ở Bình Thành có một khối đen vừa hội tụ, vừa di chuyển về một phía…
Nơi đó là…
Hoàng cung.
Quan Thương Hải giật mình ngạc nhiên.
Bây giờ ở Bình Thành, người duy nhất có khả năng điều động quân đội ngay lập tức, chỉ có Dung Chỉ.
Dung Chỉ định làm gì?
Tiến vào hoàng cung?
Tuy Phùng Đình hành động hơi chậm trễ, nhưng hắn không đến nỗi mất kiên nhẫn thế chứ?
Quan Thương Hải vẫn nhớ, từ lúc còn rất nhỏ, Dung Chỉ luôn duy trì sự bình thản, sao hôm nay lại trở nên nôn nóng như vậy?
Lúc gặp được Dung Chỉ, nghi vấn này càng trở nên mãnh liệt. Quan Thương Hải mẫn tuệ cảm thấy, Dung Chỉ đang cố gắng kìm chế tâm tư, dường như chỉ cần khẽ chạm vào sẽ như sóng lớn dâng trào cuồn cuộn.
“…Dung Chỉ?” Mắt không nhìn thấy, Quan Thương Hải hơi nghi ngờ không xác định được, liệu người trước mặt mình có phải Dung Chỉ hay không.
Dung Chỉ nói ngắn gọn rõ ràng: “Thư từ Lạc Dương bị chậm hai ngày!”
Quan Thương Hải xưa nay không âm mưu tính toán, nhưng xét về tâm cơ thì chẳng kém Dung Chỉ là bao, đồng thời lại hiểu rất rõ con người Dung Chỉ. Chỉ nghe một câu, hắn lập tức hiểu ra nỗi lo lắng của sư đệ: “Có lẽ thư đến chậm thật thì sao?”
Dung Chỉ lẳng lặng nói: “Nhưng cũng có lẽ là xảy ra chuyện!” Có lẽ, có lẽ. Có lẽ không sao, bao nhiêu cái “có lẽ” khiến hắn bất an.
Cảm thấy Phùng Đình có khả năng gây bất lợi cho Sở Ngọc, nhân cơ hội này, Dung Chỉ lập tức điều động binh mã, khống chế Bình Thành, cố thủ cổng thành, đồng thời chia một nửa binh lực trấn giữ hoàng cung.
Tất cả chỉ là đề phòng chuẩn bị.
Quan Thương Hải và Dung Chỉ cùng sóng bước. Trên đường, quân sĩ dạt sang hai bên nhường lối đi cho hai người. Hoàng cung đã gần ngay trước mắt, Quan Thương Hải bỗng nhiên cất tiếng: “Ta vẫn không hiểu, Phùng Đình sao có thể làm như vậy?”
Trước sau hắn vẫn cảm thấy, Phùng Đình chẳng có lý do gì để xuống tay với Sở Ngọc. Nếu Phùng Đình muốn gây bất lợi cho Sở Ngọc, mục đích duy nhất là để đối phó với Dung Chỉ. Dù nghĩ ở góc độ nào, đây cũng là hành động không khôn ngoan.
Hiện nay, một nửa quyền lực thao túng Bắc Ngụy nằm trong tay Dung Chỉ. Nếu thái hậu muốn giao tranh với Dung Chỉ, thì chỉ cần đối mặt trận đầu tiên là bị thảm bại.
Phía Lạc Dương, có thể xảy ra hai khả năng:
Thứ nhất, Phùng Đình giết Sở Ngọc. Đây là khả năng ngu xuẩn nhất. Giết Sở Ngọc, không những không đem lại bất kỳ lợi ích gì mà còn chọc giận Dung Chỉ, sẽ phải lãnh hậu quả báo thù thảm khốc.
Thứ hai, Phùng Đình bắt cóc Sở Ngọc, dùng để gây sức ép với Dung Chỉ. Đây là một khả năng, nhưng kỳ thực rất khó. Lạc Dương cách Bình Thành hai nghìn dặm. Trong quá trình áp giải người, Dung Chỉ có thể xoay ngược tình thế bằng nhiều cách.
Điều kiện tiên quyết của cả hai khả năng là, phải đánh tan mọi bố trí sắp xếp của Dung Chỉ ở Lạc Dương, nhưng chuyện này cũng đâu phải dễ dàng!
Giờ phút này, Dung Chỉ đã có thể nhìn thấy cổng hoàng thành. Trong vòng vây của tầng tầng lớp lớp quân sĩ, hoàng cung vốn tráng lệ uy nghiêm thì nay không giấu nổi vẻ yếu ớt bất lực. Ánh mắt hắn sâu không thấy đáy, không chút cảm xúc: “Dù Lạc Dương không xảy ra chuyện gì, thì hôm nay ta cũng muốn giải quyết luôn vấn đề đang bị trì hoãn!”
Suy nghĩ của Dung Chỉ và Quan Thương Hải trùng khớp. Điều Quan Thương Hải có thể nghĩ đến, tất nhiên hắn cũng suy tính được. Dù xét theo phương diện nào thì Phùng Đình cũng không có lý do để đối phó với Sở Ngọc, bởi nàng ta không có chỗ dựa vững chắc để thực hiện điều đó.
Điều duy nhất khác với Quan Thương Hải là vị trí của Sở Ngọc trong lòng hắn. Hắn không muốn trông đợi vào bất kỳ sự may mắn nào, mà muốn khống chế hoàn toàn cục diện.
Nếu Phùng Đình thực sự hành động không khôn ngoan, quân đội vây quanh hoàng cung chính là lợi thế và vũ khí của Dung Chỉ. Cho dù phía Lạc Dương không xảy ra chuyện gì, nhưng Phùng Đình vẫn có thể kéo dài không phế lập hoàng đế. Nhân cơ hội này, hắn bắt ép phải giải quyết vấn đề ngay lập tức.
Trước khi triệu tập thuộc hạ, Dung Chỉ đã suy tính hết mọi khả năng, từ tình huống tốt nhất đến xấu nhất, cũng thiết kế sách lược ma trận với từng người.
Tình huống tốt nhất, là hắn lo lắng thái quá, mật thư sẽ nhanh chóng đến nơi. Thác Bạt Hoằng chịu áp lực sẽ phải truyền ngôi cho tiểu Thác Bạt, thái hậu trở thành phụ chính.
Tình huống xấu nhất…xấu nhất…
Khi còn cách cứa hoàng cung khoảng ba trượng, Quan Thương Hải thấy Dung Chỉ bỗng nhiên dừng bước, quay lại hỏi: “Sao thế?” Sao lại không đi?
Trên hàng mi dài của Dung Chỉ, nước ngưng tụ thành những hạt băng nhỏ xíu. Đồng tử mắt hơi co lại, hắn nói khẽ: “Không sao!”
Nếu, hắn nói là nếu, Sở Ngọc thực sự có gì bất trắc, thì hắn sẽ bắt toàn bộ hoàng gia Bắc Ngụy chôn cùng.
Đây là tình huống xấu nhất. Nếu giết hết người trong hoàng tộc, thì đối với hắn có trăm cái hại mà không được một cái lợi. Hiện tại tuy hắn nắm quyền rất lớn, nhưng không phải là hoàn toàn khống chế được Bắc Ngụy. Một khi chính quyền trung ương bị sụp đổ, tất nhiên sẽ nảy sinh nội chiến giao tranh.
Tranh đoạt bằng biện pháp hòa bình hay dùng vũ lực là khác nhau. Đối với hắn, dù sao cũng chỉ tốn thêm chút tâm trí, thêm chút đổ máu, là chuyện bình thường. Nhưng giờ phút này, Dung Chỉ thật sự hi vọng không phải dùng đến biện pháp cuối cùng.
Lòng dạ hắn tàn nhẫn lạnh lùng, dù nhìn thấy cảnh máu chảy thành sông cũng không mảy may dao động. Nhưng hắn không muốn, trong đó có máu của Sở Ngọc.
Đi tới trước cổng lớn hoàng cung đóng chặt, hai người dừng bước. Dung Chỉ hơi ngẩng đầu lên, cất tiếng lạnh lùng: “Mở cửa!”
Lời còn chưa dứt, lập tức có hai hàng quân sĩ ôm một thân gỗ to đồng loạt nhằm vào cổng hoàng cung nện xuống.
“Xoảng”, một tiếng thật lớn vang lên, cổng hoàng cung mở toang sang hai bên. Gió Bắc lướt trên đám cỏ khô vi vút, mang theo tuyết lạnh thấu xương, từ chỗ Dung Chỉ đứng, qua cửa lớn ào ạt thổi vào.