Đêm.
Ly Quốc, Thiên Ẩn.
Trên tường thành dài cũ kĩ phủ đầy rêu xanh.
Có thể ngửi thấy mùa xuân đang đến.
Đêm mùa xuân ở Thiên Ẩn, giờ phút này, trong không khí ngoại trừ tiếng nổ lép bép phát ra từ đống lửa đang bốc cháy, còn mơ hồ phiêu dạt mùi hương của cỏ dại đang kì đâm chồi nảy lộc.
"Đại vương, phong thư kia đã xem xong chưa?"
Tư Sắc ngồi vắt ngang trên hòn đá cao, hai chân xinh đẹp bắt chéo giữa không trung, đầu quay đi, mắt nhìn vương trướng cách đó không xa như có điều suy nghĩ.
Chuyện xảy ra cách đây đã gần năm mươi năm, nhưng dấu vết của khói lửa chiến tranh dường như vẫn còn lưu lại y nguyên tại thành nhỏ này. Cỏ dại mọc ở khắp nơi trên mặt đất, phế tích hoang tàn cũ nát vương vãi tứ tung trong bóng đêm hoang lạnh, chừa ra một khoảng đất trống
rộng lớn, dành chỗ cho vương trướng hoa lệ của hoàng đế Ly Quốc. Lửa trại hừng hực cháy đỏ hồi lâu. Tinh binh của Ly quốc cầm kiếm, biểu tình lãnh khốc canh gác trong ngoài, cùng thành trấn sớm trở thành phế tích này hoàn toàn không ăn nhập với nhau.
Hết thảy những điều không hợp lí này, đều là vì Tây Lôi Minh vương thanh danh hiển hách kia.
Người được thần linh thiên vị đại khái chính là như vậy, có được thật nhiều thứ. Nghe nói có Tây Lôi vương thương hắn
điên cuồng
, dân chúng Tây Lôi cũng
nhất mực
yêu kính hắn. Phụ thân của hắn lại là đại kiếm khách,
đại phú ông
nổi danh thiên hạ,
cho dù là địch nhân cũng đối đãi hắn tôn trọng khác thường
. Nghe nói Ly vương đã từng không tiếc
rẻ đem hết thảy mọi thứ tốt nhất cho hắn,
hắn thế nhưng lại tìm cách bỏ trốn, chẳng chút nào lưu luyến.
Minh vương, hai tay ngươi nắm giữ biết bao nhiêu thứ a...
Muốn hay không muốn, để ý hay không thèm để ý, thần linh đều vì cưng chiều mà ban cho ngươi cả rồi.
Ngươi cho dù ở tận Đồng Quốc xa xôi nhưng vẫn có thể chi phối một người dũng mãnh như Ly vương, khiến Đại vương từ bỏ tôn nghiêm của một đế vương, ngoài ngươi ra không đem bất cứ chuyện gì khác trên thế gian đặt ở trong mắt, lại vì ngươi mà vứt bỏ vương cung lộng lẫy, cam tâm tình nguyện chờ đợi ở nơi thành nhỏ hoang vắng này.
Gió đêm thỉnh thoảng thổi tới, cỏ non vừa nhú ra khỏi mặt đất lay động tạo ra thanh âm lao xao rất nhỏ.
Tư Sắc giơ tay lên vuốt lại vài sợi tóc đen bị gió phất đến phát ngứa ở trên trán, hiểu rõ những ý nghĩ xuất hiện trong lòng mình lúc này tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài, hàng lông mi dài thận trọng rũ xuống, không cho người khác thấy rõ vẻ mặt của mình.
Kì thực Đại vương cũng không nhất định phải làm như vậy.
Bọn thị vệ hết phiên gác thì vây xung quanh đống lửa nghỉ ngơi, hưởng thụ sự thoải mái khó có được, những người còn đang làm nhiệm vụ thì không chớp mắt mà quan sát động tĩnh xung quanh. Thị tòng thân cận cùng thị nữ được điều đến từ trong hoàng cung để hầu hạ Ly vương, từng người đều chăm chú làm việc của mình, e sợ ở trước mặt Ly vương làm ra nửa điểm không hay.
Chẳng ai rảnh rỗi mà chú ý tới một tên luyến đồng như hắn.
Mặc dù mấy ngày này hắn là người duy nhất hầu hạ Đại vương qua đêm, bất quá, tựa hồ ai nấy đều rõ ràng cách xử sự của Ly vương: giao cấu chính là một phương thức giải trừ dục vọng. Về phần thân thể dùng để phát tiết, thực sự cùng với một loại khí cụ thuận mắt không có gì bất đồng, không đáng để bọn họ tốn tâm tư lấy lòng xu nịnh.
Chủ nhân lúc trước có nói, chỉ cần có thể lấy lòng quyền quý, độc chiếm sủng ái, là có thể làm mưa làm gió, có được tất cả những thứ mình muốn. Định luật này, đối với Ly vương mà nói căn bản không thể dùng được.
Tư Sắc khẽ thở dài một tiếng, nhịn không được mà quay đầu đi lần thứ
hai, ngây người nhìn thứ sắc nhọn trên đỉnh vương trướng.
Vật sắc nhọn cắm trên vương trướng được làm bằng vàng ròng, đại diện
cho vương quyền tối cao của Ly quốc. Trong bóng đêm, bề mặt kim loại bị lửa trại sáng ngời khúc xạ ngược lại, ánh hồng lấp lánh cùng ánh kim sáng rực thỉnh thoảng xen kẽ với nhau.
"Tư Sắc công tử, Đại vương triệu ngươi vào trướng." Phía sau truyền đến âm thanh vừa lễ độ lại vừa xa lánh.
Tư Sắc lên tiếng, nhảy xuống khỏi hòn đá, đi nhanh về phía vương trướng.
Người hầu trực ở ngoài trướng giúp hắn vén cửa mành lên. Thảm gấm dệt loại hoa văn nhìn thanh thoát dễ chịu phủ kín toàn bộ vương trướng, tôn lên đến tận cùng sự xa hoa mà vương giả có thể có.
"Đại vương, Tư Sắc đến."
Bước vào trướng, Tư Sắc lập tức quỳ xuống, ngoan ngoãn hạ thấp thắt lưng, yên lặng chờ đợi sự phân phó của đại vương.
"Lại đây."
Hai chữ lạnh nhạt từ nơi cao phía trên tiến vào trong tai. Tư Sắc nhu thuận lên tiếng, khéo léo di chuyển đến chỗ cách chân nam nhân lãnh khốc
kia không đến một thước.
Trong trướng, mỗi góc đều đốt nến.
Ra ngoài thủy chung không thể so với hoàng cung, cho dù là người thống trị tối cao địa vị tôn quý, vương trướng đang ở cũng đồng thời có công dụng xử lí chính vụ và nghỉ ngơi, không hề phân tách ra không gian riêng. Đối diện với cửa trướng là thư án bên trên bày ra đủ loại sách, lại có một bàn nhỏ khác để đặt chén đĩa dùng cơm vô cùng tinh xảo. Ở phía sau có treo vài thứ binh khí mà Ly vương yêu thích. Sau hai tấm bình phong bên trên có khắc hình rồng cuộn là giường nệm êm ái, màn rèm buông rủ, lư hương đặt bên cạnh, chính là nơi Ly vương nghỉ ngơi.
Nhược Ngôn gọi Tư Sắc lại gần nhưng dường như không hề có ý định phân phó chuyện gì, cho đến khi Tư Sắc đi tới phía sau mình vẫn chăm chú nhìn lá thư trên tay như cũ. Ánh mắt thâm thúy yên lặng liếc nhìn tin tức được truyền tới, tư thế ngồi bất động như núi tràn ngập bá khí, vô hình trung khiến người khác cảm thấy thập phần áp bách.
Tư Sắc quỳ gối bên cạnh Nhược Ngôn, nhẹ nhàng nâng mắt lên, quan sát hình dáng cương nghị độc đoán của quân vương.
Trước khi được đem tặng cho người, hắn đã từng trải qua huấn luyện thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt, thế nhưng tâm ý của Ly vương thật sự quá khó suy đoán. Khuôn mặt tràn đầy uy phong dường như lúc nào cũng mang theo một tia tà ác cùng sâu hiểm khiến người ta sợ hãi, cho dù là một biểu tình đơn giản chung quy cũng ẩn giấu thâm ý vô hạn khiến người vừa mơ hồ e sợ, lại vừa không thể không khuất phục và kính mộ.
Hắn liếc nhanh ngắm nhìn bàn tay đang đặt trên lá thư của Nhược Ngôn, rồi lại tiếp tục rũ mắt xuống, làm ra bộ dáng ngoan ngoãn.
Phong thư kia, bên trong có tin tức liên quan tới Minh vương.
Tư Sắc còn nhớ rõ diện mạo của người truyền tin. Lần trước, tin tức về Minh vương cũng là hắn đưa tới.
Không biết là tin tốt hay tin xấu...
Tư Sắc nhu thuận mà hạ thấp hạ thân, bảo trì tư thế quỳ gối. Trên đỉnh đầu lặng lẽ truyền tới cực đại áp lực của vương giả, khiến Tư Sắc nhịn không được mà càng lúc càng nghĩ nhiều.
Tin tức tốt thì sao? Nếu như là tin tức tốt, Đại vương sẽ thật cao hứng, chuyện này đối với Tư Sắc ít nhiều cũng sẽ có lợi. Đại vương sẽ trở nên ôn nhu, xen vào lối giữa chặt chẽ một cách thành thạo, có chậm có nhanh. Mặc dù khi nổi dậy vẫn là không chút lưu tình, nhưng việc phát tiết nói cho cùng cũng là một loại hưởng thụ, không phải không có gì thú vị.
Có đôi khi, đại vương thậm chí sẽ cười một cách lười biếng, dùng đầu ngón tay trêu đùa thân thể nhạy cảm của Tư Sắc.
Thỉnh thoảng còn có hôn môi mà lúc thường hiếm thấy. Hôn môi đến mức làm cho Tư Sắc thần hồn điên đảo, nhịn không được mà xúc động khóc nức nở.
Tuy nhiên, như vậy cũng có nghĩa là, khát vọng trước nay của Đại vương là có được Minh vương cũng đã sắp đạt thành...
Trái tim nảy lên một hồi, khó chịu tới không thở nổi. Tư Sắc dùng đầu ngón tay hung hăng cào lên tấm thảm trải sàn sang trọng một cái.
Nếu là tin tức xấu... Vậy cũng tốt...
"A"
Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười lơ đãng khiến Tư Sắc cả kinh, khẽ run lên trong lúc miên man suy nghĩ. Đầu ngón tay cứng rắn đưa đến khiêu khích cằm của hắn, bức hắn hướng vào con ngươi đen đầy thâm ý của Ly vương, "Theo hầu bên cạnh bổn vương, cư nhiên cũng học được thất thần?"
Tư Sắc sợ run một hồi, hoảng hốt hiểu được, "Tư Sắc... Tư Sắc không dám..."
Đang định tiếp tục cầu xin tha thứ, thân thể lại bị một cánh tay mạnh
mẽ kéo lên, thân bất do kỷ mà ngồi vào lòng Ly vương. Nhiệt độ cơ thể thuộc về quân vương đem thân hình nhỏ xinh của hắn hoàn toàn bao phủ, nóng rực đến mức dường như có thể thiêu đốt người, sống lưng dán ở trên lông ngực rắn chắc như tường của Ly vương, chỉ cách một lớp xiêm y.
Hắn không dám, cũng không muốn cựa quậy.
"Muốn nhìn sao?" Bức thư mà hắn đã suy đoán hồi lâu bị hai ngón tay tùy ý kẹp vào, đưa tới trước mặt hắn.
Tuy vô cùng muốn biết nội dung bên trong, nhưng Tư Sắc lại dựa vào trực giác bản năng mà lập tức dời đi tầm mắt, liều mạng lắc đầu.
Tiếng cười trầm thấp tiến vào trong tai, "Ngươi cũng thông minh, biết có chừng mực." Sau những lời này, thanh âm của quân vương lại bắt đầu trở lên lãnh đạm, lời nói tuy vẫn là trầm thấp dễ nghe nhưng mỗi chữ đều mang theo một tia hàn ý, "Không giống có người cả gan làm loạn, khiến ta tức giận."
Tư Sắc ngạc nhiên, còn chưa hiểu được là có chuyện gì, Ly vương đã lạnh lùng truyền lệnh, "Gọi người truyền tin tới đây!"
Người truyền tin sau khi đem tin tức tới từ lúc chạng vạng tối nay thì luôn luôn trực ở gần vương trướng, uống nước ăn cơm và chờ đợi Đại vương triệu kiến, không dám cách rời nửa bước.
Nhược Ngôn vừa ra lệnh, người này liền lập tức liền tiến vào.
"Bái kiến Đại vương." Hắn quỳ gối, cúi đầu xuống.
Nam nhân nắm giữ quyền sinh sát tối cao trong Ly quốc ung dung
ngồi ở trước thư án, ôm Tư Sắc trong ngực, ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm vào người truyền tin đang quỳ gối ở phía dưới, "Ở Phân Thành xuất hiện cái gì mà tượng Minh vương, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?"
Mặc dù không dám ngẩng đầu lên nhìn sắc mặt của Đại vương, nhưng chỉ cần nghe loại ngữ khí này cũng có thể biết được quân vương tâm tình không tốt. Người truyền tin thầm kêu không ổn, càng cẩn thận gấp bội, "Ở Phân Thành rao bán tượng Minh vương, thực ra là cái bẫy do Dư Lãng công tử thiết hạ, mục đích là bắt giữ bọn địch đảng có ý đồ tiến vào hội họp với Minh vương. Dư Lãng công tử giả mạo quý tộc Bắc Kỳ Đỗ Phong, khi cùng Minh vương gặp mặt trên thuyền lớn của Tiêu gia cũng không hề thấy Tây Lôi vương Dung Điềm xuất hiện ở vùng phụ cận. Công tử đoán rằng, Dung Điềm nếu như tách ra thì hơn phân nửa là đi Đông Phàm, bởi vì Đông Phàm gần đây có truyền tin tức..."
"Bổn vương biết rõ tin tức của Đông Phàm. Hắn phỏng đoán Dung Điềm sẽ cùng Minh Vương hội họp ở một nơi trọng yếu như bến tàu Phân Thành này, bổn vương cũng thấy rất có lí". Nhược Ngôn cắt ngang việc cố gắng giải thích tình hình của người truyền tin, băng lãnh cười một tiếng. "Bổn vương chính là cảm thấy khó hiểu, Dư Lãng tự nhận mình thông minh tuyệt đỉnh, quỷ kế chồng chất, lần này cư nhiên lại nghĩ không ra biện pháp khác, chỉ có thể dùng phương pháp mất mặt như vậy? Bổn vương muốn hắn mau chóng khống chế Minh vương trong tay, hắn thế nhưng lại để tâm vào việc chế tạo đồ chơi chốn khuê phòng mật thất, còn ngang nhiên rao hàng khắp nơi.
Nói đến phần sau, trong mỗi câu chữ ngày càng chứa đầy hàn khí.
"Nghe nói hình nhân kia làm ra còn cực kì giống Phượng Minh, quả thực là hỗn trướng! Tây Lôi Minh vương là người có cấp bậc ra sao, như thế nào lại đến phiên bọn dân đen kia lén lút dâm loạn phóng túng? Loại người hèn mạt đó cũngxứng đáng biết diện mạo, tư thái của Phượng Minh?"
Tư Sắc ngồi ở trong lồng ngực của Nhược Ngôn, vốn là được Nhược Ngôn dùng hai tay ôm, lúc này hai tay thắt càng thêm chặt, giống như đai sắt, ghì chặt đến mức xương cốt của hắn cơ hồ vỡ nát. Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú vặn vẹo nhíu mày, nhưng lại cắn chặt răng không rên một tiếng nào.
Hắn hiểu rõ Đại vương đã nổi trận lôi đình, lúc này nếu dẫn tới sự chú ý của Đại vương, chẳng khác gì tự rước họa vào thân.
"Đại vương bớt giận. Đây là cái bẫy do Dư Lãng công tử vì mục đích bắt giữ Tây Lôi vương mà thiết hạ, có thể là nhất thời suy nghĩ không chu toàn, chưa từng nghĩ đến..."
"Bắt được chưa?"
"Ách..." Người truyền tin hiểu rõ
Đại vương của mình nếu xuống tay sẽ cực kì tàn nhẫn, việc lấy tính mạng người khác chẳng qua chỉ là một cái phất tay, không khỏi rùng mình một cái, cúi thấp đầu hơn, "Này... Việc này..."
"Nói!"
Công tử tuy rằng chưa hề bắt được Tây Lôi vương, bất quá... Hắn bắt được một người tên là Liệt Nhi..."
"Bản vương giao trọng trách cho hắn, hắn tiêu phí nhiều thời gian như vậy, cư nhiên lại chỉ bắt được một người hầu nhỏ bé?"
Người truyền tin nghe thấy trên đỉnh đầu mình truyền tới từng trận cười lạnh, trong lòng kinh sợ, cách nửa ngày mới dám thấp giọng trả lời, "Hồi bẩm Đại vương, Dư Lãng công tử nói, Liệt Nhi này, ân, người này tuy chỉ là một người hầu không đáng để mắt tới, nhưng là... cũng rất quan trọng..."
"Có đúng là hắn rất quan trọng hay không?"
Lời nói không rõ ràng này khiến người truyền tin sửng sốt một hồi, không biết phải đáp lại như thế nào cho phải.
Thanh âm của Nhược Ngôn lại truyền tới, "Người trở về gặp Dư Lãng, bảo hắn lập tức đem đám tượng đất đáng nguyền rủa này đi thiêu hủy, kể cả số tiền thu được khi bán tượng đất cũng thu về, thiêu hủy tất cả. Sau này, phàm là kế sách có liên quan đến Minh vương, nhất định phải có được sự đồng ý của bổn vương, tuyệt đối không được tự ý quyết định."
"Dạ."
"Còn nữa." Sau một lát trầm mặc, Nhược Ngôn lần thứ hai mở miệng, giọng nói đã có phần dịu đi, hòa nhã nói, "Thay bổn vương chuyển lời tới hắn, mấy năm nay phiêu bạt bên ngoài, những gian khổ hắn từng nếm trải cùng công lao của hắn đối với Ly quốc, bổn vương một phút cũng chưa từng quên".
"Vâng, vâng..." Người truyền tin thở phào một hơi, vội vàng quỳ thấp xuống, "Thuộc hạ thay mặt công tử khấu tạ ân điển của Đại vương".
"Về phần người hầu mà hắn bắt được kia, nếu như không muốn giết, bổn vương cũng không ép hắn, cứ việc giữ lại, thích chơi đùa như thế nào thì chơi đùa. Nhưng..." Thanh âm của Nhược Ngôn bỗng nhiên thay đổi, trong không khí lại đột nhiên ngưng kết sự áp bách nặng nề cùng uy hiếp, "Chuyện về Minh vương mà bổn vương giao cho hắn, hắn nhất định phải làm cho thỏa đáng. Lời bổn vương nói, ngươi đều nhớ kĩ?"
"Thuộc hạ toàn bộ đều nhớ kĩ."
Nhược Ngôn "Ân" một tiếng, dường như có vẻ hài lòng một chút, đôi mắt lười biếng chuyển hướng đến chỗ bức thư cùng chiếc hộp được đưa tới hôm nay, "Trong hộp này lại là cái gì?"
Người truyền tin nói, "Hồi bẩm Đại vương, vật ở bên trong chiếc hộp này chính là thần thảo. Cỏ này cực kì trân quý, là Dư Lãng công tử đặc biệt tìm tới, hiến cho Đại vương, để Đại vương sau này có được Minh vương sẽ dùng đến".
"Thần thảo?" Nhược Ngôn nheo lại ánh mắt sắc nhọn, "Là loại thần thảo mà Dị Nhân đã từng thử trồng, nhưng lại thất bại hết lần này tới lần khác?"
"Vâng". Người truyền tin trước khi xuất phát đã được nghe Dư Lãng truyền thụ về công dụng kì diệu của thứ thần thảo này rất nhiều lần, vội vàng bắt chước theo
()
mà giải thích kĩ càng tỉ mỉ, "Cỏ này mảnh như mao châm
()
, khi dùng nó, chỉ cần lấy ra một cái rễ, cắm vào bên trong hậu huyệt một chút, dục vọng sẽ như lửa cháy lan khắp đồng cỏ. Cho dù là nam nhân cường hãn nhất, quật cường nhất thiên hạ cũng không chịu nổi hai canh giờ, nhất định sẽ mở miệng cầu xin giao hợp. Mà một khi giao hợp, tư vị lại là tuyệt vời không gì sánh được, khoái hoạt giống như thần tiên. Tuyệt vời nhất chính là, chỉ cần sử dụng trên cùng một cơ thể liên tục mười hai đêm, mỗi đêm dùng một rễ, mỗi lần lại đều do cùng một người nam nhân thỏa mãn cơ thể hắn, sau này, sẽ chỉ có nam nhân đã thỏa mãn hắn khi dùng dược mới có thể khiến cho hắn cảm thấy khoái hoạt. Dược hiệu vĩnh viễn sẽ không mất đi."
(Bắt chước theo
--- nguyên bản:
依
样画葫芦
- [y họa hồ lô] --- đơn thuần dập khuôn theo hoặc bắt chước theo nguyên trạng, không hề thay đổi, không hề sáng tạo.
Mao
= lông,
Châm
= kim)
Trên môi Ngược Ngôn hiện lên một nụ cười mỉm nhưng cũng đủ làm tim người ta hoảng loạn, "Ngươi nói là, chỉ cần dùng bảo vật này lên người Minh vương, mà bổn vương chỉ cần mỗi khi hắn cầu xin thì hảo hảo ôm hắn, mười hai đêm sau, cho dù là Dung Điềm, cũng sẽ không thể nào thỏa mãn hắn?"
"Dạ. Chẳng những vô pháp thỏa mãn, mà còn chẳng khác nào làm hắn thống khổ. Chỉ có thân thể đại vương mới có khả năng khiến hắn cảm thấy khoái hoạt".
"Thật là một món đồ thú vị, chẳng trách được xưng là thần thảo. Bản vương hiện tại muốn thử một chút, xem thứ này có thật sự thần kỳ như vậy hay không."
Tư Sắc vẫn luôn lẳng lặng nghe bọn hắn nói chuyện, lúc này bỗng nhiên lạnh run một cái.
Nhược Ngôn cúi đầu nhìn Tư Sắc ở trong lồng mình ngực mình, vẻ mặt thế nhưng lại là ôn nhu hiếm thấy.
"Tư Sắc, nguyện vọng lớn nhất trong cuộc đời ngươi là cái gì?"
Tư Sắc sợ run một cái, mờ mịt mà lắc đầu.
Nhược Ngôn thản nhiên nói, "Không ai có thể vô dục vô cầu. Mỗi người đều sẽ có tâm nguyện muốn thực hiện, ngươi nhất định cũng có."
Tư Sắc vừa giật mình một cái, con mắt sáng như điểm nước sơn hơi hơi nâng lên, dè dặt mà quan sát Nhược Ngôn, suy nghĩ một hồi lâu, hơi gật gật đầu mạnh dạn khẳng định, lại như không chắc chắn mà lắc đầu.
Bộ dạng nhút nhát này của hắn vừa đáng yêu vừa cực kì khôi hài. Nhược Ngôn nhìn thấy hắn như vậy, bỗng nhiên cúi xuống, hướng bên tai hắn thổi một hơi nhiệt khí, ngậm lấy vành tai trái của hắn.
Động tác thân mật như vậy quả thực là trước đó chưa từng có. Trái tim Tư Sắc nảy lên một cái thật mạnh, không dám tin mà trừng lớn mắt.
Nhược Ngôn nhẹ nhàng cắn cắn vành tai của hắn, thanh âm trầm ổn mà mãnh liệt dụ hoặc, "Chỉ cần ngươi giúp bản vương mang vật này, bản vương đáp ứng giúp ngươi thực hiện một nguyện vọng, bất luận là điều gì."
Không thể nào, bất luận là nguyện vọng gì, hứa hẹn như vậy...
Đại vương nói thật sao?
Vương giả tuyệt đối sẽ không sai lời, nhất là người đang ở bên cạnh mình!
Tư Sắc căng thẳng mà mở lớn mắt, vô thức cắn cắn môi dưới, hô hấp nháy mắt trở nên dồn dập.
"Có bằng lòng nếm thử một chút hay không?"
Câu hỏi của Nhược Ngôn trầm thấp, giống như ở trước mặt Tư Sắc mở ra một cánh cửa thần bí khó lường. Hắn cảm thấy toàn thân đều phát run, không biết là hưng phấn hay là sợ hãi.
Sau khi hít một hơi thật sâu, lại từ trong ngực chậm rãi thở ra, Tư Sắc rốt cục cảm thấy thân thể bớt run rẩy đi rất nhiều, một tia biểu tình tuyệt nhiên hiện ra trên khuôn mặt nhỏ nhắn lúc nào cũng gắn đầy khiếp đảm cùng chùn chân. Hắn ngẩng đầu nhìn Nhược Ngôn, gật gật đầu.
Nhược Ngôn nở nụ cười, "Hảo ngoan". Hắn buông Tư Sắc ra, phân phó, "Cầm thứ bên trong hộp tới đây."
Tư Sắc ngoan ngoãn mà đi qua cầm lấy cái hộp.
Hộp rất lớn, nhưng lại rất nhẹ.
Dùng loại lụa quý giá bao bọc lại, lộ ra góc hộp được chế tác tinh xảo.
Hắn ôm lấy hộp, theo Nhược Ngôn đi tới phía sau bình phong, ngồi xổm ở trên nệm ngủ vô cùng mềm mại.
Mở ra lớp gấm màu lam, một chiếc hộp lộ ra. Bên trong hộp này lại có thêm một hộp nhỏ bằng ngọc. Sau khi mở hộp ngọc ra, lại thấy bên trong chứa đầy một loại cỏ nhỏ kỳ quái.
Cỏ này có màu xanh sẫm quỷ dị, dài, nhọn và nhỏ như cây kim.
Nhược Ngôn từ trong hộp lấy ra một cái rễ cỏ, nói với Tư Sắc, "Cởi sạch."
Tư Sắc nhìn thần thảo trong tay của hắn, có chút sợ hãi nhưng không thể thối lui, khẽ cắn môi, thực sự không nói hai lời mà cởi sạch sẽ y phục, cho tới khi không mảnh vải che thân. Nhược Ngôn chỉ đơn giản dùng tay ra hiệu, hắn liền ôn thuần mà bày ra tư thế quỳ úp sấp, nhếch lên cái mông trắng nõn với đường cong mê người.
Hai ngón tay xuyên vào động khẩu chậm rãi tìm kiếm một hồi rồi dừng lại, dường như đã tìm được mục tiêu.
"Ngô..." Từ điểm mẫn cảm nhất trong cơ thể truyền đến cảm giác đau nhói như kim châm, khiến Tư Sắc khẽ rên rỉ một cái.
Hắn đoán rằng, có lẽ là đem thứ cỏ giống như cây kim kia châm vào bên trên một chút.
Nam nhân vuốt ve lưng hắn, ôn nhu nói, "Chỉ cần ngươi làm một hảo hài tử, trong một canh giờ cố gắng không cầu xin tha thứ, là có thể thực hiện nguyện vọng trong lòng của ngươi. Ngươi có thể muốn tự do, muốn bất luận của cải gì, muốn nữ nhân hay nam nhân đẹp nhất thiên hạ, bản vương cũng đều đáp ứng ngươi, cho ngươi tùy tâm sở dục. Nhưng là, nếu như ngươi nhịn không được, vậy nhất định sẽ bị nghiêm khắc trừng phạt, một loại trừng phạt thực đáng sợ. Ngươi có hiểu hay không?"
Tư Sắc yên lặng gật đầu.
Thần thảo cũng được, thần châm cũng được, mị dược nói cho cùng cũng vẫn là mị dược, cho dù thế nào cũng phải nhịn hết một canh giờ này.
Rõ ràng đã làm tốt việc chuẩn bị tâm lí, nhưng lại trăm triệu lần không thể ngờ được, rễ thần thảo thoạt nhìn thực không có chỗ nào bắt mắt kia lại có thể đáng sợ như vậy.
Chỉ mới trong khoảnh khắc đã mơ hồ cảm thấy có một đàn kiến lớn di chuyển trong cở thể, khiến cho hắn thiếu chút nữa cắn răng. Nhưng, đây thực chất mới chỉ là sự khởi đầu.
Rất nhanh, hắn cắn răng, càng cắn càng dùng sức, dần dần đến mức phát ra tiếng kêu. Cảm giác trống rỗng cùng với sự đau đớn mãnh liệt lên tới đỉnh điểm lần lượt đan xen trong cơ thể, giống như hai con hỏa long quanh quẩn, không ngừng chạy loạn quấy rối.
Thân hình trần trụi nhoài về phía trước, quỳ gối trên đệm, mỗi một tấc
da thịt đều phủ kín mồ hôi tinh mịn, mỗi một khối cơ bắp đều rung động, co rút.
Hảo... đáng sợ...
Tư Sắc nói không nên lời trước cái loại cảm giác vừa đáng sợ lại vừa kì lạ tới cực điểm này. Hắn lúc trước từng thử qua mị dược, hơn nữa lại không chỉ là một loại, nhưng tuyệt không có thứ gì mạnh mẽ, tà ác đến mức không thể tưởng tượng nổi như loại mị dược này.
"Ô..." Đôi mắt trừng lớn của hắn từ lâu đã bắt đầu lặng lẽ rơi lệ, chốc lát đã làm ướt đẫm cả khuôn mặt. Tiếng kêu bi thương tựa như rên rỉ phát ra từ phía sau, thân hình yếu ớt không ngừng chống đỡ rồi suy sụp ngã xuống, biến thành một sợi tơ tằm tận lực quay cuồng giãy giụa trên nền tuyết.
Thời gian vốn dĩ dài dằng dặc, đến lúc này lại giống như tạm thời dừng lại.
Nhược Ngôn ngồi ở một bên, khí định thần nhàn mà nhìn.
Khi Tư Sắc ở trên giường thống khổ mà vặn vẹo một hồi lâu, dường như không thể chịu đựng được nữa mà đột nhiên ngẩng đầu, dùng ánh mắt long lanh kích động nhìn về phía Nhược Ngôn, hắn mới trầm giọng nói một câu, "Nếu như mở miệng lúc này, hết thảy mọi thứ ngươi muốn, đừng mong có được nữa."
Tư Sắc đột nhiên chấn động mãnh liệt.
Đành phải nhắm mắt lại, hắn một lần nữa trở về nằm sấp trên giường, dùng mười ngón tay trắng nõn liều chết nắm chặt khăn trải giường.
Phải nhịn, nhất định phải nhịn xuống!
Cho dù chết, cũng phải nhịn được!
Thân hình trắng như tuyết bất lực mà vặn vẹo như rắn. Hắn vô số lần hạ quyết tâm, rằng cho dù chết cũng không thể từ bỏ.
Nhưng loại tư vị này so với chết còn đáng sợ hơn, không phải là một loại hình phạt, mà là vô số hình phạt khác nhau chậm rãi thi hành, khắc này so với khắc trước mạnh hơn, khắc sau so với khắc này lại càng thêm đáng sợ...
Mỗi một khắc qua đi lại thêm một loại tra tấn còn kịch liệt hơn trước tiếp tục không mảy may lưu tình mà đánh tới, dường như vĩnh viễn sẽ không bao giờ chấm dứt, giống như khối gỗ công thành va đập vào cửa thành, lúc sau so với lúc trước càng hung ác hơn, cửa thành dù cứng rắn cũng nhất định sẽ bị đập vỡ trong khoảnh khắc.
Bánh xe thời gian chậm chạp kéo qua, lạnh lùng tới cực điểm. Thời hạn nửa canh giờ sau vẫn còn xa tận chân trời.
Nửa canh giờ này xa tận chân trời, mong muốn mà không thể chạm tới, khao khát mà không thể vượt qua.
Đem hết sức lực ra chống chọi, nhưng rốt cục lại tan vỡ trong nháy mắt, trong đôi môi vẫn luôn mím chặt của Tư Sắc bật ra tiếng khóc thê lương, hai tay chới với giữa không trung, tuyệt vọng mà tìm kiếm, "Đại vương! Đại vương! Người tha cho ta đi! Ô, Đại vương..."
Trái ngược với sự kích động của hắn, Nhược Ngôn nãy giờ vẫn là ung dung lãnh đạm.
Nghe thấy Tư Sắc khóc lóc cầu xin đến khàn giọng, Nhược Ngôn vươn ra bàn tay tôn quý, nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng run rẩy của hắn, "Ngươi thật sự bỏ cuộc? Cứ như vậy, ngươi sẽ không có bất cứ thứ gì. Ngay cả sự trừng phạt của bổn vương ngươi cũng không sợ sao?" Âm thanh trầm thấp êm dịu vô cùng.
"Ô... ô... buông tha cho ta đi, Đại vương... Ta chịu không được..."
"Ngay cả nguyện vọng muốn thực hiện nhất, ngươi cũng không muốn?"
Tư Sắc liều mạng lắc đầu, tóc ướt mồ hôi bay tán loạn giữa không trung.
Nhược Ngôn nắm lấy cằm hắn, dùng ánh mắt lạnh lẽo quan sát hắn, "Nếu như trên đời này ngươi chỉ yêu thương duy nhất một người, lại từng thề cả đời này chỉ cho hắn chạm vào ngươi, mà giờ khắc này, người ở trước mắt ngươi thế nhưng lại là người mà ngươi ghét nhất, ngươi cũng nguyện ý cầu xin việc này, mong kẻ đáng ghét đó hảo hảo ôm ngươi sao?"
Tư Sắc bị giày vò tới mức cho dù là cái gì cũng không để ý, khóc nức nở liều mạng gật đầu.
Nhược Ngôn nhìn hắn một lát, tựa hồ xác định hắn thật sự không nói dối, mới nói, "Ngươi là luyến đồng, đương nhiên từng chịu qua huấn luyện của mị dược. Nếu như ngay cả cơ thể dâm dật này của ngươi cũng cầu xin tha thứ, Phượng Minh nhất định cũng sẽ ở trước mặt bổn vương cầu xin."
Tư Sắc liên tục thở dốc, run rẩy cầm lấy góc áo Nhược Ngôn cầu xin.
Tình cảnh bi thảm như vậy, ngay cả Nhược Ngôn lòng gang dạ sắt cũng có chút không đành lòng, thấp giọng trêu chọc một câu, "Ngươi xác định muốn nếm trải sự mạnh mẽ của bổn vương?" Thuận tay cởi ra xiêm y, thân hình tinh mĩ mạnh mẽ lộ ra, phủ trên người Tư Sắc.
Không có bất cứ đoạn mở đầu nào mà lập tức đi thẳng vào trong, Tư Sắc phát ra tiếng kêu, đau đớn kết hợp với khoái cảm tạo nên một tư vị không nói lên lời. Hắn gắng sức ôm chặt vị Đại vương đã đem tới cho mình sự vui vẻ, dường như chỉ sợ Đại vương sẽ biến mất như hư không.
"Thoải mái không?"
"Ân... Ngô... Hảo... Thật thoải mái..."
"Có cảm thấy như đang thăng thiên hay không?"
"Ân..." Tư Sắc ngây ngất mà nhắm mắt hưởng thụ.
Một phút trước hắn vẫn còn như ở trong địa ngục, bị tươi sống dày vò, một phút sau không ngờ lại lên được tới thiên đàng.
Hắn từng trải qua sự thử thách của không ít loại nam nhân, tự nghĩ cơ thể mình cũng coi như có kinh nghiệm, thế nhưng lại chưa bao giờ thể nghiệm qua loại khoái cảm như thế này.
Mà, nam nhân đang hung hăng trừu sáp hắn vẫn là vừa lãnh khốc vừa vô tình như cũ. Không có được câu trả lời của Tư Sắc, nam nhân tàn nhẫn rút ra hoàn toàn, lạnh lùng nói: "Bổn vương đang hỏi ngươi!"
Mất đi nhiệt năng chôn trong cơ thể, thực giống như thân thể bị trúng độc mà không có giải dược.
"Đừng." Trong nháy mắt, Tư Sắc đau khổ tới mức khóc lớn lên, vặn vẹo cơ thể sáp lại cầu xin, "Có... có cảm giác thăng thiên! Đại vương... Đại vương... Van cầu người..."
Câu trả lời này có lẽ là khiến Nhược Ngôn cảm thấy vừa lòng. Hắn mở lòng từ bi, lại hung hăng xuyên vào đến chỗ sâu ở bên trong cơ thể.
Sự tra khảo đầy dâm mỹ vẫn tiếp tục.
"Cảm thấy thoải mái đến mức nào? Thời điểm này cùng với thời điểm lúc trước bổn vương lộng ngươi có giống nhau hay không?"
"Không... Ô... A ha... không giống nhau..."
"Không giống như thế nào?"
Chuyện đáng sợ vừa rồi
bỗng
nhiên lại xảy ra thêm một lần, Tư Sắc không thể không kéo mình ra từ trong cơn vui thích cực độ, phiến tình mà thở hổn hển, đứt quãng trả lời câu hỏi của Đại vương, "Ngô, ta... ta không biết... A... Không biết phải nói như thế nào...."
dương vt cứng rắn mạnh mẽ của Ly vương lại hướng tới chỗ sâu nhất của Tư Sắc.
Đem thân thể nhỏ xinh ở dưới thân tùy tiện đùa giỡn theo ý mình, liên tục ra vào, bức Tư Sắc vừa rên rỉ, vừa chảy nước mắt, thẳng tới khi hết lần này tới lần khác đạt được khoái cảm sáp nhập, trong con ngươi màu đen vẫn luôn không có bất cứ tình cảm gì của nam nhân mới xuất hiện một chút ấm áp.
Xuyên qua lớp y phục mỏng để tới được tầng da thịt trắng nõn ở khố hạ, hắn dường như thấy lại người mình muốn ôm nhất, nhưng cũng là người khiến hắn hận đến nghiến răng, một kẻ phong thái luôn luôn tươi sáng rạng rỡ - Tây Lôi Minh vương.
Duy trì tư thế giao hợp, Nhược Ngôn chậm rãi hạ người, đôi môi nóng bỏng dán ở sau gáy người dưới thân.
Động tác vốn cuồng bạo lại dần dần trở nên ôn nhu săn sóc.
"Phượng Minh, quả nhiên đúng như lời ngươi nói, thiên hạ to lớn, không thiếu những chuyện kì lạ."
Sau mười hai đêm nữa, ngoại trừ bổn vương ra, bất luận là nam nhân nào cũng đều không thể thỏa mãn ngươi, đều chỉ có thể nhìn ngươi khóc lóc, nhìn ngươi cầu xin, nhin ngươi giãy dụa không ngừng.
