Phượng Vu Cửu Thiên

quyển 1 chương 20

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG

Tác giả: Phong Lộng

Người dịch: Đài Lạc

Hành cung Di Hoà Viên tối đen, ánh lửa chập chờn leo lét, Phượng Minh từ từ ngã xuống nền đất băng giá.

An Tuần ngồi xuống, trong chốc lát, bắt mạch trên cổ tay Phượng Minh, mãi cho đến khi mạch đập lặng hẳn và biến mất mới đặt cổ tay Phượng Minh xuống, rồi đứng lên.

Vương hậu đứng một bên, ánh mắt không một lần đảo qua người Phượng Minh, ngập đầy lệ quang, nhưng thanh âm ôn nhu cứ như quấy rối giấc ngủ an tĩnh, nói khẽ: “Ta vì ngươi, ngay đến cả nhi tử ruột thịt của mình cũng từ bỏ, chẳng còn ai khắp thiên hạ này nhẫn tâm như mẫu thân ta đây. Giờ đây, ngươi cũng nên triệu hồi cả đám mật thám đang khắp nơi cùng chốn đó lại, để tránh sau này có kẻ thừa cơ gây hậu hoạ, tổn hại Tây Lôi.”

Đưa ra mưu kế ấy, thâm tâm nàng vừa đau đớn vừa chua xót, chẳng khác nào chính mình lừa gạt An Tuần đến nơi tử địa. An Tuần đối với nàng tình sâu nghĩa nặng, chính nàng cũng không đành lòng, vậy nên lệ quang nơi mắt kia hiển nhiên cũng vì An Tuần mà tuôn rơi. Phượng Minh bị ép uống độc dược, hiến nhiên đó cũng chỉ là thuốc giả.

An Tuần gật đầu nói: “Không sai, chẳng còn thái tử, còn ai khả dĩ có thể cùng ta tranh giành đoạt vị? Những mật thám được giăng ngoài kia, cũng không cần cắt đặt nữa.” Đương nói, đột nhiên có một thanh âm trầm thấp vang lên, An Tuần từ bên hông rút ra một thanh đao đao sắc bén.

Giữa hành cung Di Hoà Viên vắng vẻ, có tiếng binh khí đặc biệt chói tai vang lên.

Lưỡi đao xuất hiện phản chiếu ánh hàn quang bén ngọt, vương hậu rùng mình, thất kinh nói: “An Tuần ngươi làm cái gì vậy?”

“Lâu Lan, ta thật thất lễ vì đã không tin nàng.” An Tuần tay cầm thanh đao, nhưng âm điệu nói ra lại đặc biệt ôn nhu, khẽ cười với vương hậu nói: “Chẳng qua bí dược của Tây Lôi vương gia luôn có vô vàn chỗ huyền diệu, trong đó khó đảm bảo không từng có một thứ kỳ dược giả chết. Hắn cứ như vầy, ta trong tâm cuối cùng vẫn có chút bất an, nếu không dứt điểm một nhát trên người hắn, ta thật không dám đảm bảo thái tử sẽ không chết mà phục sinh. Chỉ như thế này ta mới có thể an tâm nắm lấy thẻ bài trên tay nàng.”

Dung vương đối với sự an nguy của Phượng Minh muôn ngàn lần dặn dò, một đao chém xuống, Phượng Minh nào còn đường sống?

Vương hậu mặt biến sắc nói: “Thái tử đã chết, lẽ nào ngươi ngay đến thi thể nó cũng không chịu bảo toàn?”

“Yên tâm, ta sẽ chỉ đâm phía sau, rồi sẽ sai người băng bó lại như thường.”

“An Tuần!”

“Lâu Lan, chúng ta đều đã trưởng thành, đã không còn là hai đứa nhỏ vô tư hồn nhiên An Tuần và Lâu Lan của ngày ấy.” An Tuần tay cầm thanh đao, cười khổ nói: “Các người nói cho cùng vẫn là mẫu tử, lại là vương gia, can đến vương vị, nào ai dám bất cẩn? Khả dĩ chỉ có tình ý giữa ta và nàng mới là đích thực, điều đó từ trước tới nay chưa từng mảy may thay đổi.”

Vương hậu như bị sét giáng mạnh vào người, liên tiếp thối lui hai bước, thảng như không chịu đựng nổi lời bày tỏ của An Tuần. Thân nàng dựa vào bức vách, cúi đầu khép mắt đếm từng hơi thở mới khe khẽ nói: “Nhịp đập của nó đã đoạn, ngươi nhất định phải huỷ di thể nó mới bằng lòng triệu hồi mật thám ư?”

“Nếu mạch đã đoạn, đâm một đao có lo ngại chi đây? Một khi ta không còn vẩn vương mơ hồ, sẽ lập tức thu hồi hết thảy mật thám. Đảm bảo Tây Lôi không thể xuất hiện bất trắc.”

Nếu ngay lúc này ngăn trở, An Tuần nhất định sẽ nảy sinh hoài nghi.

Vương hậu lưỡng lự hồi lâu, nhìn An Tuần chằm chặp không lên tiếng, trong đầu những luồng suy nghĩ cứ liên tục đan xen lẫn nhau, Dung Vương cùng với cảnh Tây Lôi nơi nơi chốn chốn hoà trong khói thuốc súng cứ lần lượt hiển hiện rồi g vào nhau.

Nàng đột nhiên cắn chặt răng, cuối cùng đành đem an nguy của Tây Lôi đặt lên trên, gật đầu nói: “Được, nếu ngươi đã nhất định phải làm thế mới yên tâm, vậy thì đâm đi. Nhằm tim đâm thẳng xuống, vô luận có là kỳ dược nào cũng không thể cứu được thái tử trở về, ngươi cũng nên yên tâm chuyện đó.”

Sắc hỉ thoáng vụt trên mặt An Tuần, thanh âm lại trở nên ôn nhu: “Lâu Lan, ta hiểu nàng thương hắn. Hắn dù gì cũng là nhi tử của nàng, nàng hãy yên lòng, mai này ta lên ngôi, nhất định sẽ an táng hắn thoả đáng.” Đoạn cúi đầu nhìn Phượng Minh lúc này đang trong tình cảnh vô tri vô giác, trong mắt hiện tia hung ác, lập tức nắm lấy chuôi đao, nhắm tim Phượng Minh đâm thẳng xuống.

Đao vừa vung lên, chỉ nghe thấy một tiếng ầm ầm dội đến, chiếc cửa gỗ chặn lối thong bên ngoài bị đá văng ra. Một bóng người tựa như gió lốc xông tới, một nhát kinh thiên động địa, nhắm thẳng đầu An Tuần từ phía trước chém thẳng xuống,

Đao thế mãnh liệt như thế, sao có thể né tránh?

An Tuần kinh hãi, tức thời không biết nên đâm Phượng Minh hay không, tuy thế phản xạ bao nhiêu năm luyện võ liền theo đó mà phản ứng, đao trong tay lập tức đổi hướng không đâm xuống mà hướng về phía trước cản lại.

“Keng!” Một tiếng, binh khí đập vào nhau vang lên vang vọng khắp di cung Di Hoà Viên.

An Tuần liều mạng tiếp lãnh một đao, tay tê dại, ngẩng đầu nhìn, sắc mặt phẫn nộ bừng bừng hiện ra trước mắt, như hùng sư uy phong lẫm liệt, chính là Dung Vương.

Dung Vương một đao chưa khiến An Tuần mất mạng, trường đao lại tiếp tục vung lên, liên tục vài đường, nhắm đúng vào những chỗ hiểm của An Tuần mà xuống tay hạ thủ.

“Choang Choang Choang Choang”. Những tia lửa nhá lên khi binh khí hai bên đụng nhau.

Võ nghệ Dung Vương cao siêu, lại anh dũng hiếm thấy nơi trần thế, cao thấp lập tức có thể phân định.

An tuần từ từ thoái lui liền hai bước, thở hồng hộc, chống lại sát khí mạnh mẽ của Dung vương, nhất thời kinh khiếp, quay về phía vương hậu la lớn: “Lâu Lan, mau kêu hắn dừng tay.”

Vương hậu nhìn hai người trước mặt mà mù mờ, cắn chặt môi dưới, sắc mặt tái nhợt.

Nhưng Dung Vương không chút chần chừ, một đao chém xuống trước mặt, với thế lôi định vạn quân đánh bay lợi đao trong tay An Tuần, đoạn sải bước đến cạnh một An Tuần mất đi vũ khí trên tay, nâng đao chém thẳng xuống.

Ánh đao lành lạnh, sắc mặt An Tuần lộ vẻ tuyệt vọng.

“Dừng tay!” Vương hậu hét lớn, tiếc thay đã muộn một bước.

Lưỡi đao chém xuống chính giữa đầu An Tuần. An Tuần “Hả” một tiếng thảm thiết, huyết đào đầy đầu, ngửa mặt rồi ngã vật xuống, chốc lát không còn hơi thở.

Cuộc chiến cuối cùng cũng kết thúc, Dung Vương đao pháp sát nhân, giết chết An Tuần một cách nhanh chóng dưới lưỡi đao của mình.

“An Tuần…” Vương hậu thấy Dung vương định hạ sát An Tuần, trong nháy mắt đã chạy tới trước mặt y nhưng cuộc chiến đã tàn. Nàng cúi xuống, liếc mắt nhìn An Tuần, tích tắc tầng tầng lớp lớp tình cảm bấy lâu dồn tích bùng lên, như thâm sơn yên vụ biến đổi trong tích tắc, từng giọt lệ trong suốt cứ rơi rồi lại rơi, nàng quay lại nhìn Dung Vương giận dữ nói: “Ngươi… ngươi vì cái gì mà giết hắn?”

Cơn tức giận của Dung Vương còn chưa tiêu tan, lạnh lùng trừng trừng liếc nhìn xác An Tuần trên đất: “Hắn đích thị là Tây Lôi phản đồ, mưu toan soán ngôi đoạt vị, vương hậu sao lại rơi lệ vì hắn?”

“Dung điềm!” Vương hậu tức giận quát lên một tiếng, phát hiện ra bản thân mình đã quá kích động, liền hô hấp thật sâu rồi mới ôn nhu nói: “Ai gia cho tới nay, điều gì làm cũng là làm vì ngươi, ngươi chẳng lẽ không chút hiểu biết? Sự tình khả dĩ có thể dàn xếp êm đẹp ngay từ đầu, vì cớ gì mà ngươi đột nhiên xông vào, phá hỏng hết thảy mọi mưu kế chúng ta đã khổ cực thu xếp bao lâu?”

Dung vương xoay mình, ôm lấy thân người Phượng Minh đang mềm nhũn yếu ớt trên mặt đất, ánh nhìn lưu đọng lại trên khuôn mặt Phượng Minh, trầm giọng nói: “Nguyên lai mưu đồ không bao gồm việc Phượng Minh phải chết.”

“Sự việc khẩn cấp, vì Tây Lôi, hi sinh một thái tử giả mạo có gì phải lo ngại chú? Vì một tên thái tử giả mạo vô dụng, ngươi cư nhiên lại có thể vứt bỏ một mưu kế vô song tuyệt đỉnh, cam tâm tình nguyện khiến Tây Lôi gặp đại hoạ ư?”

“Phượng Minh không phải một giả thái tử đơn giản như thế, vương hậu nếu có thời gian, hãy lắng nghe hắn bàn việc trị quốc một chút đi. Hắn đối với Tây Lôi ta là bảo vật tối trọng yếu. Còn như về vấn đề An Tuần, thần sẽ xử lý sau.” Dung vương cởi áo khoác ngoài, đắp lên người Phượng Minh, sự yêu thương hiển hiện trong từng lời nói: “Hiệu dược rồi sẽ qua, Phượng Minh hãy mau tỉnh dậy. Phải sớm biết kế ấy vô dụng, đã không khiến ngươi phải chịu những cực khổ này.”

Vương hậu lúc ấy mới hiểu do mình quyết định đem Phượng Minh làm vật tế mới gây nên cơn cuồng nộ của Dung Vương, nhìn thần sắc của hắn đối với Phượng Minh, nàng nhất thời chấn động, run rẩy nói: “Dung điềm, ngươi… Ngươi giận ta? Ta làm như vậy, tất cả đều vì vương vị của ngươi, đều vì Tây Lôi của ngươi cả.”

Dung vương dao động trong tâm, mềm mỏng nói: “Mẫu hậu ngậm đắng nuốt cay, đều vì nhi tử. Chỉ là, thỉnh mẫu hậu đừng cố tổn hại Phương Minh nữa.”

Đoạn hắn lần lần khuôn mặt Phượng Minh, cảm giác như thân nhiệt đang dần dần trở lại, dễ nhận thấy dược hiệu đã bắt đầu tan đi, nhìn vào mắt vương hậu, hắn tha thiết nói: “Mẫu hậu nếu đã vì Dung Điềm mà lo nghĩ, thỉnh người hãy đối đãi Phượng Minh như nhi thần. Ta… Chúng ta…” Hắn cau mày, thở dài một tiếng, nhưng không hề nói gì nữa.

Rồi trước mặt vương hậu nhất cung, hắn bế Phượng Minh trên tay ngang nhiên đi khỏi.

Vương hậu nhìn theo dáng lưng kiên nghị của Dung Vương, chợt thấy chân mình như nhũn ra, nàng ngồi bệt xuống đất.

Cúi đầu bất lực, khi thấy sự thật hiển hiện trước mắt rõ ràng rằng An Tuần đã chết mà không nhắm mắt, nhất thời lệ lại tuôn rơi không ngừng.

“Ta không hề muốn thế này, người vì sao cứ nhất định phải trở về đây, để cùng nhi tử của ta tranh đoạt chứ?” Nàng run rẩy đưa những ngón tay ngọc ngà của mình vuốt ve lên khuôn mặt vẫn giữ vẻ khôi ngô của An Tuần, vương hậu khóc ròng mà nói: “Thiên hạ phụ mẫu đích tâm, người chẳng lẽ còn không hay? Ta thân là Tây Lôi vương hậu, làm thế nào có thể để Tây Lôi bị ngoại xâm? An Tuần à, người vẫn cứ hữu dũng vô mưu như ngày ấy, đủ loại phục binh mật thám người để lại như vầy, hỏi ta làm sao mà chỉnh đốn thu dọn được hết đây?”

An Tuần dù đã vong mạng, nhưng mắt vẫn ẩn chứa một ánh tuyệt vọng lẩn khuất.

Cái buốt giá vắng lặng nơi hành cung Di Hoà Viên này như vang vọng một cách yếu ớt cái thanh âm chân tình nơi thẳm sâu trong lòng của vương hậu.

“Người tuy rằng không đạt được vương vị, nhưng trái tim ta, lại vĩnh viễn là của người…”

Tiếng khóc thưa thớt vọng vang, con mắt An Tuần đang mở trừng trừng, rốt cuộc cũng chầm chậm khép lại dưới cái vuốt nhẹ nhàng từ bàn tay trắng thuần như ngọc của Vương hậu.

Phồn giai vương phu, chết bất đắc kỳ tử giữa vương cung Tây Lôi, tin tức ấy nhanh chóng lan truyền tới Phồn giai, ngay tức khắp cả đất nước dậy lên lời xì xào bàn tán không ngớt.

Biên cảnh Tây Lôi, đại nạn tới gần rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio