Đầu đông khó kiếm được ngày hửng nắng, nhưng, Phượng Minh và Lộc Đan lại ngồi, mặt đối mặt với nhau trong căn phòng nguy nga tráng lệ.
Sự tình tới nước này, bất luận giữa hai người đã có biết bao nhiêu thù oán, thì giờ phút này tất cả chỉ còn là cái râu con châu chấu. Chết một cặp sống một đôi, đúng tiêu chuẩn một cặp huynh đệ cùng hội cùng thuyền. Phượng Minh biết, chín mươi chín phẩy chín mươi chín phần trăm lũ tú bà ở tế sư viện này không có tính người, nên mặc kệ Lộc Đan bao tốt bao xấu, chí ít y cũng có thể tính là một đồng minh, thân thiết nhất và hơn hết, duy nhất.
Căn cứ vào nguyên tắc mạng sống là tất cả, Phượng Minh cũng chẳng thèm cố kị chuyện tri thức của cậu chỉ có thể đem ra phục vụ mình Tây Lôi, cậu thao thao bất tuyệt suốt mấy canh giờ liền về tất cả những cố sự moi được khỏi bụng, Phượng Minh uống cạn mấy chén trà nóng, mồm liên thoắng đã muốn gãy, cuối cùng chiếu cặp mắt mong chờ thành khẩn vào Lộc Đan, dè dặt hỏi: “Quốc sư có thể theo lời chỉ dẫn của những câu chuyện thần thoại này, để nghĩ ra biện pháp khiến thần tích xuất hiện không?”
Lộc Đan lắc đầu: “Những cố sự Minh vương vừa nói, tưởng tượng ta còn không thể tưởng tượng nổi, nói gì đến chỉ dẫn?”
Phượng Minh tâm trạng xấu, lập tức khịt mũi. Y có thể bày ra cả đống kế sách rối tinh rối mù để cắp mình từ chỗ Dung Điềm về đây, mà không thể nghĩ nổi cách đối phó với mấy mụ tú bà răng cỏ long lay ngoài kia?
Ngoái đầu nhìn ra qua cửa sổ, ánh tà dương đẹp như mộng, lất phất theo gió chiều khiến lòng người thêm ấm áp, nhưng lại vô thức nhắc nhở: thời gian sống của họ càng ngày càng ngắn lại.
Thầy giáo môn tâm lý đã từng nói: lòng thành có thể cảm động tất cả mọi người. Liệu có phải thầy đang ám chỉ cậu nên thành tâm nhận lỗi đã ăn nói bậy bạ với tổng trưởng tế sư ngay lúc này hay không?
Phượng Minh hít một hơi một sâu, nhưng thầy ơi là thầy, thầy đâu có biết tranh quyền đoạt lợi có bao nhiêu đen tối. Em cũng thành tâm lắm lắm đấy chứ, nhưng không hiểu tại sao ai cũng nhắm vào cái mạng nhỏ của em? Bản Minh vương từ trước tới giờ chưa từng ra tay nhẫn tâm với bất cứ ai cơ mà.
Than thở chán chê, ngay trước mắt liền xuất hiện một đĩa trái cây đỏ rực.
Lộc Đan rốt cuộc vẫn là Lộc Đan, vừa hồi phục sau trận đả kích mạnh mẽ, y bình tĩnh cầm một quả lên tay: “Sống chết có số, Minh vương có lo lắng cũng vô ích. Hãy mau ăn thứ quả này đi, trái cây đỏ từ ngoài vào trong này là do thần linh ban tặng cho các quý nhân đó, vị ngon mọng nước, lại còn có thể bồi bổ thân thể.”
“Trái cây là trái cây, ai mà chẳng ăn, liên quan gì đến thần linh?” Phượng Minh thuận tay với lấy một quả.
Lộc Đan lắc đầu không đồng ý: “Minh vương nói vậy là sai rồi. Thần linh cai quản cõi nhân gian, sẽ ban thưởng điều tốt cho kẻ tôn quý. Vương tộc cũng vì được thần linh sủng ái nên mới có thể nắm giữ vương quyền. Nếu không tại sao lại có sự phân biệt giữa quý nhân và nô lệ? Mà chưa cần nói đến hai loại người đó, đơn cử có là hoa quả đi nữa, cũng đều chịu ơn mưa móc của thần linh cả. Những loại quả được thần linh trân trọng, sẽ đỏ rực mỹ lệ, nhược bằng bị chán ghét, sẽ nhợt nhạt xấu xí, là thức ăn của đám người hạ đảng.”
Loại quả này quả nhiên vô cùng thanh ngọt, Phượng Minh hùng hục nhai nuốt, đem tay chùi miệng xong xuôi, mới dành ra chút thời gian để chen vào: “Chuyện vương tộc quý nhân gì đó rất phức tạp, nó thuộc đề tài nghiên cứu của mấy khoa kinh tế chính trị, từ mới nhiều, ta có nói ngươi cũng không hiểu. Còn như trái cây, hì hì, ta nói cho ngươi biết, đó là do trái cây quang hợp dưới ánh sáng mặt trời tạo ra sắc tố đỏ, mà ấy là hoá học, ngươi cũng không hiểu đâu. Phải rồi, hoá học…”
Không biết Phượng Minh nghĩ đến cái gì, mới nói được nửa câu, cả người đã đột nhiên đơ ra, mắt nhìn trân trân phía trước, mà miệng thì không ngừng lẩm nhẩm: “Hoá học, tại sao ta lại không nghĩ tới hoá học nhỉ?” Rồi thình lình bật dậy, hò hét: “Ha ha ta thật sự là thiên tài a, sao có thể dưng không nghĩ đến sách lược dùng hoá học?” Mặt mày hưng phấn quay sang Lộc Đan: “Quốc sư, cái thánh hồ của các ngươi, hình như màu xanh lam đúng không?”
Lộc Đan gật đầu đầy nghi hoặc: “Đúng là màu xanh lam, nước trong thánh hồ đặc biệt trong suốt, màu sắc khác hẳn với những hồ nước khác, là thần linh…”
“Thần linh cái gì? Thôi quên đi quên đi, ta có nói cho ngươi nguyên tố hoá học là gì ngươi cũng không hiểu đâu mà. Thôi im im để ta nghĩ xem nào.” Phượng Minh ngồi thụp xuống, ra sức rà soát lại những điều thầy hoá học đã dạy.
Hồ nước màu xanh lam? Hình như trước đây ta đã nghe thấy ở đâu đó rằng, do khoáng vật ở vùng gần núi lửa rất phong phú, nên đôi khi sẽ gây ra hiện tượng hồ nước vì hàm chứa quá nhiều i-on kim loại, khiến màu sắc trở nên đặc biệt kỳ lạ. Mà trong số những ion kim loại này, chỉ có hồ chứa đồng sunfat mới có thể tạo ra một màu xanh lam đẹp đẽ đến thế. Hợp chất đồng sunfat đã được dạy hồi trung học, vì Phượng Minh rất thích làm thí nghiệm, nên cậu còn nhớ rất rõ, nồng độ sunfuric đồng nhỏ sẽ có màu xanh lam, còn nồng độ cao hơn sẽ khiến dung dịch có màu xanh biếc.
Nhưng… lấy trình độ hoá học tầm thường của cậu, sao có thể chắc chắn nước trong cái Thiên địa hồ kia có chưa đồng sunfat hay không? Ngộ nhỡ có sai sót, chẳng phải cậu sẽ trở thành nhà hoá học đầu tiên trên thế giới này vì thí nghiệm thất bại mà đi tong cả cái mạng hay sao? Ờ mà dù có vĩ đại thật, thì cũng phải ngàn vạn lần thứ cho kẻ bất tài chứ.
Lộc Đan thấy Phượng Minh ngồi một mình cười ngốc nghếch, chỉ cảm thán một hồi, đoạn chau mày cắn răng, cả người thi thoảng lại run lên, dù không biết cậu đang nghĩ gì, nhưng y thừa biết chuyện đó nhất định có can hệ tới tính mệnh cả hai. Lộc Đan ho khẽ một tiếng, nhẹ nhàng hỏi: “Không biết Minh Vương định…”
“Cược thì cược!” Phượng Minh bỗng hét rầm lên, đập tay xuống bàn, khiến đống ấm chén nảy bật hết cả. Phượng Minh quyết tâm hừng hực, mắt trợn trừng, nghiến răng nghiến lợi: “Dù sao thì ngựa sống còn hơn ngựa chết, cứ coi nó là đồng sunfat đi!”
Vừa quay lại đã thấy Lộc Đan đứng đó, nhìn chằm chặp vào mình, Phượng Minh cười phá lên, tâm trạng nhẹ hẫng, đối xử với Lộc Đan cũng thân thiết không ít, cậu vỗ vỗ vai y: “Lộc Đan đại mỹ nhân, thần tích ta đây đã nghĩ xong rồi, nhưng phải nhờ người tìm giúp ta hai thứ. Thứ nhất, ta cần natri sunfua, a không, natri sunfua hay bị biến chất lắm, rất khó tìm. Vậy thế này đi, ta cần một ít hợp chất lưu huỳnh, chỉ cần có i-on lưu huỳnh trong ấy là được rồi. Thứ hai, ta cần ngươi sai người đem mấy thứ đó lén đổ vào thiên địa hồ. Há há há, y theo thế thần tích nhất định sẽ xuất hiện, bảo đảm đám tế sư sẽ phải kinh ngạc há mồm, quỳ lạy xì xụp xin tha mạng cho xem.”
Lý thuyết kỳ thật rất đơn giản, i-on lưu huỳnh cộng với i-on đồng, sẽ sinh ra đồng sunfua, là một chất kết tủa màu đen. Chỉ cần một lượng lớn hợp chất lưu huỳnh để đồng sunfat sinh phản ứng, thánh hồ bảo bối của đám tế sư kia tất sẽ biến từ màu xanh lam trong veo sang đen sì khủng khiếp, đến lúc đó chỉ cần mở miệng tuyên cáo, nói đám bà già kia vì đắc tội thần linh bảo hộ Minh vương nên phải chịu trừng phạt, thì sợ gì chúng không khoản đãi ta như thượng khách.
Nghĩ đến lúc đắc ý đó, Phượng Minh ngầm liếc về phía Lộc Đan, một khi tế sư viện đã coi cậu là thượng khách, thì có là quốc sư Lộc Đan đi nữa cũng không thể gây khó dễ gì được.
Về chuyện khoáng vật trong hồ có thể không phải đồng sunfat, não Phượng Minh tự động gạt thẳng sang một bên. Đối mặt với nguy nan thế này, không thể tự làm nhụt ý chí được!
Lộc Đan đờ ra trước đống danh từ hoá học hiện đại Phượng Minh vừa phun, một lúc lâu sau, mới nhăn mặt lại: “Mấy thứ Minh vương vừa nói lưu huỳnh, hợp chất lưu huỳnh, rồi i-on này đó… rốt cuộc là gì?”
Muốn giải thích cặn kẽ vấn đề này thật sự không dễ dàng, mà cũng không thể vẽ bản đồ nguyên tố ra cho Lộc Đan xem được.
Phượng Minh nghĩ đi nghĩ lại, rồi chợt hỏi: “Vùng phụ cận Đông Phàm có ngọn núi lửa nào không?”
Lần này thì Lộc Đan cũng hiểu được ý của cậu, y gật đầu: “Đông Phàm là quốc gia của núi lửa, cả nước ta, tính cả to lẫn nhỏ có đến hơn một trăm ngọn, ngay cả Thiên địa sơn nơi chúng ta đang ở đây, hơn hai trăm năm trước cũng là một ngọn núi lửa. Sau khi núi lửa tắt, thánh hồ mới xuất hiện, Thiên địa hoàn cũng được phát hiện, đó chính là quốc bảo thần linh ban tặng cho vương tộc Đông Phàm…”
“Tuyệt! Tuyệt!” Không đợi Lộc Đan nói xong, Phượng Minh đã vỗ tay ầm ĩ: “Thì ra nơi này chính là núi lửa, hợp chất lưu huỳnh hay xuất hiện ở những vùng gần núi lửa nhất. Ừ đúng rồi, để mấy người không thông thạo hoá học đi tìm hợp chất lưu huỳnh quả thật rất khó. Ta dù mới dứt bệnh, nhưng cũng phải đề phòng. Chậc, nào đi! Chúng ta đi chôm mấy thứ để đám bà già kia được dịp mở rộng tầm mắt. Không xa quá đâu, chỉ cần loanh quanh mấy nơi gần đây là được. Hí hí, có mấy thứ này rồi, tế sư viện hay thánh hồ gì ta cũng đạp bay hết.”
Trong phòng đột nhiên bị phủ chụp một bầu không khí yên ắng đầy bối rối.
Rất lâu sau, Lộc Đan mới bất đắc dĩ gượng cười: “Minh vương, hiện giờ hai chúng ta đều bị giam cầm, đừng nói là ra khỏi Thiên địa cung, mà dẫu muốn bước qua cánh cửa kia, cũng bước không qua.” Y nhìn nụ cười đông cứng trên mặt Phượng Minh, sau chót, chốt thêm một câu: “Hơn nữa, toàn bộ thị vệ tuỳ thân của ta cũng không được phép rời khỏi nơi này. Bây giờ ngay cả tin tức, chúng ta cũng không thể truyền ra.”
Phượng Minh “Rầm” một tiếng, mắt dại ra, phơi bụng trên giường.
Dung Điềm à Dung Điềm, lần này ngươi có dẫn cả Mị Cơ đến cũng được mà, chỉ cần ngươi cứu được ta, thì gì ta cũng tha thứ hết cho mà….
Ta không muốn không được gặp lại ngươi….
—–
Note:
Tớ muốn giải thích một tý về phản ứng hoá học vĩ đại của Phượng Minh nhà ta T-T~
Đầu tiên e ý nghĩ thánh hồ có màu xanh lam -> ấy là đặc trưng của dung dịch đồng sunfat CuSO. Sau đó e ý nghĩ ra cách bỏ hợp chất của lưu huỳnh là natri sunfua NaS vào đồng sunfat CuS để sinh phản ứng hoá học tạo đồng sunfua CuS