Pokemon Du Ký

chương 173: thổ lộ tâm tình

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Em quả nhiên đang ở đây!

Một cô gái trẻ tầm tuổi Black đột nhiên xuất hiện sau lưng cậu. Nhìn lại, này là Ricca- chị cả của cả đám trẻ con trong viện. Nhìn nhỏ nhỏ vậy thôi chứ cô ấy tuổi cũng đã mười lăm mười sáu rồi. Chẳng mấy nữa, một hai năm thôi cô cũng giống như những đứa trẻ lớn tuổi trước kia phải rời viện trẻ mồ côi để ra ngoài mưu sinh, tự mình trang trải sinh hoạt.

Có vẻ như trước đó hai người ở trong viện quan hệ rất thân thiết. Đây đó là thông tin Black nghe được từ đám trẻ con khi chơi cùng chúng. Tên của cô cũng là cái tên duy nhất cậu nhớ khi nghĩ về nơi này.

Kí ức cuộc sống nơi đây đoán chừng không phải kí ức hạnh phúc gì trong suy nghĩ của chủ nhân thân thể này trước kia.

- Chị thấy mấy đứa nhóc nói em đi về phía này nên nghĩ em sẽ tới chỗ này ngồi. Trước kia vẫn thường là như vậy.

Cô ấy tay vuốt tóc mai, giọng nhỏ nhẹ giải thích khi ngồi xuống kế bên người Black. Ánh mắt cô giờ quay về nhìn phía xa xa chân trời.

Cả hai cứ như vậy yên lặng ngắm nhìn mọi thứ.

Có lẽ…

Trước kia họ đều là như vậy đi!

- Em còn nhớ ước mơ của mình trước kia không?

Ngồi lặng một hồi lâu, Ricca lên tiếng đánh vỡ trầm mặc. Cũng không đợi Black trả lời, cô gái nói tiếp giống như đang trò chuyện với chính bản thân.

- Khi đó chị cảm thấy em thật ngốc nghếch và hoang đường khi muốn trở thành một huấn luyện viên pokemon.

- Không ai trong số chúng ta có thể làm được việc đó. Chúng ta không có điều kiện được học tập tri thức về pokemon như những đứa trẻ bình thường. Không có ai hậu thuẫn phía sau chu toàn tiền bạc khi đi lữ hành, khi đi thi đấu. Nơi ăn chốn ở, tiền sinh hoạt ở đâu? Ai lo? Ai chuẩn bị?...

- Khi ốm đau bệnh tật giữa nơi đất khách quê người không tiền không người hỗ trợ thì phải làm sao? Dù là đối với người bình thường nghề huấn luyện viên pokemon cũng không hẳn là một công việc an toàn, nó không phải là lựa chọn tốt như bề ngoài. Không ít người mất đi sinh mạng vì nó, mất đi tuổi thanh xuân vì nó mà chẳng thu được gì hay đã chết không chút tiếng tăm ở một nơi nào đó…

Cô gái có hơi dừng lại. Black nhạy cảm nhận ra chút nghẹn ngào trong lời nói. Cậu chỉ có thể trầm mặc ứng đối. Không phải chính là vì thế mà cậu đến được thế giới này hay sao. Cô ấy suy nghĩ cũng không có sai. Ước mơ, đam mê nhìn thật đẹp, thật tuyệt vời nhưng trả giá cho việc theo đuổi ước mơ, theo đuổi đam mê lại mấy ai có thể trả nổi. Nhất là khi vốn đã chẳng có gì!!!

Có lẽ là biết khó mà giấu được cảm xúc, cô gái cũng không che giấu nữa, giọng nói nghẹn ngào mà tiếp lời.

- Một huấn luyện viên khi không có danh tiếng, không có thành tựu thì chỉ là một kẻ ăn bám mà thôi. Đã vậy họ còn phải nuôi nấng pokemon của mình. Chưa kể tới việc họ có thật sự bắt được pokemon nào hay không? Thậm chí những người như chúng ta bắt đầu từ việc có đủ tiền mua lấy pokeball chứa lấy pokemon hay không?

- Đành là các nơi có thể cung cấp điều kiện miễn phí cho trẻ em dưới tuổi nhưng sau đó thì sao? Tương lai thì phải làm thế nào? Để rồi không học vấn không nghề nghiệp khi đến tuổi phải nộp thuế cho đám pokemon thì phải làm sao? Chẳng lẽ phải sống cuộc đời lang bạt như những kẻ lang thang nay đây mai đó mãi như vậy.

- Chưa kể tới trở thành một nhà huấn luyện pokemon mạnh mẽ đâu phải chuyện dễ. Làm sao chăm sóc pokemon? Làm sao huấn luyện? Thậm chí làm sao bắt được pokemon mạnh mẽ để huấn luyện…??? Có quá nhiều thứ mạo hiểm không xác định mà những người như chúng ta không thể chấp nhận.

- Ngày mà chị nhìn thấy em vui vẻ nâng niu một con Caterpie trên tay rồi kể cho chị nghe kế hoạch của mình với vẻ mặt đầy ước mơ…

- Em sẽ chỉ chôn vùi tương lai của mình trong cái giấc mộng hão huyền ấy mà thôi. Lúc đó…

- Chị đã nghĩ như vậy đấy! Chị muốn ngăn cản em lại. Không cho em lún sâu vào chuyện đó nữa.

Ricca quay mặt nhìn về phía Black, giọng nói đã không còn nghẹn ngào nhưng lại có chút xuống thấp.

- Chị xin lỗi! Con Caterpie đầu tiên mà em đánh mất không phải nó bỏ đi mà là vì chị đã lém đem nó vứt đi. Chị… chị đã không dám nói thật chuyện đó với em trước kia… Em không trách chị chứ?

Xoa xoa khóe mắt, cô gái vẻ mặt ngại ngùng nhìn về phía Black. Cho tới khi thấy được cậu gật đầu cô nàng mới an lòng.

Không khí lại yên tĩnh lại. Hai người dường như đều cần chút thời gian tiêu hóa mọi chuyện. Ít nhất bề ngoài là như vậy.

Black lúc này thật ra có chút không tự nhiên cho lắm. Dù sao chuyện về cái con Caterpie kia cậu chẳng nhớ gì cả. Đoán chừng chủ nhân thân thể này cũng tưởng rằng tự mình làm mất nên chuyện này trở thành thứ không quan trọng, mất đi trong kí ức truyền lại cho Black. Lời nói của Ricca đúng là không sai nhưng con đường cậu đã chọn lúc này cũng không vì vậy mà thay đổi. Ngược lại cậu có chút tự tin mình sẽ thành công trên con đường này.

Theo đuổi đam mê cũng đâu là nhất định thất bại không phải sao!

Bên cạnh…

Ricca thu hai chân lại, hai cánh tay cô ôm chặt lấy đôi chân. Tựa cằm lên đầu gối, cô gái nhỏ giọng thủ thỉ.

- Sau khi làm chuyện đó, tuy rằng thấy em buồn bã trong thời gian dài nhưng chị cũng không hối hận. Chị chỉ mong rằng em có thể thay đổi suy nghĩ mà thôi. Chỉ là chị không nghĩ tới…

- … Không nghĩ tới sau đó em lại vì làm huấn luyện viên pokemon mà bỏ đi khỏi viện…

Phải mất một lúc lâu cô gái mới nói tiếp.

- Lúc đó chị đã rất hối hận… rất sợ sau đó em sẽ không trở về nữa… lo lắng không biết bên ngoài em sống như thế nào…

- Chị chỉ nghĩ giá mà lúc trước không ích kỉ tự làm theo ý mình, không ngăn cản em làm huấn luyện viên pokemon mà cố gắng giúp đỡ em thì mọi chuyện có lẽ sẽ khác…

- Nếu khi đó chị giúp em, có thể đợi đến lúc chị đủ tuổi rời khỏi viện đi làm còn có thể ngược lại cung cấp tiền cho em đi lữ hành…

Cô gái giọng có chút mơ màng kể lể.

Trời hoàng hôn đỏ thắm, Black nghe lời kể của cô gái bên cạnh mà lòng có chút rung động. Cảm giác có một người con gái bên cạnh yêu thương chăm sóc, thật lòng quan tâm suy nghĩ vì mình luôn khiến người ta cảm động.

Bất giác, Black đưa tay vòng qua vai cô gái, khẽ kéo người con gái quan tâm mình này tựa vào bờ lên bờ vai của cậu.

Có lẽ đối với Ricca mà nói chuyện thật giống như đứa em trai trưởng thành an ủi chị gái mà thôi. Dù cho có chững chạc trưởng thành sớm nhường nào. Sâu trong thâm tâm cô vẫn chỉ là một cô gái nhỏ, một cô thiếu nữ tuổi mới lớn cần người yêu thương đùm bọc. Trước là cô yêu thương đùm bọc cậu em trai nhỏ, giờ ngược lại là đối phương thành nơi cô tựa vào.

Thời gian nhẹ nhàng trôi. Hai người vai tựa vai nhau ngồi ở nơi đó. Lặng lẽ trò chuyện, mọi thứ như trở lại gần gũi thân thiết như khi xưa.

Dù rằng một người đã thay đổi.

Đêm đó hai người ngủ cùng nhau trên một chiếc giường.

Tất nhiên chỉ là ngủ chung bình thường mà thôi.

Mà mà… những ai đó xuất hiện những ý nghĩ kì quái trong đầu thì tự mình úp mặt vào tường kiểm điểm bản thân đi.

Một buổi tối cứ như vậy trôi qua.

Cuộc sống ở viện trẻ mồ côi rất đơn giản.

Ngủ, ăn, học và chơi. Nghe có vẻ thật hạnh phúc dường như đang sống trong thiên đàng. Có điều thật sự là như vậy chăng???

Tuổi lớn! Muốn học tiếp cũng khó khăn.

Điều kiện hoàn cảnh rất nhanh trở nên eo hẹp.

Chơi???

Áp lực tương lai đang đè nặng phía trước. Hiện tại biết chơi gì bây giờ???

Có thật nhiều điều luôn thay đổi khi con người lớn lên. Thiên đàng nho nhỏ cuối cùng vẫn là không đủ sức chứa rất nhiều người, rất lâu dài…

Dù cho thế giới này phúc lợi xã hội có tốt đến đâu cũng có những điều khó mà thay đổi được.

Cuộc sống của…

Những đưa trẻ không cha không mẹ sống bằng tiền phúc lợi xã hội…

Ngủ một đêm ở trong viện, sáng hôm sau Black tỉnh lại Ricca đã không biết đi đâu từ bao giờ. Cậu chàng chơi đùa một lúc với đám trẻ con sau bữa sáng. Đợi mãi không thấy Ricca trở lại, xua đi mấy đứa nhóc dám trêu chọc mình và Ricca, Black để lại lời nhắn cho cô chị gái mình mới nhận này rồi rời đi.

Nghĩ lại việc đám trẻ con lại có thể gán ghép mình với cô chị gái hơm bốn, năm năm tuổi là một đôi vợ chồng. Này…

Được rồi. Black ngược lại thật ra không có ý kiến.

Nói trở lại, hiện tại cậu cũng không phải là thật rời đi đâu mà chỉ là muốn di chuyển ra ở gần bở biển cho yên tĩnh. Dù sao sống ở trong viện cũng có chút nhốn nháo vì lắm trẻ con. Đối với hiện tại cần chăm chút cho giải thi đấu sau này như Black hiện tại có chút không phù hợp.

Nghĩ nghĩ, dựng lấy một căn nhà gỗ nhỏ ở bên bờ biển cũng là một ý tưởng không tồi. Trước kia không có pokemon chuyện như vậy khó mà làm nổi. Khả năng hiện tại lực lượng đầy đủ cũng không phải không thể làm thành.

Coi như là làm tròn giấc mộng khi còn nhỏ của thân thể này đi.

Ricca nếu biết hẳn cũng sẽ rất vui.

Ừm. Quyết định như vậy.

Và thế là Black mang theo đám pokemon của mình hứng khởi rời đi. Phía sau nơi nào đó trong một tòa nhà, có một người đang lẳng lặng nhìn cậu.

Câu chuyện vẫn sẽ còn tiếp tục…

Kết thúc chương .

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio