Mặc kệ có là mưu kế tuyệt hảo thế nào đi nữa, sau khi bị nhìn ra sơ hở cũng đều trở nên nực cười. Nhưng nếu Lộc Đan đã cố gắng hết sức, thì Minh vương đương nhiên cũng không ngại cấp cho y chút mặt mũi, xem như tương kế tựu kế đi vậy.
Khi mới tỉnh dậy vào sáng sớm hôm sau, Phượng Minh đã đeo ngay một bộ mặt bị đả kích đến mê muội, trước tiên cậu ngồi ủ dột ở mép giường, phỏng theo tư thế của đủ loại mỹ nhân yếu đuối nhảy ra trong đầu, mà giả vờ giả vịt, khiến một thị nữ xui xẻo tới hầu hạ phải ngồi khuyên nhủ suốt nửa canh giờ, mới miễn cưỡng nuốt sạch bữa điểm tâm.
Sau khi thị nữ lui ra, lại có người đẩy cửa tới, là Lộc Đan.
“Sắc mặt Minh vương kém quá.” Lộc Đan khép cửa phòng, trên gương mặt xinh đẹp như nữ tử thoáng lộ vẻ lo lắng, y bước lại gần Phượng Minh, chăm chú đánh giá một phen, mới nói: “Minh vương nhất định đang rất hận Lộc Đan. Quả thật, tướng mạo Lộc Đan dù đẹp, nhưng tâm địa lại độc ác. Nếu lúc này Lộc Đan có giải thích cho Minh vương cái gì gọi là vì quốc hiến sách, thì cũng chỉ là những lời gượng ép, càng khiến Minh vương nghĩ xấu thêm mà thôi.”
Y một lời nói trúng ngay trọng điểm khiến lòng người dao động. Phượng Minh dù biết y chỉ giở mánh khoé, nhưng cũng không khỏi thừa nhận chiêu này quá cao thâm, mà đưa mắt, nhìn về phía Lộc Đan.
“Những lời dư thừa ta sẽ không nói nữa.” Thấy vẻ mặt của Phượng Minh có chút biến đổi, Lộc Đan liền thu lại vẻ buồn bã trên mặt, nụ cười khiến lòng người rạo rực nhàn nhạt treo nơi đầu môi: “Không biết Minh vương có còn hứng thú, muốn gặp thêm một người?”
Phượng Minh thầm nghĩ: “Ngoan ngoan, lại nữa, nhất định trong tay Lộc Đan phải nắm nhiều cao thủ giỏi thuật bắt chước cử chỉ lời nói của người khác lắm. Không hiểu lần này y lại định vu oan giá hoạ cho tiểu quốc vô tội nào nữa đây?
Vẻ ngạc nhiên lồ lộ trên mặt, hỏi lại Lộc Đan: “Không phải quốc sư đã nói thái tử Vĩnh Dật không ở lại trên thuyền hay sao?”
“Uy danh Minh vương chấn động thiên hạ, kẻ ngưỡng mộ người đâu chỉ có một mình thái tử Vĩnh Dật? Chẳng giấu gì Minh vương, những người quyền quý muốn Minh vương rời khỏi Tây Lôi vương còn hằng hà sa số.” Lộc Đan chậm rãi nói: “Nếu Minh vương không ngại, Lộc Đan sẽ mời người đó đến.” Quả nhiên rời khỏi phòng.
Không ngoài dự liệu, Lộc Đan thừa hiểu chỉ châm ngòi một cái Vĩnh Ân nho nhỏ ở xa lắc xa lơ nhất định sẽ không đủ.
Muốn đối kháng lại một Tây Lôi cường đại, ít nhất phải bức được Dung Điềm tuyên chiến đồng loạt với mấy quốc gia khác cùng một lúc. Đó cũng là điều cả Dung Điềm lẫn Phượng Minh đều cực lực né tránh, vì dẫu một nước thịnh đến mức nào, thì cũng không thể chịu được sự tổn hại quá mức của chiến tranh.
Sách lược xa luân chiến tuy nông cạn, nhưng cũng đủ khiến người ta khó lòng chống đỡ.
Trong đầu không ngừng lộn lại những kiến thức Dung Điềm thường dạy về các nước khác, ôn luyện sơ lược một lần xong, vẫn không thấy kẻ mang danh “quyền quý” kia đâu.
Phượng Minh dứt khoát đứng dậy, đi ra gần cửa phòng.
Lộc Đan đã khoá trái cửa sau khi đi ra ngoài, cậu hơi đẩy nó một cái, lại chợt tự nhủ bây giờ không nên làm trò dại dột, mới đành quay đi, đang định lại gần cửa sổ, cậu chợt nghe thấy một tiếng húng hắng rất nhỏ, có tiếng hai nam nhân đang đối thoại loáng thoáng bên ngoài.
Phượng Minh nổi tính hiếu kỳ, dán tai vào khe cửa.
“Nếu đại vương đã có ý với Minh vương, hà tất phải che che giấu giấu? Hôm qua khi thái tử Vĩnh Dật gặp Minh vương, cũng là quang minh chính đại.” Giọng của Lộc Đan trầm xuống rõ ràng.
Một giọng nam khác mơ hồ thì thầm hai câu gì đó, nhưng không rõ lắm là nói gì.
Im bặt mất một lúc, Lộc Đan liền bật ra một tràng cười khẽ: “Đáng tiếc đáng tiếc, đã là vườn nhà đất nhà, vẫn còn sợ Tây Lôi vương báo thù. Đại vương yên tâm, Minh vương bị giam ở đây, ai mà biết được hắn đã gặp ai.”
Giọng nam mơ hồ kia lại nói thêm gì đó.
Lộc Đan dường như có điểm miễn cưỡng đáp lại: “Nếu đã như thế, ta bịt mắt Minh vương lại là được. Nhưng Đại vương nhớ kỹ, bản quốc sư chỉ đáp ứng cho ngài gần gũi một chút, hy vọng Đại vương đừng làm những chuyện quá mức sỗ sàng với Minh vương. Dù sao hắn cũng đang là khách quý của Đông Phàm ta.”
Phượng Minh nghe đến đó, trong lòng cũng đã hiểu được đến tám chín phần.
Thật không thể xem thường Lộc Đan. Dù chưa từng đọc qua 《 Tam Quốc Diễn Nghĩa 》, nhưng y vẫn biết dùng kế lạt mềm buộc chặt, có thể nói là một chuyên gia đánh đòn tâm lý. Nếu Phượng Minh hoàn toàn không biết mục đích của Lộc Đan là gì, thì chỉ qua một màn “cơ mật” cố ý để bị nghe lén này, cậu chắc chắn sẽ nghĩ nam nhân kia chính là Đại vương của một nước nào đó.
Phượng Minh nghĩ đến đây, không khỏi trộm cười. Thong thả trở về ghế, cậu ngồi xuống, cầm chén trà lên hớp một ngụm.
Tiếng mở khoá lách cách vang lên, cửa phòng bị đẩy ra, Lộc Đan cùng vài tên thị tòng xa lạ xồng xộc chạy vào, hướng Phượng Minh cười bồi, đoạn chắp tay nói: “Xin Minh vương chớ trách, chúng ta phải bịt mắt Minh vương lại.”
Gã người hầu cạnh đó rút ra một dải bịt mắt màu đen từ trong g ngực.
Phượng Minh buông chén trà xuống, lạnh lùng đưa mắt nhìn Lộc Đan: “Bịt mắt? Chẳng lẽ khách đến lại không dám để ta thấy mặt? Nếu quốc sư còn một chút tôn trọng Phượng Minh, xin hãy nói thực cho Phượng Minh biết, nam nhân ngoài kia rốt cuộc là ai?”
Lộc Đan thở dài một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu: “Xin Minh vương chớ tức giận, người này quyền cao vị trọng, Đông Phàm không dám đắc tội. Nhưng Lộc Đan đã cảnh báo trước, y nhất định sẽ không gây thương tổn cho Minh vương.”
Sắc mặt vốn đã khó coi của Phượng Minh càng thêm nhăn nhó, hiện tại cậu đang phải tự biến mình thành một thằng đần nằm giữa vòng xoáy ly gián, lại càng phải dốc toàn lực thể hiện bộ dạng miệng hùm gan sứa, phẫn nộ quát: “Ngươi dám đối xử với ta như thế? Đợi ta về Tây Lôi, nhất định sẽ khiến các ngươi phải quỳ gối gào khóc, vật vã cầu xin ta tha mạng!”
Lộc Đan không nhiệt tình lắm đáp lại: “Cứ đợi Minh vương còn mạng về gặp Tây Lôi vương hẵng nói tiếp.” Đoạn phất tay, vài tên thị vệ như lang như hổ xông tới, mặc cho Phượng Minh chửi bới ầm ĩ, tay chân vẫn nhanh nhẹn trói chặt cậu lại, còn bịt kín một miếng vải đen vào mắt.
Trước mắt tức thì tối sầm lại.