“Y Y!”
“Anh Thần Hòa!”
Thị Y Thần quay lại nhìn. Cách đó không xa, một nam một nữ đang tiến đến, người đàn ông chính là Cao Minh Dương, còn cô gái xinh đẹp kia là người vừa rồi ngồi đối diện với Lục Thần Hòa.
Cô muốn chuồn đi cũng không kịp nữa.
Cao Minh Dương đuổi kịp, kéo lấy tay cô rồi nói: “Anh rất xin lỗi…”.
Anh ta còn chưa nói xong, Thị Y Thần đã nở một nụ cười lạnh, cắt ngang: “Xin lỗi? Xin lỗi chuyện gì? Xin lỗi vì anh vẫn còn ở bên cạnh Thị Y Vân? Xin lỗi vì anh và nó điên đến mức muốn đến để xem người bạn trai kế tiếp của tôi ra sao? Xin lỗi vì hai người đã thành công phá hỏng lần xem mặt của tôi? Xin lỗi xin lỗi, anh còn muốn xin lỗi gì nữa?” Cô gần như cuồng loạn hét lên mấy lời uất ức đang kìm nén trong lòng.
Cao Minh Dương không biết phải làm thế nào để bắt đầu giải thích về hiểu lầm này, anh ta mím chặt môi, nghĩ một lúc lâu mới nói: “Anh hoàn toàn không biết hôm nay em có hẹn bạn ăn cơm ở đây. Anh chỉ đến đây để nói rõ ràng với cô ta, đem mọi chuyện trước đây giải quyết cho dứt điểm, nên…”.
Y Thần cắt ngang lời anh ta: “Đủ rồi, không cần phải giải thích với tôi. Cao Minh Dương, giờ tôi nói rõ ràng cho anh nghe, bắt đầu từ khi tôi nhận được tin nhắn đó, tôi và anh coi như đã chấm dứt. Bắt đầu từ giây phút anh bước chân vào nhà tôi với tư cách là bạn trai của nó, tôi và anh đã chấm hết triệt để rồi. Xin anh, từ nay về sau hãy biến mất hoàn toàn khỏi tầm mắt của tôi đi!”.
Hét xong, cô định bỏ đi, không ngờ cánh tay lại bị anh ta siết chặt rồi kéo lại. Cô quay đầu trừng mắt với Cao Minh Dương rồi lạnh lùng nói: “Buông ra!”.
“Em có thể nói chuyện tử tế với anh được không?”
“Giữa tôi và anh không còn gì để nói nữa rồi. Buông tay!”
“Không buông”, Cao Minh Dương đưa tay ra định ôm lấy cô, nhưng không ngờ lại bị cô dùng toàn bộ sức lực đẩy mạnh một cái khiến anh ta loạng choạng lùi về sau, suýt chút nữa ngã lăn ra đất.
Lục Thần Hòa thấy vậy liền ném bỏ điếu thuốc trong tay, cúi đầu nói với cô gái xinh đẹp kia mấy câu, cô ấy liền vui vẻ xoay người chắn ngay trước mặt Cao Minh Dương. Lục Thần Hòa nhếch miệng, nắm lấy tay Thị Y Thần kéo về phía mình, đi thẳng đến chiếc xe màu bạc đang đỗ đối diện.
Cao Minh Dương vừa đứng vững được, đang định đuổi theo, thì bỗng nhiên có một cô gái xinh đẹp lao ra, đưa hai tay ôm chặt lấy anh ta, miệng không ngừng la hét: “Có kẻ giở trò xàm sỡ!”.
Cao Minh Dương sững người, anh ta không có cách nào giải quyết nổi hòn đá tự dưng ở đâu lăn ra ngáng đường này, đành giương mắt nhìn người đàn ông xa lạ kia đưa Thị Y Thần đi.
“Nếu cô còn không chịu buông tôi ra, thì hai người bọn họ sẽ đi mất đấy”, Cao Minh Dương sống chết kéo cánh tay của cô gái xa lạ kia ra, khó khăn lắm mới thoát được.
Sau khi đứng vững, cô gái mới phát hiện ra Lục Thần Hòa và Thị Y Thần đã ngồi vào xe, bèn hốt hoảng kêu lên: “Anh Thần Hòa, đợi em với!”.
Lục Thần Hòa nhanh chóng khởi động xe, rồi lao vút đi, chỉ để lại phía sau một vệt khói dài.
Chiếc xe nhanh chóng rời khỏi bãi, hòa mình vào làn xe ngoài đường.
Di động của Thị Y Thần vang lên, trên màn hình hiện lên dãy số không thể quen thuộc hơn được nữa. Cô bấm từ chối rồi tắt máy không chút do dự.
Mãi đến khi gặp phải chiếc đèn đỏ đầu tiên, Lục Thần Hòa mới lên tiếng hỏi Thị Y Thần đang ngồi ở ghế phụ, “Cô muốn đi đâu?”.
“Cho tôi đến chỗ nào không có người”, Thị Y Thần ngây ngốc đáp.
Lục Thần Hòa suy nghĩ một chút, vừa đi qua ngã tư đó anh liền quay đầu, cho xe chạy theo hướng ngược lại.
Thị Y Thần tựa đầu vào cửa kính, từng dãy đèn đường vàng rực lướt qua mắt cô, dần dần cả đèn đường cũng biến mất, hai bên đường trở nên tối om như mực, thay vào đó là thứ ánh sáng nhấp nháy từ đèn hậu của những chiếc xe đang chạy phía trước. Tuy nhiên tất cả mọi thứ này đối với Thị Y Thần mà nói đều chẳng quan trọng. Lúc này đây, đầu óc cô sớm đã trống rỗng vô định, hoàn toàn không còn sức lực để suy nghĩ những chuyện khác.
Chiếc xe không chạy quá lâu, cuối cùng cũng dừng lại.
Thị Y Thần lấy lại tinh thần từ trong trầm mặc, Lục Thần Hòa đã xuống xe. Cô đẩy cửa xe bước xuống, đến khi nhìn rõ cảnh vật xung quanh thì không nén nổi kinh ngạc.
Lục Thần Hòa lục tìm chìa khóa rồi mở cửa nhà, phát hiện ra phía sau không chút động tĩnh liền quay lại, Thị Y Thần một tay vẫn còn đang đặt trên cửa xe, đứng bật động tại chỗ. Anh nhíu mày nói: “Sao thế?”
“Không có gì”, Thị Y Thần thở phào một hơi rồi từ từ bước về phía trước, tiến vào trong nhà anh. Sao cô không nghĩ tới chuyện anh dám đưa cô về nhà riêng của anh, mặc dù trước đó cô đã từng đến đây một lần.
Lục Thần Hòa thay giày, đi đến chỗ rẽ liền không thấy bóng dáng anh đâu.
Thị Y Thần đang đứng ở cửa ra vào, do dự mất một lúc mới thay giày bước vào phòng khách. Cô chầm chậm ngồi xuống sô pha, đôi mắt không rời được, nhìn chằm chằm bức tranh sơn dầu khổ lớn treo trên bức tường đối diện, nước mắt chợt lặng lẽ lăn dài ra từ hốc mắt.
“Muốn uống gì không?” Giọng nói đột ngột vang lên của Lục Thần Hòa ngắt ngang dòng suy nghĩ bi thương của cô.
Cô vội vàng lau đi giọt lệ nơi khóe mắt, hướng ánh nhìn về phía âm thanh phát ra. Lục Thần Hòa đang đứng bên cạnh chiếc cửa được trang trí bằng đá cẩm thạch ở bên trái, hai tay đút túi quần, nhíu mày nhìn cô.
Y Thần hít sâu một hơi: “Tùy anh”.
“Nhà tôi không có cái gì để tùy, chỉ có rượu và nước lọc”, anh nhướng mày xoay người bước về phía cầu thang, chiếc cầu thang này thông thẳng xuống tầng hầm. Anh nhanh chóng cầm lên một chiếc giỏ.
Anh lần lượt lấy hết mọi thứ trong giỏ ra.
Y Thần nhìn một dãy chai thủy tinh được bày trên bàn, bên trong đựng đủ các thứ chất lỏng với vô số màu sắc khác nhau, có chai màu trắng trong suốt, có chai màu vàng, lại có chai màu đỏ đậm, thậm chí có cả chai màu nâu, chai màu trắng sữa…
Cô ngước mắt nhìn anh, kinh ngạc không thôi: “Lẽ nào toàn bộ những thứ này… đều là rượu?”.
“Ừm.”
“Nhưng trông lại rất giống nước trái cây.”
“Rượu Thiệu Hưng, bia, rượu nếp, rượu sơn tra, còn có cả rượu nho. Cô cũng có thể gọi chúng là nước trái cây lên men”, anh chỉ vào hai bối rượu sơn tra và rượu nho, sau đó chỉ tay một lượt vào mấy bình còn lại, nói, “Những loại này đều là do tôi đích thân trưng cất, còn có cả rượu thuốc ở dưới, nếu như cô muốn uống, tôi cũng có thể đi lấy cho cô”.
Sơn tra: tên khác là sơn lý hồng, có tài liệu gọi là sơn trà, chỉ sơn tra hay chỉ táo gai. Quả có khi cũng gọi là quả táo gai.
Khóe môi cô giật giật, lập tức lắc đầu tỏ ý không cần phải phiền hà đến thế.
“Muốn uống gì cô cứ tự rót”, anh rót cho mình một ly rượu nho, rồi nhẹ nhàng lắc chiếc ly, nhìn chất lỏng màu đỏ đậm chầm chậm sóng sánh.
Y Thần mím chặt môi, cô không nói gì cũng không rót bất kì loại rượu nào, chỉ khẽ ngước mắt nhìn trộm anh một cái rồi lại cụp xuống.
Bờ môi mỏng của anh khẽ rướn lên, anh nói: “Cô biết mình biết ta đấy, hiểu rõ tửu lượng của mình kém nên không dám uống”.
“Tửu lượng của tôi thực ra cũng rất tốt, lần trước do uống nhiều quá nên va phải anh, đó chỉ là…” Mấy chữ “chuyện ngoài ý muốn” đột nhiên nghẹn lại trong miệng cô. Chỉ cần nhắc đến chuyện đó, Y Thần liền muốn cắn lưỡi, mà nụ cười mang ý chế giễu kia của Lục Thần Hòa càng khiến cô buồn bực. Cô đúng là buồn quá hóa lẫn nên mới nhắc lại chuyện đó. Anh vốn không hiểu được cô, nhất định sẽ cho rằng cô là loại phụ nữ tùy tiện, động một tí là lôi chuyện đêm hôm đó ra mà treo ngoài cửa miệng, cảm thấy tự hào.
Y Thần cầm lấy chai đựng đầy rượu màu trắng trong suốt, tự rót cho mình một ly, tiếp đó dốc một hơi cạn sạch. Vị cay xè nóng rực lập tức lan tỏa khắp cơ thể, cô không chịu nổi, ho sù sụ. Thứ chất lỏng trong suốt đó, ngoài nước ra còn có khả năng là rượu trắng. Vừa rồi lúc Lục Thần Hòa liệt kê các loại rượu hoàn toàn không hề nhắc đến rượu trắng, cho nên cô những tưởng thứ chất lỏng trong suốt đó là nước lọc, thật không ngờ!
Y Thần khổ sở nhìn Lục Thần Hòa, muốn mở miệng xin chút nước trắng, nhưng nhìn thấy nụ cười chế giễu như có như không của anh, trong lòng chợt trào dâng cảm giác tủi thân, lại cố gắng chịu đựng.
Lục Thần Hòa nhếch môi, nhìn vẻ mặt khổ sở của cô, biết cô đang cứng đầu chịu đựng. Lúc này một cốc nước lọc hoặc nước hoa quả đối với cô mà nói, quý giá chẳng khác nào ngọc ngà châu báu. Nhưng anh lại không hề đứng dậy đi rót nước lọc cho cô, mà cầm lấy chai rượu màu đỏ sẫm đẩy sang phía cô.
“Có lẽ cô sẽ rất thích loại này, rượu sơn tra, gần giống nước trái cây, có uống cũng không say.”
Không biết tại sao anh rất thích nhìn bộ mặt khổ sở như lúc này của cô.
Y Thần nhìn chai rượu màu sắc nhạt hơn rượu vang một chút, cô không muốn lại bị mắc lừa.
Lục Thần Hòa bật cười thành tiếng: “Tôi biết cô đang nghĩ gì. Một người phụ nữ cùng một người đàn ông ở riêng một chỗ với nhau, cảnh giác là điều nên làm. Nhưng bây giờ cô mới cảnh giác liệu có muộn quá không?”.
Mặt Y Thần đỏ bừng lên, bờ môi khẽ mấy máy, giọng điệu buồn bực vang lên: “Làm sao tôi biết được anh lại đưa tôi đến nhà anh?”.
Lúc ở trong nhà hàng, khung cảnh hỗn loạn khiến cô hoang mang, mà anh lại đột ngột xuống hiện giống như thiên sứ được Thượng đế phái xuống để giải cứu cho cô vậy. Xuất phát từ sự tín nhiệm, cô mới đi theo anh, để mặc anh lái xe đưa cô đến một nơi yên tĩnh không bóng người. Thế nhưng anh mà biết được “nơi yên tĩnh không người” theo cách lý giải của Lục Thần Hòa lại chính là nhà anh?
Lục Thần Hòa nhìn lướt qua cô, khẽ bật cười rồi độc mồm độc miệng nói: “Không phải cô cho rằng tôi sẽ đưa cô đi hóng gió bên bờ sông đấy chứ? Xung quanh trời tối đen như mực, bên tai vọng đến tiếng nước chảy và tiếng mái chèo khua của mấy chiếc thuyền. Phóng tầm mắt ra xa, trên mặt nước, mấy hàng đèn báo hiệu chập chờn phát sáng kéo dài vô tận. Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, những vì sao lấp lánh tựa như kim cương điểm trên nền tấm vải nhung đen tuyền. Cô có thể thỏa thích khóc lóc, để mặc cho tiếng khóc bi thương của mình bị chôn vùi bởi tiếng nước chảy và tiếng mái chèo, không ai có thể nghe thấy. Những thứ đó chỉ có trong tiểu thuyết thôi, còn thứ tôi xem xét đến hoàn toàn là hiện thực”.
Khóe môi Y Thần khẽ giật, “Tôi chỉ muốn tìm một nơi không có người để yên tĩnh một chút, cũng đâu có nói nhất định phải đến bờ sông. Ai mà biết được anh sẽ dưa tôi đến cái nơi khỉ ho cò gáy là nhà của anh chứ. Anh không móc máy người khác thì chết à?” Nói một hồi, nước mắt ấm ức lại vương đầy khóe mắt, từng giọt nóng hổi như từng viên trân châu còn chưa kịp rơi xuống đã bị cô vội vàng uay đi, lấy tay quệt sạch.
Anh cứ thế nhìn cô, giọng điệu sắc bén: “Tôi chỉ đang tường thuật lại hiện thực. Bờ sông chỉ là ví dụ, cho dù là ở bên bờ sông hay ở giữa khe núi, nếu tôi đưa cô đi mà cô cứ khóc lóc thế này, ngộ nhỡ cô nghĩ không thông nhảy xuống sông hay lao xuống vực tự sát, tôi lại phải tốn công đi cứu. Tôi rất ghét mấy chuyện rắc rối không đâu, mà nhà tôi hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của cô: Nơi khỉ ho cò gáy!”.