Phượng Tù Hoàng

chương 275: thứ yêu quý nhất

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sắc mặt Trần Bạch thê thảm. Đả kích liên tiếp khiến hắn hoàn toàn mất niềm tin. Mê cục không ảnh hưởng chút nào đến Hoa Thác, không những thế, còn lặp đi lặp lại nhiều lần đẩy Sở Ngọc vào tình cảnh nguy hiểm.

Lúc này bọn họ không còn đường trốn, đánh thì không đánh lại.

Sở Ngọc lại có vẻ bình tĩnh hơn. Nàng hỏi Hoa Thác: “A Man thế nào rồi?”

Hoa Thác cười lạnh một tiếng, lắc lắc thanh kiếm nhuộm máu trên tay: “Còn có thể thế nào? Cô cho rằng ta để hắn sống?” Lật tay ngắm nghía trường kiếm, hắn cười cười: “Nếu lúc trước Dung Chỉ không chỉ dạy kiếm thuật cho ta, hôm nay ta sẽ không đạt được thành tựu này. Nếu cô oán hận, thì hãy hận Dung Chỉ!”

Bây giờ, hắn muốn dùng kiếm thuật được Dung Chỉ dạy để lấy tính mạng của Sở Ngọc.

Tưởng tượng đến cảnh Dung Chỉ sẽ hối hận đau khổ thế nào, trong lòng hắn không khỏi dâng lên cảm giác khoái trá.

Hắn chờ đợi giây phút này… Hắn muốn Dung Chỉ đau khổ rơi lệ, muốn thấy cả thể xác và tâm hồn kẻ đó bị tổn thương không cách nào cứu chữa. Hắn muốn tận mắt nhìn thấy, Dung Chỉ đau thương đến chết. Chỉ có như vậy, thì những năm tháng bị lừa gạt lợi dụng, những năm qua oán hận không cam lòng mới có thể được bù đắp phần nào.

Sở Ngọc điềm đạm “ừ” nhẹ một tiếng. Dù biết rằng sẽ phải chết, nhưng nàng lại cực kỳ bình tĩnh. Có lẽ chết rồi, tất cả sẽ trở về bình yên, không còn đau khổ, không còn lo lắng, không còn phải lang bạt kỳ hồ thế này nữa.

Ai rồi cũng phải chết, sao nàng không phóng khoáng tâm tình cho lòng thanh thản nhẹ nhõm hơn?

Trần Bạch khẽ gọi một tiếng, nhằm vào Hoa Thác. Kẻ kia chỉ cần tùy ý vung tay, vạch một đường mảnh như tơ hồng trên cổ họng hắn, lập tức máu tươi văng trên mặt đất. Máu nóng rơi xuống tuyết, bị khí lạnh hấp thụ trở nên đông cứng.

Sở Ngọc hạ mắt thở dài: “Ngươi có thể vòng qua hắn mà giết ta. Việc gì phải tốn nhiều mạng người vô ích như thế?”

Lúc này đã không còn vật cản, Hoa Thác cũng không vội vã giết Sở Ngọc. Hắn như đang vui sướng thưởng thức cảnh con mồi chậm chạp giãy dụa. Trần Bạch quá cảnh giác, một ngày trước khi bọn hắn thanh lý hết chướng ngại vật đã phát giác ra.

Tuy Phùng Đình, Thiên Như Kính và hắn hợp tác, nhưng mục đích của mỗi người khác nhau. Phùng Đình muốn đoạt quyền lực trên tay Dung Chỉ, Thiên Như Kính muốn Dung Chỉ chết, còn hắn lại chỉ muốn thấy Dung Chỉ đau khổ.

Muốn người đó phải đau lòng, phải thống khổ rơi lệ.

Ý niệm này không ngừng thiêu hủy hắn.

Giết chết Dung Chỉ không thể làm hắn đau khổ. Ngược lại, để hắn sống, nhưng giết chết người trong lòng hắn mới là cách báo thù tốt nhất. Hoa Thác đã từng nghe nói có một tộc người thiểu số yêu hận đều như lửa. Đối với kẻ thù, cách họ báo thù là giết tất cả những người thân yêu của kẻ thù, từ bố mẹ vợ con cho đến họ hàng bạn bè, chỉ duy nhất kẻ thù là không giết.

Tập tục này tuy độc ác dã man, nhưng lại tương đối hợp khẩu vị của Hoa Thác.

Ba người là ba mục đích khác nhau. Phùng Đình và Thiên Như Kính đều biết không dễ khống chế hắn, không muốn hắn xuất thủ lung tung nên đã cẩn thận đề ra các quy ước nghiêm ngặt. Hắn biết hai người đó đề phòng mình, nên giả vờ thuận theo sự sắp xếp của họ. Đến bây giờ, rốt cuộc hắn mới có cơ hội.

Ở đây cách xa Lạc Dương. Dù Dung Chỉ có đến Lạc Dương cũng không thể tìm được bọn họ.

Điều kiện tiên quyết là không giết Dung Chỉ, còn thuộc hạ của hắn, cứ gặp người nào thì giết người đó, giết thật thê thảm, góp phần làm hắn tiếc thương.

Sát ý rừng rực như lửa, không thể ngăn cản.

Nhìn cặp mắt không cảm xúc, không yêu hận buồn vui của Sở Ngọc, lòng Hoa Thác bỗng run lên. Nhưng chút hổ thẹn vừa nhen nhóm, trong nháy mắt bị hắn áp chế lại: “Cô muốn oán, thì hãy oán Dung Chỉ!”

Lời hắn thốt ra miệng, không biết là thuyết phục ai, kiếm trên tay lại không chút nao núng nhằm thẳng vào cổ họng nàng.

Sở Ngọc bình tĩnh nhắm mắt lại.

Giãy dụa vô ích. Trốn tránh vô ích. Khóc lóc vô ích. Cầu xin vô ích.

Nàng là một quân tốt, là một hạt bụi bé nhỏ không đáng kể, không thể chống lại cái chết. Chỉ có thể chờ đợi.

Cái chết đến gần thế rồi, nàng tuyệt vọng.

Nhưng không hiểu sao, trong lòng vẫn có một tia hi vọng mong manh, hi vọng có người đến cứu mình?

Máu đỏ bắn tung tóe, rực rỡ nhuộm vẩy khắp mặt tuyết, giống như những hạt đậu đỏ - đậu tương tư.

Nhưng người đổ máu không phải Sở Ngọc, mà là Hoa Thác.

Cổ tay hắn trúng tên. Mũi tên mạnh mẽ xuyên thấu tay, hắn bị đau phải buông chuôi kiếm. Trường kiếm rơi nghiêng trên đống tuyết, lần này rơi trên máu của chính hắn.

Hoa Thác kinh sợ nhìn lại. Bên sườn núi, tà áo trắng của Dung Chỉ tung bay trong gió. Tay hắn nắm cung tên, lại giương cung lắp tên, mũi tên từ phía xa nhằm thẳng Hoa Thác, xé gió mà tới.

Hoa Thác vội rút kiếm nghiêng người tránh, nhưng vẫn bị sượt da. Lần này, mũi tên thứ ba của Dung Chỉ lại một lần nữa đáp tới.

Mũi tên liên tiếp mũi tên, liên tục không ngừng nghỉ. Dung Chỉ mang vẻ dửng dưng hiếm thấy, liên tục bắn tên về phía Hoa Thác, khiến trong quá trình tránh né, hắn càng lúc càng phải rời xa chỗ Sở Ngọc.

Vừa tránh làm Sở Ngọc bị thương, vừa không để Hoa Thác lợi dụng lấy nàng làm lá chắn, nên có nhiều chỗ hiểm yếu không bắn được.

Dung Chỉ tính toán cẩn thận, và như hắn mong muốn, dần dần bức Hoa Thác phải tránh xa nàng.

Hoa Thác hoàn toàn không nghĩ đến chuyện lợi dụng Sở Ngọc để cản mũi tên. Thậm chí, sau khi Dung Chỉ xuất hiện, sát ý của hắn biến mất trong nháy mắt, không những thế, còn có chút vui mừng, vui mừng vì Dung Chỉ đến kịp thời, ngăn cản hắn giết Sở Ngọc.

Túi đựng tên của Dung Chỉ vơi dần. Và khi mũi tên cuối cùng bắn ra, trên người Hoa Thác đã chồng chất vết thương. Tuy không phải trọng thương, nhưng tất cả cộng lại, trông tình cảnh rất thê thảm.

Vết máu trên tuyết kéo một đường vặn vẹo dài khoảng ba, bốn trượng, từ trước mặt Sở Ngọc đến chỗ Hoa Thác đứng. Hắn phải dùng kiếm để ngăn cản những mũi tên liên tiếp, thân kiếm đã xuất hiện vết rạn. Vẻ mặt hắn đau đớn, nhưng ánh mắt lại lóe lên khác thường khiến người ta sợ hãi.

Mùi máu ngai ngái hòa quyện với hương tuyết thơm thoang thoảng, nhanh chóng bị những đợt gió lạnh thấu xương thổi tan. Dung Chỉ không chút lưu tình, ngón tay buông dây cung, mũi tên cuối cùng bắn đi. Hoa Thác nâng tay khẽ ngăn, nhưng mũi tên lại một lần nữa trúng đích.

Tay hắn ôm ngực. Máu từ kẽ tay xối xả trào ra, chảy xuống quần áo cùng màu đỏ tươi, rồi chảy xuống nền tuyết.

Gương mặt hắn tái nhợt, nhưng lại an tĩnh.

Có lẽ những năm qua, hắn đã đợi giờ khắc này. Chờ đợi… Dung Chỉ giết hắn.

Cái gọi là yêu và hận, vĩnh viễn không chung đường, làm sao hắn có thể dứt bỏ? Kiếm trong tay cũng không biết phải làm sao.

Ngày ngày sống trong hận thù, hắn không có cách nào giải thoát. Ngày ngày đày đọa chính mình, mà hắn lại không thể nào học được cách buông tay bình thản như Sở Ngọc… Trời đất thê lương, những ngày đó sẽ không bao giờ trở lại…

Hoa Thác khe khẽ mỉm cười, suy sụp ngã xuống.

Lúc này, gương mặt không cảm xúc của Dung Chỉ mới hơi hơi thay đổi. Nhẹ buông tay, cung và túi tên rơi xuống, rồi hắn chậm rãi đi về phía Sở Ngọc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio