CHƯƠNG
“Thế sự khó lường a…” Đồng Kiếm Mẫn hai tay được giải khai. Một loạt hành động của Thái hậu đã phá vỡ phòng ngự trong tim y, rốt cục khiến cho y mở miệng thẳng thắn nói chuyện Tây Lôi. Vừa xoa nắn cổ tay đau tê do huyết mạch không thông ,vừa lộ ra biểu tình trầm trọng, “Ngày đó Đồng Nhi tuổi nhỏ xúc động, thừa dịp Minh vương bị Lộc Đan bắt đi, nhân cơ hội Đại vương tâm thần bất định, giả truyền vương lệnh, đánh cắp quân quyền đại doanh, cùng tâm phúc lãnh ít binh mã tìm kiếm Minh vương cùng Đại vương đang chiến đấu ở bờ A Mạn giang. Lúc ấy ta vâng lệnh trấn thủ ở đô thành, không thể tới, khi biết được việc này, đã quá muộn.”
Nói xong, lại thở dài.
Mọi người biết điều y muốn nói còn rất nhiều, đều lẳng lặng chờ y nói tiếp.
Đồng Kiếm Mẫn quét mắt qua bọn họ, cười khổ nói: “Kỳ thật Thái hậu nói thần là nghịch tặc Tây Lôi, cũng không phải không có lý. Lúc trước biết Đồng Nhi dám can đảm cùng Đại vương đối địch, điều đầu tiên thần nghĩ tới chính là muốn tập hợp binh mã, giết tên Đồng Nhi to gan lớn mật, báo thù cho Đại vương. Nhưng sau lại truyền đến tin tức, Đại vương đã chết trận ở A Mạn giang, trong vương tộc Tây Lôi người có thể kế thừa vương vị, chỉ còn Đồng Nhi, cái này… Cái này bảo thần phải làm sao? Không giết hắn, thực có lỗi với Đại vương, mà nếu thật giết hắn… Vương tộc Tây Lôi mà Đồng gia chúng thần bảo hộ bao lâu nay, chẳng phải là muốn diệt vong trong tay Đồng Kiếm Mẫn thần hay sao? Huống hồ… Đứa nhỏ này, dù sao cũng là thần nhìn nó lớn lên. Huynh trưởng thần lúc trẻ bệnh chết, tẩu tử cũng không trường mệnh, Đồng Nhi hắn, người thân gần nhất, cũng chỉ có thần …”
Y khóc một hồi, địch ý đối với Dung Điềm cùng Phượng Minh cũng yếu đi. Không biết là cố ý hay vô tâm, vốn luôn mồm gọi thẳng tính danh Dung Điềm, hiện tại đắm chìm trong chuyện cũ, kìm lòng không được lại lần nữa gọi Dung Điềm là Đại vương .
Thái hậu thấy y vẻ mặt bi thương, ôn nhu nói: “Nỗi khổ của ngươi Ai gia hiểu được, không chỉ nói ngươi, chính Ai gia, cũng nhìn đứa bé Đồng Nhi kia sinh ra lớn lên, thế sự khó lường, thật sự là khó có thể đoán trước. Thế nhưng, ngươi cho rằng Đại vương chết trận, vì bảo vệ huyết mạch vương tộc Tây Lôi có thể tiếp tục, phải ủng lập Đồng Nhi, còn có thể cho qua. Nhưng sau này lại biết Đại vương trở về, vì sao dám lớn mật như vậy, cư nhiên lãnh binh phục kích?” Nàng trong miệng mặc dù là đặt câu hỏi, thần sắc lại giống như đã sớm biết đáp án, chỉ là muốn chính miệng Đồng Kiếm Mẫn nói ra thôi. Vừa nói, ánh mắt vừa quét về phía Dung Điềm Phượng Minh. (ủng hộ lập vương)
Phượng Minh thầm nghĩ: màn kịch chính đến đây, không biết Dung Điềm rốt cuộc vì ta đã dao động quốc sách gì? Việc này không phải là nhỏ, lập tức vểnh tai, đả khởi hoàn toàn tinh thần, cẩn thận nghe Đồng Kiếm Mẫn trả lời.
Thái độ Đồng Kiếm Mẫn đối với Thái hậu càng tỏ ra cung kính, thấp giọng nói: “Nếu đổi lại ngày xưa, biết được Đại vương trở về, ta vui sướng còn không kịp, nhất định lập tức trói Đồng Nhi lại, rồi suất lĩnh các đại thần mở cửa thành, cung nghênh Đại vương. Nhưng Quân Ân lệnh kia của Đại vương, lại khiến tất cả quý tộc nguyện trung thành với Tây Lôi lạnh thấu tâm. Nếu thật sự ban bố phần vương lệnh này, vương triều Tây Lôi mấy trăm năm lập tức sụp đổ, vì chuyện này, Đại vương tuyệt không thể hồi quốc đăng vương vị. Vì cứu cơ nghiệp to lớn Tiên vương lưu lại, biện pháp duy nhất, chính là giết Đại vương trên đường hồi quốc. Đối với việc này, Đồng Kiếm Mẫn ta tuyệt không hối hận, cho dù sau này chết xuống địa phủ, cũng không sợ nhìn thấy Tiên vương cùng tổ tông.” Hơi hơi hất hàm lên, khuôn mặt như là sắt đúc thành, quả nhiên tìm không thấy một tia khiếp đảm hối hận.
Phượng Minh nghe khẩu khí y phi thường dõng dạc, nhưng nội dung chính vẫn không có giải thích rõ ràng, nghe xong đầu óc tràn đầy tương hồ, vì thế làn mi thanh tú dài nhỏ hơi nhăn lại, nhẹ nhàng huých Dung Điềm ngồi cạnh, nhỏ giọng hỏi: “Này, Quân Ân lệnh là cái gì vậy?”
Trong trướng ít người tiếng nhỏ, tuy rằng cậu hỏi rất nhỏ giọng, nhưng Thái hậu cùng Đồng Kiếm Mẫn đều nghe thấy, ánh mắt nhìn về phía cậu đều lộ ra một tia kinh ngạc, tựa hồ kỳ quái Phượng Minh cư nhiên không biết đến sự tồn tại của Quân Ân lệnh.
Dung Điềm tự nhiên hiểu được ý tứ trong ánh mắt Thái hậu cùng Đồng Kiếm Mẫn, cười cười giải thích với Thái hậu: “Ta đã sớm nói, Minh vương không có tham dự vào việc này, Thái hậu vẫn không tin. Quân Ân lệnh là quốc sách bổn vương một mình quyết định, Thái hậu không cần trách lầm Minh vương, hắn thực sự vô tội mà.” Nói xong, mới quay đầu hướng Phượng Minh kiên nhẫn giảng giải, “Quân Ân lệnh là tân quốc sách đầu tiên bổn vương vẫn đang tính thi hành, chỉ mới nghĩ xong sơ bản, còn cần tiến hành vài lần sửa chữa, mới có thể ban bố, bản thảo đều đặt trong hoàng cung. Không nghĩ tới vừa vặn gặp phải Lộc Đan mượn lương, dụ dỗ chúng ta rời đô thành, chuyện còn lại, ngươi cũng biết , cuối cùng phần bản thảo này rơi vào tay Đồng Nhi, hơn nữa dùng nó kích động nhóm quý tộc phản đối bổn vương.”
Đồng Kiếm Mẫn lắc đầu nói: “Đại vương chấp chưởng quốc sự, anh minh cơ trí, được chúng quan ủng hộ. Thần thật không rõ, Đại vương vì sao phải định ra một phần vương lệnh như vậy hủy diệt Tây Lôi? Nếu không phải bản thảo Đồng Nhi xuất ra quả thực là bút tích của Đại vương, nhất định thần sẽ cho rằng đây là lời nói dối Đồng Nhi vì đoạt vương vị mà bịa đặt ra.”
Thái hậu hiển nhiên đã sớm căm tức Quân Ân lệnh này, xen vào nói: “Hiện tại trong đô thành, tất cả quý tộc đều vì Quân Ân lệnh mà thấp thỏm lo âu. Đại bộ phận bọn họ vẫn tuyệt đối trung thành và tận tâm với Đại vương, nhưng đối với một Đại vương không để ý tới nền tảng lập quốc Tây Lôi, không chút thương tiếc vứt bỏ bọn họ, sao có thể khiến bọn họ cam tâm ủng hộ?”
Từ năm đó Thái hậu bị Phượng Minh “thu phục”, sau khi đáp ứng không bức bách Dung Điềm cưới vợ, quan hệ của Thái hậu cùng Phượng Minh rõ ràng đã có phần thân thiết, cơ hồ mỗi lần gặp mặt, Thái hậu đều cười tủm tỉm thực hiền lành, bất mãn giống như hôm nay, thực phi thường hiếm thấy. Mắt thấy tình huống tựa hồ trở nên nghiêm trọng, Phượng Minh cũng cảm thấy bất an, thật cẩn thận ngồi dậy, liều mạng quay cái đầu đang đầy tương hồ, hướng Dung Điềm học hỏi lần nữa: “Này này, Quân Ân lệnh rốt cuộc là có ý gì vậy?”
“Ý tứ của Quân Ân lệnh, chính là đem ân trạch của Đại vương, công bằng ban cho thần dân Tây Lôi. Đã hiểu chưa?”
Phượng Minh vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu nói: “Đã hiểu.” Chợt biến sắc, rồi lập tức nhăn lại mi, nghiêm túc hỏi: “Vậy nó rốt cuộc là có ý gì?”
Cái gì gọi là đem ơn trạch của Đại vương công bằng ban cho thần dân? Câu trả lời này rất chung chung, quả thực nói sao cũng đúng hết.
“Để ta giải thích cho Minh vương trong Quân Ân lệnh viết cái gì đi.” Đồng Kiếm Mẫn sửa sang lại ý nghĩ một chút, đâu vào đấy rồi nói: “Quân Ân lệnh điều thứ nhất, là thay đổi quy củ Tây Lôi luôn luôn tuyển chọn quan lại tướng lãnh, loại bỏ chế độ thừa kế tước vị cùng tuyển chọn quý tộc, thay bằng tuyển chọn từ thường dân. Không chỉ như thế, càng đáng sợ hơn, Đại vương cho phép bình dân cùng nô lệ cũng tham gia chọn lựa. Hừ, một quốc gia, nếu bình dân cùng nô lệ cũng có thể làm quan, đây chẳng phải sẽ hỗn loạn sao ? Trong Thập nhất quốc, có quốc gia nào, lại để cho bình dân cùng nô lệ thống trị?”
Cho tới bây giờ, cuối cùng Phượng Minh hơi hơi hiểu nội dung của Quân Ân kệnh, nghe lời của Đồng Kiếm Mẫn xong, Phượng Minh gật đầu “à” hai tiếng, “Ý ngươi nói chính là mở ra chế độ tuyển chọn quan lại tướng lãnh, không tồi không tồi, cái này hình như đúng là ta đưa ra, chắc là lúc đầu khi vừa mới đến Tây Lôi… Ô… Đau quá…”Nói còn chưa dứt lời, bỗng nhiên kêu thảm một tiếng, bất mãn trừng mắt nhìn Dung Điềm ở dưới chăn nhéo cậu một cái.
Dung Điềm chán nản, cũng trừng ngược lại Phượng Minh.
Tiểu ngu ngốc này, mệt chính mình tân tân khổ khổ che chở cậu ta, không để cậu bị cuốn vào cái chuyện bị Thái hậu cùng tất cả quý tộc Tây Lôi căm thù, cậu lại sảng khoái, nhanh nhẹn trực tiếp thừa nhận .
Thái hậu cùng Đồng Kiếm Mẫn đều lộ ra một ánh mắt “quả đúng như thế”.
Phượng Minh thẳng tính, thừa nhận liền thừa nhận , chuyện đã làm thì phải nhận, huống hồ việc này cũng đúng. Cậu suy nghĩ một chút, cuối cùng hiểu được tất cả, “Nguyên lai các quý tộc vì chuyện này phản đối Dung Điềm hồi quốc đăng cơ? Chậc chậc, các ngươi bình thường còn nói cái gì trung thành và tận tâm với Đại vương, Dung Điềm bất quá là muốn đề bạt vài người khác, để họ có một đường có thể làm quý tộc, các ngươi liền muốn giết hắn. Hảo một cái trung thành và tận tâm, chậc chậc, chậc chậc!”
Cậu vừa nói, vừa chậc chậc liên tục, tuy rằng biểu tình sinh động đáng yêu, nhưng nhìn trong mắt nhiều thế hệ quý tộc “trung thành và tận tâm” như Đồng Kiếm Mẫn này thì không dễ chịu gì.
Sắc mặt Đồng Kiếm Mẫn không khỏi thay đổi, trầm giọng nói: “Nếu Quân Ân lệnh chỉ có một điều như vậy, thật còn không đủ để làm cho các quý tộc lạnh thấu tâm. Điều thực sự khiến các quý tộc quyết định phản kháng, là Quân Ân lệnh điều thứ hai.”
“A?”Phượng Minh gãi đầu, “Còn có điều thứ hai sao?”
“Quân Ân lệnh điều thứ hai, là làm sao cắt giảm quyền lực trong tay quý tộc, làm sao hạ dần danh hiệu thừa kế của các quý tộc, thẳng đến khi con cháu bọn họ trở thành bình dân hoặc là nô lệ.” Thái hậu thay Đồng Kiếm Mẫn giải đáp nghi vấn của Phượng Minh. Bản thân nàng cũng là quý tộc Tây Lôi, nếu không làm sao có thể gả cho lão Tây Lôi vương, bởi vậy Quân Ân lệnh của Dung Điềm, cũng tuyệt đối chạm đến lợi ích của gia tộc nàng.
