CHƯƠNG
Người dịch: Đài Lạc
Tái biên: Rei Hanazawa
Để biểu thị mình không có địch ý, năm ngàn tinh binh của Diệu Quang đều đóng lại cách đô thành Tây Lôi chừng mười lăm dặm. Nhập thành cùng Diệu Quang, cận thị lẫn hộ vệ chỉ vỏn vẹn ba trăm người nhưng dũng khí cùng can đảm cũng đủ để đám Dung Điềm bội phục.
Phụ trách xuất thành nghênh tiếp Diệu Quang là Sở Hiếu, một lão trọng thần râu tóc bạc phơ. Tuy thù oán giữa Tây Lôi và Ly Quốc đã quá rõ ràng nhưng cũng xem như đã rất nể mặt Diệu Quang.
Dung Điềm và Phượng Minh cùng bọn Dung Hổ vẫn luôn theo sát bảo hộ đằng sau, đã chờ sẵn tại Thái tử điện.
Trên con đường lớn thông trực tiếp đến Thái tử điện đã thấp thoáng bóng đoàn người của Diệu Quang.
Theo mệnh lệnh của Dung Điềm, Diệu Quang có thể dẫn theo tối đa mười tám thị vệ cùng nhập cung. Hai hàng, mười tám thị vệ, không khí giới, nghiêm trang bước theo sau nàng.
Thần thái thân thiện của Diệu Quang lại càng hiển lộ vẻ ngạo thị vốn dĩ từ địa vị đặc thù của nàng. Phục sức vương tộc Ly Quốc với hàng dải tua tơ vàng rủ chấm đất từ đường viền ám ngân bên ngoài tầng lớp trường bào thuần bạch phức tạp cùng vương quan song tầng minh châu trên đầu đã trải ra trước mắt mọi người diện mạo của kẻ đang nắm trong tay thực quyền Ly Quốc hùng mạnh – nước duy nhất trong mười một quốc gia có thực lực sánh ngang Tây Lôi.
Phượng Minh đánh giá bao quát từ xa, thấy điệu bộ ung dung như thể đang nhàn tản nơi hậu viện của Diệu Quang mới bất giác dấy lên chút cảm thương cùng sầu não. Khờ dại ngây thơ vốn là lớp ngụy trang của Diệu Quang, vậy mà chỉ vì Nhược Ngôn thụ thương, nàng đã phải tự ép bản thân, xé đi lớp vỏ ấy, dời gót ngọc từ chốn thâm cung nội viện đến vũ đài trung tâm – nơi ngàn vạn ánh nhìn dõi theo, lấy vẻ thâm trầm lợi hại thực sự để đối phó với tất thảy.
Diệu Quang của hiện giờ, toàn thân tràn ngập khí độ nữ vương, chỉ một cái nâng tay ngước đầu cũng đủ biểu thị cho ý chí cả một quốc gia. Không ai có thể nghi ngờ nếu Nhược Ngôn có băng hà ngay lúc này, thì dẫu có xét về lai lịch huyết thống hay tài năng khí chất, kẻ duy nhất có khả năng kế thừa vương vị chỉ có mình Diệu Quang. Và trong tương lai, nàng sẽ trở thành nữ vương duy nhất trên thế thường này.
Đứng trên một phương diện khác mà nói, Phượng Minh chính là nhân tố trọng yếu đẩy nhanh quá trình đưa nàng đăng quang. Nhưng, đương nhiên, Diệu Quang tuyệt đối sẽ không vì chút chuyện nhỏ nhặt này mà nảy sinh cảm kích với cậu.
Lần đầu gặp vị tiểu cô nương ấy, ai có thể biết sự tình sẽ biến chuyển đến nước này?
Liệt Nhi đứng sau Phượng Minh, trước khi Diệu Quang tiến vào Thái tử điện liền nghiêng người về trước, hạ giọng hỏi: “Minh vương định đối phó với Diệu Quang thế nào?”
Phượng Minh không quay lại, chỉ mấp máy môi, vặn lại: “Ngươi thấy thế nào?”
Liệt Nhi nói thẳng: “Nếu là tiểu nhân, sẽ lập tức trảm thảo trừ căn. Dẫu sao Ly Quốc và Tây Lôi trước nay vẫn luôn là địch quốc, chẳng cần phải băn khoăn đến bang giao hữu hảo gì đó. Đóng cửa xong, giết sạch sẽ, diệt trừ hậu họa. Nữ nhân này tâm tư thâm trầm, thủ đoạn lợi hại, cho dù Nhược Ngôn có trọng thương mà chết, chỉ cần mình nàng ta, Ly Quốc vẫn sẽ thành mối uy hiếp cho Tây Lôi như trước.”
Không thể nói Liệt Nhi sai. Nếu Nhược Ngôn và Diệu Quang cùng chết, một Ly Quốc mất đi lãnh đạo anh tài, sẽ không thể tiếp tục uy hiếp được Tây Lôi.
Dung Điềm vẫn luôn đứng cạnh Phượng Minh từ nãy đến giờ, hiển nhiên lọt tai được mẩu đối thoại giữa hai người họ, lại thấy Phượng Minh đưa mắt dò hỏi ý kiến, chỉ khẽ cười nói: “Diệu Quang tới vì Minh vương, hết thảy hãy theo lệnh của Minh vương đi. Chỉ cần ngươi gật đầu, bản vương sẽ lập tức hạ lệnh, không chỉ Diệu Quang, ngay đến năm ngàn tinh binh đang đóng ngoài thành cũng không thoát được một mống.”
“Muốn giết Diệu Quang, hà tất phải đợi tới bây giờ?” Phượng Minh đảo qua Dung Điềm, ném cho hắn một cái nhìn ngươi-đừng-hòng-thử-ta, đoạn lại phóng mắt nhìn đăm đăm về phía Diệu Quang cùng mười tám tên hộ vệ đang bước đi trên đại thông đạo dẫn vào Thái tử điện, từ tốn hỏi Liệt Nhi: “Nếu bây giờ chúng ta giết Diệu Quang, sẽ có hậu quả gì?”
“Ly quốc đại loạn.”
“Sau khi đại loạn, sẽ có phản ứng gì?”
Liệt Nhi ngẫm nghĩ một thoáng: “Báo thù?”
“Để trả thù Tây Lôi, đại tướng Ly Quốc chắc chắn sẽ huy động toàn bộ quân lực, liều mạng tấn công. Trải qua một trận đại chiến như thế, dù có diệt được Ly Quốc, Tây Lôi vẫn sẽ đại thương nguyên khí. Nếu Tây Lôi đánh thắng Ly Quốc và lập tức thành quốc gia bá chủ, lúc đó những tiểu quốc khác sẽ cảm thấy bất an. Để bảo hộ lợi ích của mình, họ sẽ thừa dịp thực lực Tây Lôi suy yếu liên hợp lại, đối kháng để tránh Tây Lôi một khi quá lớn mạnh sẽ thôn tính ngược trở lại.”
Liệt Nhi lập tức hiểu ra, sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh đầy mình, vội vàng gật đầu: “Là tầm nhìn Liệt Nhi thiển cận. Minh vương thực lợi hại, có thể nhìn nhận được sâu xa tỉ mỉ như vậy.”
Ngay đến Dung Điềm cũng kinh ngạc, tán thưởng: “Minh vương tiến bộ thật thần tốc, có thể xuyên thấu toàn bộ diện cục. Sớm nay lúc mới tỉnh chẳng phải ngươi còn u u mê mê không hiểu vì sao Diệu Quang lại không sợ trời không sợ đất đâm đầu vào Tây Lôi chịu chết hay sao?”
Phượng Minh nhoẻn miệng cười, chạm đến ánh mắt khó phân khó định của Dung Điềm, thản nhiên đáp: “Chính ngươi đã nói cho ta.”
“Ta?”
“Điều ta luôn không hiểu chính là, tại sao ngươi lại để Diệu Quang vào đô thành, mà không chặn giết giữa đường. Với tính tình của ngươi, đương nhiên sẽ không vì chút ngại ngần mà lỡ dở cơ hội ngàn vàng trước mắt.” Phượng Minh giải thích: “Từ điểm này suy ra, không khó để đoán được nguyên nhân.” Nói tới đây, Phượng Minh không khỏi đắc ý, ánh mắt nhìn Dung Điềm như đang bảo ta sao ngu thế được, khiến mắt Dung Điềm sáng lóe lên, chỉ hận không thể một hơi kéo cậu khỏi phòng khách, chẳng cần quản đến Diệu Quang hay Ly Quốc chi chi nữa.
Giữa lúc nghĩ đông nghĩ tây, Diệu Quang đã đặt chân tới chính môn Thái tử điện.
Diệu Quang chủ động dừng bước trước thềm thang cao cao, ngước đầu nhìn đám người bên trên, thoáng gật đầu, dùng giọng điệu lanh lảnh nói: “Diệu Quang Ly Quốc thay mặt Vương huynh Nhược Ngôn cùng toàn thể thần dân Ly Quốc, cầu chúc Tây Lôi Đại vương, Minh vương thần thể an khang.”
Người tới là khách, đương nhiên Dung Điềm cũng phải tỏ vẻ chủ nhân, hắn bước xuống bậc thang, tự mình dẫn Diệu Quang vào chính sảnh Thái tử điện, cười nói: “Công chúa từ xa tới đã vất vả rồi, chẳng hay sức khỏe Ly vương gần đây ra sao?”
Ly vương Nhược Ngôn trúng một mũi tên của Dung Điềm, trọng thương đến hôn mê, đương nhiên sức khỏe vô cùng tồi tệ.
Nói cho cùng, ác cảm của Dung Điềm đối với huynh muội Nhược Ngôn khó tán, chỉ mới câu đầu đã gay gắt không ít. Khó có cơ hội chiếm thế thượng phong, lấy bản tính bướng bỉnh kinh người của Dung Điềm mà nói, đã không thể mượn dịp trảm thảo trừ căn thì sao có chuyện bắt chẹt Diệu Quang để đòi lại tí lợi tức ban xưa?
Diệu Quang đương nhiên nghe ra ý tứ của Dung Điềm, nhưng kẻ đứng dưới mái hiên, há có thể ngẩng cao đầu? Vẻ mặt nàng thoáng sầm xuống, khóe môi nhoẻn cười gượng gạo, nàng không đáp lại Dung Điềm, đôi con ngươi trong suốt chực quay sang Phượng Minh đứng một bên, thấp giọng nói: “Ngày trước đã đắc tội vô số với Minh vương, thỉnh Minh vương đại nhân tắc đại lượng, tha thứ cho ta chút ít.” Dứt lời liền hướng phía mọi người và Phượng Minh hành lễ.
Hành động này nằm ngoài dự liệu của mọi người.
Bất luận có thế nào, Diệu Quang trước mắt vẫn đại biểu cho cả Ly Quốc, nàng nhận lỗi với Phượng Minh, tương đương với đại diện cho toàn thảy Ly Quốc tạ lỗi với cậu, kết quả dẫu lớn dẫu nhỏ, vẫn khiến Phượng Minh được thể diện rất lớn.
Mặt Phượng Minh đỏ bừng lên, cậu kinh ngạc nâng Diệu Quang dậy: “Công chúa không cần đa lễ!”
Dung Điềm thầm bội phục trong lòng, nàng đường đường là công chúa Ly Quốc, một lời nhũn nhặn lại dùng đến sách lược gây thương xót, thân là đại vương Tây Lôi há lại bất kể phong độ chườn mặt chấp nhặt, đành phải nhũn nhặn đưa tay giúp Phượng Minh nâng Diệu Quang lên, thở dài: “Công chúa hà tất phải thế, bản vương tuyệt không có ý khó dễ công chúa. Nàng là khách phương xa, có gì cần cứ nói thẳng với bản vương.” Hắn đương nhiên không khỏi đề phòng Diệu Quang, sau chót còn bồi thêm một câu: “Chỉ cần có thể, bản vương sẽ thực hiện.”
Có điều ai sẽ dò được tâm tư Diệu Quang? Nàng nhìn Dung Điềm đầy cảm kích: “Diệu Quang chỉ có một yêu cầu duy nhất, chính là hy vọng có thể một mình nói với Minh vương hai câu. Thỉnh Tây Lôi vương ân chuẩn.”
Dung Điềm và Phượng Minh quay ra nhìn nhau, không nghĩ tới trong chớp mắt lại để Diệu Quang tóm được thóp. Để Phượng Minh nói chuyện cùng Diệu Quang, đương nhiên nằm trong phạm vi Tây Lôi vương có thể. Diệu Quang nhi nữ thường tình, khi tiến nhập vương cung dẫu có qua kiểm tra, cũng vô phương dùng lý do không an toàn để cự tuyệt nàng gặp riêng Phượng Minh. Trong Thái tử điện, thần tử đứng đầy. làm đại vương đương nhiên không thể nuốt lời.
Phượng Minh khẽ xua tay với Dung Điềm, tỏ vẻ mình có thể tự ứng phó, liền dẫn Diệu Quang ra sau sảnh Thái tử điện.
Dung Điềm cùng toàn bộ quần thần Tây Lôi lập tức tới chính sảnh dùng trà nghỉ ngơi, thị vệ bao vây tứ phía đại sảnh, Dung Hổ và Liệt Nhi tự giác đứng gác trước thính môn.
Phượng Minh tự mình đóng cửa thính môn, đoạn xoay người nhìn ra dáng ngọc yêu kiều ẩn chứa khí chất cao quý đặc thù của Diệu Quang đang lặng lẽ trong sảnh mà gãi đầu ngu ngơ: “Công chúa không tới để mượn lương ư? Lương thực không thuộc quản ngạch của ta, toàn bộ đều phải do Dung Điềm gật đầu mới được.”