CHƯƠNG
Tòa tháp lớn còn có thể phát ra tiếng cười sang sảng, vừa đáp xuống đất liền hỏi han tới tấp, “Đại ca, tẩu tử, thì ra hai người không sao ? Thật kỳ quái, ta thấy quân lính canh giữ đều đổi y phục, hơn nữa bọn họ còn đóng chặt cửa thành,làm ta tưởng rằng thành Việt Trọng bị người xấu chiếm cứ rồi chứ.” Vừa nói vừa đi về phía Liệt Trung Lưu .
Y phi thân, xoay người, đáp xuống đất, động tác gọn gàng lưu loát, cực kỳ tiêu sái, bộ dáng lại ngoài tưởng tượng của mọi người . Thân hình y cao to, so với Dung Điềm còn cao hơn nửa cái đầu thành ra càng giống hệt người khổng lồ .
Thu Lam Thu Nguyệt nhất thời quên mất Tiểu Thu, trố mắt nhìn chằm chằm đại hán này.
Phượng Minh kinh ngạc đánh giá y xong rồi quay sang hỏi Liệt Trung Lưu, “Thừa tướng, vị này là… .”
Liệt Trung Lưu tiêu sái khoát tay, “Đây là đệ đệ ta, Liệt Trung Thạch.”
“Đệ đệ?!?” Cho tới bây giờ Phượng Minh không hề biết Liệt Trung Lưu còn có một đệ đệ.
Bất quá, nếu hắn có thể bỗng nhiên lôi ra một phó tướng nương tử thích đánh người, đương nhiên cũng có thể đột nhiên từ xà nhà nhảy ra đệ đệ y như thái sơn.
Xem ra người có thể làm người nhà của Liệt Trung Lưu cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ.
“Trung Thạch, đây là Tây Lôi Minh vương, còn đây là Tây Lôi vương.”
Tuy Liệt Trung Thạch cao lớn, tính tình cũng rất tốt, nghe Liệt Trung Lưu nói xong, quả nhiên ba bước thành hai bước ,thân thiết chào hỏi, “Minh vương hảo! Tây Lôi vương hảo!” Còn nở một nụ cười sáng lạn không hề cảnh giác với đám Phượng Minh.
Thu Nguyệt quay đầu, thì thầm cùng Thu Tinh, “Người này là đường đệ của Thừa tướng phải không ?”
Không phải các nàng bất công chỉ chú trọng bề ngoài, mà là nhìn trái ngó phải, Liệt Trung Thạch cùng Liệt Trung Lưu tuyệt đối không giống nhau. Mặc dù Liệt Trung Lưu thường có hành vi cổ quái, ngẫu nhiên còn có thể khóc sướt mướt, nhưng luận về tướng mạo, quả thật cũng coi như ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái. Liệt Trung Thạch lại hoàn toàn là loại hình cao lớn thô kệch, lưng hùm vai gấu, biểu tình cộc lốc , là dạng người siêu cấp thành thật .
Không ngờ Vệ Thu Nương vừa vặn đứng sau các nàng, nghe thấy lời Thu Nguyệt nói, lạnh lùng chứng thực, “Đệ ấy đúng là thân đệ. Liệt gia cho tới bây giờ, cũng chỉ có hai huynh đệ bọn họ.”
“Không đúng không đúng!” Thu Nguyệt không giống Thu Lam hạ giọng nói chuyện, Liệt Trung Thạch lập tức nghe thấy, lắc đầu lớn tiếng nói, “Liệt gia trừ bỏ đại ca và ta, còn có Đậu Đậu cùng Tiểu Thu.”
Xách Tiểu Thu đang hưởng thụ âu yếm của đám Thu Lam Thu Nguyệt từ trong bàn tay Liệt Trung Lưu lên, chính thức giới thiệu với Phượng Minh, “Nó chính là Tiểu Thu.”
Tiểu Thu bị y thô lỗ xách lên, bất mãn phát ra một tiếng “Thu” kháng nghị.
Phượng Minh thấy y hàm hậu thẳng thắn, cá tính thành thật, rất thích thú, vô cùng nhẫn nại chào hỏi y: ” Ta đã thấy Tiểu Thu, bất quá Đậu Đậu là ai?”
“Còn có Đậu Đậu, a? Đậu Đậu đâu?” Liệt Trung Thạch giới thiệu xong Tiểu Thu, lúc này mới nhớ tới một người cũng không ở hiện trường, mày rậm nhăn lại đánh giá bốn phía, hét to lên, “Đậu Đậu! Đậu Đậu! Ngươi trốn đâu rồi ? Mau ra đây!”
Y khổng lồ, cổ họng vừa mở, giọng nói y như chuông đồng, chấn động đến nỗi lỗ tai mỗi người đều ong ong.
Tất cả liền thối lui vài bước nhằm cách y xa một chút.
Dung Điềm luôn luôn không có hứng thú đối với loại chuyện này, từ lúc biết trong thành có địch nhân thì không biết thêm được gì nên đã có chút mất kiên nhẫn. Nhưng thấy Phượng Minh hứng thú dạt dào với Liệt Trung Thạch và Tiểu Thu , nên không đành lòng làm cậu mất hứng, đành kiên nhẫn đứng cạnh bồi Phượng Minh.
“Đậu Đậu là thị tòng của chúng ta, tên là Liệt Đấu. Nhưng Trung Thạch thích gọi nhủ danh của gã, vì từ nhỏ cùng Trung Thạch lớn lên nên hai người như hình với bóng.” Liệt Trung Lưu giải thích cho Phượng Minh.
Phượng Minh “Ân” một tiếng, tỏ vẻ hiểu được.
Tính tình của Tử Nham có chút giống Dung Điềm, luôn lấy chính sự làm trọng, lập tức đi qua thận trọng hỏi, “Thừa tướng, hồi nãy ngươi nói có địch nhân xuất hiện trong thành, chẳng lẽ chính là đệ đệ ngươi cùng thị tòng?”
Liệt Trung Lưu gật đầu.
Thiên Lâm nghiêm mặt nói, “Thật sao? Vậy ta phải ra ngoài một chuyến, ra lệnh ngừng lục soát toàn thành, miễn tạo ra kinh hoảng không cần thiết trong thành.”
Tử Nham cùng hắn là hảo hữu nên tiếp lời, “Chuyện này để ta đi xử lý, ta đang muốn đích thân tuần tra một vòng mới yên tâm.”
“Ngươi đi cũng đúng. Nhớ điều một đội nhân mã tới đây bảo hộ, phó tướng phủ dù sao cũng là nơi nguy hiểm.”
“Tất nhiên , chuyện này còn cần ngươi căn dặn sao?” Tử Nham cười đáp một tiếng rồi đi.
Liệt Trung Thạch còn đang nơi nơi hô to “Đậu Đậu” .
Tất cả mọi người nghĩ thầm người tên “Đậu Đậu” kia hẳn là ở gần đây, vừa hô to vài tiếng liền hiện thân, không ngờ Liệt Trung Thạch kêu nửa ngày, ngay cả cái quỷ ảnh cũng không gặp.
Liệt Trung Thạch gấp đến độ đổ mồ hôi ròng ròng, liều mình vò đầu, “Nguy rồi! Nguy rồi! Đậu Đậu lạc rồi! Làm sao? Làm sao? Nguy rồi! Nguy rồi” . Vừa lẩm bẩm vừa đi qua đi lại, “Ta không nên bỏ rơi gã, nếu biết thế này sẽ không bỏ rơi gã… .” Nhất thời không biết làm sao, thế nhưng liều mạng lấy tay trừng phạt lổ tai của mình, nhéo hai lỗ tai đến đỏ bừng lên.
Tâm địa Thu Lam thiện lương nhất, thấy một đại hán tử cao lớn như y lúc cuống lên lại giống như tiểu hài tử, liền ôn nhu an ủi, “Ngươi đừng sốt ruột, cho dù gã bị lạc thì cũng đã ở trong thành Việt Trọng. Minh vương của chúng ta có tâm địa tốt nhất , người sẽ sai binh lính giúp ngươi tìm.”
Loại an ủi này không dùng được với Liệt Trung Thạch.
Y nghe Thu Lam nói xong, nhíu mày lắc đầu, “Ngươi không biết đâu, Đậu Đậu dốt nát nhất, bị lạc liền không tìm thấy đường. Đậu Đậu… . Đậu Đậu dốt nát nhất a… .”
Lời còn chưa dứt, không biết từ nơi này phát ra tiếng quát lớn, “Ai dốt nát nhất? Ngươi mới dốt nát! Liệt Trung Thạch dốt nát nhất!”
Theo sau âm thanh kia, một bóng người từ sau núi giả trước tiền thính đi ra, toàn thân cao thấp mặc một bộ hồng y, bên hông buộc đai lưng bằng sợi đay. Thân hình thẳng tắp y như thần tướng giáng lâm, đây rõ ràng là một ‘trợn mắt Kim Cương’.
Gã vừa mắng Liệt Trung Thạch “Dốt nát ” vừa nổi giận đùng đùng đi tới tiền thính, cước bộ ‘đùng đùng đùng đùng’, mỗi bước nện xuống thì căn phòng lại lay động một chút.
Mọi người nhất thời sửng sốt, còn chưa kịp phục hồi tinh thần thì “Cự nhân” còn cao lớn hơn Liệt Trung Thạch đã lao tới trước mắt rồi. (Cự nhân : Người khổng lồ)
Đầu người nọ cao hơn Liệt Trung Thạch, cũng là dạng lưng hùm vai gấu , từ tai đến bên miệng là một bộ râu đen bóng .
Phượng Minh trợn mắt há hốc mồm.
Má của ta ơi, đây là “Đậu Đậu” do nơi nào sản xuất ra a?
‘Vượn người’ hay ‘thái sơn’ còn không sai biệt lắm.
Liệt Trung Thạch vừa thấy “Đậu Đậu” xuất hiện, tinh thần chấn động, nhanh chóng lao qua, một phát ôm chặt gã, vui vẻ ra mặt nói, “Đậu Đậu, thì ra ngươi không bị lạc, thật quá tốt! Thật quá tốt!” Thiếu chút nữa hoa chân múa tay.
Đậu Đậu đẩy y ra, chỉ mũi y mắng, “Liệt Trung Thạch , tên ngu ngốc này! Ngươi dám mắng ta dốt nát?”
Liệt Trung Thạch bị gã hung tợn đẩy ra, ngạc nhiên hỏi lại, “Ngươi hả? Còn không chịu là dốt nát? Rõ ràng nghe thấy ta kêu ngươi lại không chịu ra?”
“Rõ ràng là ngươi nói, trong phủ phó tướng rất nguy hiểm, chúng ta phải một người ngoài sáng, một người trong tối. Ngươi cũng không nói ám hiệu, nên ta không thể đi ra.”
Nhưng mà ta đang gọi ngươi đi ra a!
Nhưng ngươi cũng không có nói ám hiệu a!
Hiện tại ta cũng không có nói ám hiệu, sao ngươi vẫn đi ra đó thôi?
Ta? Có thể không ra sao? Ngươi đang mắng ta dốt nát a!
Ta không phải mắng.
Vậy ngươi đang mắng ai?
Ta không phải mắng, ta chỉ nói, nói ngươi dốt nát mà thôi, không phải mắng.
Đây là mắng! Ngươi mau xin lỗi ta!
Không phải mắng, là nói.
Chính là mắng!
Là nói.
Là mắng!
… … . . .
Hai đại hán giọng siêu lớn, vì đề tài vô bổ này tranh cãi nửa ngày, chấn lỗ tai mọi người đến độ ong ong cả lên, tro bụi trên xà nhà từng đám rơi xuống .
Tất cả những người đang đứng, có đại ca Liệt Trung Lưu và tẩu tử Vệ Thu Nương, đều hoàn toàn bị xem nhẹ .
Ngươi rốt cuộc không xin lỗi?
Ta vì sao phải nói xin lỗi?
Ngươi không xin lỗi, ngươi chính là ngu ngốc!
Ta là thiếu gia ngươi là thị tòng, thị tòng sao có thể nói thiếu gia là ngu ngốc?
Ta là thị tòng ngươi là thiếu gia, thiếu gia thì sao? Có thể nói thị tòng dốt nát?
Thiếu gia không ngu ngốc, thị tòng mới dốt nát.
Thị tòng dốt nát, thiếu gia nhất định càng dốt nát hơn.
Ai nói?
Ta nói đó.
… … .
Mọi người thấy bọn họ tranh cãi không ngớt, đều hai mặt nhìn nhau.
Ngay cả Dung Điềm cũng nhíu mày, nói với Liệt Trung Lưu, “Thỉnh Thừa tướng khuyên giải một chút, kêu bọn họ đừng tranh cãi nữa.”
Liệt Trung Lưu cười khổ, “Bọn họ tranh cãi từ nhỏ đến lớn, không tranh cãi sẽ không xong, hơn nữa lúc cãi nhau, tuyệt đối sẽ không nghe người ta khuyên.” Thấy mọi người nhíu mày càng sâu, lại lộ ra nụ cười dễ nhìn, lạnh nhạt nói, “Đừng lo, tuy rằng bọn họ không nghe người ta khuyên, nhưng vẫn có cách khiến cho bọn họ không tranh cãi nữa.”
Phượng Minh vội vàng hỏi, “Cách gì?”
Liệt Trung Lưu đưa ra Tiểu Thu vừa đoạt lại từ Liệt Trung Thạch, đặt trong lòng bàn tay, bí hiểm nói, “Chỉ cần Liệt Nhi sờ sờ Tiểu Thu là được .”
Phương pháp này hơi kỳ quái … . . . .
Thu Lam phi thường khó hiểu, “Đệ đệ ngươi và Đậu Đậu cãi nhau có quan hệ gì tới việc Liệt Nhi sờ Tiểu Thu đâu?”
Liệt Nhi tỉnh bơ nói, “Sờ liền sờ, nếu cách của Thừa tướng mất linh , phải bồi thường cho ta nga.” Cúi người xuống, vươn tay sờ cái đầu lông xù đáng yêu của Tiểu Thu.
Tiểu Thu vốn ngoan ngoãn nằm trên lòng bàn tay Liệt Trung Lưu, tay Liệt Nhi vừa duỗi tới, nó lại đột nhiên nhảy dựng lên, lộ ra tư thế chiến đấu, lấy tốc độ sét đánh cắn vào lòng bàn tay Liệt Nhi.
Bàn tay Liệt Nhi đau nhói, “Ai nha” một tiếng, vội vàng rút tay lại, lòng bàn tay đã bị Tiểu Thu cắn ra một cái lỗ nhỏ. Đừng nhìn nó có đầu nhỏ, răng nanh thật rất bén, một phát cắn vừa ngoan vừa chuẩn,bàn tay trắng nõn của Liệt Nhi bạch nhanh chóng đỏ lên, máu chảy ra cả nửa bàn tay.
Thu Lam và đám thị nữ đều sợ hãi “Nha” một tiếng la lên, dọa Phượng Minh giật mình.
Liệt Trung Lưu lại vẻ mặt bình yên, cười nói, “Đừng lo lắng, răng nanh Tiểu Thu không có độc. Hồi nãy ngươi kiếm chém nó, nó ghi thù trong lòng, cắn một cái liền giải hận, sau này sẽ không nhân cơ hội đánh lén ngươi .”
Liệt Nhi chán nản.
Thì ra Liệt Trung Lưu đã sớm biết Tiểu Thu sẽ báo thù, cư nhiên còn xấu xa kêu y đưa tay qua sờ Tiểu Thu.
Thiên Lâm quen nhìn sa trường, đối với chút vết thương ấy không hề hoang mang, ngược lại rất thắc mắc Liệt Trung Lưu sẽ dùng cách gì ngăn cản cuộc tranh luận của Liệt Trung Thạch cùng Liệt Đấu, “Thừa tướng không phải đã nói chỉ cần Liệt Nhi sờ sờ Tiểu Thu, bọn họ sẽ không tranh cãi nữa sao?”
“Đương nhiên.” Liệt Trung Lưu để Tiểu Thu đã báo thù rửa hận một lần nữa quay về trong tay áo mình, nắm cổ tay Liệt Nhi đi tới vài bước, thong thả đến trước mặt Liệt Trung Thạch và Liệt Đấu, lại cười nói, “Trung Thạch, đừng cãi nữa.”
Liệt Trung Thạch đang cãi hừng hực khí thế, đâu thèm để ý lệnh của đại ca, lại hét vào mặt Đậu Đậu , “Ngươi tức giận cứ tức giận, tại sao vẫn mắng ta dốt nát? Ta tuyệt đối không dốt nát,ngược lại ta vô cùng thông minh, đại ca ta nói ta thông minh, tẩu tử ta nói ta thông minh, ai nấy đều nói ta thông minh, chưa từng có người nói ta dốt nát.”
“Ta nói ngươi dốt nát.” Liệt Đấu hừ lạnh.
Tuy gã là thị tòng của Liệt Trung Thạch , nhưng hình như gã không sợ Nhị thiếu gia này, mắt to trợn lên trừng Liệt Trung Thạch.
Thu Tinh xem xong, quay sang thủ thỉ với Thu Nguyệt Thu Lam, “Hèn gì người ta nói người tài không quản được người trong nhà, hai người xem Thừa tướng bình thường rất lợi hại a, nhưng gặp phải nương tử của mình liền hết cách . Ta xem hắn nha, chỉ sợ ngay cả đệ đệ mình cùng người hầu cũng không có biện pháp đối phó.”
Liệt Trung Lưu thấy bọn họ không thèm nhìn mình, cũng không tức giận, vẫn cười nói, “Trung Thạch, ngươi nhìn qua đây.”
“Nhìn cái gì ?” Liệt thạch không tập trung đáp một câu, ánh mắt vẫn trừng Liệt Đấu đối diện.
Liệt Trung Lưu thở dài, cầm lấy bàn tay đổ máu của Liệt Nhi, phất qua trước mắt Liệt Trung Thạch.
“Chính ngươi dốt nát coi như xong, tại sao còn muốn nói ta dốt nát? Ta cho ngươi biết, ta. . . . .” Liệt Trung Thạch nói đến một nửa, bỗng nhiên một bàn tay máu me nhảy vào tầm nhìn, thanh âm đột nhiên gián đoạn, hai mắt vừa đảo, vô thanh vô tức ngã tới phía trước.
Liệt Đấu cùng y mặt đối mặt, bỗng nhiên thấy y ngã về phía mình, lập tức đỡ lấy y, la lên, “Thiếu gia, thiếu gia!”
Mọi người giật mình.
“Nguy rồi! ” Phượng Minh khẩn trương, đang muốn lao qua cứu người thì bị Dung Điềm kéo lại, cười nhạt lắc đầu với cậu , muốn cậu không cần hành động thiếu suy nghĩ.
Nhưng Vệ Thu Nương đứng ở một bên lại nhàn nhã xem náo nhiệt.
Liệt Trung Lưu giống như vừa làm một việc nhỏ không đáng nhắc đến, buông tay Liệt Nhi, cười cười giải thích, “Tiểu đệ của ta sợ máu, thấy máu liền xỉu. Nếu hôn mê thì đương nhiên sẽ không thể cãi nhau .”
Thì ra là như vậy.
Không thể ngờ được một người cao lớn thô to như vậy, cư nhiên giống hệt tiểu cô nương, thấy máu liền xỉu.
Mọi người vẻ mặt bất khả tư nghị nhìn hắn, lại nhìn nhìn Liệt Trung Thạch đã muốn trợn mắt té xỉu.
Kể ra, ca ca Liệt Trung Lưu này thật đúng là có cá tính.
Ít nhất cách xử lý chuyện đệ đệ cãi nhau rất độc đáo.
Lúc này, Tử Nham ra ngoài tuần tra phụ cận một vòng đã trở lại, tới tiến thính bẩm báo với Dung Điềm, “Đại vương, hai đội nhân mã đóng ở đây đều bị đánh bất tỉnh, một số bị giấu trong phòng, một số bị nhét sau giả sơn. Thuộc hạ đã hạ lệnh một đội khác tới đây trấn thủ .”
Hắn xoay người, bất đắc dĩ cười với Liệt Trung Lưu, “Không ngờ Liệt gia Nhị công tử cùng thị tòng có công phu lợi hại như vậy, hai đội nhân mã này đều là tinh nhuệ mà ta chọn lựa ra từ đám thủ hạ, thế nhưng cả cảnh báo cũng chưa kịp phát ra liền bị đánh ngất xỉu toàn bộ.”
Liệt Trung Lưu cười nhạt, “Giấu giếm hành tung, âm thầm đánh lén coi như là một loại thiên phú của tiểu đệ đi.”
Vệ Thu Nương hừ lạnh, “Y vụng trộm, lén la lén lút, còn không phải học từ đại ca ngươi sao.”
Liệt Trung Lưu tuyệt đối phục tùng lão bà, ngoan ngoãn đáp, “Nương tử nói rất đúng, đều là ta không tốt, dạy hư đệ đệ.” Cợt nhả nhào qua .
Vệ Thu Nương hết cách với bản mặt dày của hắn , quay đầu khẽ hừ một tiếng, “Ta cũng không có nói ngươi dạy không tốt.”