Phượng Vu Cửu Thiên

quyển 22 chương 6-1

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Phượng Minh và Thượng Tái Tư cùng trèo lên sườn dốc, đây là vị trí tốt nhất để nhìn ra biển rộng xa xăm.

Quả nhiên, thủy binh Đồng Quốc đã xuất hiện trong tầm nhìn.

Thượng Tái Tư sóng vai đứng bên cạnh Phượng Minh, tập trung thị lực quan sát thuyền địch đang mỗi lúc một tới gần, thấp giọng nói: “Thuyền tới lần này hình như đều là loại có một cột buồm, không phải loại thuyền ba cột buồm lợi hại nhất của thủy quân Đồng Quốc.”

Phượng Minh ngạc nghiên hỏi: ”Hai loại thuyền đó có gì khác nhau?”

Thượng Tái Tư ôn hòa nhìn hắn, giải thích: “Đa số vương tộc của những quốc gia có sông lớn chảy ngang, đều sẽ sở hữu một số lượng thuyền đơn buồm nhất định. Nhưng bởi vì Đồng Quốc ở ven biển, thủy binh cường đại, cho nên ngoại trừ thuyền một cột buồn, còn có loại thuyền ba cột buồm hình thể to lớn, có khả năng chuyên trở nhiều binh sĩ hơn, theo đó lực công kích cũng mạnh mẽ hơn. Sóng gió trên những con sông như Trường Giang và Hoàng Hà so với biển rộng mênh mông, căn bản không đáng để nhắc tới, mà thuyền ba cột buồm của thủy binh Đồng Quốc, bởi vì có ba cánh buồm, hiển nhên có thể ứng phó với những tình huống đột ngột phát sinh ở giữa đại dương.”

Phượng Minh vừa nghe vừa gật gù. Cho nên mới nói, học lắm, sống lâu, mỗi một cá nhân bên người đều có thể trở thành lão sư hết cả.

Không ngờ Thượng Tái Tư lại có nghiên cứu về tàu thuyền, chẳng giống như mình, chỉ biết ngồi thuyền, lại không biết nhận diện chúng.

Thượng Tái Tư tiếp tục quan sát địch nhân, lại nói: ”Chế tạo thuyền ba cột buồm hao phí rất nhiều nhân công và tài vật, hơn nữa còn cần những thợ thủ công có kỹ xảo đặc biệt. Vì thế thuyền ba cột buồm vẫn luôn là pháp bảo đáng tự hào nhất của thủy quân Đồng Quốc.” Nếu thuyền ba cột buồm xuất hiện, điều này có nghĩa là Đồng Quốc thật sự đã dốc toàn bộ đội quân tinh nhuệ nhất để đối phó với Minh vương.

Phượng Minh nhanh chóng nghiêm túc nhìn về bên kia mặt biển, một lúc lâu sau, vỗ vỗ ngực trái tựa hồ muốn cảm kích lão thiên gia, ”May mắn, may mắn, đều là thuyền đơn buồm. Ta nhìn tới nhìn lui, những chiến thuyền đang đến đây, mỗi cái đều chỉ có một cột buồm.”

Tuy rằng khoảng cách rất xa, song loại đồ vật bắt mắt như những cột buồm to lớn này, vẫn là rất dễ nhận dạng. Sau khi Phượng Minh lẩm bẩm cảm tạ thượng thiên, lại rướn cổ lên nhìn về phía trước. Bỗng chốc, hắn kinh ngạc nói: ”A? Bọn họ dừng lại! Nhìn xem!” Vừa nói, hắn vừa chỉ tay vào đội thuyền của Đồng Quốc ở ngoài khơi.

Thật sự là như thế! Đội thuyền Đồng Quốc sau khi lọt vào tầm nhìn, thế nhưng bất ngờ dừng lại, không hề dịch chuyển nữa, cứ như vậy cách đảo Kinh Chuẩn một quãng tương đối xa.

Phượng Minh bỗng chốc nảy sinh một tia hy vọng, thảo luận với Thượng Tái Tư: “Bọn họ như thế này, có phải đang ra vẻ không định tấn công ngay lập tức, mà đồng ý cùng chúng ta cùng nói chuyện một chút hay không?”

Có thể là Vũ Khiêm đã bị Hồng Vũ thuyết phục, quyết định song phương ngồi xuống ôn hòa nói chuyện với nhau.

Thượng Tái Tư quả quyết lắc đầu, trầm giọng phủ định, “Không. Hoàn toàn ngược lại, chính vì bọn họ dừng lại như thế, mới chứng minh bọn họ tuyệt đối không có ý buông tha cho chúng ta.”

“A?”

“Hiện tại, trước mắt chúng ta chính là đội thuyền đơn buồm của thủy binh Đồng Quốc, bọn họ dừng lại ở xa xa, một là để giám sát, hai là để chờ một đội quân khác nữa. Một khi hai đội thủy quân này tập hợp, sẽ bắt đầu triển khai vây công quy mô lớn.”

Phượng Minh nghe được lời này thì trên lưng lạnh lẽo một hồi, gió biển thổi qua cơ hồ toàn thân run rẩy, ”Ách, chuyện này ──” Hắn gãi đầu, cau mày nói: “Thảm rồi, không biết khi nào thì đội thủy quân thứ hai sẽ tới.”

“Cái này phải xem chủ soái Đồng Quốc uất hận Minh vương tới mức nào.”

“Cái gì?”

“Nếu chủ soái Đồng Quốc căm hận Minh vương tới cực điểm, nhất định sẽ triệu tập đội thuyền ba cột buồm cực mạnh tới đây, dựa vào cường thế áp đảo, khiến chúng ta không ai có thể sống sót rời khỏi nơi này.” Thượng Tái Tư không nhanh không chậm nói: “Nếu như vậy, xem ra cũng không tồi.”

Phượng Minh lại trợn tròn con mắt. Lời này thật sự không thể tưởng tượng được. Đồng Quốc triệu tập đội thuyền ba cột buồm cục mạnh tới đây, dốc sức bao vây đảo Kinh Chuẩn, sau đó tận diệt quân ta, có cái gì mà không tồi?

Cùng lắm chỉ có thể xem như được chết một cách thống khoái thôi.

Thượng Tái Tư thấy khuôn mặt tuấn tú của Phượng Minh có chút vặn vẹo lại kèm theo một tia cười khổ đầy cổ quái, cũng biết đối phương không hiểu, vì thế quay đầu nói với hắn: ”Thuộc hạ không nói bậy, tính công kích của thuyền ba cột buồm tuy mạnh, nhưng lại bởi vì quá mức cồng kềnh mà tốc độ di chuyển sẽ kém hơn so với thuyền đơn buồm. Nếu địch nhân nhất quyết đợi đội thuyền cường đại nhất kia xuất hiện rồi mới phát động tấn công, vậy thì ít nhất chúng ta có thêm hai ba ngày để chuẩn bị ứng chiến.”

“A, thì ra là thế.” Lộ ra hàm răng trắng bóc, Phượng Minh xán lạn mỉm cười, như thể bừng tỉnh đại ngộ, nhìn về phía Thượng Tái Tư lộ với ánh mắt ‘Tái tư, ngươi thật là lợi hại’.

Mà Thượng Tái Tư nhìn vào biểu tình tự nhiên bộc trực hết mọi suy nghĩ trong lòng của đối phương, lại thấy người nọ tuyệt không vì bản thân thua kém người khác mà tức giận, liền ngẩn ra. Một lúc lâu sau, hắn mới phát giác chính mình chẳng hiểu vì sao lại thất thần, xấu hổ đỏ mặt, quay sang hướng khác, thấp giọng nói: “Lúc trước, khi thuộc hạ còn chưa tiếp xúc với Minh vương, không hề nghĩ tới Minh vương lại có bộ dạng này.”

Phượng Minh sửng sốt, ”Ách? Bộ dáng của ta rất quái lạ sao?”

“Không không.” Thượng Tái Tư vội vã lắc đầu, trầm ngâm một lúc, mới khẽ thở dài: “Trên đời này, người giống như Minh vương, thật sự là quá ít đi.”

“Đương nhiên ít a. Chỉ có một mình ta thôi. Ngươi cũng vậy, trên đời cũng chỉ có một Thượng Tái Tư. Giữa thế gian này, mỗi người đều là kiệt tác độc nhất vô nhị của lão thiên gia mà!”

Phượng Minh lại nhìn chằm chằm vào những chiếc thuyền địch ở phía xa xa. Đối phương vẫn không có động tĩnh. Sau khi căn dặn một cao thủ Tiêu gia bên cạnh tiếp tục giám sát tình hình quân địch, hắn liền lôi kéo Thượng Tái Tư nhanh chân bước xuống dưới.

“Đáng tiếc, không có bảo bối kiểu như ống nghe này nọ, bằng không chúng ta có thể nắm được khi nào thì Đồng Quốc phát động tấn công. Ta vô pháp nhìn thấu kế hoạch của đối phương, ân… Như vậy đi, bản chủ soái quyết định, liền lấy phỏng đoán của Thượng thị vệ ngươi làm cơ sở, tạm thời xác nhận chúng ta có thêm hai ba ngày để chuẩn bị. Ai nha, làm sao mà trong vòng hai ba ngày này có thể tìm được món đồ nào đó, có khả năng đối phó với thủy binh cường hãn của Đồng Quốc đây?” Một đường vừa đi vừa trầm tư suy nghĩ, khi hắn tới chân sườn dốc, vừa vặn gặp được Nhiễm Hổ đang kích động chạy tới.

Phượng Minh ngạc nhiên hỏi: ”Nhiễm Hổ, không phải ngươi đi chuẩn bị người cỏ và cung tiễn sao?”

“Có một chút chuyện phải bẩm báo với thiếu chủ.”

Nhiễm Hổ đi tới trước mặt Phượng Minh, ”Thuộc hạ vừa dắt dám thợ thủ công vào sâu trong đảo tìm vật liệt làm người cỏ và cung tiễn, thế nhưng lại phát hiện một tiểu lâu bỏ hoang ở trong rừng, đi vào liền thấy phía dưới còn có một tầng hầm.”

Phượng Minh sáng bừng con mắt, ”Không phải là ngươi phát hiện một một tầng hầm chất đầy cung tiễn và vũ khí chứ?”

Nhiễm Hổ lắc đầu, nói: ”Làm gì có chuyện tốt như vậy? Có điều cũng không phải là vô dụng. Trong hầm, ngoại trừ một đống đồ sứ không đáng tiền ra, còn cất giấu rất nhiều dược liệu, bình sứ không dùng được, song dược liệu trái lại có thể chuẩn bị để phát cho những người bị thương.”

Nghe đối phương nói không có vũ khí, Phượng Minh nhịn không được thất vọng một hồi, kế đó liền cảm thấy phi thường khó hiểu.

“Dược liệu tốt, cư nhiên lại bỏ xó trong hầm? Mấy thứ này hẳn là sẽ có chủ nhân đi?”

Nhiễm Hổ nhún nhún vai, như thể không hề gì, nói: “Thuộc hạ không biết, lật xem một chút, chỉ thấy cũng không phải dược liệu quý giá gì. Có lẽ là thương thuyền qua lại nơi này đã dùng nó như một địa điểm trữ hàng tạm bợ. Hải vực Đan Lâm luôn có hải tặc hung ác hoành hành, nói không chừng chủ thuyền đã gặp xui xẻo, bị hải tặc giết chết, vì thế hàng hóa mới không có người tới lấy.”

“Còn có, tuy rằng tiểu lâu kia cũ nát, nhưng chung quy vẫn tốt hơn phơi mình ở bên ngoài, có thể dùng làm chỗ trú chân tạm thời cho đám thị nữ. Hơn nữa, Lạc Vân vẫn đang hôn mê, xuống thuyền rồi, cũng không thể để hắn dầm mưa dãi nắng.”

“Đúng, đúng, nhất định phải chiếu cố thật tốt cho Lạc Vân.”

Phượng Minh cau mày, lại nói: ”Ai nha, sớm biết sẽ sa chân vào bước đường này, ngày đó liền bảo Liệt Đấu đưa Lạc Vân về tiểu cốc của nương thì tốt rồi, dù gì nơi ấy cũng an toàn hơn ở đây. Chẳng biết cha nương ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhi tử bị đại quân Đồng Quốc đuổi giết đến kinh thiên động địa như vậy, thế mà cho đến bây giờ bọn họ ngay cả bóng dáng cũng không thấy đâu.”

Nhiễm Hổ là thủ hạ của Tiêu gia, tất nhiên không dám phụ họa cùng Phượng Minh, mà tỏ vẻ bất mãn với một nhân vật tựa thần tựa thánh ở trong lòng hắn như Tiêu Túng, vì thế vội chuyển đề tài, “Thuộc hạ tới đây, là để nói chuyện đã phát hiện tầng hầm cùng tiểu lâu cho thiếu chủ, xin thiếu chủ tới tiểu lâu nghỉ ngơi trước, đám người Thu Tinh đã tới đó bố trí cho thiếu chủ rồi. A, còn Thu Lam, nàng nói thiếu chủ phái nàng phụ trách nấu cơm, vì thế đang dẫn một đám thị nữ dọn dẹp đá sỏi ở gần tiểu lâu, nói muốn đắp thành hai cái bếp.”

Dứt lời, hắn cáo biệt Phượng Minh, lại chào hỏi Thượng Tái Tư, rồi hấp tấp chạy về đường cũ, tiếp tục giám sát việc chế tạo người cỏ và cung tiễn của mình.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio