Tuy trong lòng nghi ngờ nhưng Dung Chỉ không nói gì, bởi vì xem ra, vẻ mặt Sở Ngọc rất nghiêm túc, vừa chân thành lại vừa buồn rầu, không giống như đang nói chuyện phiếm.
Sở Ngọc nghĩ ngợi rồi nói: “Có một con sông rất dài, trước kia vẫn chảy xuôi dòng, hai bên bờ phù sa màu mỡ. Bỗng có một ngày, nếu như, ta nói là nếu như, con sông có chủ ý riêng, muốn thay đổi dòng chảy, hoặc là trên thượng nguồn có một mạch nước nhỏ muốn thay đổi dòng chảy. Nhưng nó còn do dự, vì nó sợ nếu như vậy, ngày càng xa lệch khỏi dòng chảy ban đầu, sẽ có quá nhiều thay đổi xảy ra, không biết sẽ như thế nào…”
Sở Ngọc nhíu nhíu mày, cắn môi, chọn lựa từ ngữ. Những lời này tuy nàng đã nói với Hoàn Viễn một lần, nhưng đối với Dung Chỉ lại càng phải cẩn thận bội phần. Nàng cố gắng lựa chọn từng từ ngữ, vừa có vừa không ẩn dụ, sao cho Dung Chỉ không phát hiện được ẩn ý mới dám nỏi ra.
Lúc này Dung Chỉ không còn vẻ thư thái nhàn nhã, hắn rất chăm chú nghiêm túc lắng nghe, tựa hồ như hắn là người biết lắng nghe nhất trên đời này.
Sở Ngọc ngừng một chút rồi lại nói: “Nếu con sông chỉ thay đổi dòng chảy thì không vấn đề gì. Nhưng cái đáng nói là ở hạ lưu con sông có một đồng bằng rộng lớn, phải nhờ phù sa bồi đắp mới màu mỡ được. Nếu bây giờ sông đổi dòng, đồng bằng này có thể sẽ khô cạn”. Sở Ngọc buồn rầu nhìn Dung Chỉ “Vậy theo ngươi, con sông có nên thay đổi dòng chảy hay không?”
Dung Chỉ bình tĩnh chớp chớp cặp mắt tối đen sâu thẳm, chậm rãi ngồi dậy. Ngón tay thon dài trắng nõn cầm lấy một miếng điểm tâm nhỏ, nhẹ nhàng đưa lên miệng.
Đã đặt ra nhiều giả thiết, ai có thể ngờ được, thế nhưng Sở Ngọc lại hỏi một vấn đề vớ vẩn như vậy. Con sông có chủ ý riêng của mình ư? Là đạo lý gì vậy?
Hoặc là, thông qua con sông, nàng muốn nói điều gì khác?
Dung Chỉ lại cầm một miếng điểm tâm, trầm tĩnh nghĩ.
Sở Ngọc không hề nói lung tung. Nàng hiểu rất rõ mình đang nói gì. Điều nàng muốn so sánh, là dòng sông lịch sử. Con sông cuồn cuộn chảy không ngừng, chính là dòng lịch sử, từ Hạ Hầu Thương Chu, đến Hán Tấn Tùy Đường, Tống Nguyên Minh Thanh. () Dòng lịch sử cuộn trào mãnh liệt, gào thét mà tới, băng băng mà đi. Nhưng rất ngẫu nhiên, trong bản hòa âm đó, có một mạch nước nhỏ bỗng muốn đổi dòng chảy. Mạch nước này đến từ ngàn năm sau, là nàng, Sở Ngọc.
() Các triều đại phong kiến trong lịch sử Trung Quốc
Nàng biết rõ trong lịch sử, chẳng bao lâu nữa Sơn Âm công chúa sẽ phải chết. Nhưng đổi là nàng bây giờ, nàng không muốn khoanh tay chờ chết. Tất cả vì sự sống sót của bản thân, nàng phải thực hiện một vài thay đổi.
Nhưng vấn đề này có thể thất bại bởi hai nguyên nhân. Thứ nhất, Sở Ngọc không biết phải làm thế nào. Thứ hai, không biết sau khi mình hành động, sẽ dẫn tới hậu quả ra sao.
Kiến thức lịch sử của Sở Ngọc rất kém. Nếu một hôm không vô tình đọc về Sơn Âm công chúa, nàng không hề biết có một triều đại như vậy tồn tại trong thời kỳ Nam Bắc triều. Mà đọc xong rồi, nàng cũng chỉ coi như biết thêm có một người, một thời đại như thế, về sau cũng chưa từng quan tâm để ý thêm.
Cho nên, mặc dù biết trong lịch sử, Sơn Âm công chúa chẳng bao lâu nữa sẽ bị treo cổ, nàng lại không nhớ được ai là kẻ mưu phản, giết chết Lưu Tử Nghiệp để lên ngôi hoàng đế. Nàng chỉ nhớ mang máng, đó là một trong ba vị thân vương, là người mà cả nàng và Lưu Tử Nghiệp gọi bằng thúc phụ (chú). Một trong ba vị đó làm quan, sau gây chính biến. Lúc đến với thế giới này và bắt đầu tỉnh lại, nàng được biết cuộc chính biến chưa xảy ra, tạm thời trong ngắn hạn có thể an tâm hưởng thụ cuộc sống vui vẻ.
Phiền toái là, nàng thật sự không biết vị thúc phụ đó là ai, cho dù có được xem tên tuổi của tất cả mọi người trong hoàng thất cũng không nhớ được. Hơn nữa, trước khi thúc phụ gây chính biến, cũng có một người huynh đệ (anh em) nữa làm phản, nàng cũng không nhớ được là ai.
Chỉ có thể trách, tổ phụ và phụ thân công chúa sinh đẻ không có kế hoạch, nên bây giờ có quá nhiều chú bác anh em. Muốn nhớ được hết tên tuổi bọn họ cũng phải mất rất nhiều công sức.
Sở Ngọc đã từng nghĩ một cách rất lạnh lùng, nếu có thể tìm ra những người này, thì không gì bằng “tiên hạ thủ vi cường”, đem giải quyết hết. Tuy tâm lý nàng đối với việc giết người rất không tán thành, nhưng nếu bị dồn đến bước đường cùng thì cũng không thể khoan nhượng.
(Tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước mới giành được lợi thế)
Tất nhiên, đây chỉ là bước đường cùng vạn bất đắc dĩ. Bản thân Sở Ngọc cũng không biết nàng có thể ra tay được hay không, nhưng lý trí nàng đã lựa chọn phương án giải quyết như vậy.
Nhưng chỉ giết người cũng không giải quyết được tận gốc vấn đề. Hiện tại, hoàng đế như Lưu Tử Nghiệp chính là “quan bức dân phản”, “quân bức thần phản” (quan áp bức khiến cho dân làm phản, vua áp bức khiến bề tôi làm phản). Nếu tiểu hoàng đế không tàn bạo, lại thi hành chính sách an ủi dụ dỗ với các thân vương thì những kẻ muốn làm phản sẽ mất một nửa cơ hội và lực lượng.
Hiện nay, không khó khăn lắm, Sơn Âm công chúa có thể ảnh hưởng đến một số quyết định của hoàng đế bệ hạ. Nhưng Sở Ngọc không có kinh nghiệm về việc nước và chính trị, không biết phải bắt tay chỉnh đốn triều cương thế nào, sợ rằng khéo quá hóa vụng, thật sự cảm thấy không ổn.
Đây là mặt “Tiến”.
Sở Ngọc đi tới thời đại này, sau khi định thần, việc đầu tiên nghĩ đến là hai con đường Tiến – Lùi.
Tiến, là chủ động ra tay, giảm trừ những nguy cơ có hại cho bản thân. Nếu nàng là nam tử thì không cần lo nghĩ nhiều. Nhưng nữ tử tham gia chính sự, nhìn chung là phạm kỵ húy. Ngược lại, đường lui là để bảo toàn tính mạng. Nếu đến cuối cùng không thể cứu vãn được nữa, nàng phải tìm cách bảo toàn sinh mệnh, bình yên cao chạy xa bay.
Nhưng “lui” cũng có ba bảy đường lui. Trôi giạt khắp nơi, khổ sở thiếu thốn, cơm không đủ no, áo quần không đủ che thân cũng là lui. Nhưng ăn ngon mặc đẹp, giàu có sung túc, thảnh thơi sống qua ngày cũng là lui, quan trọng là phải sắp xếp lo toan như thế nào.
Muốn ẩn trốn, không phải là nói dễ làm dễ. Nhất là sau khi biết rõ Sơn Âm công chúa với hoàng đế, tình cảm gắn bó chặt chẽ thế nào, muốn thoát thân ra càng không dễ dàng.
