Phượng Minh nghĩ nghĩ một chút, rồi theo bản năng mà đem tầm mắt chuyển về phía Thượng Tái Tư. Hiện tại, trong mắt hắn, địa vị của người này phỏng chừng đã trở thành một mưu sĩ. Nếu Thừa tướng Liệt Trung Lưu có mặt ở đây, vậy thì tốt biết bao nhiêu, chính là lúc này không phải thời điểm để suy nghĩ viển vông như thế…
Thượng Tái Tư thấy Phượng Minh liếc mắt về phía mình thì liền đắn đo một chút, sau đó ngẩng đầu lên, dứt khoát nói: “Ta ủng hộ phương án của La Đăng tổng quản. Tính chất của đội thuyền Tiêu gia dù gì cũng là thuyền buôn, trừ bỏ sự linh hoạt và vững chắc hơn so với địch nhân ra thì số lượng cùng sức chiến đấu đều không thể sánh bằng. Hiện tại, ngay cả ưu thế vốn có cũng đã mất, hiển nhiên phải tránh trực diện giao chiến trên mặt nước, đảo Kinh Chuẩn là lựa chọn duy nhất của chúng ta.”
Phượng Minh không thể không công nhận người này nói rất đúng, vì thế gật đầu: ”Tốt lắm, vậy chúng ta liền xông thẳng tới đảo Kinh Chuẩn, chỉ mong thuyền lớn có thể chống đỡ đến khi chúng ta tới nơi thôi.” Thực chất, ở phía sau, hắn còn muốn nói một câu ‘Ngàn vạn lần đừng có chìm sớm quá.’, chính là, nhớ tới sai lầm miệng quạ đen không thể tái phạm, vì để tránh cho ác mộng trở thành sự thật, hắn liền dứt khoát nuốt ngược trở về.
“Nếu thiếu chủ đã đồng ý, vậy trước hết thuộc hạ đi phổ biến lại kế hoạch cho các huynh đệ. Thiếu chủ yên tâm, cho dù phải mất cái mạng già này, thuộc hạ cũng nhất định đưa thiếu chủ lên đảo Kinh Chuẩn bình an.”
La Đăng vỗ vai Nhiễm Hổ, bảo đồ đệ theo mình đi ra bên ngoài.
Trong khoang chỉ còn lại Phượng Minh và đám người Dung Hổ, Thượng Tái Tư ngơ ngác nhìn nhau. Hiện tại không còn ai có tâm tư để trêu đùa Thu Tinh và Thượng Tái Tư nữa. Phượng Minh trầm mặc hồi lâu, rốt cục đưa ra vấn đề khiến hắn lo lắng nhất, ”Sau khi lên đảo Kinh Chuẩn, thủy binh Đồng Quốc liền có cơ hội bao vây chúng ta, việc này tương đương với đóng cửa đánh chó, bắt baba trong rọ, dù sao cũng là vây khốn rồi đánh chết. Lúc ấy, chúng ta phải làm thế nào đây?”
Khoang thuyền lại trầm mặc một hồi. Thật lâu sau, Thượng Tái Tư mới thở dài một hơi, thấp giọng nói: “Chỉ có một biện pháp.”
Phượng Minh sáng bừng con mắt, “Nói nghe thử xem.”
“Biện pháp duy nhất chính là dưới tình huống địch mạnh ta yếu ác liệt nhất, Minh vương dẫn dắt mấy trăm người chúng ta chiến đấu với thủy quân nổi danh của Đồng Quốc, đánh một trận oanh oanh liệt liệt, thiên cổ lưu danh, để người trong khắp thiên hạ phải khiếp sợ. Đồng thời kiên trì cố thủ, trước khi Hạ Địch vương tử dẫn quân đồng minh tới cứu, tuyệt không cho thủy binh Đồng Quốc bước lên đảo Kinh Chuẩn dù là một bước.”
Phượng Minh đang sáng bừng con mắt, nhất thời chuyển sang trợn mắt há mồm, ngập ngừng nói: ”Cái này… Cái này… quả thực là lâm trận mới cuống lên đi ôm chân Phật, khoanh tay khoanh chân đợi chờ kỳ tích đi, rất không thực tế... Ân? Dung Hổ, ngươi tại sao lại thở phào nhẹ nhõm như vậy, có phải đã nghĩ ra biện pháp gì tốt hơn rồi không?”
“Hồi bẩm Minh vương, thuộc hạ không nghĩ ra biện pháp nào cả, chính là trong lòng bỗng nhiên cảm thấy nắm chắc rất nhiều.”
“Vì sao?”
“Bởi vì người trong thiên hạ ai ai cũng biết,” Dung Hổ thản nhiên nói: “Tây Lôi Minh vương, chính là một người chuyên tạo ra kỳ tích ở trong tuyệt cảnh.”
Phượng Minh đầu tiên là trợn mắt há mồm, sau đó đầu đau như muốn nứt ra mà thầm hô một tiếng, chỉ thiếu nước hộc máu nữa mà thôi.
Ở đường chân trời nơi biển cả mênh mông, ánh tà dương hắt ra một tia sáng vàng rực chói lọi cuối cùng, sau đó chìm xuống mặt biển. Tấm màn đen tuyền bắt đầu bao phủ một mảnh hải dương rộng lớn bao la. Lúc chân trời càng ngày càng ảm đạm, cũng là khi sao sáng lấp lánh bắt đầu hiện ra. Bầu trời hun hút như cảnh trong cõng mộng dần dần chìm vào đêm tối, nhờ có những hạt trân châu lóe sáng điểm tô mà trở nên đẹp đẽ cùng thần bí vô ngần.
Bất cứ người nào từng vượt qua một đêm an tường trên biển lớn, trong đầu sẽ vĩnh viễn ghi nhớ một mặt tĩnh lặng ôn nhu của đại dương mênh mông này. Ở bên cửa sổ mở toang, Tử Nham yên lặng, chăm chú nhìn vào mặt biển tĩnh mịch đang chìm trong bóng tối, nhớ lại cái ngày mình phụng mệnh Đại vương bí mật rèn luyện thuỷ binh ở hải vực Đan Lâm khi ấy.
Vì thế, hắn không thể không nghĩ tới lần đầu cùng Hạ Địch giao tranh, nếu một nhát kiếm kia không hề lệch lạc, nếu vị trí mình đâm trúng không phải bả vai, mà là trái tim của người nọ, vậy thì sự tình sẽ biến chuyển như thế nào đây? Chí ít, sẽ không có khả năng giống như bây giờ, hai người có thể an nhiên mà ở chung trong một khoang thuyền.
“Ngô Mãnh còn chưa tới?” Thanh âm của Hạ Địch từ phía sau truyền đến, mơ hồ mang theo vài phần bất mãn.
Người nói chuyện với hắn chính là Cảnh Bình và Không Lưu vừa đi vào bẩm báo.
“Dạ, nhị thủ lĩnh chẳng những còn chưa tới, mà cũng không phái người đến đưa tin, nếu xét về vị trí so với nơi này, trong mấy vị thủ lĩnh, hắn phải là người đầu tiên xuất hiện mới đúng.” Cảnh Bình ngừng một chút, lại hạ giọng nói: ”Đại thủ lĩnh, gần đây thuộc hạ nghe được một ít tin đồn, từ khi ngài gật đầu đáp ứng kết thành đồng minh với Tây Lôi Minh vương, đồng thời chủ trương khai thông tuyến đường biển vận chuyển song lượng sa, nhị thủ lĩnh đã nhiều lần tỏ vẻ bất mãn trước mặt các huynh đệ.”
Không Lưu ngữ khí có phần ngưng trọng, nói chen vào một câu, ”Song lượng sa là thứ quan trong nhất ở hải vực Đan Lâm, lần này vương tử không trải qua bất luận thương nghị nào, liền gật đầu quyết định con đường tương lai của nó, thuộc hạ chỉ sợ các tiểu thủ lĩnh khác sẽ sinh tâm bất mãn, chẳng qua hiện tại chỉ có nhị thủ lĩnh là dám ra mặt mà thôi.”
Lúc ấy, Tử Nham vẫn luôn ngắm nhìn mặt biển, rốt cuộc cũng quay đầu, nhìn về phía ba người đang thương nghị ở đằng sau lưng.
Hạ Địch lập tức trưng ra khuôn mặt tươi cười với hắn, trêu chọc nói: “Cuối cùng cũng nguyện ý quay đầu lại? Chậc chậc, chỉ hôn môi một cái, làm gì phải tức giận đến như vậy? Còn tưởng ngươi muốn đứng bên cửa sổ cả tối chứ. Ngoan, lại đây ngồi trên đùi ta một chút, nghe chúng ta bàn bạc về đại sự song lượng sa mà ngươi đặc biệt quan tâm.”
Đối với miệng lưỡi vô pháp chống trả của đối phương, Tử Nham đã lĩnh giáo nhiều lần, biết mình càng phản ứng kịch liệt, Hạ Địch lại càng đắc ý. Hơn nữa, hiện tại nhất định phải nói chính sự, không thể giống như ngày thường hoàn toàn phớt lờ đi, vì thế hắn chỉ có thể liếc người kia một cái, dùng ánh mắt để cảnh cáo, rồi xoay người đi tới, vén vạt áo lên, đoan chính mà ngồi trên mặt thảm, gia nhập vào cái đề tài mà mình trực tiếp có liên quan này.
“Ngô Mãnh là ai?” Tử Nham suy nghĩ rồi hỏi.
Không Lưu đáp: “Hắn là nhị thủ lĩnh của hải tặc Đan Lâm chúng ta, ngay sát hải vực này có thể xem như địa bàn nho nhỏ của hắn. Bởi vậy, chúng ta mới phỏng đoán hắn sẽ là người tới đây sớm nhất.
“Ngô Mãnh là tên của hắn, chỉ có người trong nhà mới biết. Có điều, nếu nhắc tới biệt hiệu, người đã từng lăn lộn ở hải vực Đan Lâm một thời gian như ngươi, hẳn là sẽ có chút ấn tượng.” Hạ Địch bất động thanh sắc mà duỗi cặp chân thon dài hữu lực, suýt chút nữa chạm vào đầu gối Tử Nham. Sau khi bị đối phương sắc bén mà trừng mắt một cái, hắn mới kìm hãm mấy hành động tình sắc như là dùng chân vuốt ve bắp đùi người nọ ở trước mặt hai tên thuộc hạ, cười cười hỏi một câu, “Cá Mập, người này ngươi đã từng nghe qua đi?”
Tử Nham hơi hơi chấn động, ”Thì ra là hắn.” ‘Cá Mập’ là hải tặc hung ác khát máu nổi tiếng ở hải vực Đan Lâm, nghe nói bộ dáng phi thường dữ tợn, cướp bóc thương thuyền chưa bao giờ lưu lại người sống, sau khi gian dâm nữ nhi xinh đẹp, còn ném các nàng xuống khu vực có cá mập lui tới, nhìn cảnh bọn họ bị con thủy quái kia cắn nuốt làm vui. Sự hung tàn của tên này thực khiến người khác phải giận sôi.
Tử Nham nhiều lần nghe qua ác danh của Ngô Mãnh, có một thời gian, còn hoài nghi hắn chính là đại thủ lĩnh của hải tặc Đan Lâm. Hiện tại, Tử Nham đương nhiên đã biết đại thủ lĩnh hải tặc chính là tên Hạ Địch xấu xa đang ở trước mắt đây. Có lẽ xét về hung ác và khát máu, Hạ Địch kém xa Cá Mập - Ngô Mãnh, thế nhưng tuyệt đối vô sỉ hạ lưu hơn đối phương gấp nhiều lần…
“Song lượng sa là huyết mạch của Đan Lâm, cũng là máu huyết của tất cả hải tặc, không có song lượng sa, làm sao có những thuyền lớn chất đầy vàng bạc châu báu cũng mỹ nữ, không sợ chết mà sa vào lưới của chúng ta.”
“Kỳ thật, từ khi vương tử gật đầu đáp ứng kết thành minh hữu với Tây Lôi Minh vương, vài phó thủ lĩnh đã mơ hồ có dấu hiệu phản đối, hơn nữa có khả năng là ý đồ của bọn hắn đã được vương tộc Đan Lâm âm thầm ủng hộ.”
Hạ Địch khẽ nheo đôi mắt hẹp dài, hỏi Cảnh Bình: “Ngươi là đang nói tới Đại vương huynh của ta?”
Cảnh Bình ăn ngay nói thẳng: ”Hiện nay, thuộc hạ chưa nắm được tin tức xác thực có thể chứng minh Đại vương tử Hạ Phong lén lút liên hệ với Ngô Mãnh, chính là song lượng sa động chạm tới lợi ích căn bản của vương tộc Đan Lâm, không có khả năng Đại vương tử không chú ý.”
Không Lưu kính cẩn mà thận trọng hỏi: ”Đại vương tử dù sao cũng là thái tử Đan Lâm, nếu hắn nhúng tay vào, sự tình sẽ càng thêm phiền toái, vương tử định làm như thế nào?”
Hạ Địch không chút để ý mà lạnh lùng ậm ừ một tiếng, vẫn giữ nguyên bộ dáng dù trời có sập xuống cũng chẳng thèm sợ phi thường đáng giận kia, khóe mắt rất nhanh lóe lên một tia sắc bén, không nhanh không chậm nói: ”Thái tử thì sao? Hắn có bản lĩnh không đi qua bất cứ chỗ nào thuộc địa bàn của ta hay không? Về phần Ngô Mãnh, lại càng không cần lo lắng. Dám làm trái ý của ta, trước hết phải tự ước lượng xem cái cổ mình có bao nhiêu cứng rắn rồi hãy nói.”
Thản nhiên nhả ra mấy câu, Hạ Địch đã bộc lộ trọn vẹn sự cường hãn hung tàn và phong cách dùng nắm đấm để nói chuyện của đám hải tặc. Bởi vì thường thấy bộ mặt tươi cười đặc biệt vô sỉ của hắn, nên đối với chuyện hắn đáp ứng khai thông tuyến đường biển vận chuyển song lượng sa, cho đến bây giờ Tử Nham vẫn nghĩ tên này chỉ là lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn, đồng thời muốn trêu chọc đùa bỡn mình, nên mới tùy tiện chấp thuận minh ước.
Thế nhưng hiện giờ nghiêm túc ngẫm lại, tên thủ lĩnh hải tặc này vì thành toàn chuyện vận chuyển song lượng sa, trên lưng cũng gánh không ít mạo hiểm.
Hải tặc Đan Lâm kẻ nào cũng hung ác tham lam, muốn khống chế một đám cường đạo quen thói cướp bóc tàn sát như vậy, vốn dĩ đã rất nguy hiểm rồi, sau này lại động đến ích lợi tập thể bọn chúng, trừ khi Hạ Địch có đủ cường đại để chấn áp, bằng không rất có khả năng sẽ bị thủ hạ cấu kết ngoại nhân làm phản mà cắn ngược lại một hơi.
Đến lúc đó, kết cục của tên đại thủ lĩnh này hẳn là có thể tưởng tượng được.
Minh ước kia có lợi ích rất lớn với Minh vương, song về phần Hạ Địch lại mất nhiều hơn được. Bởi vì cho dù không khai thác tuyến đường chuyên biệt này, chỉ căn cứ vào sự thèm muốn của các quốc gia đối với song lượng sa, bọn họ vẫn sẽ không ngừng vận chuyển vàng bạc cùng mỹ nữ tới để đổi trác, nhờ thế đám hải tặc cũng có thể nhân cơ hội mà đánh cướp.
Hạ Địch ích kỷ lại giỏi tính kế người khác như vậy, không có khả năng thật sự chưa tính tới điểm này.
Nhưng vì cái gì hắn còn phải hao tổn nhiều tâm lực để tiếp cận Minh vương như thế, thậm chí còn chủ động chuẩn bị sẵn hiệp nghị?
Chẳng lẽ thực sự là vì…
Nghĩ đến đây, trái tim Tử Nham bất ngờ nhảy dựng.
Tiếng trống ngực mãnh liệt khiến người ta phải giật mình, trong lúc nhất thời một kiếm thủ lão luyện như hắn cũng có chút không biết phải làm sao. Nội tâm hắn trở nên căng thẳng, dường như có một cảm xúc gì đó đã bị khai thông, chảy tràn từ trái tim ra khắp tứ chi, hệt như mê dược mãn tính, một chút rồi lại một chút, thong thả lặng lẽ khiến người ta chìm trong tê dại ngọt ngào.
Tận lực cưỡng ép chính mình tỉnh táo lại, hắn phát hiện bản thân tựa hồ đã biến thành hai người. Một cái thì miên man suy nghĩ, hoàn toàn quên đi đủ loại huấn luyện nghiêm khắc đã trải qua lúc trước, chẳng khác nào một thôn dân mụ mị dễ bị người mê hoặc, rơi vào bẫy rập còn không biết cách tự cứu lấy mình. Một cái khác thì bị cuốn ra tít đằng xa, kinh hãi mà nhìn cái kẻ ngu ngốc kia sa vào cạm bẫy, lại không biết giải cứu như thế nào.
Việc nảy sinh hảo cảm đối với một tên hỗn đản vô sỉ như Hạ Địch, tuyệt đối là chuyện không thể nhất trên thế gian này, thế nhưng đã thật sự xảy ra! Làm sao có thể?
“Làm sao vậy?”
Lỗ tai hơi ngứa, cảm giác được nhiệt khí phả ra giữa hai cánh môi của nam nhân, Tử Nham bất chợt hoàn hồn, quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy Hạ Địch đã nhích tới bên cạnh, đang thân thiết mà quan sát chính mình.
“Làm sao vậy?” Tử Nham còn chưa ổn định lại tinh thần, cưỡng chế ngàn từ vạn ngữ nảy ra trong đầu, lãnh tĩnh mà dùng chính ba chữ của đối phương để hỏi ngược lại.
Hạ Địch giơ tay phải lên, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng miết qua cánh môi đạm nhạt của đối phương, cười nhẹ hỏi: “Đang suy nghĩ cái gì? Ngươi luôn cắn chặt môi.”
Giờ phút này, Tử Ngam càng kinh hãi đối với sự tiếp xúc của người kia, chỉ một động tác đơn giản như miết môi thế này, lại tựa hồ tiết lộ rất nhiều suy nghĩ không trong sáng trong đầu hắn, vì thế phản ứng quá độ mà đột ngột lui về phía sau, lớn tiếng quát lên: ”Tránh ra!”
Biểu tình chán ghét của hắn khiến cho thần tình vốn đang ôn nhu của Hạ Địch nhất thời trầm xuống.
Không Lưu đã rất quen thuộc với loại giằng co có thể khiến người khác nổi điên này của hai người bọn họ, vì tránh cho chính mình bị biến thành nạn nhân, nhanh chóng lên tiếng: “Tuy rằng nhị thủ lĩnh chưa tới, nhưng các phó thủ lĩnh khác đã đến rồi, vương tử có muốn ra ngoài gặp mặt bọn họ hay không?” Đồng thời, hắn buông cánh tay xuống cạnh bắp đùi, hung hăng nhéo Cảnh Bình ở bên cạnh một cái, ý tứ đương nhiên là muốn đối phương cùng hỗ trợ.
“A! Ân? Nga, đúng vậy ──” Cảnh Bình bị đau, gương mặt có chút vặn vẹo, mở miệng hùa theo, ”Hơn nữa, dạ yến cũng sắp bắt đầu rồi.”
Dạ yến được tổ chức tại bong thuyền lớn. Trên boong, hai bên bài trí hơn mười cái bàn nhỏ, dành cho các vị phó thủ lĩnh hải tặc và những thủ hạ trọng yếu. Mặt bàn được bày rất nhiều mĩ thực, còn chỗ ngồi, đương nhiên là thảm gấm rực rỡ sắc màu rất có phong cách của Hạ Địch, hoặc phải nói là rất có phong cách của Đan Lâm.
Từ một khoảng trống chính giữa boong thuyền, có thể nhận thấy những màn ca vũ phấn khích hiển nhiên cũng là một phần trọng yếu trong dạ yến.
Ở vị trí chủ tọa phía trên cùng của boong thuyền, bàn thấp và thảm gấm được bố trí trên một cái bục, cao hơn so với những người khác một chút, rất có khí thế từ trên cao nhìn xuống, hơn nữa bàn và thảm cũng lớn hơn phân nửa so với những chiếc bàn nhỏ ở hai bên, thuyết minh thân phận đặc biệt của người ngồi ở chỗ này. Vị trí này, đương nhiên là được đặc biệt chuẩn bị cho Hạ Địch.
Hiện tại, bong thuyền đã có không ít người.
Những nhân vật có tư cách chiếm cứ mấy cái bàn, dùng đủ loại tư thế không hề nho nhã thanh tao mà ngồi trên thảm gấm, dùng dao nhỏ cắt và ăn những món mỹ thực nóng hổi vừa mới đưa lên, còn ôm ấp bỡn cợt những nữ nhân xinh đẹp mặt đầy son phấn.
Đám hải tặc tầm thường không có tư cách an tọa thì tụm năm tụm ba, dựa vào mép thuyền, rướn cổ nhìn ngó xung quanh, tự hỏi khi nào thì vũ nữ kiều diễm đi ra.
“Đại thủ lĩnh đến!”
Hạ Địch và Tử Nham sóng vai xuất hiện tại bong thuyền, theo sau là hai trợ thủ đắc lực, Không Lưu, Cảnh Bình.
Các phó thủ lĩnh sôi nổi đứng lên, hành lễ với Hạ Địch. Hạ Địch thoải mái gật đầu đáp lại, sau đó lôi kéo Tử Nham đi tới chủ vị, nơi khiến người ta chú mục nhất.
Không Lưu và Cảnh Bình dừng lại ở hai bên trái – phải của chiếc bàn, hệt như môn thần mà đứng thẳng, tựa hồ đảm đương trách nhiệm bảo hộ bên người đại thủ lĩnh. Mà Hạ Địch thì cùng Tử Nham đồng thời an tọa tại chủ vị.
Trước đông đảo ánh mắt đang chăm chú dòm ngó của những người ở đây, việc phô bày quan hệ đặc biệt giữa mình và Hạ Địch một lần nữa, rõ ràng không phải điều Tử Nham mong muốn. Vấn đề là hắn không thể không tham gia cái dạ yến có khả năng liên quan tới tuyến đường biển vận chuyển song lượng sa này. Mà người phụ trách an bài chỗ ngồi - Cảnh Bình, hiển nhiên nghe theo mệnh lệnh của Hạ Địch, không bố trí cho hắn một chỗ ngồi riêng. Trong hoàng cung Tây Lôi, ngồi ở chủ vị, hơn nữa còn không phân biệt lớn nhỏ, sóng vai cùng ngồi một bàn như thế này, không phải thân huynh đệ thì chính là phu thê.
