CHƯƠNG
“Đừng?” Thanh âm nam tử tràn đầy tà khí từ phía dưới truyền đến. Đang vào lúc tình động, Dung vương đột ngột nhả phân thân của Phượng Minh ra, chuyển người hôn vào bụng dưới.
Vốn khí quan trọng yếu kịch liệt như sóng triều cuộn tới, trong nháy mắt lại mất đi bờ cản, đáng lẽ đã được kềm chế giờ lại trở thành cục diện tràn bờ, đương nhiên khiến kẻ khác cảm thấy vô cùng bực bội.
“Ô…. Đừng…..” Phượng Minh lập tức lớn tiếng kháng nghị, càng thêm kích động xoay người gượng dậy.
“Ha ha…” Dung vương cười lên, giơ tay ngăn lại cú đá của Phượng Minh vì nổi giận mà phát tiết, dễ dàng chụp lấy bàn chân cậu, đưa hai chân mở rộng ra.
Sắc đẹp ngay trước mặt, sao lại không ăn cho được?
Phong trào nam sắc, được cho là đam mê cao quý trong giới quý tộc, cho nên Dung vương cũng không khách khí, cong người vươn tới, chậm rãi ép sát thân hình tiến vào bên trong cơ thể Phượng Minh.
“A!”
Cảm giác bị dị vật bỗng nhiên tiến vào khiến Phượng Minh chấn động.
Dung vương đè nén hơi thở, dùng âm thanh trầm thấp trấn an: “Một hồi là tốt rồi, đừng sợ hãi.” Hành động của hắn chưa từng dừng lại dù chỉ trong chốc lát, mà vẫn như cũ mạnh mẽ không khác gì gió lốc tiến vào.
Trong nháy mắt, cảm giác được nơi eo hẹp đột ngột bị vật thể bén nhọn mở rộng ra khiến cho đau đớn mãnh liệt.
Khoái cảm không cánh mà bay, Phượng Minh vốn định ngoan ngoãn tiếp nhận, lúc này lại vùng vẫy mãnh liệt: “Đừng! Đau quá! Đau quá!” Đầu đặt tại thân hạ Dung vương lắc liên tục cứ như là trống bỏi, gương mặt tuấn tú đã trở thành trắng bệch.
Ngay thời khắc này mà bắt Dung vương dừng lại, cũng đã quá tàn nhẫn rồi.
Dung vương cố hết sức giữ chặt Phượng Minh, kiên nhẫn khuyên nhủ: “Bắt đầu sẽ hơi đau một chút, Phượng Minh chớ sợ.” Nghĩ rằng càng tiến sớm chừng nào sẽ càng làm Phượng Minh khoái lạc chừng nấy, thân thể trầm xuống, thế như chẻ tre dẫn quân thẳng tiến.
Không ngờ Phượng Minh lãnh đòn nghiêm trọng, người bất thình lình co lại bật ngược lên.
“A! Ô… ô ô…” Thái tử điện vang vọng tràn thanh âm ủy khuất kêu gào thảm thiết.
Cùng lúc bên tai Dung vương vang lên tiếng động như xé lụa, biết rằng đã nguy rồi, vội vàng rời khỏi, cúi đầu vừa nhìn, phát hiện trên phân thân đỏ hồng một mảnh.
Cứ tưởng rằng đã thả lòng nhiều ngày, hơn nữa còn mưu đồ chuẩn bị trước cho mọi việc có thể diễn ra vui vẻ, không ngờ thân thể Phượng Minh đã nhanh chóng thừa nhận không chịu đựng nổi rồi.
Nhất thời lòng tràn đầy hối hận.
“Là ta không tốt.” Dung vương sắc mặt tái mét, cuống quít đưa Phượng Minh ôm vào lòng, thấy hạ thể Phượng Minh vẫn như cũ chậm rãi chảy ra máu tươi, vội đưa tay đến bên cạnh giường lục lọi.
May mắn thái tử thật sự cũng thường xyên thụ thương, nên thuốc trị thương luôn có ở bên cạnh giường, đều là các loại dược phẩm cực tốt dành cho vương tộc sử dụng.
Dung vương giúp Phượng Minh cẩn thận xử lý.
“Đau quá…” Đôi mày anh tuấn của Phượng Minh chau lại, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng rên rỉ, khiến Dung vương vừa bôi thuốc vào lại càng thêm kinh hãi.
Nhìn người trong lòng đau đớn đến nỗi trán ướt đẫm mồ hôi, Dung vương cảm thấy yêu thương vô cùng.
Thật vất vả mới bôi thuốc xong, Dung vương lại đưa Phượng Minh ôm vào ngực. Hai người ngả lưng xuống giường, dùng lời lẽ ngọt ngào trấn an nhau.
“Còn đau không?”
“Còn.”
“Là ta đã làm ngươi bị thương.”
Phượng Minh lại không cho là như vậy, thì thầm nói: “Yên tâm, ngươi đã nhắc nhở trước, ta sẽ không nói ngươi ức hiếp ta.”
Dung vương thấy cậu không việc gì, thoáng an tâm.
“Ngươi trên người mang thương, ngày mai tạm thời đừng cỡi ngựa, chờ vài ngày cho tốt, ta sẽ mang ngươi ra ngoài.”
Phượng Minh vừa nghe, đã cuống cuồng lên: “Đừng! Ta muốn cỡi ngựa, ngươi đã đáp ứng rồi, không thể “thực ngôn nhi phì” được!” Cậu đang ở trong lòng ngực Dung vương, hai tay nắm lại, mang tất cả những lo lắng trong lòng tống thẳng đến Dung vương.
“Được rồi, ta đáp ứng. Nhưng ngươi phải để cho ta ôm, cùng cưỡi Bạch Vân.” Dung vương ra vẻ nhượng bộ, lại hỏi: “Cái gì gọi là “thực ngôn nhi phì”?”
“Đó là điển cố, nghĩa là…” Phượng Minh được Dung vương hứa hẹn, trong lòng cao hứng, lại mang những học thức huyền diệu của ngàn năm phát triển kể cho Dung vương nghe.
Đêm dài đằng đẵng, thẳng cho đến canh tư, mới kề sát vào ôm nhau ngủ.
…………………………………………..
Chú thích:
“Thực ngôn nhi phì”: béo nhờ nuốt lời, tư lợi bội ước. Câu thành ngữ này bắt nguồn từ điển cố sau đây:
Thời Xuân Thu, nước Lỗ có một vị đại phu tên là Mạnh Vũ Bá, lời nói ra không ai có thể tin tưởng được. Lỗ Ai Công rất bất mãn với hắn. Có một lần Lỗ Ai Công cử hành yến hội tại Ngũ Ngô, Mạnh Vũ Bá theo lệ đến tham dự. Hôm đó cũng có một vị đại thần đến dự tên là Quách Trọng. Quách Trọng rất mập mạp, bình thường rất được Ai Công sủng ái nên Mạnh Vũ Bá luôn ghen tị và nói xấu. Lần này Mạnh Vũ Bá nhân cơ hội nâng ly rượu kính Ai Công, quay sang Quách Trọng hỏi: “Ông ăn thứ gì mà mập vậy?”
Lỗ Ai Công nghe được rất bực mình, liền trả lời thay cho Quách Trọng: “Thực ngôn đa dã, năng vô phì hồ!” (ăn nhiều lời nói, lại không thể mập lên được ư!). Lời này rõ ràng dùng để châm chọc thói quen ăn nói không giữ miệng mồm của Mạnh Vũ Bá. Hơn nữa trong buổi yến hội có mặt đông đủ các vị đại thần, lời này lại cònxuấtt ra từ miệng của quân chủ một nước, Mạnh Vũ Bá nhất thời mặt đỏ đến mang tai, cảm thấy vạn phần xấu hổ.