Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mi
Beta: Lam Yên
Văn án:
Bởi vì Lạc Vân giết chết Khánh Chương, cho nên tất cả mọi chuyện liền theo lẽ tự nhiên mà đổ dồn xuống đầu Phượng Minh.
Đối mặt với thế trận giết chóc đang ùn ùn kéo tới trước mặt này, Phượng Minh thật sự cảm thấy oan khuất không sao tả hết!
Hắn làm sao biết Lạc Vân vì cớ gì lại đi ám sát Vương thúc của Đồng quốc?
Mà quan trọng nhất là, rõ ràng cái gì hắn cũng không làm, như thế nào lại biến thành mọi thứ đều do hắn gây ra!?
Thượng thiên a~ nếu ngài có mắt, vậy thì hãy nhanh chóng trả lại sự trong sạch cho ta đi!!
Khánh Ly trúng độc mất mạng, chuyện này coi như xong, nhưng tại sao ngay cả Trường Liễu Công chúa – người duy nhất có thể đảm bảo an toàn cho hắn cũng vì thương tâm mà chết!?
Đây… đây là lão thiên gia muốn bức hắn tới bước đường cùng có phải không…
Không! Hắn không thể nào khuất phục!
Vì tâm nguyện của Trường Liễu công chúa, vì để được gặp lại Dung Điềm mà hắn ngày nhớ đêm mong, cho dù có rơi xuống mười tám tầng địa ngục, hắn cũng phải tìm được lối quay trở về!
Phượng Minh trèo lên vách tường của Đồng An viện, vừa nhìn ra cảnh tượng bên ngoài liền ngây ngẩn như tượng gỗ.
Đám cao thủ Dung Hổ, Khúc Mại, Liệt Trung Thạch, Liệt Đấu theo sát phía sau, theo tầm mắt của hắn mà nhìn về phía bên kia vách tường, cũng không khỏi lộ ra biểu tình kinh hãi.
Dưới ánh sáng lờ mờ của hừng đông, chỉ thấy ít nhất ba mặt Đồng An viện đã bị đại quân bao vây kín mít.
Từ vị trí của đám người Phượng Minh đang đứng có thể nhìn thấy một cách rõ ràng người chỉ huy đứng trong hàng ngũ địch nhân. Vị tướng một thân khôi giáp, cưỡi trên tuấn mã kia đích thị là Trang Bộc.
Trang Bộc không hổ danh là đại tướng quân dạn dày kinh nghiệm của Đồng quốc. Hắn chia quân thành hai đội trước – sau: một đội dùng lợi kiếm và khiên gỗ, dàn hàng giằng co ngay trước bức tường cao của Đồng An viện; một đội khác chuyên dùng cung tiễn, mượn các nóc nhà của dân cư vùng phụ cận, chiếm cứ chỗ cao, giương cung lắp tiễn. Không phải bàn cãi, lúc này chỉ cần Trang Bộc ra lệnh một tiếng, thứ đầu tiên mà đám người Phượng Minh phải ứng phó tuyệt đối chính là làn mưa tiễn sắc bén này.
Tất cả binh sĩ mà Trang Bộc triệu tập đều là những thủ vệ tinh nhuệ quanh năm bảo hộ đô thành và hoàng cung Đồng quốc. Đạo quân này không phải một đám ô hợp, nếu bọn chúng thật sự tấn công Đồng An viện, hậu quả sẽ không thể nào tưởng tượng được.
Mọi người đứng ở đầu tường nhìn mà chấn động tinh thần. Nhất thời, bầu không khí tựa hồ ngưng trọng hẳn đi, đến mức khiến cho người ta cảm thấy hít thở không thông.
Tại sao lại như vậy?!
Một lúc lâu sau, Dung Hổ mới thở ra một hơi dài, trầm giọng nói, “Tình thế hiện tại địch mạnh ta yếu, Minh vương có gì sai khiến hay không?”
Phượng Minh ngây ngốc nhìn đội quân đằng đằng sát khí đang giương cao cờ hiệu của Đồng quốc ở bên ngoài, căng não suy nghĩ, không đáp trả lấy một lời.
Mãi đến khi bị Dung Hổ khẽ gọi hai tiếng, còn kéo kéo tay áo một cái, hắn mới kịp thời phản ứng, học theo bộ dáng của Dung Hổ mà thở một hơi dài, hỏi, “Ở Đồng Trạch hiện tại rốt cuộc có bao nhiêu nhân mã tinh nhuệ?”
Dung Hổ nghe hắn hỏi như vậy, tâm tình vốn đang lo lắng không thôi tức thì buông lỏng hơn phân nửa.
Tuy rằng Minh vương bất thình lình bị đại quân Đồng quốc bao vây dẫn đến thần tình hoảng hốt, thế nhưng không hiểu vì sao, vừa mở miệng liền hỏi tới một vấn đề mấu chốt liên quan đến thành bại lần này.
Mạng lưới tình báo của Tiêu gia khổng lồ và phức tạp, hơn nữa hiện tại thiếu chủ lại đang ở trong thành Đồng Trạch, chắc chắn bọn họ không thể sơ sẩy bỏ sót tin tức ở nơi này. Vừa nghe Phượng Minh đặt câu hỏi, Khúc Mại đứng ở một bên liền bẩm báo, “Trong thành Đồng Trạch hiện nay có một vạn sáu ngàn tinh binh, chức trách là bảo vệ đô thành và hòang cung Đồng quốc. Đội quân này do ngự tiền Tướng quân Trang Bộc chỉ huy. Bất quá, theo tin tức thu được mấy ngày gần đây, sáu ngàn quân trong số đó đã theo thông lệ ra ngoài thành thao luyện. Loại thao luyện này cần một khoảng thời gian, phỏng chừng bây giờ bọn chúng chưa thể trở về. Thuộc hạ ước đoán, hiện nay bên trong Đồng Trạch, số lượng binh mã hẳn là trên dưới một vạn.”
“Một vạn?” Phượng Minh nhíu chặt lông mày, quay đầu hỏi Khúc Mại, “Ngươi đoán xem đội quân đang bao vây Đồng An viện có khoảng bao nhiêu người?”
Khúc Mại thoáng nhìn chung quanh một chút, thần sắc ngưng trọng đáp, “Khoảng năm, sáu ngàn người.”
Khi bọn họ đang bàn bạc, một thị vệ được phái đi xem xét tình huống ở cổng sau vội vàng trèo lên tường viện báo cáo với Phượng Minh, “Minh vương, phía Bắc của Đồng An viện cũng bị bao vây, đối phương ước chừng có một ngàn người, ai nấy đều giương cung tuốt kiếm, đội hình vô cùng quy củ và nghiêm chỉnh.”
Phượng Minh nghe được lời này lại càng thêm hỗn loạn, giơ tay hung hăng vò đầu bứt tóc. Song hắn lại nghĩ tới bây giờ chính mình đang đóng vai trò đứng đầu lãnh đạo, không thể chỉ biết vò đầu bứt tai mà không giải quyết được gì, vì thế đành phải buông tay, bày ra bộ dáng suy tư ngẫm nghĩ.
“Năm – sáu ngàn, thêm phía cổng sau một ngàn nữa, vậy là bảy ngàn người tất cả.” Phượng Minh khó hiểu nói, “Nếu thông tin tình báo của Khúc Mại không sai, hiện tại Đồng Trạch chỉ có một vạn nhân mã, bảy ngàn người chính là bảy phần mười rồi, từ đó có thể thấy Trang Bộc bởi vì muốn bao vây Đồng An viện đã không tiếc điều động đại bộ phận binh lính thủ thành chạy tới đây. Chúng ta rốt cuộc đã làm chuyện gì khiến cho hắn oán hận đến nghiến răng nghiến lợi như thế?”
Tình huống cấp bách, phải biết rõ ràng chuyện đã phát sinh thì mới có khả năng tìm được hướng giải quyết chu toàn.
Phượng Minh ngẩng đầu nhìn những người còn lại.
Tâm tình của bọn họ đều ngưng trọng như nhau, không một ai có lời đáp.
Liệt Trung Thạch đứng ở bên cạnh Liệt Đấu, nhịn không được dùng đầu ngón tay đâm vào người kia một cái. Liệt Đấu có tật giật mình, chỉ cảm thấy đầu óc tê rần một trận, thiếu chút nữa đứng ngay trên đầu tường mà giãy nảy. Tức thì, hắn kêu lên thành tiếng, “Không phải ta! Không phải ta làm! Cái thủ cấp kia buộc trên một ngọn cây rất cao, lá cây lại rậm rạp, làm gì có ai bò lên đó mà điều tra? Nhất định không phải là lỗi của ta!”
“Vấn đề quả thật không phải xuất phát từ Liệt Đấu.” Dung Hổ lên tiếng giúp Liệt Đấu nói chuyện, “Quan hệ giữa chúng ta và Trang Bộc trước giờ không tệ lắm, cho dù phát hiện thủ cấp treo trên cành cây cũng không thể khẳng định là chúng ta đã hạ sát Đại vương Đồng quốc.”
Phượng Minh lại nghĩ đến một khả năng khác, “Hay là… là vì Khánh Ly đột nhiên mất mạng, cho nên quân đội Đồng quốc muốn tìm ta để báo thù?”
Lúc ấy Thượng Tái Tư đang khoanh tay đứng ở một bên, bộ dáng muốn nói lại thôi, bất chợt bị Phượng Minh liếc tới.
“Tái Tư,” Phượng Minh gọi tên hắn, “Ngươi có gì muốn nói?”
Thượng Tái Tư có cơ hội được đến lên tiếng thì trong lòng cảm kích vô cùng, đáp, “Nghe Minh vương nói tới chuyện Khánh Ly đột nhiên vong mạng, thuộc hạ bỗng nhiên nảy sinh một suy nghĩ, không biết có đúng hay không, vạn nhất đoán sai…”
Thời điểm này, bất luận đề xuất gì cũng đều thập phần trân quý, vì thế Phượng Minh vội vàng ra lệnh, “Đừng sợ, đúng sai gì thì cũng nói mau.”
Nhận được khích lệ, Thượng Tái Tư trước tiên im lặng một chút, sau đó mới lộ ra biểu tình đắn đo suy nghĩ, phân tích, “Thứ nhất, Đồng Trạch nhất định đã xảy ra một biến cố vô cùng to lớn, hơn nữa biến cố này còn có quan hệ mật thiết đến cục diện chính trị của Đồng quốc hiện nay.”
Điểm này, tất cả mọi người đều gật đầu đồng ý.
Trấn thủ đô thành và hoàng cung là nhiệm vụ trọng đại, ai lại dám tùy tiện điều động giảm bớt binh lực?
Thế mà Trang Bộc cư nhiên mạo hiểm điều hết bảy phần binh lực đến bao vây Đồng An viện, rõ ràng là vị tướng quân dạn dày và ổn trọng này coi việc giết chết bọn họ còn trọng yếu hơn cả thủ thành.
Nếu sự tình không liên quan đến cục diện chính trị cực kì trọng đại, vậy thì Trang Bộc sao có thể làm như vậy được?
“Thứ hai,” Thượng Tái Tư suy một chút, lại nói, “Thuộc hạ cảm thấy, Trang Bộc không thể biết tin Khánh Ly vương tử đã chết. Đầu tiên, đội binh mã này kéo đến quá nhanh, chúng ta đang ở Đồng An viện cũng chỉ vừa mới chứng kiến Khánh Ly mất mạng, vậy thì một Trang Bộc không có mặt ở đây làm sao mà biết được? Cho dù hắn có mật thám tại Đồng An viện và kẻ đó có năng lực lập tức truyền tin đến cho hắn, thế nhưng điều động binh mã vẫn cần phải có thời gian, dù gì đi nữa cũng không thể nhanh như thế được.”
“Ân, nói rất có lý.” Phượng Minh gật đầu, sau đó lại nhíu mày, “Chính là nói, đến tận bây giờ, chúng ta vẫn không biết vì sao Trang Bộc tự nhiên lại muốn bao vây Đồng An viện.”
“Vì sao Trang Bộc lại bao vây Đồng An viện, đây hiện tại đã không còn là vấn đề mấu chốt nữa.” Thượng Tái Tư đánh bạo nói một câu. Hắn thân là một thị vệ tầm thường lại dám ở ngay trước mặt Minh vương đưa ra ý tưởng, tự nhiên cũng có một chút bất an, gương mặt non trẻ vì thế mà hiện ra một tia sợ hãi, thế nhưng nói cũng đã nói rồi, chỉ có thể tiếp tục mà thôi, “Vấn đề thứ ba này chính là điểm quan trọng nhất, thuộc hạ quan sát thế trận của địch quân, chỉ thấy bọn chúng binh lực cường đại, giương cung bạt kiếm, song lại không vội vã tấn công. Trang Bộc không lập tức hạ lệnh tập kích Đồng An viện, hẳn là trong tâm tư hắn có điều cố kỵ.”
“Đúng!” Phượng Minh nghe hắn nói một chút liền lĩnh ngộ được ngay, giơ tay vỗ mạnh lên đùi, “Trang Bộc chắc chắn không biết Khánh Ly đã chết. Hắn không dám tấn công chính là bởi vì kiêng kị đại vương tử Đồng quốc đang nằm trong tay chúng ta.”
Sau khi vỗ đùi, Phượng Minh lại vỗ lên vai của Thượng Tái Tư, “Ân, đúng vậy. Về sau ngươi có chuyện cứ nói, không cần phải e dè, nam tử hán đại trượng phu nhất định phải thẳng thắn.”
Lời còn chưa dứt, một tiếng gió xé toạc không gian bất ngờ vụt tới.
Một mũi tên bỗng nhiên được bắn ra từ giữa trận địa của đối phương, nhắm thẳng vào Phượng Minh mà bay đến.
“Minh vương cẩn thận!” Dung Hổ rống to một tiếng, ôm Phượng Minh lập tức lăn xuống cầu thang.
Đám thị vệ xung quanh thấy thế thì ào ào rút kiếm, thành lập thế trận sẵn sàng bảo hộ chủ nhân ở ngay đầu tường.
Phượng Minh bị Dung Hổ ôm theo lăn đến thất điên bát đảo, thẳng một đường từ đầu tường xuống tới tận góc tường mới miễn cưỡng chống tay đứng lên được. Trong lúc hắn còn đang choáng váng, Khúc Mại đã cầm một mũi tên từ phía trên đi xuống.
“Minh vương, trên đầu mũi tên có buộc một lá thư gửi đích danh cho ngài.”
Dung Hổ trải qua một hồi sợ bóng sợ gió, sắc mặt đã trở nên cực kì nghiêm nghị, không đợi Phượng Minh động tay đã đoạt lấy bức thư trong tay Khúc Mại. Sau khi liếm liếm ngửi ngửi mấy lần, xác định không có độc, hắn mới mở ra, nhìn thoáng qua một lượt rồi đưa sang cho Phượng Minh, “Không ngờ Vũ Khiêm cũng đã trà trộn vào đội quân kia.”
Phượng Minh tiếp nhận bức thư.
Bởi vì quan hệ với Hồng Vũ, gần đây Phượng Minh cũng có qua lại chặt chẽ với Vũ Khiêm, vì thế chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhận ra thư này là do tự tay hắn viết. Bất quá nét chữ vô cùng hỗn loạn, chứng tỏ tâm tình của hắn vào lúc viết thư rất không bình tĩnh, hơn nữa còn cực kỳ cấp bách.
Đọc xong thư, vẻ mặt của Phượng Minh phi thường kinh ngạc, “Cái gì? Khánh Chương cư nhiên bị giết rồi? Trang Bộc thế nhưng còn tưởng rằng chuyện này là do ta làm?”
Vì hắn lăn xuống thang lầu, cho nên tất cả những người còn lại cũng lục tục đi theo xuống dưới.
Hiện tại, Liệt Trung Thạch và Liệt Đấu cũng đã đi tới trước mặt hắn rồi.
Phượng Minh cổ quái mà nhìn hai người bọn họ, “Không phải chính các ngươi đã ra ray hạ sát Vương thúc của Đồng quốc đấy chứ?”
Hai người nọ nhất thời kêu oan thấu trời, vẻ mặt phi thường tức giận, “Không có! Tuyệt đối không có!”
“Minh vương bảo chúng ta đi chôn đầu người chứ không bảo chúng ta đi giết người! Vì sao chúng ta lại tự ý đi tìm người để giết được?”
“Khánh Chương vừa béo lại vừa xấu, hắn muốn ta giết, ta cũng không thèm giết đâu!”
Phượng Minh biết tuy rằng hai người này thích náo loạn, nhưng chắc chắn sẽ không nói dối ở thời điểm này, vì thế quay sang Dung Hổ, nói, “Trong thư, Vũ Khiêm nói Trang Bộc vì chuyện này mà hận ta thấu xương, song bản thân Vũ Khiêm lại không tin ta là thủ phạm. Hắn hiện tại đang tận lực thuyết phục Trang Bộc, giúp ta tranh thủ một cơ hội để biện minh, hy vọng ta ra khỏi Đồng An viện nói rõ sự tình.”
“Tuyệt đối không được.” Dung Hổ không cần suy nghĩ đã lập tức cự tuyệt, “Trang Bộc bất chấp hậu quả điều động đại đa số binh lực trong thành tới đây, điều này chứng minh hắn hiểu lầm Minh vương vô cùng sâu đậm. Dưới loại tình huống này, nếu như tùy tiện đi tới trước mặt địch nhân, chỉ cần Trang Bộc liếc mắt một cái, Minh vương sẽ khó mà bảo trì được tính mạng.”
Phượng Minh vốn dĩ vẫn luôn nghe lời Dung Hổ, lúc này lại tỏ vẻ không đồng tình mà phản bác, “Quân đội Đồng quốc đã vây quanh Đồng An viện, tình thế hiện nay vô cùng ác liệt, co đầu rút cổ không chịu ra ngoài chắc chắn không phải là biện pháp. Trang Bộc hiểu lầm chúng ta là vì cái chết của Khánh Chương, nhưng chúng ta đều biết, người tuyệt không phải do mình giết. Vì thế cho nên, phương pháp giải quyết tốt nhất hiện nay chính là mạo hiểm đi ra ngoài đối mặt với Trang Bộc và đại quân Đồng quốc để chứng tỏ Phượng Minh ta không hề chột dạ, như thế hiểu lầm tự nhiên được cởi bỏ thôi.”
Dung Hổ hoàn toàn không bị lay động, “Minh vương suy nghĩ thật đơn thuần. Trước mắt tâm tư của địch nhân còn chưa rõ, nếu như Trang Bộc có mưu đồ gì khác thì sao? Quyền quý của các quốc gia trên toàn thiên hạ đều kiêng kị Minh vương hệt như e dè đối với Đại vương vậy. Cho dù biết Minh vương vô tội, chỉ sợ Trang Bộc cũng sẽ mượn cơ hội ngàn năm một thuở này để tìm cớ tiêu diệt Minh vương.”
Hai người bọn họ không ai chịu nhường ai, Thượng Tái Tư nhịn không được nói xen vào, “Lời mà Minh vương và Dung Hổ nói đều có lý. Bất quá hiện tại tình thế vô cùng nguy cấp, không thể do dự thêm nữa. Tình huống bên ngoài không rõ, chúng ta rất cần tình báo, xin Minh vương cho phép Tái Tư ra ngoài một chuyến.”
Phượng Minh và Dung Hổ nhất thời dừng tranh chấp, không hẹn mà cùng nhìn về phía Thượng Tái Tư.
“Ngươi?”
“Đúng, thuộc hạ đi.” Thượng Tái Tư loáng thoáng cúi đầu, có hơi do dự nói, “Tái Tư chức vị thấp kém, vốn không có tư cách thay thế Minh vương xuất trận, nhưng người có tư cách nhất hiện nay là Dung Hổ thì lại không thể rời khỏi Minh vương nửa bước. Thuộc… Thuộc hạ… nhất định dốc hết khả năng… thăm dò Trang Bộc…”
Người này tính cách dễ chịu, trung thành thông tuệ, nhưng lại thường xuyên lộ ra bộ dáng thiếu tự tin. Vừa thấy Phượng Minh trừng lớn con mắt tò mò nhìn mình, hắn liền không khỏi khẩn trương, bắt đầu ăn nói ngập ngừng ngượng ngịu.
Trước tình hình binh biến hết sức nguy hiểm này, Phượng Minh vẫn nhịn không được mà bị sự thay đổi đầy thú vị của người nọ chọc cười. Thế nhưng ngay sau đó, hắn liền điều chỉnh lại biểu tình nghiêm túc, nói, “Tái Tư, Trang Bộc nắm trọng binh trong tay, địch ý đối với chúng ta vô cùng sâu đậm, làm như vậy sẽ rất nguy hiểm…”
“Thuộc hạ không sợ nguy hiểm.” Thượng Tái Tư tựa hồ sợ Phượng Minh không cho mình xuất trận, vì thế lớn tiếng nói một câu như thế, sau đó mới nhận ra mình đã bất kính với Minh vương nên vội vàng im lặng.
Phượng Minh đương nhiên không trách tội hắn, chỉ quay đầu xem Dung Hổ có thái độ như thế nào.
Dung Hổ lúc ấy đang dùng ánh mắt đặc biệt hữu thần nhìn về phía Thượng Tái Tư, trầm giọng nói, “Người có tư cách nhất hiển nhiên là thuộc hạ. Nhưng Tái Tư nói đúng, lúc này thuộc hạ không thể rời khỏi Minh vương.” Hắn suy nghĩ một hồi, sau đó dùng sức gật đầu, “Tái Tư này rất thông minh, thuộc hạ đồng ý để hắn ra ngoài gặp quân địch.”
Thượng Tái Tư lòng đầy cảm kích mà nhìn Dung Hổ.
Thị vệ cận thân của người trong Vương tộc được chọn lựa vô cùng gắt gao kỹ lưỡng. Những người có thể lọt vào tầm mắt của Dung Điềm, trở thành thị vệ bên người Đại vương, chẳng những phải nhờ vào vận khí mà còn cần có sự nỗ lực không ngừng.
Bọn họ phải tranh thủ nắm bắt mỗi một cơ hội thể hiện bản thân, như thế mới có khả năng được người quyền quý coi trọng, nhờ vào đó mà tiếp tục trèo lên đỉnh núi của cuộc đời.
Thân là người đứng đầu trong đám thị vệ, vào thời khắc mấu chốt, Dung Hổ đã đồng ý cho Thượng Tái Tư thay mặt Phượng Minh đi gặp đại quân Đồng quốc. Việc này đương nhiên sẽ khiến hắn rơi vào tình cảnh nguy hiểm cực kỳ, nhưng trái lại cũng là một cơ hội để hắn thể hiện trước mặt Minh vương.
Cuối cùng, dưới sự kiên trì của Thượng Tái Tư và ý kiến tán thành của Dung Hổ, Phượng Minh rốt cuộc gật đầu, đồng ý để người kia thay mặt mình đi gặp Vũ Khiêm và Trang Bộc.
Bắt chước phương thức của Vũ Khiêm, Phượng Minh cho người bắn một mũi tên không có đầu nhọn về phía trận địa đối phương. Bên trên mũi tên nọ buộc một lá thư ngắn gọn do hắn vội vàng viết xuống, đại khái là nói, hắn sẽ phái sứ giả đến trước mặt Trang Bộc, giải thích rằng cái chết của Khánh Chương không hề có liên quan gì đến hắn.
Sau khi Thượng Tái Tư rời đi, Phượng Minh dẫn theo những người còn lại một lần nữa trèo lên đầu tường, nhìn về phía đại quân đằng đằng sát khí ở phía xa xa.
Đây là một màn vây hãm hiếm thấy tại đô thành phồn hoa lộng lẫy này. Nó hoàn toàn khác với tình huống bao vây công kích tầm thường ở những trấn nhỏ nơi bình nguyên hoang vắng mênh mông. Bốn phía của Đồng An viện ngập đầy những lưỡi đao sắc bén liên tục lóe sáng hàn quang, tinh kỳ cuồn cuộn bay lên trong gió, còn có vô số cung thủ chầu trực ở các nóc nhà. Song, tất cả đều chìm trong một mảnh âm u và tĩnh mịch.
Xa xa một chút, ở nơi vẫn còn nằm ngoài trận địa bao vây chờ công kích, bách tính Đồng Trạch đã lục tục rời giường, có vài người bắt đầu đi qua đi lại trên đường phố, chuẩn bị làm công việc thông lệ của mình. Dường như không một ai biết chiến sự kịch liệt sắp sửa được châm ngòi.
Không gian dâng đầy một cảm giác cổ quái tới cùng cực.
Cúi đầu nhìn xuống phía dưới tường viện, chỉ thấy Thượng Tái Tư một thân y phục thị vệ bó chặt từ cửa hông của Đồng An viện đi ra. Người nọ hai tay giơ cao để chứng minh bản thân mình không mang theo binh khí, trước ánh mắt giám thị dò xét gắt gao của vô số địch nhân mà ngẩng đầu đi tới chỗ Trang Bộc.
“Trang Bộc sẽ không hồ đồ đến mức vừa gặp Thượng Tái Tư liền chém chết hắn đi?” Phượng Minh thấp giọng hỏi Dung Hổ đang đứng ngay bên cạnh.
Dung Hổ lắc đầu, “Hắn chỉ là một thị vệ tầm thường, Trang Bộc giết hắn thì có ích lợi gì đâu? Chẳng lẽ Trang Bộc không sợ dưới cơn giận dữ, chúng ta sẽ giết chết Khánh Ly vương tử của hắn cho hả giận hay sao? Cho dù không giết Khánh Ly, ít nhất chúng ta cũng có thể xử lý Trường Liễu Công chúa, tới lúc đó Trang Bộc chỉ có thể ân hận đến chết mà thôi.”
Đại chiến đã đến gần, Dung Hổ vốn dĩ trung hậu thật thà rốt cuộc một lần nữa lộ ra sự sắc bén.
Chỉ cần Trang Bộc còn trung thành với Đồng quốc, vậy thì hắn tuyệt đối sẽ không dám coi thường tính mạng của Khánh Ly.
Vào thời điểm này, mặc dù lời ấy có chút vô tình, thế nhưng nó lại là phương thức thiết thực nhất để đối phó với Trang Bộc.
Cho tới bây giờ, chiến tranh vẫn luôn rất mực vô tình mà.
Bất chợt, Phượng Minh lại nhớ tới Trường Liễu Công chúa bụng mang dạ chửa còn đang nằm nghỉ ở bên trong. Chỉ sợ nàng vẫn chưa biết phu quân Khánh Ly của mình đã đột nhiên tử nạn.
Sau khi biết tin, không hiểu nàng sẽ thương tâm thành ra cái bộ dáng gì nữa.
Vị công chúa Chiêu Bắc này, vận mệnh thật sự quá mức không may. Tình đầu thất bại, phải rời khỏi quê nhà gả cho một người mà mình chẳng chút yêu thương. Tiếp đó, phu quân lại mê mẩn hồ ly tinh, cố quốc thì bị Nhược Ngôn tiêu diệt, hiện tại vừa mới mang thai đã biến thành một quả phụ rồi.
Phượng Minh một bên than thở cho tình cảnh thê lương của Trường Liễu, một bên lại bất chợt nảy sinh vài ý niệm trong đầu. Ngẫm nghĩ một hồi, hắn thầm nhủ: xem ra, ta còn may mắn hơn so với Trường Liễu rất nhiều. Những thứ khác không nói, chỉ riêng việc có thể gặp được một người chân tâm chân ái giống như Dung Điềm, ta đã hạnh phúc hơn nàng gấp cả trăm lần.
Từ xưa đến nay, phụ tình chính là thứ khiến người ta sống không bằng chết nhất. Cũng giống như chuyện của Khánh Ly và Trường Liễu, bởi vì phu quân có nữ nhân khác mà vứt bỏ thê tử, cho nên Trường Liễu mới bị đẩy vào thống khổ bi thương.
Trong lúc nhất thời, Phượng Minh nhận ra chuyện đáng sợ nhất trên đời này chính là Dung Điềm thay lòng đổi dạ.
Hắn tình nguyện đối mặt với mười Trang Bộc, bị mười vạn nhân mã bao vây chứ không thể chấp nhận chuyện Dung Điềm yêu thương người khác.
Hiện tại Dung Điềm thật lòng thật dạ đối đãi với hắn, điều này cho thấy rõ ràng thượng thiên đã ưu ái hắn vô cùng. Nếu vậy, một cái cửa ải do Trang Bộc và mấy ngàn nhân mã dựng lên ở trước mặt này có tính là gì?
Trong lòng Phượng Minh thoáng dâng lên mật ngọt, càng nghĩ lại càng cảm thấy bình tĩnh hơn. Trong lúc nhất thời, nỗi sợ hãi ban đầu đã vơi đi phân nửa, cử chỉ và thần thái của hắn cũng theo đó mà bộc lộ một chút thong dong.
Tất cả mọi người đứng bên cạnh đều nhận thấy Phượng Minh sau khi suy nghĩ một hồi thì khí độ liền biến chuyển, mơ hồ có một sự lãnh tĩnh và coi thường quân địch hiển lộ ra. Bọn họ ai nấy cũng đều âm thầm kinh ngạc, phỏng đoán có phải Minh vương đã nghĩ ra được đối sách kỳ diệu gì rồi hay không.
Nếu như bọn họ biết được hiện tại đầu óc Phượng Minh ngập đầy hạnh phúc và mãn nguyện, chỉ sợ sẽ hộc máu hàng loạt rồi lăn thẳng một đường từ đầu tường xuống dưới đất.
Lúc này, Thượng Tái Tư đã tiến vào trận địa của địch nhân. Sau khi bị lục soát nghiêm mật từ trên xuống dưới một phen, hắn lập tức được đưa tới trước mặt Trang Bộc.
Phượng Minh một lần nữa dồn lực chú ý của mình vào tình thế trước mắt.
Từ trên vách tường nhìn ra phía ngoài, đám người Phượng Minh có thể thấy được người nói chuyện với Thượng Tái Tư ngoại trừ Trang Bộc còn có cả Vũ Khiêm. Ba người bọn họ đứng giữa vòng vây, xung quanh chính là binh sĩ thân tín của Trang Bộc.
Vẻ mặt Trang Bộc thoạt nhìn dâng đầy xúc động và giận dữ, chẳng biết có phải đang bất mãn với việc Phượng Minh không tự mình xuất trận hay không.
Còn Vũ Khiêm thì lại bày ra bộ dáng điềm tĩnh vô cùng, thỉnh thoảng còn ra hiệu trấn an Trang Bộc.
Miệng ba người bọn họ thay nhau khép mở, đáng tiếc Phượng Minh một chữ cũng nghe không được, chỉ có thể phỏng đoán nội dung như xem diễn kịch câm mà thôi.
Một lát sau, Thượng Tái Tư mở miệng, chẳng biết nói cái gì. Thế nhưng lời này nhất thời chọc giận Trang Bộc, khiến hắn bất thình lình rút kiếm ra.
Tia nắng ban mai của sáng sớm phản chiếu vào lưỡi kiếm sắc bén làm lóe ra một thứ quang mang rọi thẳng vào mắt mọi người.
Trái tim Phượng Minh tức thì nhảy dựng. Hắn nhịn không được mà “a” lên một tiếng, lộ ra biểu tình khẩn trương không gì sánh được.
Mà nội tâm những người còn lại cũng không khỏi trầm xuống một hồi.
May mắn, vào thời khắc mấu chốt, Vũ Khiêm kịp thời ra tay ngăn được đường kiếm đang chém xuống Thượng Tái Tư của Trang Bộc. Sau đó hắn lại nói vài câu với Thượng Tái Tư. Không bao lâu sau, Thượng Tái Tư liền bị binh lính Đồng quốc hung hăng đẩy về Đồng An viện.
Cuộc gặp gỡ tuyệt không suôn sẻ của hai bên đã kết thúc.
Trong Đồng An viện, mọi người lập tức bước xuống bậc thang, nghênh đón Thượng Tái Tư trở về.
“Tình huống như thế nào? Hiểu lầm có được giải thích rõ ràng không?”
“Rốt cuộc Trang Bộc vì sao lại hoài nghi Minh vương có liên quan đến cái chết của Khánh Chương?”
“Có hỏi được quá trình Khánh Chương bị sát hại không?”
Mọi người túm tụm vây lấy Thượng Tái Tư, nóng lòng muốn biết tin tức hắn mang về.
Song Phượng Minh lại lộ ra vẻ mặt tươi cười, vỗ vào vai của Thượng Tái Tư, nói, “Vừa rồi thấy Trang Bộc rút kiếm, ta còn tưởng hắn muốn giết ngươi chứ, may là ngươi đã bình an trở về.” Nói đoạn, trên mặt hắn ánh nêm một tia vui mừng vô cùng chân thực.
Thượng Tái Tư không ngờ ở vào thời điểm mấu chốt này, câu đầu tiên Phượng Minh nói với mình lại là câu ấy. Trong lúc nhất thời, hắn không khỏi kinh ngạc và cảm động ngập lòng.
“Đúng rồi,” Phượng Minh tò mò hỏi, “Mới nãy ngươi nói cái gì mà khiến Trang Bộc nổi giận đến mức rút kiếm như vậy?”
Chính sự vừa được đề cập tới, mọi người chung quanh đều an tĩnh lại, chờ đợi Thượng Tái Tư đáp lời.
Suy tư một lát, hắn mới dùng ngữ khí cực kỳ lãnh tĩnh nói, “Sở dĩ Trang Bộc tức giận rút kiếm là bởi vì vừa rồi thuộc hạ chính miệng thừa nhận chuyện Khánh Chương bị giết là do Minh vương và Khánh Ly đồng thời hợp mưu bày ra.”
Một câu kinh thiên động địa này vừa mới thốt ra, người người đều phải kinh tâm động phách.
Chung quanh một mảnh tĩnh mịch bao chùm, chỉ còn lại những tiếng hít thở có phần dồn dập.
Đầu óc Phượng Minh phi thường hỗn loạn, hệt như cả một bầy ong vỡ tổ đang vùn vụt bay qua bay lại trong đầu. Hung hăng lắc đầu vài cái, hắn mới chuyển dời ánh mắt lên trên mặt Thượng Tái Tư.
Ngoài ý muốn chính là hắn không hề nổi giận, chỉ thấp giọng hỏi, “Vì sao?”
Dung Hổ và vài tên thị vệ đứng cạnh bên cũng là một vẻ hung quang ngập đầy con mắt, âm thầm nắm vào chuôi kiếm, chỉ cần Thượng Tái Tư không đưa ra được một đáp án đúng tình hợp lý sẽ tức thì vung kiếm chém người.
Người này được phân phó thay thế Minh vương đi gặp Trang Bộc, thế nhưng lại tùy tiện thừa nhận tội trạng mà Minh vương không hề làm ra, tạo cho quân địch cái cớ hoàn hảo để phát động công kích.
Việc ấy cùng với tự tay hại chết Minh vương thì có gì khác biệt đâu?
Thượng Tái Tư bình tĩnh đón nhận ánh mắt của Phượng Minh, đáp, “Trang Bộc nói với thuộc hạ, tối hôm qua, hắn và binh sĩ thân tín tận mắt nhìn thấy Lạc Vân giết chết Khánh Chương…”
“Lạc Vân?” Phượng Minh kinh ngạc kêu lên một tiếng rồi quay sang nhìn Dung Hổ.
Dung Hổ trầm mặc, khẽ lắc đầu, hiển nhiên cũng không biết hành động lần này của người nọ.
“Hơn nữa,” Thượng Tái Tư tiếp tục truyền đạt thông tin mà hắn nghe được từ chính miệng Trang Bộc, “Ngay khi Lạc Vân sắp bị bắt, Tiêu Thánh sư bỗng nhiên xuất hiện, xông thẳng vào giữa vòng vây cứu hắn rời đi.”
“Cha… Cha ta?” Phượng Minh lại kinh hãi mà kêu lên một tiếng nữa.
Ôi mẹ ơi!
Hắn cơ hồ đã bị dạy dỗ đến mức rút ra kinh nghiệm, phàm là những chuyện có liên quan tới cha mẹ hắn, không có cái gì là dễ nuốt trôi.
Nhéo tai, ăn đòn chỉ là chuyện nhỏ, bị hạ độc và lợi kiếm kề cổ đều có thể xếp vào loại hành vi bình thường, thế nhưng lần này, cư nhiên ngay cả một câu cũng không báo trước liền rước nguyên một đại quân của Đồng quốc về rồi?
Bọn họ thật sự không coi nhi tử của mình là con người…
Thượng Tái Tư chờ mọi người hồi phục từ trong khiếp sợ mới tiếp lời, “Hai người tham gia ám sát đều có quan hệ đặc biệt thân cận với Minh vương, mà nhân chứng lại chính là bản thân Trang Bộc, có nghĩa tin tức này vô cùng xác thực. Xin hỏi Minh vương, dưới tình huống không thể biện minh như thế, nếu thuộc hạ vẫn một mực khẳng định Minh vương bị oan, vậy thì Trang Bộc sẽ có phản ứng gì?”
Phượng Minh kinh hãi run lên một chút, phun ra một ngụm khí dài đang mắc nghẹn ở yết hầu, gật đầu, “Ta hiểu, ngươi đã làm đúng. Loại thời điểm này, nếu còn miễn cưỡng biện bạch sẽ chỉ khiến Trang Bộc càng thêm khinh bỉ ta, cho rằng ta dám làm mà không dám nhận. Dưới cơn thịnh nộ, nói không chừng hắn sẽ lập tức điều động tấn công. Phải không? Bất quá ta cõng cái tội danh ám sát này chẳng lẽ lại không khiến cho Trang Bộc cao hứng? Kết quả không phải cũng giống như nhau sao?”
“Như thế nào lại giống nhau được?” Khuôn mặt trẻ tuổi của Thượng Tái Tư bất chợt xuất ra một tia tiếu ý pha lẫn ngại ngùng. Hắn hạ giọng nói, “Khi thuộc hạ thẳng thắn nhận tội trước mặt Trang Bộc, không phải đã thuận tiện bổ sung thêm một câu, kéo luôn Khánh Ly vương tử của hắn xuống nước hay sao?”
Một tiếng ‘bộp’ bất chợt vang lên. Mọi người đồng loạt giật nảy mình, nhất thời quay đầu nhìn về nơi phát ra tiếng động. Thì ra là Khúc Mại hưng phấn vỗ tay một cái, tựa hồ bừng tỉnh đại ngộ nói, “Thực không đơn giản, chiêu này cũng giống như đạo lý dùng địch làm lá chắn mà sát thủ Tiêu gia chúng ta thường dùng, chuyên để đối phó với sự trả thù của thân nhân người bị ám sát. Chỉ một câu li gián kinh thiên động địa như thế, Khánh Ly vương tử tự nhiên đã thành một giuộc cùng với chúng ta. Nếu Trang Bộc muốn báo thù cho Khánh Chương thì sẽ phải xử lý luôn cả Khánh Ly, song làm như thế, hắn hiển nhiên sẽ mang tội danh sát hại thái tử. Thực sự đủ đau đầu!”
Thượng Tái Tư ngượng ngùng nói, “Ta chỉ là trong tình huống cấp bách và bất đắc dĩ mới đưa ra lựa chọn này. Những chuyện còn lại vẫn cần Minh vương làm chủ.”
Phượng Minh suy nghĩ một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía đám người đang chờ đợi chỉ thị ở xung quanh, nhún vai nói, “Nếu đã lôi Khánh Ly vào, vậy thì cũng không ngại kéo thêm một người nữa cùng xuống nước.”
—
Ở vùng biên giới giữa Đồng quốc và Tây Lôi, một mảnh rừng xanh biếc cách khu vực thành trấn khoảng chừng mười dặm đang được ánh nắng ban mai ôn hòa chiếu rọi.
Chim chóc ở trên những cành cây đại thụ có tuổi thọ tới cả trăm năm không ngừng véo von ca hát, hòa cùng với tiếng nước chảy róc rách nghe thực vui tai.
Tất cả mọi thứ đều tràn đầy sức sống.
Trong hoàn cảnh an nhàn u tĩnh nơi đây, một tiếng gầm nhẹ rất không cam lòng bất chợt vang lên.
“Buồn cười!”
Tô Cẩm Siêu ngồi dưới tàng cây, hung tợn nhìn chằm chằm Miên Nhai đang dựa lưng vào một thân cây khác nhắm mắt dưỡng thần, chẳng hề quan tâm đến hắn.
Cũng khó trách hắn lại lửa giận công tâm.
Xuất thân là một quý tộc Tây Lôi, từ nhỏ Tô Cẩm Siêu đã được người nhà coi như trân bảo. Sinh hoạt hàng ngày của hắn có thể dùng cụm từ ‘cẩm y ngọc thực’ để hình dung, từ ăn cơm cho đến thay y phục, có thứ nào không phải là do thị nữ xinh đẹp hầu hạ chu chu đáo đáo?
Gia thế hơn người khiến cho hắn cũng giống như đa số con em quyền quý khác, tư tưởng coi quý tộc là trời mà khinh thường bình dân thấp kém đã ăn sâu bén rễ trong đầu của hắn. Hiện tại hắn thế nhưng lại vô duyên vô cớ trở thành tù nhân của Miên Nhai. Căn cứ vào tính cách kiêu căng ngạo mạn trời sinh, bảo hắn có thể nào không nghiến răng nghiến lợi mà lớn tiếng chửi người?
Huống hồ, tên thị vệ xuất thân ti tiện trước mắt này cư nhiên dám không chút mảy may để ý tới một người có thân phận cao quý như hắn, thậm chí còn coi hắn như một tù phạm bình thường, cường thế áp bức, bắt đi hơn nửa ngày đường núi mấp mô.
Mãi cho đến khi lòng bàn chân hắn rộp nước đến xuất huyết, tên kia mới cho phép dừng lại bên suối nghỉ ngơi một chút.
Tên hỗn đản không biết tôn ti!
“Này! Ngươi rốt cuộc muốn đưa ta đi đâu?” Tô Cẩm Siêu cúi đầu nhìn xuống chân mình.
Chỉ thấy lòng bàn chân nổi một đống rộp nước, có mấy nốt đã bị vỡ ra, máu tươi cơ hồ bắt đầu rỉ, thoạt nhìn khủng bố vô cùng.
Hắn không phải dân đen hèn mọn, trời sinh đã có một đôi chân có thể trèo núi lội sông.
Nếu còn tiếp tục đi như vậy, hắn tuyệt đối không thể chịu nổi.
Ngẩng đầu quan sát tên thị vệ đang ngồi dưới tàng cây đối diện, Tô Cẩm Siêu lại cân nhắc một chút mới mở miệng nói, “Dung Điềm không để ý đến căn cơ đất nước, tự tiện tuyên bố Quân Ân Lệnh, hiện tại đã trở thành kẻ thù của toàn bộ Tây Lôi. Ngươi tội gì đi theo hắn tìm chết? Tô gia ta có uy tín có danh dự trên toàn lãnh thổ Tây Lôi, chỉ cần ngươi thả ta, ta tự nhiên sẽ cho ngươi không ít lợi lộc.”
Hắn đợi một hồi, chỉ thấy Miên Nhai nhàn nhã nhổ một cọng cỏ bỏ vào miệng nhai nhai. Loại hành vi chỉ có dân đen mới có thể làm ra này khiến cho hắn chán ghét không gì sánh được. Loáng thoáng nhíu mày, Tô Cẩm Siêu miễn cưỡng nói, “Như vậy đi, ngươi thả ta trở về, ta chẳng những cho ngươi một số tiền mà còn tặng ngươi hai thị nữ xinh đẹp, lại cấp thêm cho ngươi một mảnh ruộng phì nhiêu. Đây chính là những thứ mà kẻ như ngươi cả đời cũng không cách nào có được.”
Hắn chịu ảnh hưởng của tư tưởng đặc quyền giai cấp, sớm đã dưỡng thành thói quen tự phụ kiêu căng. Tận sâu trong tâm khảm, hắn chỉ biết trong thiên hạ này, quý tộc mới là ưu tú nhất, tất cả những giai cấp khác đều để bọn họ mặc sức sử dụng mà thôi.
Hiện tại, sự nhẫn nại thương lượng của hắn đối một thị vệ không chút xuất thân dòng dõi như Miên Nhai đây đã là hiếm thấy cực kỳ.
Chẳng ngờ Miên Nhai thế nhưng lại ngoảnh mặt làm ngơ, cứ như thể cái gì cũng chưa từng nghe thấy, một hồi nhắm mắt dưỡng thần lại một hồi tùy tiện nhổ cỏ mà nhấm nhấm nuốt nuốt, toàn không để nỗ lực đàm phán của Tô Cẩm Siêu lọt vào trong mắt.
Tô Cẩm Siêu đương nhiên biết người nọ khinh thường mình, tức giận đến mức phát run, rốt cuộc nhịn không được nói, “Dân đen! Ngươi bị điếc sao? Ta đang nói chuyện với ngươi đấy!”
“Ngươi đang nói chuyện với ta?” Lúc này Miên Nhai mới như nghe được thanh âm của hắn, thoáng nghiêng đầu về phía bên này.
“Hừ, thì ra ngươi không phải kẻ điếc a?”
Miên Nhai khẽ cong khóe miệng, thế nhưng lại không mang theo một tia tiếu ý nào, không thèm quan tâm tới sự khiêu khích của đối phương, lấy ra một món đồ được bao chặt bằng lá cây cất giấu trong ngực áo.
Lớp bao bằng lá được lột bỏ, đồ vật bên trong được trải ra trên mặt đất, thì ra là một miếng thịt khô thoạt nhìn hương vị rất không tồi.
Tô Cẩm Siêu nhìn mà sửng sốt, khẩu vị bị gợi lên, bụng rỗng nhất thời âm ỉ kêu vang.
Từ ngày hôm qua cho tới bây giờ, hắn vẫn luôn bị Miên Nhai tha lôi nghiêng ngả trong rừng, đã sớm cảm thấy đói bụng. Người trẻ tuổi vốn dĩ nhu cần ăn uống rất nhiều, lúc vừa đói vừa mệt lại nhìn thấy thức ăn, dạ dày tự nhiên bắt đầu kháng nghị.
Chính là, Miên Nhai tựa hồ không nhìn thấy ánh mắt ngập đầy chờ mong của Tô Cẩm Siêu, rất tự nhiên cầm lấy một miếng thịt đưa lên miệng mình cắn xé.
“Ực.”
Giữa núi rừng u tĩnh, khoảng cách giữa hai người lại không xa, thanh âm nuốt nước miếng cực kỳ hung hăng của Tô Cẩm Siêu truyền vào trong tai Miên Nhai một cách rõ nét.
Miên Nhai dừng lại động tác, liếc mắt nhìn về phía cái tên từng ăn ẩu nói tả trên yến tiệc vương cung Đồng quốc, lại cả ngày luôn mồm gọi dân đen này dân đen kia.
“Ngươi đói sao?” Hắn bình tĩnh hỏi Tô Cẩm Siêu một câu, cầm thịt khô lên đưa tới.
Tô Cẩm Siêu mừng rỡ, đang định khen dân đen thực biết điều, chẳng ngờ vừa mới vươn tay ý đồ đón lấy đã thấy Miên Nhai đã hít hít cái mũi rồi đột ngột hắt hơi.
Đồ ăn đang bị người nọ cầm trên tay cứ thế mà lĩnh trọn toàn bộ.
Tuy rằng miếng thịt thoạt nhìn không có gì biến hóa, thế nhưng ai mà biết mặt trên có dính nước miếng của Miên Nhai hay không.
Hai tay Tô Cẩm Siêu bất chợt khựng lại giữa không trung, sắc mặt hắn hết xanh rồi lại trắng. Sau khi sửng sốt một hồi, hắn bỗng chốc chửi ầm lên, “Tên dân đen này! Ngươi cố ý! Ngươi muốn đùa bỡn ta!”
Miên Nhai rất mực đương nhiên mà nói, “Đương nhiên là cố ý, đường dài tịch mịch, không đùa bỡn ngươi thì ta lấy cái gì mà tiêu khiển đây?”
Hắn thản nhiên thừa nhận như thế, thật sự là một sự vũ nhục cực đại.
Khuôn mặt Tô Cẩm Siêu nháy mắt đỏ bừng. Hắn hét lớn một tiếng rồi lao về phía Miên Nhai, bộ dáng như thể muốn liều mình.
Miên Nhai có thể được Dung Điềm tuyển chọn, hiển nhiên thân thủ cũng phải xấp xỉ với Tử Nham, nào có để mấy cái khoa chân múa tay của Tô Cẩm Siêu vào trong mắt, huống chi họ Tô kia sau khi leo núi lại cộng thêm đói bụng, tay chân lúc này đã gần như vô lực rồi.
Lạnh mắt nhìn người kia đánh tới, Miên Nhai nhanh chóng phán đoán được lực đạo và góc độ công kích của đối phương, xoay người nhấc chân một cái đá mạnh vào mông Tô Cẩm Siêu, khiến hắn tức thì quỳ rạp trên mặt đất, chật vật không gì sánh được.
Tô Cẩm Siêu bị người đá thì liền nổi nóng, từ trên mặt đất đứng lên, tiếp tục đánh tới.
Miên Nhai lại một cước đá hắn ngã lăn, hệt như đá một quả bóng rơi xuống bãi nước tiểu.
Hai người bọn họ một nhào tới, một đá ra, ngã lại đứng, đứng lên lại ngã xuống, liên tục như thế tới mười lăm, mười sáu lần. Miên Nhai kỳ thực không hề hấn gì, thế nhưng Tô Cẩm Siêu lại mệt đến mức thở ra hồng hộc.
Về sau, rốt cuộc Tô Cẩm Siêu không đứng dậy nổi nữa, cứ thế té ngửa mặt đất, hận đến hai tay đập loạn lên đất bùn, nghiến răng nói, “Dân đen! Ngươi làm nhục ta như vậy, nhất định sẽ không được chết tử tế đâu!”
Kỳ thực Miên Nhai cũng âm thầm lấy làm kỳ lạ.
Tuy rằng Tô Cẩm Siêu này ở đô thành Tây Lôi ỷ thế hiếp người, sớm đã tiếng xấu vang lừng khắp chốn, song chẳng qua cũng chỉ là một tiểu tử trẻ người non dạ không chí tiến thủ mà thôi. Người như thế đa phần rất sợ chết, lúc kiêu ngạo có thể ức hiếp người ta, nhưng một khi bị người khi dễ sẽ lập tức khúm núm cầu xin được sống.
Không ngờ Tô Cẩm Siêu này mặc dù kiêu ngạo nhưng lại có một mặt khác thường như thế. Người này sau khi bị bắt, tuy rằng trốn không thoát đánh không thắng, lại còn có ý đồ hối lộ, ấy vậy mà vẫn không chịu ăn nói khép nép cầu xin lấy một câu.
Thực sự có chút nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Song, người này mặc dù có một chút kiên cường nhưng cũng không đáng để đối xử tử tế.
Chỉ dựa vào chuyện hắn ở trên yến tiệc Đồng quốc vũ nhục thường dân đã đáng để bị giáo huấn một trận rồi.
Đám thị vệ như Miên Nhai và Tử Nham phần lớn đều xuất thân nghèo hèn, hoàn toàn dựa vào bản lĩnh thực sự để giành được sự trọng dụng của Đại vương. Ở trong lòng bọn họ, đáng thống hận nhất chính là loại quý tộc tự cho bản thân tài trí hơn người mà coi thường người khác giống như Tô Cẩm Siêu vậy.
“Dân đen, có gan thì giết ta đi! Nếu không về sau ta nhất định sẽ lột da lóc xương ngươi, khiến cho ngươi hối hận vì đã làm người!” Tô Cẩm Siêu hung hăng mắng.
“A, ngươi gọi hai tiếng dân đen đúng là rất hay. Vậy thì một công tử cao quý như ngươi đây hẳn là sẽ không coi trọng đồ đạc của dân đen đúng không?”
“Đương nhiên!”
“Đồ ăn của ta, ngươi sẽ không ăn?”
Tô Cẩm Siêu chịu vô số nhục nhã như thế, còn tâm tình nào mà nghĩ tới chuyện ăn uống, ương ngạnh mà nhổ ra một tiếng, “Phi! Dù ta có đói chết cũng không thèm ăn đồ của loại cẩu tạp chủng như ngươi đâu!” Nói đoạn, hắn lại giãy giụa đứng lên.
Miên Nhai từ trên cao nhìn xuống, một cước dẫm mạnh lên lưng của đối phương khiến người kia không thể động đậy được, sau đó thản nhiên nói, “Tốt lắm, thực phẩm của ta ngươi không ăn, đồ vật của ta tất nhiên ngươi cũng không thèm dùng, vậy cởi quần áo ra đi.”
“Cái gì?”
Miên Nhai cười mà như không cười, “Đương nhiên là trả lại quần áo của ta cho ta. Ai bảo Tô phó sứ ngươi có thói quen ngủ trần đâu, lúc ấy ta thấy ngươi trơn bóng đến đáng thương mới mở lòng từ bi lấy y phục của mình mặc cho ngươi. Ngươi đã không cần đồ đạc của dân đen, vậy hiện tại liền cho ta cởi sạch ra, trả lại quần áo cho ta.”
Áp chế Tô Cẩm Siêu dưới mũi giày, Miên Nhai nhẹ nhàng đá chân một cái, nói, “Cởi đi.”
Hắn ghi hận Tô Cẩm Siêu vũ nhục những thị vệ xuất thân bần hàn giống như mình, cho nên mới cố ý dùng lời lẽ châm chọc mỉa mai, muốn khiến cho Tô Cẩm Siêu quẫn bách nhằm giải mối hận trong lòng, thế nhưng cũng không thực lòng định lột quần áo của đối phương.
Không ngờ Tô Cẩm Siêu được nuông chiều tử nhỏ, kiêu ngạo đến bất ngờ, bị Miên Nhai giễu cợt không cách nào nhẫn nhịn được, liền nghiến răng nói, “Cởi thì cởi! Y phục hôi hám như vậy, chỉ có dân đen mới dám mặc trên người mà thôi!”
Chống vào thân cây đứng dậy, Tô Cẩm Siêu cư nhiên thật sự bắt đầu thoát y.
Quần áo mà Miên Nhai mặc cho Tô Cẩm Siêu là loại trang phục đơn giản để xuất hành, hoàn toàn khác biệt với những y phục rườm rà hoa lệ của quý tộc. Tô Cẩm Siêu cứ cởi một kiện ném một kiện. Quần áo cứ thế từng cái từng cái bị ném lên đầu của Miên Nhai. Lúc này, hắn chỉ hận thứ có thể ném qua lại không phải là lợi kiếm để có thể đâm thấu trái tin sắt đá của tên dân đen trước mặt mà thôi.
Sau hai ba cái, Tô Cẩm Siêu đã thoát sạch sẽ, toàn thân trần trụi như mới vừa được sinh ra.
Hành động này của hắn, đến Miên Nhai cũng cảm thấy bất ngờ, nhất thời không biết nên phản ứng ra sao.
Hai người bọn họ mặt đối mặt, mắt to trừng mắt nhỏ một hồi lâu.
Chẳng biết là Tô Cẩm Siêu ương ngạnh cố gắng chống đỡ hay là thực sự tự tin với thân thể trần như nhộng của mình mà tựa hồ không thèm quan tâm đến ánh mắt trừng trừng của Miên Nhai, còn ưỡn ngực, hừ lạnh nói, “Cho dù không mặc cái gì cũng còn thoải mái hơn so với việc mặc thứ vải dệt cho đám ti tiện này.”
Miên Nhai không đáp, lại bất chợt vung chân, một cước đá Tô Cẩm Siêu rơi thẳng xuống dòng suối ngay cạnh đó.