Mà hắn và Hạ Địch, đương nhiên không phải thân huynh đệ gì hết…
“Tất cả mọi người ngồi xuống đi.” Hạ Địch từ vị trí chủ tọa ở trên cao, giơ hai tay lên, rồi hờ hờ ghì xuống một cái ở giữa không trung.
Mọi người đồng loạt ngồi xuống, boong thuyền nhanh chóng an tĩnh trở lại.
Tử Nham ngồi nghiêm chỉnh bên người Hạ Địch, khẽ đảo mắt nhìn qua, hầu hết những chiếc bàn trước mặt đều đã có người ngồi, chỉ riêng một vị trí bên trái vẫn còn trống rỗng.
Đó hẳn là chỗ của nhị thủ lĩnh hải tặc còn chưa xuất hiện - Ngô Mãnh.
Nhiều năm qua, hải tặc Đan Lâm đều là tập hợp của nhiều thế lực đơn lẻ, mỗi người tự chiếm lấy địa bàn của mình, xem ra tuy rằng Hạ Địch là đại thủ lĩnh, nhưng những phó thủ lĩnh khác vẫn nắm giữ một thế lực nhất định trong tay.
Tử Nham liếc mắt nhìn Hạ Địch một cái.
Lúc ấy Hạ Địch cũng vừa thu hồi tầm mắt từ cái bàn trống trở về, biểu tình vẫn ung dung như cũ, song chỉ có Tử Nham ngồi quá gần, mới nhận ra một tia sát khí thoáng lóe lên trong trong đáy mắt hắn.
Cảnh Bình tới gần xin chỉ thị: “Đại thủ lĩnh, tiệc tối có thể bắt đầu chưa?”
Hạ Địch cười hỏi: ”Ngô Mãnh còn chưa truyền tin tức gì tới đây sao?”
Cảnh Bình vừa định gật đầu, Không Lưu đã bất chợt chỉ về mép thuyền phía Đông, nói: “Vương tử, thuyền của Ngô Mãnh!”
Những hải tặc khác cũng thấy có thuyền lớn từ phương xa tới gần, nhìn vào lá cờ ở mũi thuyền, lên tiếng xác minh đích thực nhị thủ lĩnh Ngô Mãnh đã tới.
“Là biểu tượng cá mập.”
“Nhị thủ lĩnh đến rồi!”
Hạ Địch không nhìn ra ngoài biển giống như mọi người, trái lại dùng đầu ngón tay thon dài ngắt một quả nho ném vào trong miệng, bỗng nhiên áp chế thanh âm nói: “Nhất định hắn và tên ngu xuẩn Hạ Phong kia đã chạm mặt, hơn nữa còn đạt thành hiệp nghị, bằng không tuyệt sẽ không tới đây trước lễ tế Hải thần.”
Người ngồi gần hắn nhất chính là Tử Nham, những lời vừa rồi đương nhiên là nói với người này.
Tử Nham có phần kinh ngạc, sau đó bắt đầu rơi vào trầm tư.
“Bọn chúng đoán được, đêm nay ta muốn mở đại yến hiến tế Hải thần, đề xuất sự tình khai thông tuyến đường vận chuyển song lượng sa, cho nên tới đây cản trở.” Hạ Địch lạnh nhạt mà thản nhiên xuất ra một tia cười lạnh.
Tử Nham thấp giọng hỏi: “Ngươi đã nghĩ ra biện pháp đối phó chưa?”
Hạ Địch chuyển đảo con ngươi nhìn vào gương mặt Tử Nham, tâm tình bất ổn mà bật cười, ái muội nói: “Đêm nay ta chỉ một lòng lo đối phó với ngươi, làm gì có thời gian để ý tới người khác nữa?”
Khuôn mặt anh tuấn của Tử Nham đỏ rực, thiếu chút nữa hắn nhịn không được mà một cước đá bay Hạ Địch ra ngoài.