Triệu Phong bán dao găm được bạc đồng, bán trượng được bạc đồng, bán luôn viên trang sức đã giải mã được bạc đồng. Một loại trang bị chỉ đục được một lỗ, một lỗ chỉ khảm được một viên ngọc hoặc một viên trang sức. Mà viên trang sức yêu cầu cấp độ trang bị quá cao, Triệu Phong không biết tới năm nào tháng nào mới có thể có được trang bị đạt yêu cầu, trước mắt hắn cần tiền hơn, thế là nên khi cần hi sinh thì hắn hi sinh.
Sau đó Triệu Phong bỏ ra bạc mua bình mana và bình máu.
Rời khỏi nhà Akara, Triệu Phong ghé vào tiệm rèn của ông chú Charsi, nhờ chú sửa đồ, mua thêm lao, cũng như gửi nhờ cất giùm cái thắt lưng với đôi giày đã được giải phong ấn, nhưng chưa đủ cấp độ để mang vào.
Triệu Phong dừng lại ở nhà chú Charsi, trò chuyện với chú ấy khoảng một giờ, rồi đi về quán rượu Alana, ăn một bữa ra trò. Thiệt hại lần này của hắn lên tới bạc, là giá của dĩa cơm sườn nướng.
Ăn uống no nê, Triệu Phong quay trở lại ngôi nhà của mình, dự định đánh một giấc, cũng như theo thông lệ, tạm thời rời đi thế giới Diablo, quay lại thế giới pokemon. Song dù nằm trên giường gần hai mươi phút, Triệu Phong vẫn không cảm thấy buồn ngủ, cũng chẳng ngủ được. Điều này khiến hắn không hiểu ra sao.
Sau khi suy nghĩ một lúc, nhớ tới lần kết toán trước đó, Triệu Phong quay lại quán rượu Alana, bỏ đồng thuê một phòng qua đêm. Trong câu chê bai xài tiền phung phí vì có nhà lại không về của Alana, Triệu Phong có chút xấu hổ nhận chìa khóa phòng, đi về dãy trọ phía sau quán rượu.
Lần này căn phòng hắn thuê nằm ở tầng , nó không phải là căn phòng nằm ở tầng lúc trước. Do đó, Triệu Phong có chút thấp thỏm, hắn sợ việc kết toán chỉ có thể thực hiện ở căn phòng lúc trước, vậy thì toi. Đến lúc ấy, có lẽ hắn phải xem xét thuê căn phòng kia dài hạn, như thế chẳng khác gì việc hắn sẽ phải bỏ một đống tiền ra.
Tình huống xấu nhất mà Triệu Phong suy nghĩ đến đã không xảy ra. Khi hắn khóa cửa phòng, nằm lên giường, việc kết toán lại bắt đầu.
Vẫn là âm thanh văng vẳng bên tai, cùng một dòng chữ đỏ chạy ngang trước mặt.
“Bắt đầu kết toán.”
“Số lượng boss đã bị tiêu diệt: boss cấp D. Bạn thu được , điểm thần tính.”
“Kết thúc kết toán. Lần kết toán sau là lần tiêu diệt boss tiếp theo.”
Chữ cuối vừa vang lên, đầu óc Triệu Phong trở nên mơ hồ, rồi không còn biết gì nữa.
...
Trong thế giới Diablo, hiểm nguy trùng trùng, Triệu Phong phải đối mặt với thực tế máu tanh. Khi trở lại thế giới hiện thực đầy hòa bình, Triệu Phong nhìn xung quanh, nhận ra đây là một khung cảnh bình yên đến lạ thường. Thật sự mà nói, khi đã dần quen với một thế giới tràn ngập kích thích, Triệu Phong cảm thấy thế giới pokemon hắn đang sống cực kỳ nhàm chán.
Ở thế giới Diablo, nguy hiểm, bản năng, cảnh giác, đề phòng,... từng thứ một tạo cho đầu óc Triệu Phong trở nên linh hoạt lạ thường. Từng tình huống không biết trước, không lặp lại làm cả cơ thể Triệu Phong như sống lại, trở nên hưng phấn hơn bao giờ hết. Ở nơi đó, Triệu Phong thoải mái gầm lên, vung lao chém giết, lăn lộn, chịu đựng đau đớn trên thể xác và tinh thần... Hắn có thể tận tình phát tiết những cảm xúc của mình, tận tình buông ra những thứ cảm xúc trái chiều bị kiềm nén bấy lâu. Tất cả, tất cả, đều khiến hắn cảm thấy mình dần dần mạnh mẽ, dần dần tự tin, cũng khiến hắn hiểu ra giá trị cuộc đời, cũng làm cho hắn thoải mái vung vẩy nhiệt huyết vốn đã nguội lạnh của mình. Hắn có thể cảm nhận được từng tế bào trong cơ thể bừng bừng sinh cơ, phồn thịnh phấn chấn, nhưng cũng hung hãn, bạo ngược lạ thường.
Trái lại, ở thế giới hiện đại hòa bình, Triệu Phong không thể không thu mình lại như một con cún. Hắn cũng như biết bao nhiêu con người giả tạo trên thế giới này, / giờ phải mang vào những chiếc mặt nạ, phải thay đổi mặt nạ thường xuyên, và hiếm có phút giây nào để lộ bộ mặt thật của mình. Đây là một xã hội mà vì điểm đánh giá công dân tốt, con người ta tận lực để không mắc sai lầm, cố gắng không gây chuyện, bất chấp tất cả để kiềm nén cảm xúc của mình. Xung quanh đầy rẫy camera theo dõi, một hành động nhỏ nhoi có thể khiến họ bị trừ điểm. Mà trừ điểm lại đồng nghĩa với xếp hạng của họ rơi xuống. Xếp hạng rơi xuống chẳng khác nào họ trở thành dị loại, bị xã hội kỳ thị. Nhất là những con người đang ở hạng bét, họ bị cấm đủ thứ, từ việc đi lại, cho đến việc mua nhu yếu phẩm cho gia đình. Kinh khủng hơn là khi bất kể họ đi đến đâu, người xung quanh họ qua ứng dụng của chính phủ đều biết họ là dị loại.
Ở thế giới giả tạo này, mọi người đều là những người hiền lành, những người có hạnh kiểm tốt đẹp nhất, có công việc chân chính nhất. Không ai xấu xa gì, không ai khốn khó gì.
Có lẽ sẽ có nhiều người cho rằng Triệu Phong hắn không đủ kinh nghiệm, không đủ kiến thức, không đủ... để đánh giá cái xã hội này. Và chắc chắn sẽ có người nêu đủ lý do để khẳng định Triệu Phong không có tư cách đánh giá cái gì, rằng hắn chỉ là một thằng nhóc hôi sữa, biết cái quái gì mà đánh giá? Âu đó chỉ là thái độ bình thường của những kẻ lý sự cùn, những con người bị tẩy não triệt để. Triệu Phong đương nhiên sẽ không nói ra những đánh giá của mình, hắn chỉ lẳng lặng cảm nhận mọi thứ như một vị khách lữ hành tình cờ đi qua, hắn cũng sẽ không bao giờ để tâm đến những con chó điên sẵn sàng chạy theo cắn hắn bất kể lúc nào.
Đi lại giữa hai thế giới, Triệu Phong nhìn được rõ nét một cách toàn cảnh. Chính vì nhìn rõ, hắn ưa thích thế giới Diablo hơn cả, ưa thích cả những dũng sĩ thẳng tính, ưa thích cả những cô gái phục vụ hay trêu chọc hắn. Càng ưa thích thế giới kia, hắn càng thấy căm ghét thế giới này. Thế giới nào cũng có trật tự và luật pháp của riêng mình, thế nhưng vì sao những ông to bà lớn lại lấy trật tự và luật pháp của họ áp đặt thành trật tự và luật pháp của thế giới này?
Chiến tranh sẽ mang đến đau thương, sẽ để lại những vết sẹo không bao giờ lành. Hòa bình mang lại bình yên, mang lại hạnh phúc, mang lại cuộc sống bình thản mà con người luôn ao ước. Thế nhưng khi hòa bình quá lâu, con người đã trở nên sa đọa. Từ tầng lớp cầm quyền hủ bại, chỉ biết kiếm lợi nhét vào túi, xây dựng đế chế cho con cái mình, đến tầng lớp phổ thông chỉ biết điên cuồng kiếm tiền để có được quyền lên tiếng, để có được cái gọi là hơn người. Nhân loại thay đổi chóng mặt, biến mục tiêu tạo nên một thế giới hòa bình, ổn định, thành một thế giới trục lợi, hám quyền. Nhân loại đã tạo ra một thế giới với lý tưởng cao cả giả tạo, bề ngoài dẫu có bình yên, song bên trong đã cuồn cuộn sóng ngầm.
Có ai thấy thế giới đang lên tiếng khóc? Có ai nghe thấy từng tiếng kêu gào đau thương? Có lẽ ở một lúc bình lặng nào đó, nhân loại đã có nghe thấy. Nhưng họ đã sa đọa rồi, họ đã cam chịu sa đọa rồi, họ đã không muốn quay lại rồi, và... họ đã lựa chọn bỏ mặc thế giới kêu rên.
Trước những đứa con ngu xuẩn của mình, thế giới với bên ngoài đầy hào quang chói lòa, đầy thành tích lấp lánh, đầy tốt đẹp như những bản tin tuyên truyền dần dần trở nên suy tàn, dần xuất hiện những vết thương loang lỗ, dần... đi về hồi kết.
Triệu Phong bất lực nhìn thế giới suy tàn, hắn quá nhỏ bé để có thể thay đổi điều gì. Triệu Phong im lặng lắng nghe tiếng kêu rên của thế giới, lẳng lặng thở dài một mình. Hắn không đủ khả năng để làm gì, hắn cũng không thể làm gì. Thế giới suy tàn quá nhanh, còn hắn lại trưởng thành quá chậm. Một kẻ tứ cố vô thân, không ai giúp đỡ như hắn hoàn toàn không thể chen chân vào bất cứ lĩnh vực nào, hoàn toàn không có quyền lên tiếng. Cho dù hắn có lên tiếng, liệu có ai sẽ nghe sao?
Thời đại nào cũng đều có khởi đầu, huy hoàng và suy tàn. Từ xưa đến nay, qua bao nhiêu triều đại thống trị, qua bao nhiêu quốc gia lãnh đạo, định luật ấy không bao giờ thay đổi. Thế giới này cũng vậy, rồi sẽ đến ngày nó hoàn thành sứ mệnh của mình, thầm lặng biến mất giữa vũ trụ mênh mông.
Triệu Phong nhìn ánh nắng ban mai, thu hồi lại tâm tư của mình. Hắn nở nụ cười nhạt, tự giễu chính mình nhiều chuyện. Có lẽ hắn nên như những con người trong thế giới này, cho rằng thân xác chỉ là phù du, kiếp này là kiếp tạm, nên chẳng cần quan tâm gì, sống bình thường và làm nhiều việc thiện, để sau khi chết còn được lên thiên đàng, hay được bay về tây phương cực lạc. Cũng có lẽ hắn nên như nhiều con người khác, cho rằng người sống chỉ một đời, tìm mọi cách kiếm được nhiều tiền, nắm được nhiều quyền, sau đó thoải mái ăn chơi, thoải mái thể hiện độ trâu bò của mình, thoải mái leo lên đầu, lên cổ làm ông nội bà nội người ta. Hoặc cũng có lẽ hắn nên sống bình thản qua ngày, sống cho có, sống không mục tiêu, không hề quan tâm gì khác, miễn kiếm đủ tiền tiêu, ăn chơi vừa đủ là được.
Triệu Phong không cảm thấy hắn là vĩ nhân, có thể truyền giáo hay thay đổi được gì. Hắn như một đứa con của thế giới này, một đứa con vô dụng. Hắn lắng nghe cha mẹ mình kêu rên trong đau đớn, hắn vô lực hòa cùng nỗi đau của cha mẹ mình.
“Nếu đã sinh ra ở đây, vậy thì hãy cùng nhau kết thúc là được rồi.”
Triệu Phong muốn nhìn ngày sự giả tạo bị đánh vỡ, muốn nhìn những đứa con bất hiếu còn lại chìm trong tuyệt vọng, muốn cùng thế giới nơi hắn sinh ra đi đến hồi kết!