“Buông hắn ra.” Lạc Bình Xuyên đi tới. “Ngươi có biện pháp?”
Trữ Hạ hắng giọng một cái, lại hỏi: “Thống soái quân Bang Thập bên ngoài là ai?”
“Là phó tướng tiên phong Lưu Dân.” Thái thú bẩm báo.
Trữ Hạ nghĩ nghĩ, nhìn sắc trời, lại nhìn kiến trúc xung quanh, sau đó nhẹ nhàng cười nói: “Chuẩn bị nước tắm cho ta đã. Mặt khác, thu thập thật nhiều rơm rạ và lưu huỳnh lại.”
Thái thú quay đầu chờ ý kiến của Lạc Bình Xuyên. Lạc Bình Xuyên nhìn nàng, khóe miệng nhếch lên: “Cho ta một lý do để làm theo lời ngươi.”
“Ngươi không có lựa chọn nào cả.” Trữ Hạ đi tới gần hắn, nhíu mày. “Ngươi không nắm chắc đánh lui được quân Bang Thập, nhưng ta thì có.”
Lạc Bình Xuyên ngưng mắt nhìn nàng, nàng cũng nghênh ngang tiếp nhận ánh mắt của hắn.
Hắn thấy trong mắt nàng đầy sự sắc bén, dù có thế nào cũng không che đậy nổi sự sắc bén đó. Loại sắc bén ấy, Lạc Bình Xuyên chỉ từng thấy qua ở một người, chính là Khế Sa Vương.
Ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại đồng ý: “Được, ta tin ngươi.”
Trữ Hạ ăn một chút, tắm rửa toàn thân, sau đó thay đổi sang trang phục binh lính bình thường, cả người nhẹ nhàng khoan khoái hơn rất nhiều.
Nàng đi vào quân doanh thống lĩnh, không ai ngăn cản nàng. Lạc Bình Xuyên, Thái thú và mấy vị tướng lĩnh thấy nàng tới thì đều ngẩng đầu nhìn nàng chăm chăm. Bọn họ đều không tin, bọn họ bàn bạc lâu như vậy cũng không tìm ra biện pháp nào có thể giúp người thắng nổi năm vạn người, sao một tên tiểu binh quèn thế này lại có thể chứ.
Trữ Hạ mỉm cười chào mọi người, sau đó đi tới cạnh Lạc Bình Xuyên, tự giới thiệu: “Tên ta là Chung Trữ Hạ, là binh sĩ dưới trướng của tướng quân Long Mạt Cửu ở Nam quân doanh, các vị đại nhân cứ gọi ta là Trữ Hạ là được.”
Sau đó nàng quay sang hỏi Lạc Bình Xuyên: “Tình hình hiện tại thế nào?”
Lạc Bình Xuyên chỉ vào bản đồ quân sự, đáp: “Quân địch có năm vạn, trú đóng ở cách thành ba mươi dặm. Bên ta chỉ có người, viện quân của Đông quân doanh sẽ tới sau một ngày nữa. Nam quân doanh cũng đã điều động, trong vòng ba ngày nữa kỵ binh sẽ tới đây.”
“Nói cách khác, chúng ta cần phải kiên trì ít nhất một ngày.” Trữ Hạ hỏi tiếp. “Năm vạn quân địch trú đóng cách đây ba mươi dặm là vào lúc nào?”
Thái thú đáp: “Sáng nay, ước chừng hai, ba canh giờ trước.”
Trữ Hạ nhíu mày trầm tư, tất cả mọi người đều im lặng nhìn nàng, nhưng ai cũng đều không quá mong đợi vào nàng.
Nhưng có câu nói “ngựa sống dẫu sao cũng hơn ngựa chết”, mọi người không thể nghĩ ra biện pháp gì tốt, đều đã lên tinh thần liều chết đánh một trận. Nếu tên tiểu binh này có thể nghĩ ra cách thì tốt rồi, còn không thì tình hình cũng chẳng tệ hơn được nữa.
Một lúc sau, Trữ Hạ ngẩng đầu, nhìn bốn xung quanh, chậm rãi mở miệng: “Hỏa dược, lưu huỳnh, cỏ khô trong thành có nhiều không?”
Thái thú ngẩn người, đáp: “Số lượng không ít, vừa nãy mọi người đã góp nhặt khá nhiều.”
Trữ Hạ gật đầu, lại nói: “Phó tướng Lưu Dân của Bang Thập nổi tiếng về đánh trận đêm, ta nghĩ mọi người đều đã biết.”
Mọi người đều đồng loạt gật đầu.
Trữ Hạ lại nói: “Như vậy, chúng ta có thể dự đoán, vào lúc mặt trời lặn hoặc nửa đêm hắn sẽ cho quân tấn công thành Kinh Cúc này.”
“Cho nên?” Lạc Bình Xuyên nhíu mày.
“Kỳ thực, ta cũng không biết nhiều về các tướng lĩnh Bang Thập cho lắm, Lưu Dân cũng chỉ mới nghe qua danh tiếng. Mấy năm, mấy tiểu quốc ở phía đông Bang Thập phát sinh bạo loạn, Bang Thập từng phái binh đi trợ giúp, Lưu Dân bắt đầu nổi tiếng từ thời điểm này. Hắn nổi danh thứ nhất vì chỉnh quân nghiêm cẩn, thứ hai chính là đánh địch đêm. Lúc hắn luyện binh đều là chỉnh quân vào nửa đêm.” Trữ Hạ dừng một chút, quan sát biểu cảm của tướng sĩ xung quanh, sau đó tiếp tục nói: “Chúng ta hiện tại có hai lựa chọn, một là như các vị nói, sống chết tại chỗ. Nhưng ta nghĩ rằng, chắc các vị đều hiểu, quân đối đầu với năm vạn quân là khái niệm gì, trừ phi thành Kinh Cúc này có phòng ngự vô cùng cường đại, nếu không, dù chỉ trụ vững trong hai canh giờ thôi cũng dã được coi là kỳ tích rồi chứ đừng nói là chống chọi đến bình minh ngày mai, đợi quân cứu viện đến tiếp ứng.”
“Vậy ngươi định thế nào? Hỏa công ư?” Lạc Bình Xuyên hỏi. Hắn vẫn nghĩ mãi không ra vì sao Trữ Hạ muốn thu thập hỏa dược, cỏ khô, những thứ này không có nhiều giá trị phòng ngự. Chẳng lẽ nàng định mai phục?
“Lạc tướng quân đoán đúng rồi.” Trữ Hạ cười với hắn.
Lạc Bình Xuyên cảm thấy khó chịu. “Ngươi muốn dùng hỏa công để mai phục với quân Bang Thập sao? Bây giờ đang là mùa xuân, khí hậu ẩm ướt, dù trên đường đi bọn chúng phải xuyên qua rừng núi nhưng cũng không thể nào dùng hỏa công được.”
“Ta muốn dùng hỏa thiêu bọn chúng, nhưng không phải ở trên đường đi.” Trữ Hạ cười nhạt, trong mắt cố giấu một tia cảm xúc. “Ta muốn đốt toàn bộ thành Kinh Cúc này.”
Lời vừa nói xong, mọi người đều hoảng sợ.
“Có câu nói ‘lừa vào chỗ chết sau đó tái sinh’. Chúng ta bỏ lại thành Kinh Cúc, phủ lên các nóc nhà trong thành cỏ khô, hỏa dược, các thứ đễ dốt. Sau khi Lưu Dân đem quân vào chiếm thành, chúng ta phóng hỏa đốt chúng. Người sợ lửa thiêu chứ tường thành đâu có sợ. Đợi trong thành trở nên hỗn loạn rồi, quân ta mai phục ở các hướng ra khỏi thành. Bọn hắn hoảng hốt chạy bừa nên sẽ không còn bao nhiêu ý chí chiến đấu. Mà bốn cửa thành nhỏ thế, bọn hắn có nhiều người hơn thì cũng làm gì được ta chứ.”
Một tướng lãnh bưu hãn vỗ tay đành đạch, kêu lên: “Chủ ý hay.”
Lạc Bình Xuyên trầm tư: “Tuy là một chủ ý không tốt lắm, nhưng dưới tình hình này chỉ có thể làm như vậy.”
Dứt lời, hắn lại hỏi thái thú: “Hiện tại trong thành có bao nhiêu cung tiễn?”
Thái thú nói: “Số lượng rất nhiều.”
“Tốt!” Lạc Bình Xuyên phân phó. “Phái người trải cỏ khô lên các nóc nhà, lưu huỳnh thì không thể rải nhiều vì nó có mùi đặc trưng dễ bị phát hiện. Tìm người dọn dẹp một chút, những thứ có thể mang đi thì mang đi, nhưng nhớ phải để lại chút ít vũ khí trong thành để quân Bang Thập nghĩ rằng chúng ta mất hết chiến ý, bỏ thành mà chạy. Nửa canh giờ sau tất cả tập hợp ở cửa thành.”
Các tướng lĩnh mệnh mà đi, trong phòng chỉ còn lại Lạc Bình Xuyên và Trữ Hạ. Hắn thu hồi bản đồ, phát hiện Trữ Hạ vẫn đang đứng cười nhìn hắn.
“Chỉ cần lần này có thể giữ được thành Kinh Cúc, sau khi trở về ta nhất định sẽ nhường công lao cho cô.”
“Ngươi cho rằng ta làm thế là vì nịnh nọt A Mộc Đồ sao?” Trữ Hạ cười ha ha hai tiếng, thế nhưng trong mắt lại tràn đầy bi ai.
Lạc Bình Xuyên sững sờ, không ngờ nàng dám gọi thẳng tên của Vương. “Ta cũng muốn biết tại sao cô lại chạy tới tiền tuyến này? Vì lý do gì mà cô lại kiên trì như thế?”
Trữ Hạ đưa mắt nhìn qua cửa sổ, bầu trời bên ngoài cao xanh vô cùng. “Ta không có lý do để kiên trì nên mới muốn tìm một lý do cho mình. Ta muốn làm cho mình không còn đường lui nữa.”
Lạc Bình Xuyên nhìn nàng, nhất thời câm lặng. Tại sao một năm trước trong Long Lâm sơn trang nàng còn là thê tử của kẻ khác, một năm sau lại chạy tới bên người Khế Sa Vương? Mà bây giờ, nàng lại ở thành Kinh Cúc này chiến đấu cùng với hắn chứ?
Nhưng lần này, hắn cố gắng không hiếu kỳ nữa, hắn thậm chí còn nghĩ mình tốt nhất không nên biết vì cái gì. Nữ tử trẻ tuổi này trong mắt đầy vẻ đau thương và thống khổ,… hơn thế nữa dường như là rất coi thường mạng sống.
Sau lưng cái lý do coi thường mạng sống này, có thể là một câu chuyện mà không phải nữ tử nào cũng có thể chịu đựng được.
“Điều quan trọng nhất với nữ nhân chính là tìm được một nam nhân mình có thể nương tựa, sau đó sinh mấy đứa con, giúp chồng quán xuyến nhà cửa. Sau này lại nhìn con cái lớn lên, cưới hoặc gả đi, ôm mấy đứa cháu cho qua ngày tháng, đó mới là hạnh phúc.” Hắn nhẹ giọng thở dài, giọng rất khẽ.
Trữ Hạ dựa vào cửa sổ, ánh mắt không có tiêu điểm, gió nhẹ vuốt ve gương mặt. Trong không khí còn có thể ngửi ra mùi cỏ non, như một mùa xuân tuyệt vời, ấy vậy mà tất cả lại sắp bị mùi máu tươi, mùi cỏ cháy lấp đi.
“Ta không có cái mệnh đó.” Trữ Hạ nhẹ giọng nói, thanh âm nhẹ nhàng như từ xa bay tới.
“Nếu như chút nữa có chuyện phát sinh, cô nhất định phải rời đi, trở lại bên cạnh Vương.” Lạc Bình Xuyên đi đến trước mặt nàng, nghiêm túc nói.
“Tại sao?” Trữ Hạ ngẩng đầu nhìn hắn.
“Bởi vì cô là nữ nhân. Cô chính là nữ nhân của Vương chúng ta. Binh sĩ Khế Sa đều là những con người sắt đá, sẽ không ai chịu chết ở sau lưng cô đâu.” Lạc Bình Xuyên cười. “Đây là yêu cầu duy nhất của ta, có thể làm được chứ?”
“Nếu như ta nói không thì sao?”
“Ta sẽ trói cô lại rồi đưa đi.”
“Được, ta đồng ý.”
Bố trí xong tất cả, Lạc Bình Xuyên điểm binh trước khi rời đi.
Hắn phân người thành hai tổ. Một tổ phục kích quân Bang Thập trên đường đến, một tổ mai phục ở cổng thành. Mai phục là để giảm bớt số lượng quân địch, kế hoạch của Trữ Hạ nhìn có vẻ tốt nhưng không chắc tất cả năm vạn người đều vào thành. Cho nên ý nghĩa của lần phục kích này không phải là để tiêu diệt bao nhiêu quân địch mà chính là để bọn hắn nổi lên lòng nghi ngờ, xua toàn bộ quân vào trong thành.
Phục kích, ngoại trừ đánh vào tâm lý địch còn là để làm chậm bộ pháp hành quân của địch. Kế hoạch của Trữ Hạ không biết có thể thành công được bao nhiêu, trước mắt càng kéo dài được thời gian thì càng tốt, hy vọng đợi được viện binh đến cũng càng tăng lên.
Mà mấu chốt nhất là lửa đốt thành phải do bọn họ phóng.
Đây là một bước nguy hiểm nhất, cũng là bước quan trọng nhất. Rất nhiều tướng sĩ tranh nhau đi làm, nhưng Lạc Bình Xuyên đều từ chối hết.
Không ai có thể thích hợp hơn hắn.
Trữ Hạ nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy chiến tranh rất buồn cười. Làm tướng quân, nắm trong tay tính mạng của thuộc hạ, không biết có cảm thấy áp lực hay không?
Trữ Hạ muốn tham dự phục kích nhưng Lạc Bình Xuyên không đồng ý, để nàng ở trận doanh ngoài thành.
Ỷ vào sự hiểu rõ về địa thế, hơn hai ngàn quân Khế Sa tiến đến điểm phục kích đầu tiên.
Kỳ thực, trên đường đi, chỉ có hai nơi có thể đặt phục binh.
Một là khe núi, đương nhiên, phải là khe núi có dốc dựng đứng, nếu qua dốc núi này sẽ có rất nhiều bụi gai lớn, chỉ cần bọn họ chạy về tới địa phận bên này là quân địch sẽ không thể nào truy kích được nữa.
Hai là cánh rừng, cánh rừng có khả năng ẩn nấp rất tốt, lực công kích không cao nhưng tính an toàn lại rất cao, có thể kéo dài thời gian một cách tối đa.
Đối với hai nơi đặt mai phục này, Lạc Bình Xuyên cũng không ôm quá nhiều mong chờ, nhưng ít nhất cũng có thể cầm cự thêm một chút thời gian. Mặt khác, hắn cũng muốn đánh bạc một lần, hắn tin rằng Bang Thập cho rằng bọn hắn sẽ cố thủ trong thành Kinh Cúc mà không dám ra ngoài đánh phục kích.
Lạc Bình Xuyên tự mình đi, để lại Thái thú, Trữ Hạ và một ngàn người ở trong thành Kinh Cúc. Quanh thành không có núi cao, không có sông, chỉ có từng mảng cây gai lớn tạo thành vòng bảo vệ mà thôi.
Cho nên dân chúng trong thành này đều có loại áo khoác đặc biệt giúp đi xuyên qua những bụi cỏ gai này. Thái thú dẫn theo đoàn người mặc trên người áo khoác da tiến vào trong những bụi gai tiến hành mai phục, đợi đến khi Lạc Bình Xuyên về phóng hỏa, bọn hắn có thể chặn ở bốn cửa ra để làm trận quyết chiến cuối cùng.
Mỗi người đều nắm chặt cung tên trong tay, hơn một ngàn người yên tĩnh chờ đợi trong đêm tối.
Có lẽ tối nay bọn hắn sẽ bỏ mạng ở nơi này, nhưng bọn hắn có thể tiêu diệt nhiều địch nhân hơn. Bọn hắn dùng mạng bảo vệ thành Kinh Cúc này, coi như là đồng quy vu tận với địch.
Đêm xuống.
Thái Thú lo lắng chờ đợi, đến tận lúc có tiếng bước chân hỗn loạn ở phía sau vang lên thì hắn mới vui vẻ hơn một chút. Đây có thể chính là quân phục kích theo con đường nhỏ trở về.
Trên người Lạc Bình Xuyên hơi bẩn, cũng dính một chút máu nhưng khí sắc rất tốt nên chắc đó cũng không phải máu của hắn. Hắn giao lại binh sĩ cho thái thú, nói: “Hết thảy đều theo kế hoạch, mặc dù không tạo thành đòn trí mạng cho địch nhưng cũng làm tổn hại một chút binh lực của bọn chúng. Bên ta bị thương năm mươi người, chết ba người.”
Thái thú gật đầu, tranh thủ thời gian an bài binh sĩ vừa quay về. Lạc Bình Xuyên tự mình đi vào thành Kinh Cúc.
Đêm không trăng không sao, đưa tay lên cũng không thấy được năm ngón. Đêm càng lúc càng sâu.
Gió bắt đầu nổi lên.
Lạc Bình Xuyên đứng trên tường, bỗng nhiên lại có cảm giác coi thường tất cả. Thì ra thiên địa to lớn cũng chỉ thế mà thôi…
Tối nay, để cho lửa thiêu cháy thành Kinh Cúc, chiếu rọi khắp lãnh thổ Khế Sa. Dùng máu tươi năm vạn binh sĩ Bang Thập để nhuộm đỏ trăng rằm.