"Cho dù là Tây Lôi vương ngươi yêu thương nhất, rốt cuộc cũng không thể thỏa mãn ngươi."
Nhìn người dưới thân khóc nức nở thỏa mãn, nam nhân vừa thì thầm một cách tà mị, vừa dùng vẻ mặt sủng nịnh mà người khác khó có thể tin được, nhẹ nhàng vuốt ve mấy lọn tóc rối dính trên trán của luyến đồng bị chính mình lộng đến khóc.
Thứ yêu thương dịu dàng thầm kín đó, không thể tin được lại xuất phát từ Ly vương Nhược Ngôn.
"Đừng khóc nữa, ngươi không phải đang dễ chịu sao?"
"Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn vâng lời, bất cứ lúc nào ta cũng có thể cho ngươi khoái hoạt, cho dù ngươi muốn cái gì, ta cũng sẽ cho ngươi."
"Thứ Tây Lôi vương cho ngươi, ta cũng có thể cho ngươi, thậm chí còn nhiều hơn so với hắn."
Từ giữa môi, thanh âm trầm thấp khêu gợi chậm rãi chảy ra, thắt lưng rắn chắc tráng kiện tăng nhanh hơn lực độ tiến về phía trước, va chạm mạnh mẽ giống như muốn chọc thủng nội tạng, làm cho Tư Sắc đong đưa cơ thể trên diện rộng, tiếng kêu dâm loạn từng hồi từng hồi phát ra.
Gia tăng tốc độ sáp nhập, rút ra, lại tiếp tục sáp nhập, khí cụ cường ngạnh như sắt xâm nhập vào tận chỗ sâu, sau khi run rẩy dữ dội lại đột nhiên dừng lại. Lúc này, nam nhân nắm giữ cuộc chơi khe khẽ phát ra một âm điệu thoải mái, nhiệt lưu trong nháy mắt bắn vào chỗ sâu nhất trong dũng đạo.
"A a a!" Bên trong cơ thể nóng bỏng vô cùng khiến Tư Sắc oằn người giãy dụa, cực lực bắn ra một chút, cuối cùng bị khoái cảm bức đến ngất đi.
Nhược Ngôn vô thanh vô tức đem nụ hôn nồng nhiệt khắc trên da thịt lạnh lẽo nơi sống lưng của đối phương.
"Nghe lời một chút, chung quy đừng chọc ta tức giận."
"Bằng không, ta cần phải đích thân dạy dỗ ngươi, liên tục dạy dỗ cho đến khi ngươi ngoan ngoãn mới thôi..."
"Một hạp đựng đầy thần thảo kia nếu để ngươi dùng hết, ta cũng sẽ... không nỡ."
Người truyền tin chưa nhận được vương lệnh của Nhược Ngôn, không dám rời đi, vẫn quỳ ở bên ngoài chờ đợi, nghe tiếng rên rỉ cầu xin làm người ta tăng nhanh nhịp tim từ nhỏ biến lớn, từ lớn chuyển nhỏ, rồi tới cuối cùng dừng lại, hiểu được Đại vương đã thỏa mãn.
Một lát sau, Nhược Ngôn lần nữa y phục chỉnh tề từ trong đi ra, mang theo một chút mùi hương dâm mỹ sau khi tiết dục, chậm rãi ngồi xuống vương tọa êm ái.
Đánh giá người truyền tin ở phía dưới, Ly vương khuôn mặt tuấn tú, ngũ quan sắc sảo, lộ ra ý cười nhàn nhạt, thờ ơ nói, "Công hiệu của thần thảo này quả nhiên làm người ta kinh ngạc. Ngươi trở về chuyển lời cho Dư Lãng, rằng bổn vương rất tán thưởng lòng trung thành của hắn."
"Vâng, thuộc hạ nhất định nói lại thật chi tiết cho Dư Lãng công tử."
"Nhân tiện, đem hộp đồ này mang về cho hắn."
Lạch cạch một tiếng.
Hộp nhỏ chứa thần thạo nhẹ nhàng được ném qua trước mặt người truyền tin.
Người truyền tin sửng sốt nhìn hộp nhỏ bị người không coi vào đâu kia, đầu óc hoàn toàn mơ hồ, "Đại vương? Ý Đại vương là..."
"Bổn vương biết rõ Dư Lãng là một lòng trung thành, nhưng là, đồ vật này bổn vương không cần." Nhược Ngôn chậm rãi cong khóe môi, mày kiếm nhếch lên, giấu không được sự cao ngạo lãnh khốc trời sinh, thấp giọng cười nói, "Muốn đem Phượng Minh giày vò đến tâm phục khẩu phục, bổn vương có rất nhiều biện pháp. Dùng thứ dược tính chế nhân này để tùy tiện hủy hoại lăng nhục, xem thứ trân bảo cực phẩm giống như ngói vỡ tầm thường, có gì đáng là lạc thú? Ngươi mang hộp thần thảo này về, nói cho Dư Lãng, rằng phần đại lễ này, bổn vương xin ghi nhận tấm lòng. Chỉ là, thứ này nếu ở trong tay hắn, tác dụng sẽ lớn hơn."
"Dạ, dạ".
"Lui xuống đi."
Sứ giả dập đầu một cái, cầm hộp thần thảo trân quý kia, lê gối rời khỏi, ra đến ngoài trướng mới dám há mồm thở dốc.
Trên lưng một trận lạnh buốt, mồ hôi chảy ròng ròng.
Ly vương ngồi ở giữa vương trướng, gương mặt lạnh lùng kiệt ngạo lại bởi vì nỗi mong chờ không lâu sau sẽ gặp lại Tây Lôi Minh vương mà dật ra một tia cười mờ ám, độc tài, bá đạo.
Phượng Minh.
Ta và ngươi, cuối cùng cũng có ngày gặp lại.