Tiêu sái ẩn mình trong chốn giang hồ, cách này sách vở vẫn hay nói đến. Nhưng khi chính mình làm, rất không thực tế. Đầu tiên, muốn sống được, phải có tiền. Nàng cần một số tiền rất lớn để có thể sống cả đời. Muốn có tiền không khó, vì phủ công chúa rất nhiều tiền. Cái khó là phải thầm lặng điều động được một khoản tiền lớn, không cho người khác phát hiện. Chính vì lý do này, nàng vội vã phân chia quyền lực của Dung Chỉ sang cho Hoàn Viễn. Nàng muốn nắm giữ được tiền, không những thế còn phải bí mật không cho kẻ khác phát hiện.
“Tách tách”
Sở Ngọc uống một ngụm canh, táp táp miệng, chẳng thấy mùi vị gì. Tiền vốn thuộc về nàng, thế mà khi sử dụng phải lén lén lút lút, thực là khó chịu.
Nếu muốn chạy trốn, phải triệt để vứt bỏ thân phận công chúa, vứt bỏ sạch sẽ hoàn toàn, tuyệt đối không lưu lại một dấu vết. Tình huống như thế, chỉ có thể là hoàng đế thấy nàng không thuận mắt, hoặc ngai vàng thay chủ nhân, thấy không thuận mắt là có thể giết, không cần quá nhiều lý do.
Nếu nàng nhờ vả kẻ nào đó bao che, bảo vệ nàng, mà kẻ đó bán đứng nàng, nàng sẽ chết không có chỗ chôn.
Vì vậy, không thể tin tưởng kẻ nào ngoài bản thân mình.
Muốn ẩn trốn, phải có thân phận địa vị mới. Thân phận này không thuộc hoàng gia, chỉ do chính bản thân nàng khống chế, việc này cũng thật không dễ dàng.
Đầu tiên là phải tìm được nơi mua nhà cửa, muốn ở tốt thì nhà không nên quá nhỏ, vậy là cũng phải chi kha khá tiền. Tiếp theo, nơi ở của nàng phải là nơi thanh bình, vài thập niên trở lại đây không có chiến tranh mới đảm bảo an ninh an toàn.
Sau vấn đề nhà cửa là thân phận. Thân phận đương nhiên là giả mạo, trừ phi nàng tự tạo được thân phận mới, nếu qua tay người sắp đặt, lại phải đảm bảo giữ bí mật. Thân phận cũng phải hoàn toàn không liên quan gì đến hoàng gia.
Tiếp đó, là vấn đề địa vị giai cấp.
Nếu làm một kẻ bình dân, rất khó tránh bị quan lại và dân bản địa ức hiếp. Nếu làm kẻ bình dân có tiền mà không có quân hộ vệ thì chẳng khác gì con cừu béo, sẽ bị bầy sói xẻ thịt hết miếng này đến miếng kia. Sở Ngọc tuyệt nhiên không nguyện ý biến thành con cừu béo.
Mà giai cấp địa vị của một người, được xác định bởi những người mà hắn ta kết giao quan hệ.
Như vậy, muốn quan hệ tốt với quan phủ và những kẻ tai to mặt lớn địa phương, đồng thời xây dựng lực lượng hộ vệ thì đều cần tiền tài, nhân lực, thời gian. Những cái này, không phải một sớm một chiều mà có được.
Cho nên Sở Ngọc cần Hoàn Viễn, không chỉ cần Hoàn Viễn mà còn cần rất nhiều người, giúp nàng đặt cơ sở, phòng ngừa chu đáo. Nhưng hiện tại, nàng chỉ có khả năng dùng được một nửa, Hoàn Viễn kinh nghiệm không nhiều, nên nàng chỉ tính được nửa bước.
Lưu Tang tuổi còn quá nhỏ, tạm thời không thể tiếp xúc với chuyện này. Mặc Hương Liễu Sắc trước mắt không hữu dụng, Hoa Thác Dung Chỉ thì hiện tại nàng không dám động vào, Hoàn Viễn chỉ có thể xem là một nửa người của mình. Thậm chí, ngay cả Việt Tiệp Phi nàng cũng không dám tín nhiệm hắn.
Mấy ngày trước đây, Sở Ngọc đã điều tra ra, sở dĩ Việt Tiệp Phi trung thành với Sơn Âm công chúa là bởi vì cả sư môn của hắn đều trung thành với hoàng thất. Với hoàng thất, với đương kim hoàng đế, chứ không phải là với bản thân nàng. Bởi thế, Sở Ngọc không dám tín nhiệm Việt Tiệp Phi, cũng không thể nói cho hắn biết hành động của mình. Nếu hắn thắc mắc, tại sao một công chúa lại muốn mai danh ẩn tích chạy trốn, thì nàng biết giải thích thế nào?
Dù có phải “lui”, Sở Ngọc cũng không muốn mình phải làm người chạy nạn chật vật khổ sở, bị những kẻ xung quanh khi dễ coi thường. Nếu hiện tại nàng chạy trốn, chỉ sợ sau này nàng sẽ rơi vào kết cục đó.
Trong thời buổi loạn thế nhiễu nhương này, nàng vẫn phải đảm bảo ình một cuộc sống yên vui, có thực lực.
Không chỉ đơn thuần là mạnh về vũ lực, mà còn phải có thế lực, nhân lực.
Đôi mắt nàng xuyên qua một ngàn năm. Có thể kinh nghiệm sống, ứng xử của nàng còn non nớt, nhưng nàng có trải nghiệm lịch sử mà người khác không có được, vì thế, tầm nhìn đại cục của nàng rất minh bạch rõ ràng.
Tuy đã phác thảo ra cả chiến lược tiến công và phòng thủ, nhưng Sở Ngọc vẫn phải lo nghĩ một vấn đề. Nếu nàng vì tự bảo vệ bản thân mà có vài tác động, liệu có ảnh hưởng đến lịch sử phát triển về sau? Hành động của nàng lúc này chỉ như những gợn sóng nho nhỏ, nhưng gợn sóng chậm rãi khuếch đại, ảnh hưởng đến hơn một ngàn năm sau thì xử lý thế nào?
Nói trắng ra, nếu Sở Ngọc tác động vào lịch sử, liệu có thể trực tiếp hay gián tiếp làm biến mất một số tiền bối tổ tiên của nàng ở những thế kỷ sau, và chính nàng còn tồn tại trong thế kỷ hai mốt nữa không?
Vấn đề này dù có nhàm chán, không thú vị thế nào thì nàng cũng phải nhìn thẳng vào. Nếu Sở Ngọc cải biến các sự kiện lịch sử, làm cho quỹ đạo lịch sử chệch hướng đi, như vậy…Sẽ như thế nào?
Liệu có thể xảy ra trường hợp, vèo một cái, nàng liền biến mất?
Có lẽ người khác nhìn vào vấn đề này thấy phiền phức, nhưng liên quan đến cái mạng nhỏ của chính mình, Sở Ngọc làm sao có thể không cân nhắc cẩn thận?
“Ách…” Dung Chỉ ngẫm nghĩ rất lâu, mới chợt nhớ ra là Sở Ngọc vẫn đang đợi hắn trả lời, hắn trầm ngâm một lát rồi nói: “Công chúa, ta muốn hỏi một chút. Nhánh sông này thực sự muốn đổi dòng chảy à?” Hắn dường như vừa đoán được, lại không đoán ra điều gì đó.
Nhánh sông này, thực sự muốn đổi dòng chảy hay sao?
Từng chữ từng chữ, chậm rãi nhẹ nhàng gõ vào trái tim Sở Ngọc.
Sở Ngọc nhắm mắt lại hít một hơi sâu, rồi mới mở mắt ra, vững vàng nói: “Muốn, rất muốn”. Mặc dù hết sức giữ bình tĩnh, nhưng tiếng nói của nàng vẫn run nhè nhẹ như không đè nén được khát vọng: “Con sông này, rất muốn đổi dòng”.
Muốn, rất muốn.
Dung Chỉ mỉm cười, giống như vừa nhìn thấy Sở Ngọc: “Con sông này rất muốn thay đổi phương hướng, vậy ta nói gì chăng nữa, có thể thay đổi ý nghĩ của nàng sao? Có thể ngăn cản nàng sao?”
Nghe lời hắn nói, Sở Ngọc cảm thấy ngơ ngác. Rất nhanh, nàng nở nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời: “Ngươi nói đúng, con sông đã có chủ ý của mình, sẽ không bị thay đổi”. Ngữ khí của nàng vừa kiên định, vừa giống như thở phào thoải mái.
Nhánh sông này, nhất định phải thay đổi phương hướng.
Sở Ngọc bỗng nhiên đứng lên, bước nhanh rời đi.
Sở Ngọc đi rồi, Dung Chỉ lại như người không xương không cốt nằm dài trên ghế, vẻ biếng nhác thư thái.
Là con sông…thật sao?