Trên cơ bản, quý tộc trong Thập nhất quốc đều tuân theo chế độ thừa kế. Một khi trở thành quý tộc, con cháu nhiều đời sau đều được hưởng danh hiệu quý tộc. Cái này không chỉ là một danh hiệu, mà chính là đất đai, nô lệ, quan chức cùng bổng lộc triều đình định kỳ cung cấp, có được đặc quyền bình dân không thể chạm đến.
Dưới quy tắc này, con cháu quý tộc trừ phi phạm đại tội mưu nghịch, nếu không cả đời vinh hoa phú quý, dù là kẻ ngu ngốc cũng không cần lo lắng cuộc sống được bảo đảm. Chuyện tốt như vậy, ai mà không trung thành và tận tâm với vương tộc?
Mà quốc sách Dung Điềm sửa đổi, lại cho thấy con cháu bọn họ vô cùng có khả năng mất đi danh hiệu quý tộc. Mất đi danh hiệu quý tộc, nghĩa là mất đi tất cả.
Chả trách bọn họ muốn tạo phản…
Phượng Minh suy tư một hồi, khẩn trương hỏi Dung Điềm: “Quân Ân lệnh của ngươi tổng cộng có hai điều à? Không có điều thứ ba, điều thứ tư chứ?” Hai cái như vậy vừa ra, cũng đã làm cho các quý tộc sợ hãi , nếu còn có điều thứ ba thứ tư, đây chẳng phải là tạo phản sao ?
Dung Điềm thoải mái ngồi cạnh Phượng Minh, điềm nhiên cười nói: “Tổng cộng chỉ có hai điều, bất quá bản thảo lại khoảng trên trăm tờ ti bạch thôi.”
“Ngươi còn cười!” Phượng Minh trừng mắt nhìn hắn nói: “Ngươi thân là Đại vương, muốn cải cách cũng thỉnh nhìn tình huống, tiến hành từng bước thôi, lập tức chọc đến tổ ong vò vẽ, chẳng phải bức người người nhà nhà phản ngươi sao?”
Dung Điềm cười khổ nói: “Điều Thái hậu vừa mới nói chính là hai nội dung chính, quy tắc chi tiết có trên trăm điều, nhất thời không nói rõ cho ngươi được. Bản thảo kia giấu trong hoàng cung, thời điểm ban bố đương nhiên là xem tình huống rồi mới thi hành từng chút một, ngươi nghĩ rằng ta không có đầu óc lập tức thi hành tất cả ngay sao? Chỉ là không nghĩ tới Đồng Nhi chiếm hoàng cung, phần bản thảo sửa sang hoàn thiện rơi vào tay hắn. Ai, chuyện này ta quả thật đã sai.”
Thái hậu thở phào nhẹ nhõm, có chút vui mừng nói: “Cuối cùng Đại vương cũng nhận sai. Quý tộc là gốc rễ của quốc gia, là chỗ của nhân tài tinh anh, các triều đại quan lại tướng lãnh, đều từ đó chọn ra, hơn nữa đối với vương tộc mấy trăm năm qua trung thành vô cùng. Ai gia nghĩ, chỉ cần Đại vương hồi tâm chuyển ý, đem Quân Ân Lệnh đốt đi, từ nay về sau không nhắc tới, nhóm quý tộc ủng hộ Đồng Nhi đều sẽ quay về nguyện trung thành với Đại vương.”
Đồng Kiếm Mẫn cũng chấn động tinh thần, nghiêm mặt nói: “Nếu thật như thế, thần nguyện ý chạy về đô thành, mở cửa thành nghênh đón Đại vương, đem Đồng Nhi đến trước mặt Đại vương, tùy Đại vương xử phạt.”
“Đồng Nhi chịu sao?”Thái hậu hoài nghi hỏi.
Đồng Kiếm Mẫn hiển nhiên cũng biết Đồng Nhi không dễ dàng đầu hàng như vậy, trầm mặc một lát, hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: “Thập nhất quốc đấu đá lẫn nhau, Ly Quốc như hổ rình mồi, Tây Lôi ta sao còn chịu nổi nội loạn? Quốc nạn ập xuống, không thể để ý tới tư tình, nếu Đồng Nhi hồ đồ ngu xuẩn, thúc thúc thần đây liền tự mình động thủ giam hắn lại, đưa tới cho Đại vương xử trí. Ngày sau thần chết , xuống dưới địa phủ, tùy ý đại ca cùng tẩu tử của thần trừng phạt.” Y ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp nhìn Dung Điềm, “Thẳng thắn mà nói, nếu như không có Quân Ân lệnh, Đại vương đúng là một quân chủ so với Đồng Nhi có thể gánh vác tất cả. Từ khi Đồng Nhi biết được Đại vương chưa chết, ngày đêm bất an, thế nhưng không để ý khuyên can của thần, cố ý cấu kết cùng Nhược Ngôn Ly Quốc, chuyện này làm cho thần phi thường thất vọng với hắn.”
Y có thể nói ra những lời này, có thể thấy được quả thật đối với Dung Điềm vẫn rất trung tâm. Nhìn một ví dụ Đồng Kiếm Mẫn, chỉ cần Dung Điềm bãi bỏ Quân Ân lệnh, tái tuyên bố không truy cứu tội lỗi của các quý tộc đi theo Đồng Nhi, các quý tộc tám phần khua chiêng gõ trống mở cửa thành hoan nghênh Dung Điềm. (trung tâm: lòng trung thành)
Không nghĩ tới sự tình phát triển quay ngược một trăm tám mươi độ, sau cơn mưa trời lại sáng, thế cục trở nên tốt hơn.
Lúc này thoạt nhìn, muốn lấy lại vương vị Tây Lôi, quả thật dễ như trở bàn tay.
Thái hậu cùng Đồng Kiếm Mẫn trong lòng chờ mong nhìn Dung Điềm. Phượng Minh trong lòng cũng tán thành Quân Ân lệnh, thầm nghĩ cảm thấy huỷ bỏ cũng không ổn, hơi xê dịch thân mình, há mồm muốn nói, nhưng nhìn Thái hậu cùng Đồng Kiếm Mẫn, lại cẩn thận ngậm miệng lại.
Hiện tại tình huống vi diệu, quyết định của Dung Điềm sẽ hoàn toàn thay đổi sự tình phát triển. Lời khuyên bảo của Dung Hổ, lại xoay vòng vòng trong đầu Phượng Minh.
Dung Điềm tựa hồ lâm vào suy nghĩ sâu xa.
Phượng Minh giống Thái hậu cùng Đồng Kiếm Mẫn, vội nhìn chằm chằm Dung Điềm, trái tim không chịu khống chế càng đập càng nhanh.
Đối với các quý tộc Tây Lôi cùng dân chúng Tây Lôi, thậm chí với người của Thập nhất quốc mà nói, quyết định tiếp theo của Dung Điềm, đều muốn cùng một nhịp thở với bọn họ.
Trầm ngâm một lát, trong con ngươi lóe sáng của Dung Điềm xẹt qua một tia quyết đoán quang mang, từ từ nói: “Trừ phi bổn vương chết trận trên đường quay về đô thành, nếu không Quân Ân Lệnh, làm sao là quốc sách tối trọng yếu tương lai của Tây Lôi ta. Từ hôm nay trở đi, bổn vương sẽ sai người sao chép Quân Ân lệnh thành trăm bản, dùng hết biện pháp, dán hết tất cả thành trấn. Bổn vương muốn cho tất cả mọi người biết : Ta muốn làm một Tây Lôi vương ra sao.” Từng chữ như trảm đinh tiệt thiết, nhưng lại không hề lay chuyển. (trảm đinh tiệt thiết : chém đinh chặt sắt)
Bốn phía thoáng chốc một trận tĩnh mịch.
Thái hậu cùng Đồng Kiếm Mẫn trăm triệu lần không nghĩ tới Dung Điềm sẽ quyết định như vậy, nhất thời ngây ra, thần tình vui sướng chờ mong, trở thành biểu tình cứng ngắc quỷ dị không kịp biến mất.
Chỉ có Phượng Minh khiếp sợ xong mới có khả năng mở miệng nói, thấp giọng kêu: “Dung Điềm…”
Dung Điềm quay đầu lại nhìn Phượng Minh, cười nói: “Làm như vậy có hơi nhanh, nhưng thống trị quốc gia cũng giống như đánh giặc, phải thiện dùng ngụy biến kì binh. Ngươi không cần lo lắng cho ta, cũng không cần khuyên ta.”
“Không.” Phượng Minh ngửa đầu, trong mắt đều là nhịn không được biểu lộ ý cười, “Ta chỉ muốn nói, ngươi suất ngây người.” Một phen kéo lấy vạt áo Dung Điềm, chủ động ghé mặt lại gần, hôn phớt lên môi Dung Điềm,để cổ vũ hắn. (suất : đẹp trai)