Phượng Tù Hoàng

chương 281: người trong mộng xuân khuê

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sở Ngọc ở trong tuyết quá lâu, hai chân bị tổn thương vì giá rét, huyết mạch không thông nên cả mùa đông không đi lại được. Mấy vị đại phu đều nói không thể chữa khỏi ngay. Nếu không có Quan Thương Hải kịp thời đuổi tới đưa nàng về, thì có lẽ hai chân nàng phải hoàn toàn phế bỏ.

Vì vậy, Sở Ngọc phải nghỉ ngơi dưỡng bệnh trong vài tháng. Để giúp nàng di chuyển, Hoàn Viễn sai người làm cho nàng một chiếc xe lăn.

Sở Ngọc không đi Nam triều cũng chẳng quay về Bắc triều. Nói đúng hơn, suốt mùa đông, nàng không ngừng tìm kiếm. Tìm kiếm thi thể Dung Chỉ.

Từ đầu chí cuối, nàng vẫn không tin Dung Chỉ đã chết.

Có lẽ lần này, hắn lại giở trò đùa bỡn, thực hiện âm mưu gì đó.

Hắn luôn luôn lừa gạt người, thậm chí ngay cả nàng.

Từ ngày đó giữa vùng núi tuyết, Sở Ngọc liên tục tự nhủ với bản thân như vậy.

Theo hướng chảy con sông, nàng đi về phía hạ nguồn tìm kiếm, đi đến đâu thì nghỉ tạm lại ở đó. Chẳng những dọc theo con sông, mà toàn bộ khu vực xung quanh nàng cũng không bỏ sót. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Trừ phi nhìn thấy thi thể hắn, thì lần này nàng tuyệt đối sẽ không bị mắc lừa.

Để tránh nhận lầm, mỗi khi tìm thấy một thi thể, Sở Ngọc lại đích thân kiểm tra xác nhận. Chỉ muốn tìm một Dung Chỉ, nhưng trong quá trình lại tìm thấy đến mấy chục xác chết.

Chết vì đói, vì bệnh, vì lạnh, vì thảm họa chiến tranh hay bị trộm cướp giết chết, đủ loại nguyên nhân khiến người ta yểu mệnh. Ban đầu, Sở Ngọc chỉ quan tâm đó có phải Dung Chỉ không, nhìn thi thể cảm thấy hơi sợ hãi, sau khi xác nhận không phải hắn liền lệnh cho người mai táng cẩn thận. Về sau, đối với những thi thể như thế, nàng còn sai người đi tìm hiểu gia cảnh, tìm quê quán người nhà. Tất nhiên, phần lớn trường hợp là không tìm được.

Mỗi một lần, nàng lại cảm thấy lạnh buốt tâm can. Bọn họ tên gọi là gì? Trong nhà còn có ai khác không? Lúc sống họ vui buồn, đau khổ hay hạnh phúc ra sao? Ở đâu đó, có ai vì họ mà đang nóng ruột lo nghĩ không?

Những nam giới đã chết, có phải đã từng là những trang nam tử phong lưu tiêu sái? Những người con gái đã chết, có phải cũng từng là những cô gái thướt tha nơi khuê các hay không?

Thời gian dần trôi, ban đầu nàng chỉ bi thương vì một mình Dung Chỉ, dần dần chuyển thành nỗi thê lương vì chúng sinh: biết bao người phơi xương trắng vô danh khắp nơi, không phải không có công tử hay khuê nữ má hồng.

Ở thế giới hỗn loạn này, bọn họ chỉ như những con kiến bé nhỏ không đáng kể.

Có câu hát rằng:

“Xuân đi xuân lại tới, hoa tàn hoa lại nở”.

Khi xuân đến, cỏ xanh mơn mởn, chồi biếc nhú mầm, hoa rực rỡ khoe sắc khắp nơi. Nhưng cõi lòng Sở Ngọc vẫn như một vùng tuyết trắng hoang lạnh không có sự sống.

Trong đầu nàng chỉ có một ý niệm: tìm Dung Chỉ, tiếp tục tìm. Còn một ngày chưa thấy thi thể hắn, nàng còn chưa tin là hắn đã chết.

“Hôm nay ngày xuân nắng đẹp, chúng ta đi dạo cho khuây khỏa nhé!” Thấy Sở Ngọc trong tình trạng như thế, rốt cuộc sáng sớm một ngày, Hoàn Viễn không nhẫn được nhẹ giọng đề nghị.

Sở Ngọc giật mình, nhìn dáng vẻ hơi tiều tụy của Hoàn Viễn. Giờ phút này, giữa hai hàng chân mày hắn đã mất vẻ nho nhã bình tĩnh thường ngày, khiến nàng không khỏi hổ thẹn. Suốt mùa đông qua, nàng chỉ chìm đắm trong thế giới của riêng mình, làm khổ những người bên cạnh, thực sự là việc không nên.

Trong lòng thầm thở dài, Sở Ngọc khẽ gật đầu.

Trải qua một mùa đông nghỉ ngơi điều dưỡng, hai chân Sở Ngọc đã chuyển biến tốt. Hôm qua, được người xung quanh dìu đỡ, nàng đã có thể đứng lên một lúc, nhưng trước mắt vẫn phải tiếp tục dùng xe lăn.

Hoàn Viễn đi phía sau đẩy xe lăn cho Sở Ngọc. Hai người muốn dùng khoảng thời gian này để ngắm cảnh thôn xóm xung quanh. Bỗng nhiên, thuộc hạ chạy tới, báo tin đã tìm thấy một bộ hài cốt bên sông.

Lòng Hoàn Viễn đông cứng lại, biết không thể thảnh thơi đi dạo được nữa rồi. Sau khi nghe tin, khuôn mặt Sở Ngọc ngưng trọng, vì vậy hắn dứt khoát đổi hướng, đẩy xe lăn của nàng về phía bờ sông.

Dù sao lần này chắc cũng không phải, càng đi nhanh, có lẽ càng có thêm thời gian để dạo chơi.

Đầu xuân, gió vẫn còn hơi lạnh, mang theo hơi ẩm tử mặt sông thổi tới. Quan Thương Hải thế nhưng cũng ở đây. Sở Ngọc nhìn thấy, xa xa bên bờ sông, hắn đang khom người mò mẫm gì đó dưới nước.

Chẳng lẽ…

Sở Ngọc trong lòng chợt lạnh, vội di chuyển xe lăn để đến bờ sông nhanh hơn. Vẫn sợ rằng quá chậm, không biết lấy khí lực từ đâu, nàng đột nhiên đứng dậy, lảo đảo liều mạng bước đến bờ sông.

Con sông nhỏ chỉ rộng chừng bảy, tám thước, nước trong xanh có thể nhìn thấu tận đáy. Dưới đáy sông, giữa những đám rong tảo xanh u ám, có một bộ xương trắng lẳng lặng nằm.

Mà Quan Thương Hải đang sờ tay trên bộ xương, chạm đến một vị trí nào đó, vẻ mặt hắn trở nên ảm đạm.

Sở Ngọc cơ hồ không dám nghĩ xa hơn, hai chân bắt đầu đứng không vững, run rẩy cất tiếng hỏi: “Quan Thương Hải… huynh…có phát hiện được gì không?”

Nhất định không phải. Chỉ là một bộ xương trắng, ai biết lúc sống trông hình dạng thế nào?

Quan Thương Hải trầm mặc trong khoảnh khắc, rồi mới đáp lời: “Lúc nhỏ Dung Chỉ bị đánh đến mức gãy xương. Sau này đã khỏi, nhưng ở bả vai do không chữa trị chu đáo nên thành tật. Về sau lại bị đánh nên nặng hơn, thành một cố tật vĩnh viễn. Bề ngoài không nhìn thấy, nhưng sờ vào là biết!”

“Vậy… chỗ đó…” Tiếng Sở Ngọc ngày càng thấp, trong lòng càng lúc càng sợ hãi, cơ hồ không dám hỏi tiếp.

Quan Thương Hải khẽ gật đầu.

Sở Ngọc hít một ngụm khí, nghiến răng phản bác: “Huynh đừng lừa ta! Mới một thời gian ngắn, sao có thể thối rữa nhanh như vậy? Xương cốt sao lại sạch sẽ như thế?” Không tin, không tin, không tin…

Vẻ mặt buồn bã, Quan Thương Hải nói thản nhiên: “Cô chớ quên, trước khi chết, tình hình Dung Chỉ là thế nào!”

Lúc trước… lúc trước cơ thể hắn như bị lóc từng miếng thịt, da thịt dường như nát vụn. Cảnh tượng kinh ngạc thê lương như thế, nàng làm sao có thể quên được.

Quan Thương Hải tiếp tục đờ đẫn nói: “Hơn nữa, suốt thời gian qua bị dòng nước xiết cọ rửa…”

“Đừng nói nữa!” Sở Ngọc muốn hét lên, nhưng lời ra miệng lại biến thành nức nở cầu xin.

Hai chân thoát lực, Sở Ngọc đứng không vững, quỳ xuống nước. Hai đầu gối chìm xuống dòng nước lạnh buốt, nhưng nàng chẳng quan tâm, chỉ yên lặng nhìn bộ hài cốt. Bộ xương trắng lạnh lẽo kia, còn vướng rong rêu xanh u, chính là Dung Chỉ đã từng đẹp đẽ rực rỡ vô ngần?

Là Dung Chỉ vừa kiêu hãnh cao nhã, vừa thâm trầm khó lường đó ư?…

Là Dung Chỉ dung nhan huy hoàng, ánh mắt trầm tĩnh, làn da tươi tắn ấm áp, trái tim khỏe khoắn vững vàng…

Chân mày khóe mắt thanh nhã tú lệ, giọng nói thong dong ôn hòa…

Bóng dáng cao ngạo trác tuyệt, nụ cười như hoa trong gương, trăng soi đáy nước…

Tất cả đã hết? Một chút da thịt cũng không còn, chỉ thừa lại khối xương cốt lạnh lẽo kia ư?

Dung Chỉ của nàng.

Sở Ngọc chậm rãi phủ phục xuống, không quản nước sông lạnh buốt thấm vào xiêm áo. Nàng cẩn thận ôm lấy bộ xương, như sợ làm đau.

Dung Chỉ.

Bộ xương trắng bên bờ sông lạnh lẽo, lại là người trong mộng xuân khuê của ai đó ư?

Nước mắt không ngừng rơi xuống. Hơi hơi hé miệng, cổ họng Sở Ngọc kiềm chế để khỏi tràn ra tiếng nức nở vỡ vụn tê tâm liệt phế.

“Dung… Dung… Dung Chỉ ơi…”

Trôi giạt giữa thời loạn thế, bản thân nàng đã quen thấy chuyện sinh ly tử biệt, nhưng lại bởi cái chết của một người mà tuyệt vọng đến thế.

“Dung Chỉ… Dung Chỉ… Dung Chỉ…”

Cảnh xuân tươi đẹp, những ngày vui còn đâu…Thất tình lục dục, hỉ nộ ái ố, tham hờn si oán, chuyện thế gian muôn hồng nghìn tía, tất cả nay chỉ như một cõi điêu tàn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio