Phượng Minh nhanh chóng vươn tay, để Thu Tinh tựa vào trong ngực của mình, ra sức an ủi, “Không đâu, sẽ không đâu, ngươi suy nghĩ miên man cái gì vậy? Thu Nguyệt đang ở Phúc Khí môn, Khánh Chương thì ở trong vương phủ, hai nơi đó cách nhau rất xa.”
Tuy rằng miệng nói như thế, song ánh mắt của hắn lại đong đầy bất an mà liếc về phía Lạc Vân.
Lạc Vân nghe được hai chữ ‘Thu Nguyệt’ thì gương mặt đơ tượng đá bất chợt co giật kịch liệt một chút. Hắn chống tay xuống giường, ngồi bật dậy.
Động tác này rất lớn, tựa hồ động đến vết thương còn chưa lành lặn, vì thế hắn thoáng cau mày.
Một lúc lâu sau, Lạc Vân mới khôi phục bình tĩnh, xoay đầu lại, thấp giọng nói với Thu Tinh: “Đừng lo, Thu Nguyệt vẫn ổn, khi rời đi ta đã giấu nàng ở dưới tầm hầm của Phúc Khí môn, cũng đã nhắc nhở sư phụ chăm sóc tốt cho nàng. Trên đời này, không có bất luận kẻ nào có thể gây tổn hại tới nàng.”
Nói tới đây, thanh âm và biểu tình của hắn đều nhu hòa đi không ít.
“Thật sao?” Thu Tinh vô cùng kinh ngạc và mừng rỡ, nàng đã quen biết Lạc Vân một thời gian, biết hắn không phải loại người ưa nói dối, do đó liền nín khóc, lau nước mắt, mỉm cười nói: “Tốt rồi, a, vẫn là Lạc Vân ngươi suy nghĩ thấu đáo. Để Thu Nguyệt tránh ở Phúc Khí môn là hay nhất, nếu lên thuyền, hẵn sẽ giống như chúng ta, bị đại quân Đồng Quốc truy sát. Đồ nhi mà lão gia tử của Phúc Khí môn thương yêu nhất chính là Thu Nguyệt, chắc chắn lão sẽ chiếu cố thật tốt cho nàng.”
“Đấy đấy, ta đã nói, Thu Nguyệt nhất định sẽ bình an vô sự, đám nữ nhân các ngươi lại cứ thích suy nghĩ miên man, thiếu chút nữa ngay cả ta cũng bị dọa cho hết vía.”
Phượng Minh vui vẻ vỗ vỗ mặt Thu Tinh, lại quay đầu nói với mọi người: ”Chúng ta đi thôi, còn có rất nhiều chuyện phải làm a.” Vừa nói, hắn vừa ném một ánh mắt cầu khẩn về phía Thượng Tái Tư.
Lạc Vân là người bệnh mà, ngươi tạm thời buông tha cho hắn, đừng tìm hiểu gốc rễ ngọn nguồn nữa, được không?
Lần này, Thượng Tái Tư phi thường phối hợp, thực sự không hề hỏi tiếp, lập tức gật đầu, “Đúng rồi, người cỏ bọn Nhiễm Hổ chuẩn bị đã khá tốt, nhưng địa điểm bày bố cùng với số lượng cần thiết còn phải thương lượng một chút, chúng ta ra ngoài bàn bạc đi.”
Mọi người cáo biệt Lạc Vân, cùng nhau đi sang phòng khác. Hiện tại, mưa gió bên ngoài vừa mới tạm ngừng.
Nhiễm Hổ đi vào tiểu lâu, vừa vặn gặp được mọi người đang đi ra. Nhìn thấy Phượng Minh, hắn lập tức tiến lên bẩm báo, “Thiếu chủ, đã làm xong một nghìn người cỏ.”
“Nhanh như vậy?” Phượng Minh hào hứng nói câu ”Ta đi xem thử.”, sau đó bước theo Nhiễm Hổ.
Nhiễm Thanh đảo mắt nhìn đám huynh đệ xung quanh, ”Chúng ta đều có nhiệm vụ của mình, không bằng trở về ăn xong cơm nước, sau đó đi làm việc đi.”
Khúc Mại tiếp lời: ”Đúng rồi, hiện tại lương thực không đủ, mà mọi người đều cần thể lực để chống lại kẻ thù, tuyệt đối đừng nên lãng phí.”
Vì thế mọi người cùng nhau lên lầu, ngồi xuống chỗ dùng bữa lúc vừa rồi, tự nâng bát đũa của mình, ăn vào những hạt cơm đã nguội lạnh bên trong.
Thượng Tái Tư lặng lẽ và một hai miếng cơm, bỗng nhiên mở miệng nói: ”Thu Nguyệt đã chết.”
Toàn bộ căn phòng nhất thời rơi vào trầm mặc, mọi người đều dừng lại động tác trên tay.
Một lúc sau, La Đăng mới khổ sở thở dài một hơi, trầm giọng đáp: ”Ta cũng đoán vậy.”
Thế nhưng Nhiễm Thanh lại cảm thấy vô cùng khó hiểu, ”Chính là, vừa rồi không phải Lạc Vân đã nói…”
La Đăng cắt lời: ”Ngữ khí của Lạc Vân quá khẳng định, ngược lại càng chứng minh rằng Thu Nguyệt đã chết rồi.”
Nhiễm Thanh im lặng, quả thật, Lạc Vân trả lời vô cùng chắc chắn.
Trên đời này, không có bất luận kẻ nào có thể gây tổn hại tới nàng…
“Đó cũng là lý do ta không hỏi tiếp nữa.” Thượng Tái Tư lắc đầu cười khổ, ”Đây là một nguyên nhân khiến cho người ta không thể tin được, song lại cực kỳ hợp lý. Bằng không, với cách thức hành sự của Lạc Vân, sao có thể mắc phải sai lầm lớn như giết chết Khánh Chương ngay trước mặt Trang Bộc? Nhất định hắn đã tận mắt nhìn thấy Thu Nguyệt tử vong, bi thương khó nén, vội vã báo thù cho nàng một khắc cũng không chờ đợi được, lại càng không có tâm tình điều tra Khánh Chương lúc ấy đang ở cùng ai, cũng chẳng cân nhắc hậu quả sau khi hạ sát tên bỉ ổi đó.”
Nhiễm Thanh đã hiểu, trên gương mặt trẻ tuổi cũng lộ ra vẻ bi thống cùng tiếc thương.
Mặc dù Thu Nguyệt có chút chua ngoa, thế nhưng cũng rất đáng yêu hoạt bát, nhất là nàng ấy và Lạc Vân, gần đây ở chung phi thường hòa thuận. Bọn Nhiễm Thanh vẫn luôn âm thầm dự đoán, khi nào thì Thu Nguyệt sẽ chính thức trở thành vì một thành viên mới của Tiêu gia, chẳng ngờ ──
“Lạc Vân nói Thu Nguyệt không sao, chính là để an ủi Thu Tinh đi.” Khúc Mại buồn bực mở miệng.
Hắn, Nhiễm Thanh, Lạc Vân, đều nằm trong số thập đại cao thủ thế hệ trẻ của Tiêu gia sát thủ đoàn, tình như thủ túc, nghĩ tới những gì Lạc Vân đã phải trải qua, tự nhiên nuốt không nổi cơm nữa.
Còn Thượng Tái Tư, dù sao cũng không phải người của Tiêu gia, lúc này biểu hiện tương đối lý trí, lên tiếng đưa ra một vấn đề phi thường thực tế, “Chuyện này chúng ta có nói cho Minh vương hay không?”
“Tuyệt đối không thể nói.” La Đăng quả quyết thốt ra một câu, sau đó thở dài thật dài, “Thiếu chủ là người có tình, lúc nào cũng quan tâm, yêu thương, che chở những người xung quanh. Mặc dù đây là ưu điểm, song cũng là điểm trí mạng của thiếu chủ. Bởi vì một khi người bên cạnh có thương vong, thiếu chủ sẽ vô cùng bi thống và khổ sở. Hiện tại chúng ta đang phải đối mặt với thủy binh Đồng Quốc, áp lực đã rất lớn, nếu bỗng nhiên thiếu chủ lại biết tin Thu Nguyệt đã chết, nhất định sẽ không chịu nổi đâu.”
Nhiễm Thanh có hơi kỳ quái, “Nếu Thượng thị vệ và La tổng quản đều có thể đoán được nội tình, chẳng lẽ thiếu chủ lại không phát hiện ra chút nào hay sao?”
Thượng Tái Tư trả lời: “Tuy rằng Minh vương thông tuệ hơn người, nhưng trời sinh đã luôn nghĩ tới chiều hướng tốt đẹp. Cho nên trong những chuyện như thế này, hiển nhiên không tính đến mặt tiêu cực đâu. Kể cả trong lòng chất chứa hoài nghi, có khả năng ngài ấy cũng sẽ không ngừng tự cường điệu với chính mình rằng ‘không thể nào, không thể nào’.
“Đúng vậy.” La Đăng gật đầu nói: “Thiếu chủ đúng là trời sinh đã hướng tới những điều tốt đẹp, không thích nghĩ đến chiều hướng xấu.”
Khúc Mại nghe thế thì hỏi: ”Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta sẽ nói dối mãi à? Một ngày nào đó cũng lộ ra thôi.”
“Ít nhất cứ giấu diếm một thời gian đi, hiện tại làm lòng người yên ổn mới là chuyện trọng yếu nhất.”
La Đăng lại nói: “Chờ sau khi đại chiến chấm dứt, tìm một cơ hội, từ từ nói sự thật cho thiếu chủ biết, về phần Thu Tinh … trước mắt nói dối vẫn là tốt nhất.”
Đám người Khúc Mại, Nhiễm Thanh im lặng gật đầu.
Bữa ăn đang dở thì dừng lại một hồi khiến người ta chẳng còn thấy đói nữa, sau cùng cứ như vậy mà kết thúc.
“Ngươi thật sự rất lợi hại nha! Phượng Minh nhìn đống người cỏ chất cao như núi ở trước mắt, thích thú cười ha ha.
Nhiễm Hổ quả thật có năng lực, hơn nữa còn rất biết động não.
Tuy rằng miên giáp không thể dùng vào việc giả trang cho người cỏ, thế nhưng Nhiễm Hổ bỏ ra một chút công phu, đem quần áo cũ nát hoặc dư thừa mà mọi người không dùng đến, mặc vào cho đống người cỏ này, còn cắt xuống một ít vải vóc trên thuyền làm thành mũ đội lên đầu chúng.
Nếu nhìn từ đằng xa, thật sự khó mà phân biệt được đâu là người cỏ ăn mặc chỉnh tể, đâu là cung thủ chân chính.
Nhiễm Hổ được thiếu chủ khích lệ thì lập tức căng môi. Hàm răng trắng sáng nổi bật trên làn da rám nắng khỏe mạnh sau nhiều năm phơi dưới ánh mặt trời, khiến cho nụ cười của hắn dị thường xán lạn, Hắn khiêm tốn nói: “Lợi hại nhất chính là thiếu chủ, người đã nghĩ ra kế sách ‘người cỏ mượn tên’ này mới đúng, thuộc hạ chỉ làm được chút việc tay chân mà thôi. Cũng may lúc trước sư phụ triệu tập rất nhiều thợ thủ công lên thuyền, hiện tại thật sự cực kỳ có ích. Những thợ thụ công lành nghề làm việc vừa nhanh vừa tốt, căn bản thuộc hạ không cần phải hao tâm. Đúng rồi, sau khi đem đống người cỏ này ra đây, bọn họ đã bắt đầu chuyển sang làm cung tiễn.”
Ngừng một chút, hắn lại bỏ thêm một câu đúng trọng tâm, “Có điều, chế tạo cung tên phức tạp hơn so với làm người cỏ, sẽ cần nhiều thời gian hơn, thuộc hạ phải nói trước với thiếu chủ, tránh cho thiếu chủ thấy người cỏ làm quá nhanh, lại ước tính thời gian chế tạo cung tiễn sai lầm.”
“Đúng đúng đúng! Đương nhiên rồi, người cỏ là để lừa gạt địch nhân, chỉ cần dựng lên được là ổn, còn cung tiễn là vũ khí có liên quan đến sống chết của kẻ thù, tuyệt đối không thể qua loa.”
Phượng Minh thấy Nhiễm Hổ mặc một kiện miên giáp trên người, nhịn không được vươn tay sờ thử, tò mò hỏi: ”Cái này mặc vào có thấy khó chịu không?”
“Khó chịu?” Nhiễm Hổ kinh ngạc hỏi ngược lại, sau đó lắc đầu: ”Thiếu chủ nhất định là chưa từng mặc thử loại khôi giáp vừa nặng vừa vướng víu lúc xưa, cái đó mới gọi là khó chịu.”
Dừng một chút, hắn lại lộ ra vẻ mặt sùng bái, nói với Phượng Minh: “Chẳng dối gạt gì thiếu chủ, nếu không phải thiếu chủ nói thứ này có thể ngăn cản cung tiễn đả thương người, thuộc hạ nằm mơ cũng không nghĩ tới những kiện áo bông kia lại là để phân phát cho binh sĩ. Thiên hạ cư nhiên có loại miên giáp nhẹ nhành như vậy.”
Phượng Minh đắc ý dạt dào, vui vẻ hỏi: ”Ngươi đã xem thử hiệu quả của miên giáp chưa?”
“Xem rồi! Sau khi sư phụ phân phát miên giáp cho mọi người, tất cả đều có chút không tin,” Nhiễm Hổ lộ ra một tia xấu hổ, ”Hắc, lúc ấy thuộc hạ cũng rất nghi ngờ, chính là, khi sư phụ buộc miên giáp lên một khúc gỗ để mọi người bắn tên rồi cởi bỏ để kiểm tra kết quả, ai ai cũng đều vừa mừng vừa sợ. Thế nhân chế tác ra khôi giáp, vẫn luôn lo sợ vật liệu không đủ cứng rắn, ai mà ngờ được vải bông cũng có thể chống lại cung tiễn hung hiểm đâu?”
“Không phải toàn bộ đều dùng vải bông, trong miên giáp có nguyên lý khoa học, đối phó với vũ khí cứng rắn, không nhất định phải dùng thứ cứng rắn hơn. Theo như những gì ta nghe được ở nơi chôn nhau cắt rốn, ân…” Phượng Minh nghĩ nghĩ, sau đó bắt chước động tác của mấy thư sinh trí thức vẫn thấy trên TV, ung dung mà đắc ý nói: “Cái này gọi là, lấy nhu thắng cương.”
Nhiễm Hổ rõ ràng đã sùng bái hắn đến tận trời, vô cùng tự nhiên hồi đáp: ”Nơi mà thiếu chủ sinh ra, nhất định một nơi phi thường tốt đẹp.”
Phượng Minh vui vẻ cười ha ha, “Đúng là một chỗ không tồi, có TV, còn có cả máy bay. Máy bay thì không nói, nhưng ta có chút nhớ thương TV, trong những đêm dài đằng đẵng, nó chính là thứ xua tan tịch mịch rất tốt, đúng rồi, còn có điện thoại nữa, có điện thoại thì tuyệt vời biết bao, ta có thế quấy rối Dung Điềm năm phút một lần. Đáng tiếc, cuối cùng ta cũng không trở về được. Nhiễm Hổ, ngươi cứ tiếp tục giám sát quá trình chế tạo cung tiễn đi, ta còn có việc khác.” Động viên mà vỗ vỗ bả vai Nhiễm Hổ, sau đó Phượng Minh dứt khoát chạy về tiểu lâu.
Nhiễm Hổ bị bỏ lại nơi này, vẫn còn sửng sờ một hồi, miên man suy nghĩ xem TV và phi cơ là cái gì, và vì sao thiếu chủ lại không trở về được? Chẳng lẽ… Thiếu chủ đã bị đuổi đi?
Phượng Minh xem xét tình hình người cỏ xong, liền trở lại căn nhà đá.
Vừa mới mở cửa, liền nghe thấy thanh âm trong trẻo vang lên từ phía đằng sau, ”Minh vương.”
Thì ra Thu Lam đang từ xa chạy tới.
Phượng Minh xoay người nhìn nàng, cười cười hỏi: ”Đại trù sư ngươi đây không phải đã nấu cơm xong rồi hay sao? Vì cái gì còn vội vàng như vậy? Đúng rồi, hôm nay rau dại rất ngon, tay nghề của Thu Lam càng ngày càng tốt.”
Thu Lam vui vẻ đáp lời: “Minh vương càng ngày càng biết nói lời ngon tiếng ngọt lừa người, trên đảo không đủ gia vị, cơm thì ít, người ăn lại nhiều, đồ ăn cũng chỉ là miễn cưỡng nấu ra, có thể giúp người no bụng đã là tốt lắm rồi, làm gì có công phu để ý tới chuyện ngon hay không. Mấy cái rau dại này, chẳng lẽ còn dễ ăn hơn so với những món ngày xưa nô tỳ cực cực khổ khổ chế biến cả một ngày sao?”
“Chỉ cần là do Thu Lam nấu thì liền đặc sắc hơn người. Nguyên liệu chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất vẫn là trù sư.”
Từ khi Phượng Minh xuyên không đến thế giới kỳ quái này, rồi may mắn trở thành một nhân vật quyền quý bên người không thiếu thị nữ cùng cận vệ, mặc dù không có được khí phách và mưu lược giống như Dung Diềm, thế nhưng cũng học hỏi được rất nhiều. Một trong số đó chính là, khen ngợi thì không bao giờ thừa thãi.
Sau khi dỗ cho Thu Lam - đại trù sư đã vất vả làm đồ ăn thức uống cho mọi người cười đến không ngừng, Phượng Minh lại hỏi: “Ngươi đang chuẩn bị nấu bữa tiếp theo sao? Cũng quá sớm rồi, ta vừa mới ăn xong, Thu Lam, đừng để bản thân mệt nhọc quá, vào tiểu lâu nghỉ ngơi một chút đi.”
“Có vài thị nữ khác hỗ trợ, kỳ thực nô tỳ cũng không vất vả lắm.” Thu Lam nói: “Chính là, vừa rồi nô tỳ đi ra ngoài, cũng không phải vội nấu cơm. Nô tì là muốn đi tìm Minh vương, song lại tìm không thấy nên mới đi tới chỗ này, vừa hay bắt gặp người đang đi về phía tiểu lâu, do đó đã vội vàng đuổi theo.”
“A? “ Phượng Minh kỳ quái hỏi, “Ngươi tìm ta làm gì?”
“Là như vậy,” Thu Lam đáp lời: ”Sau khi nô tỳ làm đồ ăn xong, có bưng một phần tới cho Trúc Huyền, thuận tiện hàn huyên vài câu với hắn, cũng đem tình hình trên đảo nói qua một lượt. Cuồi cùng, Trúc Huyền lên tiếng, nói rằng hắn muốn giúp đỡ mọi người…”
Không đợi Thu Lam nói hết câu, Phượng Minh đã ‘ai nha’ mà kêu lên một tiếng, vỗ đầu, ”Đúng rồi, sao ta lại quên, chính mình còn có một bậc thầy chế tạo vũ khí ưu tú vượt mọi thời đại cơ chứ”
Hắn nhất thời phấn chấn vô cùng, dùng con mắt sáng bừng, quay sang hỏi Thu Lam: ”Có phải hắn sẽ giúp ta chế tạo một cái nỏ hay không? Chậc chậc, có thứ ấy, phần thắng của chúng ta sẽ tăng lên nhiều lắm.”
Thu Lam không dám quá khẳng định, nói: “Mấy thứ này nô tỳ không hiểu, cũng không biết có phải hắn muốn chế tạo cái nỏ gì đó mà Minh vương vừa nói hay không. Bất quá Trúc Huyền bảo hắn muốn dùng một ít nguyên vật liệu để làm ra mấy thứ, hơn nữa còn phải là vật liệu bằng loại gỗ chắc chắn nhất, dai bền nhất. Nô tỳ nói, trên đảo nhỏ này cây cối rất nhiều, chỉ là không biết có phù hợp với yêu cầu của hắn hay không thôi. Sau đó hắn liền hỏi, có thể dỡ chút gỗ trên thuyền xuống không, loại gỗ dùng làm cột buồm rất khá.”
Thu Lam một hơi kể lại lời mình và ý kiến của Trúc Huyền, mạch lạc sống động cực kỳ, xong xuôi mới thở hổn hển một hơi, nói tiếp: ”Chúng ta đang ở trên đảo, dỡ thuyền hiển nhiên không phải chuyện nhỏ, cho nên nô tỳ không dám quyết định bừa bãi, vì thế mới đi tìm Minh vương, hỏi xem Minh vương định xử trí thế nào.”
Phượng Minh không chút do dự, vung tay lên nói: ”Dỡ! Vừa vặn chúng ta có mấy con thuyền bị thủng, La tổng quản nói không dùng được nữa, cứ để mặc Trúc Huyền chọn gỗ ở đó đi, cột buồm hay gì gì đi nữa cũng không sao cả. Hắn còn có yêu cầu nào khác không?”
Thu Lam lắc đầu: ”Vừa rồi hắn chỉ nói muốn một ít gỗ, sau đó nô tỳ liền chạy đi tìm Minh vương, cũng không biết hắn còn cần gì khác hay không?”
Phượng Minh vươn hai tay tới, nhẹ nhàng nắm lấy đôi vai bé nhỏ của Thu Lam, ánh mắt lóe ra quang mang rạng rỡ, mỉm cười nói: “Thu Lam, đây chính là ngươi tự tìm việc cho mình, đừng trách ta giao cho ngươi nhiều trách nhiệm. Từ giờ trở đi, ngươi chẳng những là tổng quản trù phòng, mà còn phải kiêm thêm một vai trò trọng yếu hơn, chính là hỗ trợ cho bậc thầy chế tạo vũ khí Trúc Huyền của chúng ta, tận lực đáp ứng các loại yêu cầu của hắn, giúp hắn dỡ thuyền lấy gỗ, chế tạo thứ vũ khí có thể cứu mạng mọi người. Về sau ngươi không cần xin chỉ thị của ta nữa, cứ tự động sai khiến mấy nam nhân hành sự.”
Thu Lam hô nhỏ một tiếng, lộ ra thần sắc kích động đến không thể tin tưởng được, vạn phần mừng rỡ hỏi: ”Thật vậy sao? Chuyện trọng yếu như thế này, Minh vương thế nhưng lại giao cho nô tỳ?”
Phượng Minh tươi cười nói: “Vì sao lại không giao cho ngươi? Ngươi vừa thông minh vừa cẩn thận lại có tinh thần trách nhiệm, nhất định có thể hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao. Chẳng lẽ Thu Lam ngươi lại không tin vào bản thân mình?”
“Đương nhiên tin!” Thu Lam sợ Phượng Minh nghĩ rằng chính mình không có niềm tin, cho nên vội vàng dựng thẳng thân mình, ưỡn ngực, nghiêm mặt nói: “Từ khi Minh vương giao nhiệm vụ làm miên giáp cho nô tỳ và Thu Tinh, nô tỳ liền nảy sinh một loại cảm giác không thể hình dung được. Dường như tất cả đều trở nên mới mẻ, mỗi một ngày đều khác với trước đây, làm việc cũng nhiệt tình hơn bất cứ lúc nào. Cho dù chắp ghép miên giáp vất vả đến mức mười đầu ngón tay bị kim đâm hỏng, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rất ngọt ngào. Không ngờ chuyện miên giáp vừa làm xong, hiện tại Minh vương lại giao cho nô tỳ một nhiệm vụ còn trọng yếu hơn thế nữa. Có thể đi theo Minh vương, thật sự là phúc phận lớn nhất của một thị nữ.”
“Ha ha ha … “ Phượng Minh bóp bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, ”Cảm giác này gọi là thành tựu. Ngoan ngoãn đi làm việc đi, chờ khi xong chuyện, ta còn muốn luận công ban thưởng a! Nói không chừng sẽ phong cho ngươi một cái danh hiệu ‘Hổ nha Đại tướng quân’ gì đó, còn Dung Hổ là phó tướng của ngươi. Đến lúc ấy, ngươi tha hồ mà ra oai sai sử hắn, được không? Nhất định sẽ thú vị lắm!”
Thu Lam lắc đầu: ”Hổ nha Đại tướng quân, cái tên thực khó nghe. Nô tỳ không muốn làm Đại tướng quân gì hết, chỉ cần có thể luôn ở bên cạnh hầu hạ Minh vương, vậy là đủ rồi.”
Sau khi thi lễ với Phượng Minh, nàng liền đi tìm mấy người hỗ trợ dỡ gỗ trên thuyền xuống.